Lặng Lẽ Tìm Thấy Nhau Tác giả: Angle Thể loại: Truyện Ngắn, Ngôn Tình Tôi nhặt được cuốn nhật ký vào một buổi chiều tháng Mười, trên chuyến tàu từ Sài Gòn về Nha Trang. Hôm ấy mưa lất phất, cửa kính toa tàu đọng đầy nước, và người ta ai cũng ngái ngủ sau chặng đường dài. Tôi cũng vậy. Mệt mỏi, đầu óc lơ mơ, chỉ muốn dựa vào cửa sổ mà ngủ một giấc cho qua hết mọi thứ. Lúc tôi phát hiện ra cuốn sổ, nó đang nằm chơ vơ trên ghế bên cạnh – chỗ vừa có người con gái ngồi. Cô ấy đã xuống ở ga Phan Thiết, vội vàng, chẳng mang theo gì ngoài một chiếc balô. Tôi nhớ dáng cô gầy gò, mặc áo khoác xám bạc màu, tóc dài xõa qua vai. Gương mặt không có gì đặc biệt, nhưng ánh mắt thì.. buồn như sắp khóc. Lúc đầu, tôi định để nguyên cuốn sổ ở đó. Nhưng rồi nghĩ lại, lỡ đâu là sổ quan trọng? Tôi cầm lên, định bụng sẽ nhờ nhân viên tàu chuyển về phòng thất lạc. Vậy mà, chẳng hiểu sao, tôi mở nó ra. Dòng đầu tiên viết bằng mực đen: "Nếu có ai vô tình nhặt được cuốn sổ này, thì xin đừng cười những gì tôi viết. Tôi chỉ đang cố sống sót mỗi ngày bằng cách trò chuyện với chính mình." Tôi đọc một trang. Rồi một trang nữa. Và rồi, tôi không dừng lại được. Cô gái viết về những điều rất nhỏ – như chuyện bị mẹ mắng vì ngủ quên, chuyện trễ học, chuyện thích một người mà không dám nói. Nhưng xen giữa những điều tưởng chừng vô hại ấy là một nỗi buồn mênh mông – nỗi buồn không gọi tên được, như thể cả cuộc đời cô chỉ là những ngày trôi qua vô nghĩa. "Có hôm tôi bước đi trên đường, thấy mọi người vội vã về nhà, còn tôi.. chẳng có nơi nào thật sự gọi là 'về'. Tôi ngồi lại bên gốc cây, chỉ muốn tan vào bóng tối." Trang khác: "Tôi 23 tuổi. Chưa từng yêu ai. Chưa từng được ai chọn. Tôi bắt đầu tin rằng có những người sinh ra chỉ để tồn tại, chứ không phải để sống." Tôi không biết mình đã ngồi đọc bao lâu. Nhưng khi ngẩng đầu lên, tàu đã sắp đến ga. Tôi mang cuốn sổ về nhà. Không phải vì tò mò. Mà vì có gì đó trong những dòng chữ ấy khiến tôi thấy mình như được lắng nghe. Dù chẳng ai gọi tên tôi. Tôi năm nay 32 tuổi. Kỹ sư xây dựng. Làm việc ở Nha Trang, sống một mình, không bạn thân, không người yêu. Cuộc sống đều đều, ngày qua ngày như một cái máy. Ba năm trước tôi từng trải qua một biến cố lớn – mẹ mất vì tai nạn, còn tôi thì lạc lõng giữa thế giới. Tôi không nói với ai. Tôi câm lặng, sống như người vô hình. Người ngoài nhìn vào thấy tôi ổn, có công việc, có nhà. Nhưng trong lòng tôi là một khoảng trống chẳng biết lấp bằng gì. Vậy nên, có thể nói.. tôi hiểu cô gái ấy. Dù chưa từng gặp, dù chẳng biết tên. Tôi quyết định tìm cô. Không dễ. Cuốn sổ không có thông tin liên lạc. Chỉ toàn những dòng tâm sự, những bức vẽ nguệch