Lời tự sự chênh vênh Cô đơn của tôi là một vệt kéo ngang trời Bắt đầu từ quá khứ chạy dài đến tương lai Là nỗi buồn không tên không tiếng gọi Là những lời tự vấn trĩu nặng hoang mang Cô đơn của tôi là lúc muốn nằm lại vô tri Để cuộc đời vây quanh bao trùm mà bất lực Là cơn mê không bao giờ thành hiện thực Là nhói lòng bừng cháy sau tháng ngày ở yên Ai cũng có ít nhất một thoáng cô đơn Sao tôi cũng cô đơn mà thấy mình lạc lõng quá Tôi ở giữa những bất định của đời Ngắm nhìn dòng chảy khi hiền khi xiết chặt trái tim Tôi chỉ ngân nga nhịp điệu thì thầm Là nốt nhạc buồn cho những vệt cô đơn Là cầu nối ê chề nối tạm bờ trống trải Để quá khứ và hiện tại ngỡ ngàng giao thoa. Hương 49