Thương quê em chốn đèo heo hút gió Mái lá thưa không che nổi sao trời Đêm thức giấc nai lạc bầy tác gọi Nghe nao lòng như điệp khúc à ơi! Thương em bé ngủ vùi trên lưng mẹ Giữa trưa hè nắng đổ lửa trên nương Nơi dốc núi kìa dăm ba đứa trẻ Mặt buồn xo đi chân đất đến trường Thương quê em mùa về giăng nước lũ Đường hóa sông thành phố trắng mưa rừng Những em bé vùng cao càng lam lũ Mắt mẹ già những giọt lệ rưng rưng!
Anh sẽ đưa em về miền Tây Bắc Nơi bạt ngàn rừng thẳm tiếp trời xanh Nơi chim chóc chuyền cành kêu ríu rít Hoa rừng thơm, bên suối mát ngọt lành. Về Tây Bắc cùng em leo dốc núi Chiều chợ Phiên màu thổ cẩm lượt là Cô gái Dao miệng cười duyên bên suối Đêm chợ tình sơn nữ đẹp như hoa. Về Tây Bắc khi mùa xuân vừa tới Ngắm hoa Ban nở trắng cả lưng đồi Lửa bập bùng giữa rừng đêm mở hội Điệu múa Xòe ai uốn lượn, lả lơi… Về Tây Bắc ngắm trăng vàng, núi biếc Nhớ chuyện xưa Quốc Mẫu, Mẹ Âu Cơ Dắt con trẻ lên non cao lập nghiệp Biến hoang sơn thành phố thị bây giờ. Về Tây Bắc nơi rừng thương, núi nhớ Rượu cần say như tình thuở ban đầu Tuy xa lắm nhưng không hề cách trở Như tấm lòng đôi lứa đã yêu sâu! Về Tây Bắc, về cùng anh, em nhé! Sống đời thường với non, nước, trời, mây… Như cái thuở Cha vừa quen với Mẹ Men trầu cay hòa lấy vị nồng vôi! Về Tây Bắc mình sống những ngày vui! (Trần Đức Phổ)
Núi xoè dáng núi sông lượn nhánh Mây mỏng cánh ban gió dẫn đường Nhớ em Tây Bắc thư từng cánh Điệp trùng Tây Bắc, điệp trùng thương Tây Bắc là lửa đêm xoè hội Tây Bắc là cơm thơm bàn tay Tây Bắc là rượu từng giọt mắt Tây Bắc là xanh của ngàn mây Núi cao rừng rộng bàn tay vẫy Đỉnh dốc cũng đang đợi ai lên Ngày ngược sông Đà anh đã khác Tây Bắc xoè hoa thầm gọi tên (Trương Thiếu Huyền)
Lặng Lẽ Bóng Chiều Không giận hờn sao ngoảnh mặt quay lưng? Trốn chạy nhau giữa một ngày hạ trắng Cho hồn thơ vật vờ câu thinh lặng Giấy bút sầu nghiên mực cũng băn khoăn Không giận hờn sao cứ mãi trở trăn? Gặp mặt nhau lạnh lùng như xa lạ Để từng đêm… từng đêm dài buồn bã Ngắm thiên hà dệt mãi khúc cô liêu Không giận hờn sao lặng lẽ bóng chiều? Giấu nhạt phai liêu xiêu bàn chân bước Mắt rưng rưng giữa dòng đời xuôi ngược Quên hẹn thề quên ký ức xa xăm Bước chơi vơi bên ốc đảo âm thầm Ngày lại ngày tự tình cùng hoa lá Như dã tràng nhớ nồng nàn biển cả Giận nhau rồi… sao mãi nhớ về nhau? (Đỗ Mỹ Loan)
Du khách bảo đây vườn kín đáo Với hương dìu dịu, ý ngàn xưa Thời mây xanh nhạt màu hư ảo Đây xứ mơ màng, đây xứ thơ… Cô gái thẫn thờ vê áo mỏng, Nghiêng nghiêng vành nón dáng chờ ai Ven bờ sông phẳng con đò mộng Lả lướt đi về trong gió mai… Thành quách trăm năm sầm mặt lạnh Ngọn cờ uể oải vật vờ lay Lâu đài đường bệ màu kiêu hãnh Áo gấm hài nhung cánh phượng bay. Ta nện gót trên đường phố Huế Dửng dưng không một cảm tình chi Không gian sặc sụa mùi ô uế Mà nước dòng Hương mãi cuốn đi… Ý chết đã phơi vàng héo úa Mùa thu lá sắp rụng trên đường Mơ chi ảo mộng ngàn xưa nữa ? Cây hết thời xanh đến tiết vàng! Ai tưởng ngàn năm nương đất ấy Mầm non thêm nhựa, lá thêm tươi Ôi mỉa mai hồn ta chỉ thấy Rêu hèn sống gửi nhánh khô thôi. Ai tưởng thiên đường sao nhấp nhánh Tài hoa tinh kết, ngọc long lanh Ta chỉ thấy nơi đây mồ lạnh Chôn linh hồn đắm đuối hư danh.