Xong nghĩa vụ anh bỏ nhà lên núi Xa bụi trần xa mãi bóng hình em Nơi anh đến chỉ toàn cây với gió Bóng tiêu điều lồng lộng rẫy cà phê Anh sẽ để tóc râu dài đến đất Bới lên đầu như thời Lý thời Lê Ngồi trên núi anh rèn thiên lý nhãn Phóng tầm nhìn ra trăm ngã tìm em Anh sẽ thức đến khi nào anh muốn Cốc cà phê đặc quánh chẳng thêm đường Vì anh sẽ chẳng nghe ai nhắc nhỏ "Anh, khuya rồi, đừng cứ uống cà phê" Anh sẽ dựng một căn chòi nho nhỏ Cửa chẳng xây để cho gió vào nhà Rồi mơn trớn vành tai anh khe khẽ Như những chiều anh nghe tiếng em ca Anh cũng sẽ trồng rau và nuôi cá Bẻ ngọn măng non hái nhánh rau tần Rồi những lúc gió hàn về bên cửa Nhớ bữa cơm nghèo em nấu anh ăn Trên đỉnh núi anh nghĩ mình to lớn Vươn đôi tay cố chạm đến mây trời Cho đỡ nhớ vòng tay em nhè nhẹ Ôm vai gầy sưởi ấm những ngày đông Xong nghĩa vụ anh bỏ nhà lên núi Xa bụi trần chạy trốn bóng hình em Nhưng như nắng có ai mà thoát được Trốn thế nào khỏi nỗi nhớ em ơi Tác giả: HY Tiên Sinh