Liệu anh còn thương em? Tác giả: Phan Thị Ngọc Thể loại: Ngôn tình - hiện đại - ngược tâm Lịch đăng: Không cố định Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm sáng tác của Phan Thị Ngọc (An Nhiên) Cô gái ấy bắt đầu chuỗi đời bi thương từ khi còn là một bào thai nhỏ. Cuộc đời lấy đi của cô quá nhiều thứ.. năm mới lên 5, chính mắt đã nhìn thấy người phụ nữ duy nhất bảo bọc cô nằm thoi thóp trong vũng máu. Cô được mang đến cô nhi viện trong trạng thái ngơ ngác nhất có thể. Ngày ngày lớn lên cùng những đứa trẻ bất hạnh chẳng kém cô là bao. Đến khi được ra ngoài, được tiếp xúc với muôn vàn kiểu người cô mới nhận ra rằng dù cho trong cô có sụp đổ đến mức nào thì thế giới bên ngoài vẫn được vận hành như thường mà thôi. Vậy nên cô càng phải kiên cường mạnh mẽ mà sống, điều ấy đã làm trái tim cô gái trẻ như quay về thời kì đồ đá. Đến tận khi gặp được anh, cô cứ ngỡ trái tim ấy vẫn luôn mặc áo giáp cứng rắn không chịu rung động nhưng cô đâu biết rằng lí trí đang đánh lừa chính cô. Những ngày tháng sau này vì thế mà làm tổn thương cả đôi bên, đã có những lúc đau thương đến cực điểm. Cô tàn nhẫn, lạnh lùng với anh đến vậy.. liệu anh có còn thương cô? Cùng đón đọc truyện nhé!
Chương 1: Chia li Bấm để xem Lâm Ánh Nguyệt, cái tên nghe thôi đã thấy ánh sáng dịu hiền, mùa thu năm nay cô tròn 25 tuổi. Cái tuổi mà bạn bè cô đã tất bật chồng con, bận bịu trăm đường thì cô vẫn chưa đả động gì chuyện cưới xin. Người yêu của cô mà mọi người đều biết chính là Đồng Huân – thiếu gia nhà họ Tiêu, một chàng trai anh tuấn, chân thành. Bỏ qua những chênh lệch gia thế thì họ chính là cặp đôi đẹp nhất trong lòng bạn bè đồng trang lứa. Họ đến với nhau khi cô 17 tuổi, còn anh 18, họ dùng tất cả sự chân thành đối xử với nhau. Khi bố mẹ cô qua đời vì hỏa hoạn, cô suy sụp tưởng như không sống nổi, nhưng thật may mắn vì vẫn còn anh, Đồng Huân chỉ cần cô nói một tiếng liền xuất hiện, chỉ cần cô rơi một giọt nước mắt liền đau lòng, cả đời cô giờ chỉ còn anh đối xử tốt với cô như vậy. Những ngày mưa buồn, anh sẽ gác lại công việc dang dở mà đến với cô, chẳng để làm gì to tát mà đơn giản chỉ là ngồi bên nhau, nhâm nhi tách trà nóng, cùng nghe một bản nhạc, ngắm những chậu cây xương rồng họ cùng nhau chăm sóc. Đôi khi cửa hàng vắng khách, cô tỉ mỉ lại khéo tay làm cho Đồng Huân một chiếc bánh ngọt xinh xắn để anh lót dạ, khi thì thầm lặng đan một chiếc khăn len thay cô sưởi ấm cho anh vào những ngày đông lạnh. Biết anh làm văn phòng, tối ngày với chiếc máy tính và cái bụng đói với những cơn đau dạ dày nên cô đã giấu anh đi học lớp dạy nấu ăn vào mỗi buổi tối. Mấy ngày đầu thực hành tại nhà cô gặp không ít trở ngại, khi thì đứt tay rồi bỏng tay, khi thì canh nhạt quá hay thịt kho mặn quá vậy mà anh vẫn ăn ngon lành, đôi khi buông lời mắng yêu cô vì sự ẩu đoảng để lại vết thương. Từ ngày Ánh Nguyệt biết nấu ăn Đồng Huân bắt