Truyện Ngắn Lời Chưa Nói - Triều Nguyễn

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi TrieuNguyen, 20 Tháng chín 2020.

  1. TrieuNguyen

    Bài viết:
    49
    [​IMG]

    Tác phẩm: Lời Chưa Nói

    Tác giả: Triều Nguyễn

    Nội dung:

    Mưa. Mưa ròng rã. Mưa cuốn trôi đất đá. Mưa suốt ba ngày ba đêm không ngớt. Mưa xóa sạch mọi dấu chân những người vừa lui tới, chỉ còn trơ trọi mấy ngọn cỏ dại mọc quanh ngôi mộ vừa xây. Tấn ngồi thụp xuống trước tấm bia còn mới tinh, trên ấy có những dòng chữ nhỏ, những ký tự ấy khắc thật sâu trên mặt đá. Sâu, rất sâu, cái tên Vương Hoàng Yến đó cũng khắc sâu trong lòng cậu như vậy, một vết cắt dài, vừa đau, vừa nhói, một vết thương mà ông trời đã ban cho, có lẽ nó sẽ còn dai dẳng đến tận cuối cuộc đời.

    Hai năm trước, cậu sinh viên Đỗ Trọng Tấn chân ướt chân ráo bước vào Sài Gòn, không người thân, không bạn bè, trên tay cầm một tấm bản đồ rồi xoay ngang lật dọc, đi kiếm mỗi cái phòng trọ mà mãi đến chiều tối vẫn chưa ra. Nhà Tấn nghèo, bố mẹ lúc lớn tuổi mới sinh được một cậu con trai, bao năm vất vả nuôi cậu lớn đến ngần này, lúc lên Sài Gòn cũng chỉ gom góp được hai triệu để cho cậu mang theo xoay sở.

    Trời chập choạng tối, phố lên đèn. Tấn lôi chiếc điện thoại trong túi quần ra xem, khổ nỗi nó lại hết pin từ đời nào, thành ra chẳng thể gọi cho ai được, mà cậu cũng có quen biết ai đâu mà gọi, đến cả việc coi giờ cũng là điều bất khả thi lúc này.

    - Này! Bạn gì ơi! Bạn lạc đường hả?

    Cô gái đứng trên lề đường, tay xách túi ni-lon, bên trong chỉ có một hộp cơm, mặc chiếc áo màu xanh của thanh niên tình nguyện gọi Tấn. Tấn còn đang lơ ngơ, nghe có ai hỏi mới xoay qua nhìn, bất chợt trông thấy một cô bạn cũng trạc tuổi với mình có ý muốn giúp đỡ, cậu hỏi:

    - Sao bạn biết mình lạc đường?

    - Lưng mang balo, tay cầm bản đồ, chẳng phải lạc đường thì còn gì? Hì hì..

    Cũng dễ đoán thôi, năm nào tầm này cũng có hàng ngàn tân sinh viên đổ xô đến đây nhập học, cô gái đó là thanh niên tình nguyện, vừa nhìn thấy Tấn đã biết ngay cậu đang tìm đường. Tấn giữa lúc lang thang, coi bộ đã bế tắc trong việc tìm kiếm, gặp được người tình nguyện viên như thế thì còn gì bằng, liền hỏi:

    - Mình đi tìm phòng trọ từ trưa đến giờ, bạn biết gần đây có chỗ nào cho thuê giá rẻ không?

    - Có đấy, bạn đi theo mình!

    Nói rồi nhanh chóng bước đi về phía trước, Tấn còn chưa kịp trả lời nhưng cũng vội vã theo sau. Người nhà quê lên tỉnh, ngây ngô lắm, nào có biết tốt xấu gì đâu, thấy người ta bảo giúp thì nghĩ là họ giúp thôi, chứ chẳng đề phòng gì cả. Hai người từ đường lớn đi vào ngõ nhỏ, lại vòng qua mấy mấy con hẻm chật hẹp, sau cùng đến một dãy nhà, trước cổng có treo tấm biển: "Còn Phòng Cho Thuê". Cô gái quay lại, cười, nụ cười thiện cảm đến lạ, nói:

    - Bạn vào hỏi cô chủ nhà đi, xem giá cả có vừa ý không. Mà mình nghĩ ở đây khá rẻ, nên không vấn đề gì đâu!

