Bài Thơ: Lỡ Ngày Mai Tôi Chết Tác Giả: Đứa Trẻ Mù Lòa Thể Loại: Tự Do Cái chết không đáng sợ, sự nuối tiếc cuộc đời trước cái chết mới là điều đáng sợ, sợ không thể gặp, sợ không nhớ nhung, sợ không hối tiếc, sợ mình cứ trơ trơ như thể tượng đá vô hồn trước nước mắt của những người thân hữu, và khi nghĩ đến những điều chưa thể thực hiện, những lời yêu thương chưa kịp thành lời, chỉ cần nghĩ đến đây, trái tim người ta đã cảm thấy có gì đó như hàng ngàn mũi kim châm chít, trăm vạn tổ kiến bò, làm cho tâm hồn nhung nhúc lắm nỗi buồn man mác.. Lỡ tôi chết vào ngày trời tắt nắng Người hãy đến ôm tôi qua những lớp đất mồ Mang cúc trắng cùng vài câu chuyện kể Về thời xanh dang dở khoảng trời xuân Lỡ tôi chết khi vẫn buồn vắng lặng Hồn thênh thang trong những cõi mơ màng Trong tro nguội thoáng tim tàn cũ kĩ Người đem về mang ra biển vứt đi Lỡ người bùi ngùi không giấu lệ ướt mi Chiếc khăn tay thành khu rừng thiếu nắng Những kỉ niệm tôi vô tình dâng tặng Thành lưỡi dao găm lỗ chỗ tim khờ. Biết làm sao, vài lần vỡ lỡ Lỡ thế thì sao, ai biết thế thì sao? Hết