đầu nghiện cơm nhà, trưa nào cũng tạt qua nhà cô dùng bữa miễn phí, đã thế còn được cô chủ nhà tặng cho một nụ hôn trước khi ra khỏi cửa, với anh đó là những ngày tháng bình dị mà hạnh phúc nhất. Mỗi năm, đến ngày giỗ bố mẹ cô, Đồng Huân đều có mặt từ rất sớm, ôm trên tay một bó hoa cúc trắng, đưa cô ra nghĩa trang, anh cầm tay cô thật chặt như muốn khẳng định rằng sẽ dùng cả đời để bảo vệ cô gái này. Anh lặng lẽ nhìn cô khóc, lặng lẽ đưa khăn cho cô, rồi lại lặng lẽ đi sau lưng che ô cho cô gái nhỏ. Năm cô 21 tuổi, ông Tiêu (cha Đồng Huân) mới bắt đầu để ý đến chuyện của đôi trẻ, việc họ qua lại yêu đương đã đến tai ông từ lâu nhưng do đặc thù công việc thời điểm ấy quá bận rộn nên ông làm ngơ. Giờ đây khi đã có những dấu hiệu của tuổi già, ông ta mới dần chuyển giao công việc cho cậu con trai trẻ tài hoa, đứa trẻ mà ông tự hào về mọi mặt ngoại trừ cứ tính thẳng thắn và cô người yêu bình dân của nó. Mà đối với ông con đã có khuyết điểm nào thì phải nhúng tay vào sửa đổi ngay. Đầu tiên là cái cô người yêu tầm thường trong mắt ông, phải tìm cách chia rẽ chúng, con trai ông nhất quyết không nghe giải thích thì ông ta buộc phải dùng vũ lực. Ông cho người đến đập phá mộ cha mẹ Ánh Nguyệt, cho người bắt cóc, dọa nạt cô từ bỏ. Cô bao lần mất tích khiến Đồng Huân hoảng loạn tìm kiếm, bao lần thương tích khiến anh xót xa, anh uất hận thay cô nhưng chẳng thể động tay hay đấu trí với người cha cáo già. Bao nhiêu trận cãi vã, chiến tranh lạnh, thương lượng thỏa hiệp thì hai cha con nhà họ Tiêu vẫn bất đồng quan điểm. Chẳng còn cách nào, ông Tiêu cho người bắt cóc Ánh Nguyệt lần nữa, cài bom cạnh cô, quay trực tiếp gửi cho Đồng Huân yêu cầu anh phải kí vào bản cam kết mà ông ta chuẩn bị sẵn. Quả bom hẹn giờ chỉ còn hơn một phút, anh chẳng kịp đọc mà chỉ vội kí để bom được phá. Vậy là từ khoảnh khắc ấy họ đã phải bất đắc dĩ chia li, đưa nhau vào quên lãng, cô phải cắt đứt mọi liên lạc với anh, anh phải tuân theo cái điều khoản đã kí kết. Sau 4 năm kiên cường chống chọi với sự công kích phản đối từ Tiêu Khánh Hoan, họ lại phải chia lìa mãi mãi. Đêm nay là cơ hội cuối cùng họ được gặp nhau, được sống với con người thật, tình cảm thật của mình. Dưới ánh đèn đường leo lét, chiếc Mercedes lao nhanh rồi bỗng dừng lại trước một cửa hàng tạp hóa. Một cô gái trẻ trung, xinh đẹp, khuôn mặt dịu hiền đứng trước cửa cười buồn "Đồng Huân, chờ em một chút, em đóng cửa rồi mình cùng đi ăn tối." Thân hình nhỏ bé nhanh nhẹn quay đi, dọn nốt hàng còn dang dở, kéo tấm cửa cuốn xuống, chạy nhanh lên phòng chuẩn bị. Lần này cô tự nhủ phải thật trọn vẹn, kĩ lưỡng bởi Lâm Ánh Nguyệt-cô biết đây có lẽ là lần cuối cô ở bên người đàn ông này, người đã cùng cô đi qua 8 năm tuổi trẻ. Tối nay cô khoác lên mình chiếc đầm trắng tinh khôi, trang điểm nhẹ nhàng, mái tóc đen dài xõa xuống như lần đầu họ gặp nhau khi cô 17 tuổi. Quả nhiên như