    Nói rồi lại nhanh chóng đi thẳng vào trong, bỏ mặc Tấn đứng đó với sự ngỡ ngàng hiện rõ trên mặt. Cậu nghĩ thầm trong đầu: "Người gì đâu mà cứ thần thần bí bí, đến cũng vội mà đi cũng vội, mình còn chưa kịp nói cảm ơn nữa". Cô gái đi được vài bước, bỗng ngoảnh đầu lại, nói:

    - Mình tên là Yến, mình sống ở đây, chúng ta sẽ còn gặp nhau dài dài đấy!

    Rồi mất dạng sau mấy chiếc xe máy dựng ngang dọc phía bên trong dãy trọ.

    Tấn lẩm bẩm: "Hóa ra là vậy!" rồi vào tìm chủ trọ hỏi thuê, giá cả thì đúng là rẻ thật, cọc một tháng mà vẫn còn thừa vài trăm, đủ để cậu trang trải ít hôm trước khi tìm được việc làm thêm. Giá mà cậu có vài người bạn, ở chung với nhau sẽ đỡ bớt phần nào, nhưng bây giờ có chỗ ở đã tốt lắm rồi, nên trước mắt cứ vào phòng cái đã, còn lại tính sau.

    Tối đó Tấn dọn dẹp phòng, ra ngoài ăn cơm bụi, sau cùng thì mệt lã nên đi ngủ từ sớm. Ngồi xe cả ngày trời, rồi đi bộ suốt buổi, sức đâu mà chịu nổi, thành thử ngon giấc lắm, chẳng lạ nước lạ cái gì hết. Đến sáng hôm sau cậu mới lờ mờ thức dậy, đã nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, vội đi ra xem thử. Yến, cô gái hôm qua, đang đứng trước phòng, dúi vào tay Tấn một tờ giấy, nói:

    - Bạn muốn kiếm việc làm thêm không? Mình có vài chỗ tốt, nếu bạn thích có thể thử!

    Rồi xoay người bỏ đi, được mấy bước lại quay đầu nói:

    - Không cần cảm ơn mình đâu! Hì hì..

    Điệu cười tinh ranh. Tấn cũng chỉ biết đáp lại bằng một nụ cười gượng gạo.

    Ngày này qua tháng nọ, Tấn hết đến trường lại tới chỗ làm thêm, gần như chẳng còn thời gian ở nhà ngoài lúc ngủ. Yến thì ở ngay phòng bên cạnh, nhưng họ chẳng mấy khi gặp nhau. Công việc của Tấn thu nhập chẳng đáng là bao, chỉ đủ để xoay sở tiền học phí với ăn uống đi lại, còn thuê trọ vẫn phải nhờ đến bố mẹ trợ cấp, ông bà cũng còn kiếm được ít đồng, hàng tháng vẫn gửi lên cho cậu. Tấn bận bịu cả ngày, nên ngoài mấy người bạn cùng lớp thì hình như cậu không quen biết ai cả, trừ Yến. Hai người đôi khi cũng giúp đỡ nhau vài việc nhỏ nhặt, hoặc Tấn nhờ Yến lấy hộ quần áo lúc trời mưa, hoặc cô ấy nhờ cậu mua hộ cái này cái kia lúc đi làm về, tuy không quá thân thiết, nhưng ít ra cũng chẳng phải xa lạ.

    Hết năm học đầu tiên, Yến chuyển về ngoại ô sống cùng bố mẹ, hai người từ đó cũng ít khi liên lạc, thỉnh thoảng mới gọi cho nhau hỏi han vài câu rồi thôi. Bấy giờ Tấn cũng đã dọn đến ở chung với mấy người bạn cùng lớp, gánh nặng của bố mẹ vì thế vơi đi ít nhiều, công việc của cậu thì vẫn thế, ở cửa hàng tiện lợi. Tối đó, sau cả ngày dài mệt mỏi, cậu ngủ sớm, bỏ mặc mấy đứa bạn đang trò chuyện ầm ĩ bên cạnh. Đang ngon giấc thì cái điện thoại lại đổ chuông liên hồi, Tấn mơ màng nhấc máy, bên kia là một giọng nói nghẹn ngào:

    - Bạn đến gặp mình được không? Mình không còn.. nhiều thời gian..

