CHƯƠNG 1 KHỞI ĐẦU Rừng sâu tĩnh lặng, chỉ có tiếng lá cây xào xạc dưới làn gió lạnh lẽo. Giữa những tán cây cổ thụ rêu phong, một bia đá xám xịt, chẳng có gì nổi bật so với vô vàn tảng đá khác nằm rải rác nơi đây. Nhưng ít ai biết rằng, bên trong lớp đá tưởng chừng vô tri ấy, giam cầm linh hồn và một nửa sức mạnh của một hồ ly cái kiều diễm. Ly Hoa.. nàng nhớ rất rõ khoảnh khắc gã đạo sĩ Ma Đạo với ánh mắt тàn độc giơ cao lá bùa màu đen sẫm. Những ký tự kỳ dị trên lá bùa phát sáng hắc ám, hút lấy nguồn năng lượng dồi dào nàng tích tụ bao năm. Cảm giác như có hàng ngàn mũi kim đâm xé vào linh hồn, sức mạnh nàng dần cạn kiệt, chỉ còn lại sự bất lực và oán hận nghẹn đắng trong tim. "Ngươi.. kẻ phản bội!" Tiếng gầm phẫn nộ của Ly Hoa bị bóp nghẹt bởi thứ sức mạnh vô hình trói buộc nàng. Ma Đạo chỉ nhếch mép cười lạnh lẽo, ánh mắt hắn lóe lên vẻ tham lam khi cảm nhận được nguồn năng lượng thuần khiết đang chảy vào cơ thể hắn. Rồi, với một câu thần chú quái dị, hắn vung tay, phong ấn nàng vào phiến đá vô tri này. Thời gian.. đối với Ly Hoa giờ đây chỉ là một khái niệm mơ hồ. Bóng tối bao trùm, sự lạnh lẽo thấm sâu vào từng tế bào. Nàng cố gắng cựa quậy, triệu hồi chút năng lượng còn sót lại, nhưng tất cả đều vô vọng. Bia đá này, dưới tác dụng của bùa chú phong ấn yêu ma của Ma Đạo, đã trở thành một gông xiềng vững chắc, giam cầm cả thể xác lẫn linh hồn nàng. Nhưng trong sâu thẳm tuyệt vọng, ngọn lửa căm hờn vẫn âm ỉ cháy. Ly Hoa yêu hồ, dù phải trải qua bao nhiêu năm tháng, dù chỉ còn một tia hy vọng nhỏ nhoi, nàng nhất định sẽ phá vỡ phong ấn, tìm đến Ma Đạo và đòi lại tất cả những gì hắn đã cướp đoạt. CHƯƠNG 2; Khu Rừng Thầm Lặng Khu rừng nơi phiến đá xám xịt ngự trị mang một vẻ tĩnh lặng đến đáng sợ. Những cây cổ thụ cao lớn vươn mình như những gã khổng lồ trầm mặc, tán lá rậm rạp che khuất gần hết ánh mặt trời, khiến cho không gian bên dưới luôn ẩm ướt và thiếu sáng. Lớp rêu phong dày đặc phủ kín thân cây và những tảng đá cuội, tạo nên một màu xanh xám u tịch. Người dân địa phương ít khi bén mảng đến khu rừng này. Họ truyền tai nhau những câu chuyện mơ hồ về những linh hồn ma quái, những tiếng thở dài não nề vọng ra từ sâu trong lòng đất, và những ánh mắt xanh lè ẩn hiện trong bóng tối. Có người nói rằng, xưa kia nơi đây là một chiến trường cổ xưa, máu của binh lính thấm đẫm vào từng tấc đất. Kẻ khác lại quả quyết rằng, khu rừng này là nơi cư ngụ của những loài yêu quái xấu xa, tốt nhất là nên tránh xa để bảo toàn tính mạng. Chính vì những lời đồn đại ấy, khu rừng trở nên hoang vắng và bị lãng quên. Chỉ có tiếng gió rít qua kẽ lá, tiếng chim hót cô đơn, và tiếng rắc của cành khô gãy dưới chân những loài thú hoang mới dám đặt chân đến nơi này. Giữa khung cảnh tĩnh mịch ấy, phiến đá cổ vẫn lặng lẽ đứng sừng sững. Bề mặt đá thô ráp, loang lổ những vết thời gian và phủ đầy rêu xanh. Những đường vân đá kỳ lạ chạy dọc ngang như những mạch máu khô cằn. Nếu