Lặng Yêu Tác giả: Baolanse Thể loại: Bách hợp Văn án: Hai người con gái gặp nhau vào một mùa nắng không gắt, gió không lớn, chỉ vừa đủ để thổi tung những sợi tóc rối và làm chệch nhịp một trái tim. Một người sống khép kín, thích im lặng nhìn mây trôi. Một người rực rỡ như nắng sớm, mang theo tiếng cười làm xao động cả hành lang lớp học. Họ chẳng giống nhau, chẳng được phép gần nhau, nhưng số phận lại buộc sợi chỉ đỏ nơi những năm tháng trong veo nhất của tuổi trẻ. Tình yêu đến nhẹ như gió, dịu như sương. Nhưng cũng vì quá mỏng manh, nên khi va vào hiện thực, định kiến, gia đình, dư luận, mọi thứ dần rạn nứt. Họ bị chia cách, bị ép phải quên, bị dạy rằng thứ tình cảm ấy là "sai". Thế nhưng, có những điều dù không thể nói ra vẫn tồn tại. Như ánh mắt họ lặng lẽ tìm nhau giữa đám đông. Như những tin nhắn không bao giờ gửi, như ký ức chưa từng phai. Đây là câu chuyện về tình yêu thầm lặng nhưng mãnh liệt, về những năm tháng họ lén yêu nhau giữa thế giới chẳng bao giờ đủ dịu dàng. Một chuyện tình bắt đầu từ học đường, trưởng thành trong im lặng, và.. có thể sẽ kết thúc bằng tự do.
Chương 1: Tiết trời của những khởi đầu Bấm để xem Trường học vào tháng chín có một mùi hương rất riêng. Không phải mùi nắng hanh hanh của mùa hè, cũng không hẳn là mùi lá mục sau cơn mưa đầu thu. Đó là mùi của sách vở mới, bảng tên vừa thêu chỉ, áo đồng phục còn nguyên nếp gấp và đâu đó trong không khí, là một niềm hồi hộp không tên. Lam đứng ở sân trường, tay ôm cặp trước ngực, mắt dõi lên hàng cây bằng lăng trước lớp 11A2. Những chùm hoa cuối mùa đã rụng gần hết, chỉ còn sót lại vài cánh tím mỏng như giấy, nằm vương trên mái ngói cũ kĩ của dãy phòng học. Cô không quen với những thay đổi. Mỗi năm lên lớp, thay bạn mới, thầy cô mới, phòng học mới, tất cả đều khiến cô thấy như mình đang bị đẩy ra xa khỏi một cái gì đó an toàn. Lam không giỏi làm quen, không thích trò chuyện, và chưa bao giờ là người bắt đầu câu chuyện. Vì vậy, khi cô bước vào lớp 11A2, lựa chọn ghế gần cuối cùng dãy cửa sổ và cúi đầu chép thời khóa biểu, cô không biết rằng chỉ vài phút sau, một người sẽ bước vào, kéo chiếc ghế bên cạnh ra, và thay đổi toàn bộ mùa thu năm đó của cô. Người ấy tên là Châu. "Ê, bạn gì ơi, ngồi đây được không?" Một giọng nói tươi tắn vang lên, phá vỡ lớp không khí im lặng bao quanh Lam. Cô ngẩng đầu, hơi giật mình. Cô gái trước mặt có mái tóc cột cao, đôi mắt sáng như có nắng bên trong và chiếc cặp đeo lệch trông hơi.. nghệ sĩ. Áo sơ mi chưa thèm sơ vin vào váy đồng phục, nút cổ cũng mở một chiếc. Rõ ràng là kiểu người "tự nhiên như ở nhà" dù chưa quen ai. "Ừm.. ừ, được." Lam đáp khẽ, né mắt đi. "Cảm ơn nhé!" Cô gái mỉm cười, rồi đặt cặp lên bàn, rút một cái bánh mì từ túi ra. "Tôi là Châu. Châu Đông Nghi, mới chuyển từ trường Tân Phú qua. Còn bạn?" ".. Lam." "Lam gì?" ".. Chỉ là Lam." Châu ngừng lại một chút, có vẻ ngạc nhiên vì câu trả lời ngắn ngủn ấy, nhưng rồi cô bật cười khẽ, không hỏi gì thêm. Lam nghĩ chắc người như Châu sẽ không bận tâm nhiều. Cô đoán Châu kiểu gì cũng sẽ nhanh chóng kết bạn với mấy bạn gái sôi