ngoạc, vài bài thơ vụng về. Nhưng ở gần cuối, có một trang cô viết: "Nếu mai này tôi có mở tiệm sách nhỏ, tôi sẽ đặt tên nó là Những ngày lặng im . Vì tôi tin, ai từng buồn sẽ hiểu giá trị của yên bình." Tôi lục lại mạng, tìm thử tên đó. Vô số kết quả hiện ra, nhưng hầu hết là blog, page review. Tôi bỏ cuộc một lần. Rồi lại quay về, tìm tiếp. Một tuần sau, tôi thấy một tấm ảnh chụp tiệm sách nhỏ ở Đà Lạt, tên đúng như vậy. Ảnh do một bạn trẻ đăng, với dòng mô tả: "Quán sách bé xíu nhưng có chủ quán rất dễ thương, hay viết thơ dán lên kệ." Tôi bấm vào. Trang cá nhân để công khai vài bài viết, trong đó có một bài thơ.. y hệt bài tôi từng đọc trong cuốn sổ. Tôi tìm thấy cô rồi. Tôi không nhắn ngay. Tôi giữ cuốn nhật ký thêm vài hôm. Đọc lại, như một cách hiểu thêm về người con gái xa lạ. Tôi thấy trong từng trang là một người vừa yếu đuối, vừa kiên cường – luôn muốn bỏ cuộc nhưng rồi vẫn dậy đi làm, vẫn gắng cười với mẹ, vẫn viết ra nỗi buồn để nó không nuốt chửng mình. Đến một tối mưa, tôi mới gửi tin: "Chào bạn, tôi nhặt được cuốn sổ của bạn trên tàu hơn 2 tuần trước. Tôi đã đọc, và.. tôi muốn gửi lại." Cô trả lời sau đó nửa giờ: "Anh là người đọc hết nó thật à? Không thấy buồn ngủ sao?" Tôi đáp: "Không. Tôi thấy như gặp chính mình ở một thời điểm nào đó." Cô im lặng vài phút, rồi nhắn tiếp: "Em không định lấy lại đâu. Em bỏ quên nó là cố ý. Nhưng nếu anh thật sự đọc rồi.. thì em muốn mời anh một ly cà phê, coi như cảm ơn vì không bỏ rơi những dòng chữ cũ kỹ." Chúng tôi gặp nhau ở một quán nhỏ, lưng chừng đồi. Cô vẫn giống như lần tôi nhìn thoáng qua trên tàu – dáng người gầy, ánh mắt trầm lặng. Nhưng lần này, cô cười. Và nụ cười ấy.. không buồn như tôi tưởng. "Em không nghĩ sẽ có ai đọc đâu," cô nói, "Viết ra chỉ để nhẹ lòng, rồi để lại như một lời tạm biệt với chính mình." Tôi im lặng một lúc, rồi đáp: "Anh nghĩ.. chính anh cũng được cứu nhờ những trang đó." Chúng tôi không nói nhiều. Chỉ ngồi yên, uống cà phê. Bên ngoài, sương giăng mờ cả rừng thông. Một chiều Đà Lạt êm đềm như lời xin lỗi của cuộc đời dành cho những ai từng tổn thương. Từ hôm ấy, chúng tôi giữ liên lạc. Không thường xuyên, không ràng buộc. Nhưng mỗi khi cô viết một đoạn thơ mới, cô lại gửi cho tôi đọc trước. Còn tôi, lần đầu tiên sau nhiều năm, bắt đầu ghi lại nhật ký – không để ai đọc, chỉ để thấy mình còn cảm xúc. Tôi không chắc điều gì sẽ xảy ra sau này. Có thể chúng tôi chỉ là hai kẻ cô đơn, tình cờ chạm vào nhau một lần, rồi thôi. Nhưng tôi biết chắc một điều: Khoảnh khắc tôi cầm lên cuốn sổ ấy, một phần cuộc đời tôi đã đổi khác. Tôi từng nghĩ mọi cuộc gặp gỡ đều là ngẫu nhiên. Giờ thì tôi không chắc