người ta từng nói "người ở bên bạn năm 17 tuổi sẽ không thể cùng bạn đi đến cuối cuộc đời". Người đàn ông trong xe bước xuống mở cửa cho cô. Họ im lặng trên cả đoạn đường đến một quán ăn vỉa hè, quán của dì Ngạn, nơi gắn liền với mối tình của họ. Nhìn thấy bóng dáng đôi trẻ, dì Ngạn nhanh miệng "Hai đứa này gần 30 rồi cưới đi chứ chờ gì nữa!" Câu nói ấy như lưỡi dao lam cứa vào tim đôi trẻ, họ quay sang nhìn nhau, đôi mắt người con gái long lanh nước, nở nụ cười thoáng buồn với bà chủ rồi đánh trống lảng "Dì cho tụi con 2 tô bún chả, một không hành dì nhé!" Ăn xong, họ đứng dậy đi dạo bên hồ. Một nam một nữ, một cao lớn một nhỏ bé. Ai cũng nghĩ họ sẽ là một cặp nhưng cuộc đời sao nghiệt ngã, gia đình Đồng Huân phản đối cô gái trẻ này bởi họ không môn đăng hộ đối. Nhấp một ngụm bia, đưa ánh mắt lim dim nhìn đối phương, Ánh Nguyệt cười trong nước mắt. Đồng Huân nhẹ nhàng hôn những giọt lệ trong suốt, ôm thân hình nhỏ bé ấy vào lòng, chỉ muốn một đời che chở cho người trong ngực. Cô thỏ thẻ "Đêm nay thôi, hãy ở bên nhau thật trọn vẹn, bời vì ngày mai anh thuộc về người phụ nữ khác rồi.." Họ đến với nhau tự nguyện, dâng hiến trọn cả trái tim. Màn đêm buông xuống, những giọt sương lạnh giá giữa trời khuya. Anh cầm tay cô đặt lên ngực trái "Dù thế nào đi nữa, trái tim này vẫn thuộc về em." Giọt nước mắt cô gái lại âm thầm lăn xuống ướt đẫm cả mảng gối trắng tinh, tay run run nắm chặt ga giường. Đợi anh ngủ say, cô lặng lẽ ngồi dậy, hôn lên vầng trán rộng, đắp chăn ấm cho anh rồi nức nở rời đi. Sáng hôm sau, Đồng Huân tỉnh dậy đã thấy giường trống trơn lạnh lẽo như chưa từng có gì xảy ra, chỉ có vết tích trên tấm ga giường là vật chứng duy nhất còn sót lại. Anh buồn bã lái xe trở về nhà chuẩn bị cho cái đám cưới mà cha anh đã chọn sẵn cô dâu nếu không người con gái anh yêu thương nhất sẽ phải chết dưới tay người cha tàn độc ấy. Người phụ nữ ông ta chọn là con gái cưng của nhà họ Tô – Tô Ái Ái – một người ranh mãnh, xảo quyệt là những điều mà con trai ông đang thiếu. Anh lái xe vào sân, nặng nề bước xuống, cúi đầu chào bác quản gia. Vừa bước vào cửa đã có một thân hình ẻo lả từ trên lầu lao xuống "Anh Huân, anh đi đâu cả đêm qua để người ta mong mãi. Từ giờ anh đi đâu thì nhớ báo em tiếng không em lại lo lắng không ngủ được đấy!" Vừa nói cô ả vửa lả lướt trên người anh, ôm ấp vuốt ve khiến Đồng Huân chỉ muốn đá phăng cô ta ra cổng nhưng cha anh chậm rãi đến gần, nhắc hai người mau vào ăn sáng rồi còn chuẩn bị nốt phần còn lại cho đám cưới. Cô ả cười tít mắt, đưa tay ra ý muốn anh dắt đến bàn ăn thì nhận được câu trả lời như gáo nước lạnh "Cô có đủ hai chân mà đúng không? Tôi tưởng cô chỉ thiếu mỗi não thôi chứ?" Cô ả vùng vằng, giận dỗi quay đi, đôi mắt tràn ngập sự tức tối vậy mà quay ra vẫn cười tươi rói với ông Tiêu. Đồng Huân càng tiếp xúc càng thấy ghê tởm người phụ nữ này, cô ta thật sự khác