    Xen lẫn tiếng nói là tiếng nấc của Yến. Cô ấy lại cúp máy. Từ lần đầu gặp nhau đã thế, chẳng bao giờ cho ai có cơ hội nói thêm câu nào. Tấn hoang mang lắm, cậu chưa rõ cô ấy đã gặp phải chuyện gì, cũng không biết cô ấy muốn gặp mình để làm gì, tại sao cô ấy lại nói không còn thời gian? Cô ấy sắp chuyển đi nơi khác nữa ư?

    Trưa hôm sau, Tấn xin nghỉ làm một buổi để đến gặp Yến. Nhà cô ấy ở khá xa, hết hai tuyến xe buýt dài đằng đẳng mới đến nơi. Bố mẹ Yến còn khá trẻ, ít ra là trẻ so với bố mẹ của cậu, mặt mũi họ hiền hậu nhưng đâu đó trong họ lại phảng phất nét buồn khổ khó tả. Thấy Tấn, họ chỉ nở một nụ cười lạnh nhạt rồi thôi, chẳng hỏi han gì nhiều ngoài mấy câu chào hỏi, để cho cậu vào trong gặp Yến. Đứng trước cửa phòng, Tấn gọi:

    - Bạn hẹn mình đến, sao lại núp trong phòng không chịu ra nhỉ?

    - Bạn vào đi, mình lười! Hì hì..

    Vẫn là giọng nói trong trẻo đó, điệu cười ma mảnh đó. Tấn vào trong, thấy cô bạn nằm dài trên giường, nét mặt nhợt nhạt hẳn đi, nhưng trên môi vẫn cười tươi như hoa. Tấn hỏi:

    - Bạn bệnh hả? Sao không nói cho mình biết? Mình chẳng mua gì đến cho bạn cả!

    - Đã lâu không gặp, bạn đến là mình vui rồi, sao còn bắt chước người ta bày vẽ làm gì!

    Hai đứa nhìn nhau, mỉm cười. Trước giờ vẫn vậy, họ chẳng có nhiều điều để nói với nhau, mặc dù ở giữa hai người không hề có khoảng cách.

    - Mình sắp chết rồi..

    Tấn cười.

    - Thật đấy..

    Trước giờ cô bạn ít nói, nói đùa thì càng không. Nhưng làm gì có chuyện một người đang khỏe mạnh lại đột nhiên lăn đùng ra chết. Cậu tỏ ra nghiêm túc hơn, hỏi:

    - Bạn gọi mình tới đây chỉ để nói đùa vậy thôi sao?

    - Khối u trong não, đây này, cậu xem đi!

    Yến đưa bệnh án trên tay cho Tấn xem, có lẽ cô ấy đã chuẩn bị sẵn rồi.

    Hoàn toàn là sự thật. Hai người lại im lặng. Hai quả tim cùng ngưng đập.

    Một lát sau, Yên là người lên tiếng trước:

    - Bạn có thể đến thăm mình thường xuyên không?

    Tấn gật đầu. Hai người cũng chẳng nói thêm câu nào, trên môi Yến vẫn thường trực nụ cười rạng rỡ như mọi khi. Mãi một lúc sau Tấn mới tạm biệt cô ấy rồi ra về.

    Chuyến xe buýt tẻ nhạt. Tấn luôn hứng thú mỗi khi ngồi trên xe buýt, nhìn ra ngoài cửa sổ, nào là nhà cao cửa rộng, nào ra người lớn trẻ nhỏ, sinh động vô cùng, ấy vậy mà hôm nay chẳng thế. Trời quang mây tạnh, nhưng mọi thứ bên ngoài cứ tối sầm lại, trước mắt cậu chỉ là một màu đen ảm đạm. Cô sinh viên trường y, hơn cậu một tuổi, luôn ấp ủ cái mơ ước trở thành một bác sĩ để chữa bệnh cứu người, ấy thế mà bây giờ lại trở thành bệnh nhân của căn bệnh quái ác, bệnh nan y, ông trời thật nghiệt ngã. Trong lòng cậu se lại, quặn lên từng cơn, hai khóe mắt nhòe đi, mọi thứ xung quanh mờ nhạt dần..

    Một tuần Tấn lại đến thăm Yến một lần. Mỗi lần lại nói chuyện với cô bạn nhiều hơn một chút. Rồi khoảng cách những lần gặp gỡ cứ thế tăng dần lên, khi thì ba, bốn ngày, rồi có khi ngày nào Tấn cũng đến sau giờ làm thêm, tới tận khuya mới trở về. Những cuộc trò chuyện từ buồn dần chuyển thành vui, hai người cười nói với nhau nhiều hơn, mặc cho cái ngày họ chia tay cũng chẳng còn bao lâu nữa.

