Truyện Ngắn Lỗi Lầm - Dương Yến Xuân

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi DƯƠNG YẾN XUÂN, 27 Tháng mười một 2018.

  1. DƯƠNG YẾN XUÂN

    Bài viết:
    3

    Tác giả: Dương Yến Xuân

    Làng tôi ở có nhiều tên lắm, người thì gọi chúng tôi là trẻ xóm Gò Tháp bởi từ Đông sang Nam, Nam qua Tây được bao bọc bởi những quả đồi nhỏ tên Gò Tháp. Có người thì gọi chúng tôi là xóm Cống II cũng chỉ vì xóm tôi có cái cống hai cửa thoát nước cho con ngòi vào mùa lũ. Cán bộ xã bảo chúng tôi là khu Đồng Minh nhưng chúng tôi không chịu vì bên kia triền đê cũng là Đồng Minh, mà chúng tôi thì ghét đặc bọn nhóc tì bên ấy nên tự nhận mình là trẻ xóm Chùa. Xóm Chùa nghe cũng hay nhưng nguyên bản phải là xóm Chùa Cao mới oách. Chùa nằm trên đỉnh quả đồi nên từ xa xưa dân làng gọi là Chùa cao, đó không phải là tên thật nhưng từ lâu nó đã ăn sâu vào tiềm thức của người dân nơi đây rồi. Đây cũng là điểm khác biệt với làng hàng xóm ngoài việc được bao bọc bởi dãy đồi núi và một con ngòi do một tay ông Nội tôi đào thời chiến. Ông kể với tôi như thế nhưng tôi biết ngoài Nội ra còn hàng tá ông Nội, bà Ngoại của bọn trẻ con trong xóm giống tôi cùng đào.

    Tuổi thơ tôi gắn liền với ông Nội, anh trai và tụi con nít trong xóm. Bố tôi ra nước ngoài từ khi tôi còn nhỏ nên tôi không nhớ mặt bố cũng không nhớ bố, tôi chỉ biết đến bố mỗi dịp tết thôi vì lúc đó bố gửi quần áo mới về cho anh em tôi. Mặc quần áo "Tây" đi khắp làng khiến bọn trẻ trong xóm nhìn rớt hàm vì ghen tị. Những lúc ấy "oai thiệt oai."

    Không có bố trong kí ức nhưng tôi có ông Nội, ông Nội hay lắm nhé, luôn giúp anh em tôi trở thành "quý sờ tộc" trong mắt lũ trẻ cùng chơi. Nội có thể đi bộ ba kilomet để xin săm xe máy cho anh tôi làm ná cao su, cho tôi chơi trò nhảy dây với bọn con gái. Nội cặm cụi, tỉ mỉ cả buổi chiều để vót cho tôi bộ que chuyền, tròn, mịn, bằng, đều hết xảy. Cũng chỉ có Nội mới có quyền bứt những quả Bưởi non cho tôi chơi chuyền, bứt quả bưởi gần trưởng thành cho anh tôi đá bóng. Nội đầu tư cả một xe rùa sỏi cho tôi chơi chắt, chơi quan, cho anh làm đạn bắn chim mà không phải đi chôm sỏi ở nhà chú Hào bán vật liệu xây dựng hay chơi bằng đá đất gò như bao đứa trẻ khác. Khi chơi trò nặn đất, pháo đất Nội vào đồi tìm đất sét, đất mối cho anh em tôi, khi chơi trò bắn súng đạn đay Nội bỏ ngủ trưa để tìm cây tre không non, không già, không to, không nhỏ để làm súng. Dù anh em tôi có đi học, đi chơi, đi khắp mọi nơi thì cũng luôn có Nội ở bên quan tâm và làm những điều tuyệt vời nhất cho anh em tôi..

    Từ nhỏ cho đến tận bây giờ và cả sau này nữa tôi sẽ luôn tự hào vì mình có một người ông tuyệt vời như vậy. Nhưng còn lúc đó, vào cái thời điểm mà tôi nghĩ mình là "bá vương" thì tôi mới có 10 tuổi, mà tôi của 10 tuổi thì luôn cho rằng những việc Nội làm là điều tất nhiên và bình thường như bao việc bình thường khác. Vậy nên, nhớ lại buổi trưa hôm đó tôi leo lên giường kéo kéo áo Nội:

    "- Nội ơi, con muốn ăn Nhót.

    Nội mở mắt hiền từ nhìn tôi:

    - Ừ, chiều Nội đi lấy cho con. Giờ con nằm xuống đây ngủ với Nội..

    - Không. Con không muốn- Tôi hét lên, bắt đầu ỉ ôi khóc lóc, lăn lộn- Bây giờ cơ, bây giờ cơ, Nội dậy đưa con đi đi.. Huhuhu.. huhuhu..

    Bình thường, tôi chỉ cần nũng nịu tí síu là Nội đồng ý ngay, Nội sẽ đưa tôi xuống nhà" ông bạn già "để hái Nhót ăn nhưng hôm ấy Nội đi lên đồi lấy củi cả sáng lên vừa ăn cơm xong là Nội ngủ ngay.

    Nội đáp:

    - Bây giờ nắng gắt con đi là bị ốm, nằm xuống đây Nội quạt cho chiều ngủ dậy Nội lấy xe đạp chở con đi hái Nhót hái cả Ổi và Xoài nữa. Được không?