nổi trong lớp, hoặc tụ vào hội những người thích đi canteen mua trà sữa vào giờ ra chơi. Chứ không phải kiểu sẽ ngồi đây mãi, bên một đứa ít nói và tẻ nhạt như cô. Nhưng cô đã đoán sai. "Bạn ăn sáng chưa?" câu hỏi ấy vang lên vào giờ ra chơi hôm sau. "Chưa." "Vậy ăn chung bánh mì với tôi nha. Tôi có hai cái." Lam lúng túng nhìn cái bánh mì được chìa ra trước mặt, ánh mắt Châu đầy hồn nhiên như thể chuyện chia sẻ này là hiển nhiên. Lam lắc đầu, nhưng bụng cô thì lại kêu lên một tiếng khẽ. Châu nghe thấy. "Không cần ngại. Tôi ăn nửa là no rồi." "Cảm ơn.." Từ hôm đó, Châu bắt đầu trở thành một phần trong buổi sáng của Lam. Không cần hỏi, cô sẽ luôn chìa ra một nửa bánh mì, đôi khi là bánh bao, có hôm là hộp sữa đậu nành. Còn Lam, thì lặng lẽ đặt lên bàn một cái khăn giấy, rồi cúi đầu ăn mà không nói gì thêm. Họ không cần nhiều lời. Lam bắt đầu nhận ra, có một kiểu người như Châu - bước vào đời người khác nhẹ như nắng, nhưng để lại dấu in rất sâu. Cô giáo chủ nhiệm bắt học sinh đăng ký câu lạc bộ ngoại khóa, nói rằng đây là hoạt động bắt buộc để "nâng cao năng lực mềm". Lam định chọn CLB Thư viện cho yên ổn. Nhưng khi cô dò danh sách thì thấy tên mình.. nằm ở CLB Nhiếp ảnh. "Cái này sai rồi, mình không đăng ký câu lạc bộ đó." Lam nhíu mày. "À.. cái đó là tôi đăng ký giùm á." Châu đằng sau ló đầu ra, cười hì hì. "Tại sao?" "Vì tôi nghĩ bạn nên ra ngoài một chút, nhìn thế giới qua ống kính đẹp hơn là ngồi trong thư viện ngửi mùi giấy cũ." "Tôi không thích chụp ảnh." "Không sao. Tôi thích. Bạn theo tôi đi là được." Lam không biết từ lúc nào mình lại dễ bị thuyết phục đến vậy. Có lẽ là từ giọng nói rổn rảng ấy. Có lẽ là từ đôi mắt biết cười. Hoặc.. có lẽ là vì trong sâu thẳm, cô chưa từng được ai chủ động kéo ra khỏi thế giới thu mình của mình như thế. CLB Nhiếp ảnh hoạt động vào thứ Sáu hàng tuần, sau giờ học. Hôm đầu tiên, Châu lôi Lam ra sân trường, đưa cho cô một cái máy ảnh du lịch đời cũ. "Chụp gì cũng được. Nhưng phải có một tấm là chụp tôi nha." "Tại sao?" "Vì tôi đẹp. Phí nếu không lưu lại." Lam cười khẽ, lần đầu tiên trong năm học mới, đôi môi cô cong lên thật sự. Đó là một nụ cười thoáng qua, nhưng Châu đã thấy. "Tôi sẽ làm bạn cười thường xuyên hơn." Châu nói như đùa, nhưng Lam thấy tim mình khẽ lệch đi một nhịp. Tối hôm đó, Lam mở máy ảnh xem lại ảnh chụp trong buổi chiều. Có vài bức cảnh cây, ghế đá, cửa sổ cũ. Nhưng có một bức là Châu đứng dưới gốc bàng, tóc bị gió hất tung về một phía, ánh mắt nhìn xa xăm. Không biết lúc ấy cô đã bấm máy khi nào. Và tại sao lại ngắm nhìn lâu đến vậy. Cô lưu bức ảnh lại vào một thư mục tên là Tháng Chín. Một folder riêng. Chỉ có Châu. Thời gian trôi, mùa mưa bắt đầu đến. Những cơn mưa sau giờ tan học khiến các bạn vội vã chạy về. Nhưng có những ngày, Châu rủ Lam ở lại trú mưa ở hành lang sau lớp học. Cả hai ngồi bên nhau, nghe tiếng mưa gõ lên mái tôn, hơi nước phả vào mắt kính của Lam. "Mưa giống như.. tạm dừng thời gian vậy." Châu nói, mắt nhìn xa. "Tôi thấy mưa làm mọi thứ mờ đi." Lam đáp. "Vậy thì càng tốt. Khi không ai thấy rõ nữa, mình