    Mùa đông, cái mùa lạnh lẽo nhất trong năm, Tấn ngồi trong cửa hàng, chẳng có một ngọn gió nào có thể lùa vào, thế nhưng cậu lại thấy lạnh thấu đến tâm can. Bệnh tình của Yến ngày càng trở xấu, cô bạn vừa mới trải qua hai ca phẩu thuật, nhưng mọi chuyện chẳng khá hơn là bao. Mấy hôm nay Yến cứ mê man, chẳng nói chẳng rằng gì được. Bệnh viện cũng cho phép cô ấy về nhà dưỡng bệnh, nói là dưỡng bệnh, nhưng thật ra là không còn hy vọng nữa rồi. Bên ngoài trời mưa như trút nước, mỗi lúc một to, chẳng khác gì sự lo âu trong lòng Tấn ngày càng thêm lớn. Tiếng chuông điện thoại lại vang lên từng đợt, Tấn nhấc máy, bên kia là giọng của một người phụ nữ:

    - Tấn à, Yến nó vừa mới đi rồi..

    Giọng nói ngắt quãng, từng chữ phát ra khó khăn như đứt từng đoạn ruột, là mẹ của Yến.

    Tấn đội mưa để bắt chuyến xe buýt đến nhà Yến, trong lòng như vỡ ra thành từng mảnh vụn, đau đớn, tuyệt vọng, mưa cuốn trôi đi những giọt nước mắt lăn dài trên mặt cậu.

    Bố mẹ Yến khóc đến không còn phát ra thành tiếng. Cô vẫn nằm đó, bất động.

    - Vương Hoàng Yến! Bạn chẳng bao giờ để cho người khác được nói..

    Tấn gào lên như một kẻ điên.

    - Mình thích bạn..

    - Bạn chẳng bao giờ cho mình có cơ hội để nói ra..

    - Giờ mình nói rồi đấy, bạn có nghe được không..

    Trong buổi chiều tang thương ấy, tiếng thét của Tấn vang lên thành từng đoạn, nức nở, nghẹn ngào, ai oán, thê lương. Thế nhưng Vương Hoàng Yến nào có trả lời cậu, cô chỉ nằm đó, gương mặt xinh xắn bị bệnh tật dày vò đã trở nên trắng nhạt, lạnh lẽo, trên môi vẫn còn thấp thoáng nụ cười của hôm nào.

    Hết!
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng một 2020
  2. SoNguyet

    Bài viết:
    361
    Câu chuyện tình yêu buồn quá. Dù yêu thương nhau nhưng âm dương cách biệt. Như vậy ta mới thấy cuộc sống vô thường. Hãy yêu thương và sống trọn vẹn cho hôm nay, bởi quá khứ đã qua ta không thể thay đổi được, tương lai còn mịch mờ chưa biết, ai biết được sớm mai ta có còn được mở mắt ra đón bình minh hay không, hay là ta đã yên giấc trong giấc ngủ ngàn thu kia rồi.

    Mình tin rằng dù đớn đau nào rồi cũng sẽ qua nhanh thôi. Thời gian là phép nhiệm màu có thể xóa nhòa đi mọi thứ, dù ta chưa thể quên được tất cả nhưng ít ra theo thời gian thì nỗi đau sẽ nhạt đi một chút, nếu ta không cố ý đi nhớ lại hoặc tìm về ký ức đau thương ấy thì mình tin rằng mọi thứ sẽ vẫn đi về phía trước và mình vẫn có thể vượt qua được như một kỳ tích. Rồi mai này sẽ có một người có duyên nợ với ta đến bên cạnh ta như một món quà mà thượng đế ban tặng cho ta trong cuộc sống này. Từ đó ta bắt đầu một cuộc tình mới, một hạnh phúc mới, có một người sẽ đến sẽ xoa dịu nỗi đau trong ta và yêu thương ta cùng ta vượt qua khó khăn giông bão. Hãy cứ tin cuộc sống này là công bằng và rồi ta sẽ chờ đợi được món quà cuộc sống mà ta xứng đáng được nhận.
     
    Dana Lê, Mạnh ThăngTrieuNguyen thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...