quan sát kỹ, người ta có thể nhận thấy trên bề mặt đá có khắc những ký tự cổ xưa, mờ nhạt và khó hiểu, văn tự một ngôn ngữ đã bị chôn vùi theo dòng chảy của thời gian. Không ai biết phiến đá này đã tồn tại ở đây bao lâu. Nó dường như đã là một phần không thể tách rời của khu rừng, chứng kiến bao nhiêu mùa lá rụng và bao nhiêu thế hệ cây cối sinh sôi. Nó lặng lẽ hấp thụ sương đêm, hứng chịu mưa gió, và im lặng lắng nghe những bí mật thầm kín của khu rừng. Bên trong phiến đá lạnh lẽo ấy, Ly Hoa vẫn chìm trong bóng tối vô tận. Thời gian đối với nàng dường như ngừng trôi. Cảm giác duy nhất còn sót lại là sự lạnh lẽo thấu xương và nỗi oán hận âm ỉ cháy. Dù không thể cử động, không thể nhìn thấy, nhưng ý thức của nàng vẫn còn tồn tại, như một đốm lửa nhỏ cố gắng le lói trong đêm đen. Nàng lắng nghe những âm thanh vọng đến từ bên ngoài, cố gắng phân biệt từng tiếng động nhỏ nhất, hy vọng một ngày nào đó sẽ có một sự thay đổi, một cơ hội để thoát khỏi nơi giam cầm này Chương 3: Tiếng Vọng Từ Đá Trong sự tĩnh lặng bao trùm, nơi thời gian dường như ngưng đọng, Ly Hoa cố gắng níu giữ những tàn dư ý thức mong manh. Bóng tối đặc quánh như mực nuốt chửng mọi giác quan, chỉ còn lại sự lạnh lẽo thấm sâu vào tận xương tủy và nỗi oán hận âm ỉ cháy trong tâm can. Tuyệt vọng muốn nhấn chìm linh hồn nàng, nhưng bản năng sinh tồn của một hồ ly mạnh mẽ không dễ dàng bị dập tắt. Ly Hoa tập trung toàn bộ sự kiên cường còn sót lại, cố gắng lắng nghe những âm thanh yếu ớt vọng đến từ thế giới bên ngoài. Tiếng gió rít qua kẽ lá, tiếng chim hót xa xăm, tiếng rắc nhẹ của cành khô gãy.. tất cả đều rời rạc và vô nghĩa, nhưng chúng chứng minh rằng thế giới vẫn tiếp tục vận động, dù nàng đang bị giam cầm trong sự tĩnh lặng chết chóc này. Theo thời gian, một khả năng kỳ lạ bắt đầu nảy sinh trong tâm trí Ly Hoa. Nàng có thể cảm nhận được sự thay đổi trong năng lượng của khu rừng, sự rung động nhẹ nhàng của đất dưới lớp rêu phong. Đôi khi, nàng mơ hồ cảm nhận được sự hiện diện của những sinh vật sống đi ngang qua bia đá. Đó có thể là một con sóc chuyền cành, một con nai thận trọng rảo bước, hoặc thậm chí là bước chân nặng nề của một loài thú dữ. Những cảm nhận mơ hồ ấy trở thành sợi dây mỏng manh kết nối nàng với thế giới bên ngoài, là ngọn lửa nhỏ nhen nhóm hy vọng trong bóng tối. Ly Hoa cố gắng tập trung năng lượng ít ỏi còn lại, khuếch đại những cảm nhận đó, biến chúng thành những "tiếng vọng" yếu ớt trong tâm trí nàng. Đặc biệt, nàng chú ý đến những dao động năng lượng khác lạ, những "tiếng vọng" mạnh mẽ hơn so với sự hiện diện của động vật. Đó có thể là năng lượng của con người. Nàng cố gắng phân biệt chúng, cảm nhận sự khác biệt giữa một người thợ săn thô kệch, một người đi đường vội vã, hay một người có năng lực tâm linh đặc biệt. Một ngày nọ, Ly Hoa cảm nhận được một "tiếng vọng" khác lạ. Nó không mạnh mẽ như năng lượng của một đạo sĩ, nhưng lại mang một sự tò mò và do dự. "Tiếng