    - Không chịu. Con muốn đi bây giờ cơ - Tôi gào lên, nước mắt ngắn dài, hai chân duỗi thẳng đạp vào chân Nội.

    Nội nhẹ nhàng vừa nhắm mắt vừa đáp:

    - Con biết không với người già giấc ngủ trưa là vàng đấy."

    Nói rồi Nội chìm vào giấc ngủ say, lúc ấy tôi không biết lời Nội nói đúng hay sai nhưng tôi biết: Tôi là trẻ con, không phải người già. Và theo lẽ đó "giấc ngủ vàng" mà Nội nói đó đối với tôi không bằng một góc của những quả Nhót chín mọng, đỏ tươi, chua chua ngọt ngọt.

    Trưa hè oi nóng, tôi ngồi nhìn Nội với con tim tan nát của kẻ sầu đời 10 tuổi, còn Nội thì đáp trả bằng tiếng ngáy khò khò, đều đều. Tôi cứ nấc ba tiếng Nội lại khò khò khò.. Một tràng. Thật đau lòng. Tôi định khóc rống lên cho át tiếng ngáy nhưng lại sợ mẹ nghe thấy, mẹ mà nghe thấy thì cuộc đời tôi chắc sẽ là bể khổ vô biên mất. Tôi ỉ ôi chán chê và quyết định bỏ cuộc đang dần xâm chiếm tâm hồn tôi thì bỗng nhiên cây kéo hiện ra trước mắt tôi. Một tối kiến lóe lên trong đầu và thế là tôi đã mắc một lỗi lầm mà cả đời này có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên. Tôi cắt lông chân Nội, cắt lông tay Nội và tệ hơn tôi cắt.. tóc của Nội thành nham nham, nhở nhở. Thật đúng là đứa cháu có hiếu mà. Đã vậy, sau khi phát huy tối kiến của mình tôi còn đặt kéo ở đầu giường, gối tay Nội ngủ một giấc ngon lành.

    Khi tôi tỉnh dậy thì thấy mẹ đang tiến lại với gương mặt chỉ thiếu nước xì khói ra tai thôi, mẹ la tôi và cầm theo cái roi. Tôi chạy tót ra hiên thì thấy Nội đang đứng đó soi gương. Tôi đứng lại nhìn Nội, Nội mặc bộ véc xanh đậm với cái cà vạt đỏ sọc đen. Thôi chết tôi rồi. Hôm nay Nội phải đi ăn hội Cựu chiến binh. Tôi nhớ, một tháng trước Nội đã chuẩn bị quần áo chờ đến ngày hôm nay. Vậy mà, đứa cháu gái đáng yêu của Nội đã làm gì thế này? Tôi khẽ ngẩng đầu nhìn nội bằng ánh mắt hối hận nhưng chưa kịp nói gì thì cái roi của mẹ đã in trên mông tôi đau điếng. Đáng nhẽ ra tôi không được khóc, nhưng theo bản năng của "bá vương" nên tôi khóc to hơn bao giờ hết, có lẽ không phải vì đau mà là vì uất ức hoặc cảm giác tội lỗi. Nội ôm lấy tôi suýt xoa, rồi cười nói:

    - Thôi đừng đánh nó, nó biết lỗi rồi. Ông thấy để như thế này đi ăn hội Cựu chiến binh có khi lại đẹp nhất hội ấy chứ. Hà hà hà.

    Lát sau mẹ không đánh tôi nữa, tôi không khóc nữa, thế là Nội đi ra nhà Văn hóa. Cả buổi chiều hôm ấy tôi lủi thủi, lang thang trong vườn, một mặt để tránh mẹ, một mặt chờ Nội về. Trông thấy Nội về tôi lao vào ôm lấy chân Nội úp mặt vào không nói được lời nào. Từ trong túi áo Nội lấy ra một quả trứng vịt luộc đưa cho tôi cùng với nụ cười phúc hậu trên gương mặt đầy sương gió của Nội. Kể từ giây phút đó, tôi biết chỉ cần có Nội ở bên thì dù đi đâu làm gì tôi vẫn sẽ là "bá vương". Và tôi quyết định sẽ không bao giờ.. cắt tóc nội nữa.

    Và cứ như thế tôi lớn lên..

    Trưa hè nóng oi ả, tôi ngồi trên ghế đá thấy ông Nội chở cháu gái trên chiếc xe đạp mini màu xanh cũ giỏ xe đựng túi nhót đỏ mọng, lòng bâng khuâng nhớ về Nội của tôi..

    "Đã bốn năm kể từ ngày Nội bước sang thế giới bên kia rồi, không biết ở đó Nội có gặp phải đứa cháu gái ngang bướng như con không? Giờ con đã hiểu cái cảm giác của sự hối hận khi không kịp nói lời yêu thương với người thân khi họ còn bên cạnh. Dù đã muộn nhưng con cám ơn Nội đã cho con một tuổi thơ êm đềm, cám ơn Nội đã cùng con lớn khôn, cám ơn Nội vì đã làm Nội của con. Cám ơn cuộc đời vì đã cho con làm con của Nội.

    Những ngày tháng ấy đã đi qua giờ chỉ con nỗi nhớ..

    Nội ơi! Mùa hè lại đến rồi. Giấc ngủ ngàn thu có là vàng không Nội?"


    R. I. P My grandfather
     
    Arian KiềuNguyễn Nguyễn thích bài này.
    Last edited by a moderator: 20 Tháng mười một 2018
Trả lời qua Facebook
Đang tải...