mới được là chính mình." Lam quay sang. Câu nói ấy, không hiểu sao khiến cô thấy buốt một chút nơi đáy tim. Cô muốn hỏi, Châu đang giấu điều gì sao? Nhưng rồi lại im lặng. Giống như mọi lần khác, cô giữ cảm xúc trong lòng, và chỉ lặng lẽ.. nhìn Châu lâu hơn một chút. Tháng 10. Một hôm Châu không đến lớp. Lam thấy bàn bên cạnh trống, tự dưng buổi học dài hơn bình thường. Cô không tập trung nổi, cứ lén liếc qua chỗ ngồi kế bên. Suốt ngày hôm đó, không ai rủ cô ăn sáng, không ai nói những câu vô nghĩa nhưng ấm áp. Chiều, Châu nhắn tin: "Hôm nay tôi mệt, mai gặp." Lam định nhắn lại "Mau khỏe nhé." Nhưng cô xóa. Viết lại: "Ừ." Tin nhắn ấy, sau này Lam xem lại không dưới mười lần. Chỉ một chữ "Ừ". Nhưng nó là lần đầu tiên cô chủ động nhắn tin cho ai đó. Và là lần đầu tiên cô thấy nhớ một người đến vậy. Tháng Chín đã qua. Tháng Mười bắt đầu bằng một khoảng trống rất nhỏ, vừa đủ cho một người chen vào tim, và không chịu rời đi.
Chương 2: Thích Bấm để xem Hôm sau, Châu đi học lại. Khi Lam vừa bước vào lớp, cô đã thấy chiếc cặp quen thuộc màu xanh đen đặt ngay ngắn trên bàn bên cạnh. Chiếc áo khoác len mỏng vắt hờ trên ghế, bên cạnh là hộp sữa đậu nành đặt sẵn, còn dán một tờ giấy nhớ nhỏ. "Sáng nay nhớ ăn. Tôi bù cho hôm qua vắng mặt nha." Lam cầm hộp sữa lên, tay hơi run. Cô nhìn mảnh giấy vàng bé tí, dòng chữ viết bằng bút bi đen, hơi nguệch ngoạc nhưng tròn trịa như chính Châu vậy. Cô nhét tờ giấy vào ngăn cặp, không nói gì. Châu từ cửa bước vào, tóc vẫn còn ẩm, có lẽ vội vàng chạy đến. Gặp ánh mắt Lam, cô cười toe: "Có nhớ tôi không?" Lam quay đi, che giấu ánh nhìn. "Không." "Xạo quá vậy. Không nhớ sao sáng nay tới sớm hơn mọi ngày?" "Chỉ là tôi thức sớm." "Ừ, thức sớm để gặp tôi đó hả?" "..." Lam đỏ mặt. Nhưng Châu chỉ bật cười, ngồi xuống, vui vẻ như chẳng có gì xảy ra. Còn Lam thì thầm nghĩ, không hiểu sao thế giới của cô, vốn từng im lìm và an toàn, bây giờ lại bắt đầu.. chao đảo vì những điều rất nhỏ. Giờ ra chơi, Châu kéo Lam ra ban công lớp học, nơi nhìn xuống sân trường rải đầy lá đỏ. Mùa này bàng thay lá, gió cuốn từng đợt rơi lả tả như mưa. Châu chụp vài tấm ảnh, rồi quay sang Lam: "Cười lên coi, tôi chụp một tấm." "Không." "Cười đi mà. Lam cười đẹp lắm." Lam quay mặt đi, nhưng trong lòng lại bối rối. Không phải vì lời khen, mà vì cô không quen với cảm giác được chú ý như vậy, một cách dịu dàng và không ồn ào. Châu vẫn chụp, dù Lam không nhìn thẳng ống kính. Tấm ảnh ra đời là một bức nghiêng đầu, tóc Lam bị gió cuốn, ánh mắt lạc vào đâu đó phía xa. Nhưng điều khiến cô bất ngờ, là khi Châu giơ màn hình máy lên cho cô xem và nói: "Nhìn bạn như một khúc nhạc buồn. Mà tôi thì thích nhạc buồn." Lam im lặng. Trong khoảnh khắc ấy, không hiểu sao cô lại thấy tim mình như thắt lại. Tối hôm đó, Lam nằm trong phòng, điện thoại đặt ngay trên ngực. Tin nhắn đầu tiên Châu gửi cho cô là hình ảnh chụp ban công hôm nay. "Bạn biết không, tôi nghĩ gió mùa về rồi đó." Lam nhìn dòng chữ, rồi gõ chậm: "Ừ, hôm nay lạnh thật." "Mỗi lần trời trở lạnh, tôi lại thấy mọi thứ rõ ràng hơn." "Sao lại rõ ràng?" "Vì mình sẽ biết mình muốn ai bên cạnh. Muốn tay ai nắm. Muốn cùng ai đi qua những chiều đầy gió." Lam nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn. Tim cô đập mạnh như ai đó đang gõ cửa từ bên trong. Cô gõ một dòng: "Tôi cũng muốn.." Nhưng chưa kịp bấm gửi, cô đã xóa đi. Cuối cùng, cô chỉ nhắn lại: "Ngủ sớm đi. Ngày mai còn đi học." "Ừ. Mai tôi đem thêm bánh mì gấp đôi." Vì hôm nay bạn ăn hết mà không phản đối gì hết đó nha! " Lam khẽ mỉm cười. Đèn ngủ vẫn chưa tắt, nhưng trong lòng cô, có thứ gì đó như ngọn lửa nhỏ bắt đầu cháy lên, lặng lẽ, nhưng kiên định. Cuối tháng 10, trường tổ chức hoạt động" Tuần lễ nghệ thuật "cho khối 11. Các câu lạc bộ được phân chia lịch triển lãm hoặc biểu diễn. CLB Nhiếp ảnh chọn treo một góc hành lang với tên chủ đề:" Những điều không nói bằng lời. " Mỗi bạn sẽ trưng bày 3 tấm ảnh. Lam chọn ảnh cây bàng, góc ban công, và.. một bức chụp bóng hai người đi dưới mưa, lấy từ sau một buổi chiều họ trú mưa cùng nhau. Châu thì chọn ảnh cầu thang, đôi giày học sinh, và.. ảnh Lam ngồi ở ghế đá đọc sách. " Không hỏi ý tôi sao? "Lam nhìn Châu. " Xin phép rồi bạn mới đồng ý thì còn gì là tự nhiên? " "... " Lam định nói tiếp, nhưng rồi thôi. Thật ra.. cô không ghét điều đó. Hôm triển lãm ảnh, Châu kéo Lam đứng cạnh bảng trưng bày. " Coi kìa, có người nhìn ảnh bạn chụp lâu lắm đó. " " Chắc là ảnh bạn. " " Không, là ảnh bạn ngồi đọc sách á. Tụi nó nói trông như ảnh poster phim Nhật. Mà tôi nói đúng rồi nha. Bạn có khí chất 'main nữ phim học đường' thiệt đó. " " Vậy bạn là gì? " " Tôi là vai nữ phụ lặng lẽ thích main nữ đó. " Châu nói, rồi.. bật cười. Lam đứng lặng. Cô nhìn nụ cười ấy, thấy vừa đùa giỡn, vừa chân thành đến kỳ lạ. Cô không biết mình đang sợ điều gì, sợ hiểu lầm, hay sợ không còn là hiểu lầm nữa? Tháng 11, gió mùa về thật. Lạnh hơn, sâu hơn, và cũng kéo theo một thứ gì đó âm thầm thay đổi. Một hôm, sau khi tan học, Châu không về ngay. Cô nói muốn ngồi lại chút. Lam cũng ở lại. Họ ngồi ở sân trường. Không ai nói gì. Một lát sau, Châu quay sang, giọng nhỏ đi hẳn: " Lam, bạn có từng.. thích một ai đó mà không dám nói chưa? " Lam giật mình. Cô không trả lời ngay. Hàng cây bàng trước mặt đổ bóng dài xuống nền gạch. Tiếng chuông tan học đã tắt từ lâu. Mọi thứ rất im. " Có. "Lam đáp khẽ. " Vì sao không nói? " " Vì sợ mất. " Châu gật đầu. Một cái gật nhẹ, như thể cô đã chờ đúng câu trả lời đó. " Tôi cũng vậy. "Châu nói, rồi cúi đầu. Lần đầu tiên Lam thấy Châu không cười. Không chọc ghẹo. Không lạc quan. Chỉ là một cô gái, đang ngồi trong buổi chiều lặng gió, với nỗi buồn len qua từng khe hở. Lam siết nhẹ tay vào vạt áo. Cô muốn nói gì đó. Nhưng lại thôi. Vì cô hiểu, đôi khi chỉ cần im lặng.. cũng là một cách bên cạnh ai đó. Tối đó, Lam mở thư mục Tháng Chín. Cô đổi tên nó thành" Tháng có Châu ". Và thêm một thư mục mới: Tháng Mười Một. Cô viết vào đó một dòng ghi chú: " Bắt đầu nhận ra mình thích một người." Một người có thể bước vào đời bạn như một cơn gió. Và đến lúc bạn nhận ra mình đang cần gió để thở, thì đã chẳng thể nào quay lại lúc đầu nữa.