vọng" này dừng lại khá lâu gần nơi nàng bị giam cầm. Ly Hoa dồn hết sức lực, cố gắng khuếch đại ý niệm của mình, gửi đi một làn sóng năng lượng yếu ớt, một lời cầu cứu thầm lặng vọng sâu vào tâm trí kẻ lạ mặt. Chương 4: Bước Chân Thanh Tịnh Sương sớm tan dần, nhường chỗ cho những tia nắng ban mai dịu nhẹ xuyên qua tán lá rừng xanh biếc. Một đạo sĩ trẻ tuổi, khoảng hai mươi lăm, khoác trên mình bộ đạo bào trắng tinh khôi, chậm rãi bước đi giữa khung cảnh thanh bình của khu rừng. Hắn tên là Minh, một người có tâm hồn phóng khoáng, thích ngao du sơn thủy để tìm kiếm sự an yên trong tâm hồn và khám phá những điều kỳ diệu của tự nhiên. Minh vốn xuất thân từ một môn phái đạo giáo danh tiếng, từ nhỏ đã được học hỏi những pháp thuật tinh thông và am hiểu về các loại bùa chú, linh khí. Tuy nhiên, hắn không màng danh lợi hay quyền lực, chỉ mong muốn một cuộc sống an nhàn, hòa mình vào thiên nhiên. Khu rừng này, với vẻ đẹp hoang sơ và tĩnh lặng, là một trong những điểm dừng chân yêu thích của cậu. Hôm nay, Minh cảm nhận được một luồng khí kỳ lạ, có chút u uất nhưng lại ẩn chứa một sức mạnh tiềm ẩn, phát ra từ sâu trong khu rừng. Với sự nhạy bén của một người tu đạo, cậu tò mò muốn tìm hiểu nguồn gốc của luồng khí này. Cậu thả lỏng tâm trí, để linh giác dẫn đường, nhẹ nhàng lướt đi giữa những hàng cây cổ thụ. Chẳng bao lâu, Minh dừng chân trước một phiến đá xám xịt, phủ đầy rêu phong. Thoạt nhìn, nó không có gì đặc biệt, chỉ là một tảng đá lớn nằm lẫn giữa những cây cỏ dại. Nhưng Minh cảm nhận rõ ràng luồng khí kỳ lạ mà cậu tìm kiếm phát ra từ chính phiến đá này. Cậu cẩn thận tiến lại gần, đôi mắt sáng ngời quan sát. Bề mặt đá lạnh lẽo, những đường vân đá ngoằn ngoèo như những dòng chảy năng lượng bị tắc nghẽn. Minh khẽ chạm tay vào phiến đá, nhắm mắt cảm nhận. Một sự rung động năng lượng truyền qua lòng bàn tay cậu, mang theo một cảm giác giam cầm và đau đớn. Rồi, một hình ảnh kì lạ trong tâm trí Minh. Một bóng hình yêu kiều, với mái tóc dài đen óng và đôi mắt sáng rực, đang bị trói buộc bởi những sợi xích vô hình. Một giọng nói yếu ớt, đầy ai oán vang vọng trong đầu cậu, cùng một tiếng thở dài nghẹn ngào. Minh giật mình mở mắt, nhìn chằm chằm vào phiến đá. Cậu biết, cảm nhận của mình không hề sai. Phiến đá này không chỉ là một vật vô tri. Nó đang giam giữ một linh hồn, một nguồn năng lượng mạnh mẽ đang bị phong ấn. Với kiến thức uyên bác của mình, Minh nhận ra những ký tự cổ xưa mờ nhạt khắc trên bề mặt đá. Chúng không phải là kí tự thông thường, mà là một loại bùa chú phong ấn cổ xưa, cậu đã từng đọc được trong những thư tịch cổ của môn phái. Một linh cảm mách bảo cậu rằng, linh hồn bị giam cầm bên trong phiến đá này không hề tầm thường. "Rốt cuộc.. ngươi là ai?" Minh khẽ thì thầm với phiến đá lạnh lẽo, ánh mắt cậu ánh lên vẻ trầm tư và quyết tâm. "Và kẻ nào đã nhẫn tâm phong ấn ngươi ở nơi này? Chương 5: Bí Mật Của Phong Ấn Sau khoảnh khắc kinh ngạc