xa với Nguyệt của anh. Nếu Ánh Nguyệt thận trọng, phép tắc thì cô ả lại không ngại ngần mà sấn sổ tới; Nguyệt thật thà, dịu dàng còn ả ta nhìn thôi đã toát ra đầy sự gian xảo; cô gái của anh hiểu chuyện bao nhiêu thì cái người ngay trước mặt đây lại giả ngu ngốc. Ngồi vào bàn ăn nhưng tâm trí của anh vẫn đang ở một cửa hàng tạp hóa nhỏ xinh, anh lơ đãng, đôi khi thở dài cúi đầu xuống bàn ăn. Đồng Huân anh thật lòng đang như lửa đốt, muốn gọi điện cho cô nhưng chẳng biết lấy lí do gì, hơn nữa điều anh sợ nhất là ảnh hưởng đến sự an toàn của cô. Bữa sáng qua đi tẻ nhạt, anh lên phòng khóa trái cửa tránh bị làm phiền, lặng lẽ mở ví lôi ra một bức ảnh tuy đã hơi nhạt màu nhưng nụ cười tươi của cô gái trong ảnh vẫn tỏa sáng vô cùng. Đồng Huân sau một hồi đi đi lại lại trong phòng, suy nghĩ nên không đành không kiềm lòng được mà gọi vào số Nguyệt Nhi, đầu dây bên kia là những tiếng tút.. tút.. vô vọng, bỗng chợt dừng lại bởi một giọng nói "Huân.. mình chia tay đi, đừng gọi cho em, hãy sống thật tốt nhé, đừng làm người con gái kia phải buồn. Yêu anh.." "Nguyệt.. Nguyệt!" Nhưng đáp lại anh là sự im lặng, cô ấy buông thật rồi, anh nằm phịch xuống giường đôi mắt hướng lên trần nhà. Bỗng từng giọt, từng giọt một chảy xuống ga, đúng, là nước mắt của anh, nước mắt của người đàn ông kiên cường trước bao thử thách, vậy mà giờ đây lại vì một cô gái mà lặng lẽ tuôn rơi. Anh nợ cô, đời này anh nợ cô món nợ ân tình, nợ cô một chiếc váy cưới trắng tinh, nợ cô một mái nhà và tiếng cười trẻ thơ.. và anh chẳng thể làm gì hơn là theo lời cô sống thật tốt, đối xử tử tế với người phụ nữ sắp làm vợ anh, làm con dâu của cha anh. Hôm sau, đám cưới diễn ra linh đình trong sự hạnh phúc của hai bên gia đình. Những siêu xe đậu kín bãi đỗ, dàn khách mời quý phái sang trọng, ai ai cũng muốn thể hiện giao lưu thiết lập các mỗi quan hệ xã giao, mà chính bản chất của đám cưới này cũng là như vậy. Ông Tiêu thỏa mãn tươi cười cả bữa tiệc, đi đến đâu cũng được mời chào, hỏi han. Tô Ái Ái nay cũng được dịp khoe vẻ đẹp quyến rũ của mình, cô ta mặc chiếc váy cưới đính hàng nghìn viên kim cương đầy xa xỉ, cổ và tay cũng được lấp đầy của hồi môn. Sinh ra trong gia đình có gia thế lớn, cô ta rất khôn ngoan nở nụ cười chào hỏi lấy lòng tất cả mọi người. Có vẻ như ai ai trong bữa tiệc này cũng đang rất vui sướng vì những lí do khác nhau, duy chỉ có Đồng Huân anh là khác, anh cười gượng, ít nói thậm chí có lúc còn lơ đãng trong đám cưới của chính mình, ngay cả việc trao nhẫn cho cô dâu anh cũng làm hời hợt. Trông anh giống hệt như một cỗ máy, không cảm xúc. Điều này Ái Ái là người nhận ra rõ nhất, cô ta biết lí do nên càng khó chịu và càng căm ghét người phụ nữ trong lòng anh. Ánh mắt cô ả trong phút chốc lóe lên ý niệm xấu, nhất định cô ta sẽ không để Nguyệt sống yên ổn cả ngoài đời và trong tâm trí người đán ông đáng ra phải thuộc về cô ta.