"Chúng ta hoang dại như là cỏ lau Bỏ tiền bỏ bạc chứ không bỏ nhau" Tại ga tàu "số 18 Thanh Xuân" chuyến xe cuối cùng chở chúng mình đến trạm dừng đầu tiên. Từ đây, mỗi một hành khách những người mà đã từng 5 năm, 7 năm, 10 năm gắn bó với nhau như gia đình, từng người từng người một rẽ về một hướng khác nhau. Có những hành khách nhiều năm sau gặp lại, lướt qua nhau như thể thời gian đã bỏ quên lại một phần kí ức năm nào, cứ thế bóng lưng quay đi rồi khuất dần, lãng chìm vào đám đông vô tận. Có những bạn đường dù là chỉ khoác vai nhau qua một đoạn rất ngắn. Khi mỗi người đã đi trên đoạn đường riêng của mình vẫn cứ mãi nhắc nhớ về nhau. Lớn lên mình đánh mất đi nhiều thứ quý giá, là những dòng sẻ chia thật nhất mà trước đó chưa bao giờ thổ lộ, là một người giống như một người anh sâu sắc mà đầy thương tổn, là một lời chúc trước kì thi vốn dĩ rất mong muốn được nghe từ người anh đó, mà trước ngày quan trọng, người đó lại chọn cách im lặng rồi rời đi.. Có phải vì ở lại sẽ thêm nhiều ưu thương? Thôi thì, mong người Bình An một đời. Dù đã từng cả quá vãng dài mò mẫm trong đau khổ, hiện tại cũng chưa từng dứt, gai nhọn dù vẫn từng ngày găm sâu ngàn tấc. Nhưng, sau tất cả, chữ An vẫn sẽ ấp ôm lấy Người. Trên đời này, có nhiều thứ không phải cứ níu là sẽ được, muốn là sẽ có. Có nhiều khi người ta cần học cách buông bỏ, mà cũng có khi học cả đời, chữ "buông" vẫn khó lòng mà dằn xuống. * * * Hôm nay, có 3 đứa chơi với nhau từ hồi mẫu giáo đến tiểu học Hẹn nhau sau rất nhiều xa cách. Bản thân rất sợ liên lạc lại vì sợ chứng kiến nhiều đổi thay Nhưng, may thật! 3 đứa vẫn vậy. Dù ít nhiều cũng thay đổi nhưng trái tim không hư hao mà trọn vẹn