Lặng lẽ chiều nay Lặng lẽ mùa hè Sân trường vắng Và lòng tôi cũng vắng Muốn tặng em Một chùm phượng thắm Tôi nhờ mùa hè Bẻ hộ tôi Bẻ hộ tôi Một nỗi nhớ xa vời Cắm xuống đất Để mọc lên trái đắng Chút tình tôi thầm lặng Hát thành lời ve kêu Gửi mùa hè Giữ hộ chút tình yêu Khi chia xa Vẫn nhớ ngày gặp lại Lúc ấy Em có là cô gái Đốt tôi bằng ngọn lửa Của riêng em? Cảm nhận: Hôm nay soạn lại đống sách bất chợt thấy lại cuốn Mắt Biếc rồi bỗng dưng lại muốn đọc lại. Dù cho không biết đã đọc cuốn sách này bao lần, khi cầm trên tay và đọc nó tôi lại khóc. Khóc cho cả một bầu trời tuổi thơ đã qua đi của các nhân vật, khóc cho những tình cảm ngây thơ trong sáng nhưng lại khắc sâu của Ngạn, khóc cho một cái kết dang dở để lại nhiều tiếc nuối day dứt trong lòng, khóc vì những trang sách, dòng chữ, bài thơ mà bác Ánh đã viết. Mối tình đơn phương, một kết thúc buồn hẳn đã quá quen với những độc giả yêu thích truyện của Nguyễn Nhật Ánh, nhưng nỗi buồn của MẮT BIẾC để lại nhiều ấn tượng khắc khoải đau đớn nhất với mỗi bạn đọc. Rời khỏi những trang sách ấy nhưng những cảm xúc còn đọng lại, để rồi vẫn còn tiếc nuối cho chuyện tình dang dở ấy, tiếc nuối cho cả bầu trời kí ức mà ở đó "Em có là cô gái Đốt tôi bằng ngọn lửa Của riêng em?"