Lệ Tác giả: Ngọc Lưu Ly Thể loại: Cổ đại, truyện ngắn, huyền huyễn Người sưu: Cố Khanh Lệ rơi Tâm cô tịnh Chàng có tin thiếp? Nàng là một yêu hồ.. ngàm năm tu luyện thành người.. Bạch lăng sa tóc xanh xỏa, dung nhan như họa, khuynh thành khuynh quốc, tuyệt thế hồng trần, mỵ hoặc chúng sinh. Yêu hồ.. nàng là yêu.. Y nguyệt là tên nàng. Ngoài vẻ đẹp mỵ hoặc đó.. nàng có gì.. không gì cả.. nên thanh lâu là nơi nàng ở.. Túy Yên Lâu – kinh thành đệ nhất thanh lâu. Đến kinh thành mà không vào Túy Yên Lâu thì không coi là đã đến kinh thành.. Thanh lâu đệ nhất.. Nghe đồn hoa khôi của Túy Yên Lâu một ánh mắt khiến ngàn người mê mẩn.. một nụ cười khuynh đảo vạn chúng sinh, một điệu múa vạn lượng hoàng kim.. Bao nhiêu vương công công tử chịu bỏ ra hàng ngàn vạn lượng chỉ cầu nàng múa, hàng chục thành trì chỉ cầu một đêm với nàng. Chỉ là nàng bán nghệ không bán thân. Cũng có rất nhiều người muốn chuộc thân cho nàng.. lấy vị trí chính thê để thú nàng.. nhưng nàng không để ý. Rất nhiều người bàn tán nhau tại sao? Cả Lục Ma Ma cũng hỏi tại sao nàng ngốc vậy.. có bao nhiêu thanh lâu nữ tử chốn hồng trần này mà có thể làm chính thất, đường hoàng bước vào danh gia vọng tộc, bay lên làm phượng hoàng cao quý.. vậy mà nàng lại ngu ngốc không màng. Các cô nương trong Túy Yên Lâu luôn lải nhải với nàng thân phận kỹ nữ được yêu là hạnh phúc.. sao nàng lại không chịu thành thân. Đáp án chỉ có một.. nàng là Yêu. Ngàn năm.. nàng đã sống hơn 1000 năm.. không tử.. không già.. Thành thân.. có thể sao? Nàng sẽ chỉ sống như thế này thôi.. mãi mãi thế này.. Yêu? Cảm giác đó thế nào.. Yêu hồ như nàng có thể yêu? Nàng đã nghĩ là không thể. Nhưng nàng gặp.. hắn.. tâm.. nàng động.. yêu sao? Một đóa Quỳnh hoa, hắn nói: "Ta không thê không thiếp.. rong ruổi sa trường.. binh đao làm bằng hữu.. nhưng.. ta muốn thú nàng." Hoắc Nhạc – Đại tướng của Lạc Quốc - đã gần 30 nhưng vẫn chưa thê thiếp.. rong ruổi sa trường.. lập nhiều chiến công.. Hoàng đế đã từng nhiều lần ban thưởng vô vàn mỹ nữ, quan lại trong triều cũng nhiều lần ngỏ ý cầu thân nhưng hắn đều lấy lý do thoái thác.. nay lại đột nhiên muốn thú thê, không phải hoàng hoa tài nữ mà là.. một kỹ nữ. Dù nàng là hoa khôi nhưng vẫn là kỹ nữ. Mặc kệ muôn lời đàm tiếu.. nam nhân ghen tị.. nữ nhân khinh thường.. hắn thú nàng.. Nàng đồng ý làm thê của hắn.. nàng muốn thử cảm giác làm thê tử mà phàm nhân hay nói, muốn biết được yêu thương là thế nào.. nàng coi đây là một trò chơi.. Đại tướng quân cưới chính thê.. hoàng thượng cho phép hắn ở nhà 3 tháng.. trong 3 tháng này.. hắn thương yêu nàng.. dỗ dành nàng khi nàng giận.. chọc cười nàng khi nàng buồn.. đưa nàng đi ngắm nhìn sắc cảnh.. cuộc sống này thật đẹp. Không còn nhạt nhẽo, buồn chán, cô đơn như trước, nàng nhận ra nàng cười nhiều hơn, nàng nhận ra một ngày không thấy hắn.. nàng khó chịu.. Nàng đã.. Yêu Vì hắn.. nàng học cách làm một thê tử tốt.. làm một nữ nhân bình thường như nữ tử khác.. học cách thêu thùa.. học trù nghệ.. Biên quan loạn lạc, các nước lân cận tiến đánh Lạc quốc, hắn là đại tướng quân dẫn binh đi dẹp loạn, Trong thời gian xuất trinh.. hắn luôn gửi thư cho nàng.. vài ngày một bức nói hắn nhớ nàng thế nào.. chiến trường ra sao.. Cứ thế trôi qua 7 năm 7 năm? Nhanh vậy ư.. hay vì nàng là yêu nên 7 năm trôi qua với nàng chỉ như vài tháng.. bất giác.. nằng sợ.. nàng sợ thời gian.. một ngàn năm.. nàng đã sống một ngàn năm.. nhưng hắn có thể sao.. phàm nhân.. cuộc đời họ chỉ như sợi chỉ mỏng manh, có thể đứt bất cứ lúc nào. Nàng sợ. Những lá thư ngày một ít.. vài tháng mới có một bức, nhưng nội dung đều vỏn vẹn vài chữ nói bình an rồi không còn nữa.. nàng lo lắng.. 1 năm rồi.. không một lá thư nào gửi về nữa.. nàng gửi đi rất nhiều nhưng không một lần hồi âm.. Rồi hắn trở về.. Nàng trang điểm thật đẹp.. chạy thật nhanh.. nàng