ban đầu, Minh nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh của một người tu đạo. Cậu vòng quanh phiến đá, cẩn thận quan sát từng ký tự cổ xưa khắc trên bề mặt. Những đường nét mờ nhạt nhưng vẫn giữ được hình dáng phức tạp, những kí tự kì lạ như một bức tranh trừu tượng được vẽ bằng năng lượng huyền bí. Minh kiểm tra một chiếc túi nhỏ bên hông, lấy ra vài nhánh cây khô và một ít tro than. Cậu nhẹ nhàng rải tro than lên bề mặt đá, làm nổi bật những ký tự đã bị rêu phong che phủ. Đôi mắt cậu chăm chú dõi theo từng đường nét, cố gắng liên hệ chúng với những kiến thức mà cậu đã học được. " Đây là.. một dạng bùa chú phong ấn yêu ma cổ xưa, "Minh lẩm bẩm, giọng cậu trầm ngâm." Nhưng nó mạnh hơn và phức tạp hơn những gì ta từng thấy. " Cậu nhận ra một vài ký tự quen thuộc, liên quan đến việc giam cầm linh hồn và trói buộc năng lượng. Tuy nhiên, phần lớn những ký tự còn lại đều rất lạ lẫm, văn tự này thuộc về một thời đại đã xa xôi hoặc một môn phái bí ẩn nào đó. Minh nhắm mắt, tập trung tinh thần, cố gắng kết nối với năng lượng còn sót lại vương vấn quanh phiến đá. Cậu cảm nhận được một sự giằng xé dữ dội, giữa một nguồn năng lượng thuần khiết nhưng đang bị đàn áp và một sức mạnh tà ác đã thực hiện phong ấn. Hình ảnh về bóng hình yêu kiều bị trói buộc lại hiện lên trong tâm trí cậu, rõ ràng và đau đớn hơn. Lần này, Minh dường như cảm nhận được một nỗi oán hận sâu sắc, một khát khao tự do cháy bỏng từ linh hồn bị giam cầm. " Ngươi.. rốt cuộc đã gây ra tội lỗi gì mà phải chịu đựng sự giam cầm này? "Minh khẽ hỏi, dù biết rằng sẽ không có câu trả lời bằng lời. Cậu tiếp tục nghiên cứu những ký tự trên bia đá, cố gắng giải mã cấu trúc và nguyên lý hoạt động của bùa chú. Minh nhận ra rằng, phong ấn này không chỉ đơn thuần giam cầm mà còn đang hấp thụ năng lượng của linh hồn bị nhốt bên trong. Điều này giải thích tại sao luồng khí mà cậu cảm nhận được lại vừa u uất vừa yếu ớt. " Nếu không giải phong ấn này sớm, linh hồn bên trong có lẽ sẽ tiêu tan, "Minh lo lắng nghĩ. Cậu lầy một chiếc la bàn đặc biệt, không chỉ chỉ hướng mà còn có khả năng dò tìm năng lượng linh khí. Kim la bàn khẽ rung động khi hướng về phía phiến đá, nhưng lại dao động bất ổn, cho thấy năng lượng ở đây đang bị xáo trộn mạnh mẽ. Minh quyết định sẽ dành thời gian ở lại khu rừng này để nghiên cứu kỹ hơn về phong ấn. Cậu tin rằng, với kiến thức của mình, cậu có thể tìm ra cách phá giải nó và giải thoát cho linh hồn đáng thương kia. Cậu dựng một túp lều nhỏ gần đó, chuẩn bị những vật dụng cần thiết cho việc nghiên cứu lâu dài. Đêm xuống, khu rừng trở nên tĩnh mịch hơn. Minh đốt một đống lửa nhỏ, ánh lửa bập bùng chiếu sáng phiến đá cổ. Cậu ngồi khoanh chân trước bia đá, lẩm nhẩm những văn tự cổ xưa, cố gắng thiết lập một kết nối sâu sắc hơn với linh hồn bị giam cầm. Trong bóng tối, những ký tự trên bia đá dường như phát ra ánh sáng mờ ảo, cổ tự đang thì thầm những bí mật bị chôn vùi. Link