nữa. Có lẽ.. một số người được gửi đến với nhau, chỉ để nhặt lại một phần mình từng đánh mất. Và rồi, từng chút một, tôi thấy mình bắt đầu muốn nhiều hơn những dòng tin nhắn thưa thớt, những lần gặp gỡ không hẹn trước. Tôi bắt đầu lên Đà Lạt thường xuyên hơn, lấy cớ công việc, nhưng thật ra là để ghé ngang tiệm sách nhỏ nơi cô ngồi giữa những chồng sách cũ, tay cầm ly trà gừng, dáng ngồi lúc nào cũng nghiêng nghiêng bên ánh đèn vàng. Cô ít nói, tôi cũng không giỏi biểu lộ cảm xúc, nhưng giữa chúng tôi là sự yên lặng không khó xử – một dạng an ủi mà tôi từng tưởng đã biến mất khỏi đời mình. Một chiều mưa nhẹ, khi tôi vừa bước vào quán, cô đưa tôi một cuốn sổ mới. Giấy thơm mùi gỗ, bìa da mềm, vẫn là nét chữ của cô – tròn trịa, đôi chỗ nguệch ngoạc. "Gì đây?" – tôi hỏi, vừa mở ra. "Em viết cho anh," – cô đáp, mắt nhìn nghiêng ra cửa sổ – "Không phải nhật ký. Là những điều em thấy, nghe, nghĩ.. khi anh không ở đây." Tôi lật vài trang. Có những dòng ngắn đến đơn giản: "Hôm nay có khách gọi nhầm sách, nhưng giọng họ giống anh quá, tim em đập mạnh mấy giây." Trang khác: "Mấy hôm anh không đến, em phát hiện ra em hay nhìn cái ghế anh hay ngồi mà chẳng biết làm gì." Tôi không nói gì. Chỉ lặng lẽ đóng sổ lại, đặt lên bàn. Trong lòng, có gì đó âm ấm lan ra như ánh mặt trời xuyên qua sương sớm. Tôi không giỏi ăn nói, nhưng tôi biết, cô đang mở lòng. Và tôi, sau ngần ấy năm lặng lẽ tồn tại, cũng đang học lại cách để sống thật – bắt đầu bằng việc lắng nghe một người khác thật lòng. Sau hôm ấy, tôi không còn gọi những lần ghé thăm là "tình cờ" nữa. Tôi bắt đầu nói rõ lịch, dặn cô giữ cho tôi một ly cà phê đen ít đường, và cái ghế góc bên cửa sổ – nơi có thể nhìn thấy cô, nhưng không quá gần để phá vỡ khoảng lặng của cô. Chúng tôi không vội vàng, không hứa hẹn điều gì xa xôi. Chỉ là, trong từng khoảnh khắc ngắn ngủi bên nhau, cả hai đều thấy mình không còn đơn độc. Có lẽ thế là đủ, cho một người từng nghĩ mình chẳng còn gì để mất. Một năm sau, vào đúng ngày tôi nhặt được cuốn sổ năm trước, tôi trở lại Đà Lạt lần nữa. Trên bàn cô để sẵn một ly trà gừng, và một mảnh giấy nhỏ ghi vỏn vẹn một dòng: "Em không còn viết nhật ký nữa. Vì từ nay, em không cần trò chuyện với chính mình nữa – đã có anh rồi." Tôi cười. Lần đầu tiên, là cười thật sự – không vì phép lịch sự, không vì thói quen. Mà vì tôi hiểu, định mệnh không chỉ đến từ những điều lớn lao, mà đôi khi, chỉ là một cuốn sổ cũ bị bỏ quên, và một người đủ kiên nhẫn để lật giở từng trang. Và như thế, cuộc đời tôi, một lần nữa, được viết lại – nhẹ nhàng, chân thật, và đủ đầy hơn bao giờ hết. End. Đăng nhập bài viết để xem và ủng hộ mình nha. Thanks Angle