muốn hắn ôm nàng và lòng và nói hắn nhớ nàng như bao lần trước.. Trước mắt nàng bóng dáng hắn ngày càng rõ.. gương mặt đã ăn sâu vào tim nàng đang đứng trước mặt nàng.. chỉ vài bước nữa.. nhưng bên cạnh hắn còn một người khác.. một nữ nhân đẹp.. không phải vẻ đẹp yêu mị như nàng mà là vẻ đẹp ôn nhu, thiện lương, điềm đạm đáng yêu. Chân nàng nặng.. nàng muốn bước đến vùi đầu vào lòng hắn nhưng không thể.. nàng chỉ đứng đó nhìn hắn.. nhìn hắn thật sâu. Hắn bước đến trước mặt nàng.. nhưng không phải ôm nàng nữa.. mà chỉ nói: "Đây là Lam ngọc, công chúa của Phiên bang, Từ giờ nàng ấy sẽ là thiếp của ta, nàng hãy đối sử tốt với nàng ấy". Hãy nói với nàng rằng không phải sự thật.. nàng ngước lên nhìn hắn.. nhưng.. hắn tránh.. không một lời giải thích.. Hắn cầu xin hoàng thượng cho phép hắn ở lại bảo hộ kinh thành, một là vì bảo vệ thánh thượng.. hai là vì 7 năm xa cách nay muốn ở lại kinh thành để bồi dưỡng tình cảm phu thê.. nàng tự hỏi thật sao? Một ngày Lam ngọc đến thỉnh an dâng trà cho nàng.. nàng sơ ý làm rơi tách trà làm bỏng tay nàng ấy.. hắn đột nhiên từ cửa chạy đến giáng cho nàng một bạt tai nói nàng quá đáng.. không tuân thủ nữ tắc.. khen tuông bừa bãi.. Nàng hỏi: "Chàng nghĩ thiếp như thế sao?" Hắn không trả lời.. dẫn Lam ngọc rời đi. Tâm nàng đau.. Tình cảm hắn đối với nàng ngày càng lạnh nhạt.. tại sao? Nàng đã làm gì sai? Lệ rơi tâm rỉ máu.. có ai biết? Trong thành xuất hiện nhiều án mạng, nạn nhân đều là nam nhân.. bị hút cạn dương khí mà tử. Đồn đại là do yêu ma quỷ quái gây nên, mọi người đều nói thủ phạm là yêu nữ.. hút dương khí nam nhân để duy trì sắc đẹp.. nhà có nam nhân tối không nên ra ngoài nếu không sẽ bị yêu nữ làm cho tử. * * * ------–yêu hồ phân cách tuyến --- -------- "Thí chủ, phủ viện của ngài có tà khí.. nhất định có yêu ma lộng hành" "Hoang đường.. phủ viện của ta không thể có yêu mà, người đừng ở đây giả thần giả quỷ." Hoắc nhạc cau mày, trước giờ hắn không tin yêu ma có thật. "Bần đạo là Huyền trân của Phật tự.. bần đạo được mời xuống núi để diệt trừ yêu ma.. nếu bần đạo không thể tìm được yêu ma trong phủ viện của thí chủ.. bần đạo xin tùy thí chủ sử lí." Lão hòa thượng điềm tĩnh nói. "Hảo" Một lời vừa nói.. một lá bùa được xuất ra bay quanh khắp viện. Hạ nhân tụ tập, bàn tán xem lá bùa đó sẽ bay về đâu.. Mọi người đều không ngờ lá bùa đó bay về.. * * * ------–yêu hồ phân cách tuyến --- -------– "A.. a.. aaaaaaaa" Nàng đau.. người nàng như đang chìm trong lửa.. cơ thể nàng như dần yếu đi.. vô lực.. "Yêu ma chạy phương nào" một đạo bùa khác giáng thẳng lên ngực nàng.. chuyện gì xảy ra? Tay nắm chặt ngoại bào đang thiêu dở.. môi bật máu.. nhìn người đang bước đến.. Một đại sư? "Yêu ma ngươi lộng hành nhiều rồi.. mau đền tội". Vừa nói Huyền trân vừa niệm chú.. Toàn thân nàng đau đớn, nàng cố gắng ngước lên nhìn Hoắc Nhạc.. hắn cũng đang nhìn nàng.. Hắn hỏi "Nàng là yêu?" "Phải" "Có phải nàng làm?" "Chàng có tin thiếp không?" Hắn không trả lời, đáp lại nàng là đôi mắt đầy nghi ngờ.. tâm cô tịnh.. lòng tan nát.. Thể xác đau đớn.. từng lời niệm chú như lưỡi đao cứa vào da thịt.. huyết chảy thấm ướt ngoại bào nàng đang thiêu dở.. nhưng tất cả không đau bằng trái tim đang nhỏ máu này.. Mái tóc đen nay đã bạc trắng, đôi tay đẫm máu nắm chặt ngoại bào.. đôi mắt đẫm lệ nhìn người trước mắt. "7 năm chờ đợi là thế sao?" "Cũng tốt.. thiếp không phải sợ.. sợ nhìn chàng ra đi trước thiếp.. thiếp không sợ nữa.." Nàng đang dần tan biến.. Đôi tay nhỏ bé đẫm máu đẩy chiếc ngoại bào về phía người thương "thiếp thêu cho chàng.. xin lỗi.. nó vẫn chưa xong.." * * * "Không.. Y nguyệt.." Nhưng đã muộn.. tan đã tan biến.. nàng đã trở thành tro bụi.. nàng đã trở thành hư vô.. chỉ còn lại ngoại bào đẫm máu còn ở lại.. Nam nhân gào thét.. xé lòng.. hắn gục xuống ôm huyết y.. Lệ.. Rơi.. Hết