Có những tình yêu bị ngăn cách bởi gia đình hai bên. Có những cặp đôi phải chia tay bởi kẻ thứ ba. Có những tình yêu bị chia rẽ bởi khoảng cách địa lí. Cũng có những mối tình đành chấm dứt bởi số phận không cho phép, bởi vốn dĩ họ luôn không dành cho nhau. Và tình yêu của chúng tôi là như thế.. Đó là một ngày mùa đông trời mưa tầm tã, mưa trắng xóa che hết cả lối đi trước mặt. Một mình tôi với cây dù yếu ớt khó khăn lội đi trên con đường ngập nước, cố gắng băng qua màn mưa dày đặc, mặc cho từng đợt gió lạnh tạt nước vào người đến rát da. Tôi đang từ trung tâm trở về thì trời đột nhiên mưa to như thế. Định bụng sẽ chạy vào một nhà bên đường trú nhờ nhưng sợ mẹ lo lắng. Thế là lại nhắm mắt cố bước thật nhanh về phía trước, mặc cho từng đợt mưa lạnh cứ xô vào người. Bỗng từ phía sau vụt đến một chiếc xe đạp lớn làm bắn hết nước vào người tôi, kéo luôn cây dù yếu ớt bay xuống lòng đường. Tôi chưa kịp chạy đến thì một chiếc xe lớn chạy qua đè bẹp luôn cây dù của tôi. Cả người ướt sũng, lạnh lẽo, mưa thì vẫn đổ ào ào xuống người. Còn đang cố mở lớn mắt để bước tiếp thì tôi chợt nhận ra một chiếc ô khác đã che lên đầu mình. Ngẩng đầu lên nhìn, là một anh trai khoảng bằng tuổi anh họ tôi. Bắt gặp ánh mắt tôi, khóe môi anh khẽ cong lên thành một nụ cười vô cùng ấm áp, khiến tôi vô thức mà cũng nở một nụ cười thật tươi với anh. Bên ngoài chiếc ô, trời vẫn không hề giảm mưa. Nhưng trong lòng tôi, cái lạnh đã bị sự ấm áp của nụ cười kia xua tan đi tự lúc nào. Chúng tôi đã tình cờ tìm thấy nhau trong cái ngày mưa gió ấy như thế đấy. Sau hôm đó, tôi với anh bắt đầu liên lạc, trò chuyện với nhau. Anh tên An, là con trai một của một gia đình khá giả cách nhà tôi khá xa. Anh hơn tôi hai tuổi, nhưng đã làm được rất nhiều việc khiến tôi ngưỡng mộ vô cùng. Mới mười chín tuổi anh đã xuất bản được ba cuốn sách, nhận được học bổng du học Úc, dành được huy chương Bạc giải Toán quốc gia. Anh còn chơi được ghita và hát rất hay. Đôi lúc tôi tự thấy mình thật may mắn khi gặp gỡ và được làm quen với con người tài năng đó. An là người vô cùng hiền lành, ấm áp, rất biết quan tâm đến những người xung quanh. Và điều tôi thích nhất ở anh là: An rất hợp với tôi. Cả về tính cách, sở thích, thậm chí là suy nghĩ, chúng tôi luôn có những điểm chung đáng ngạc nhiên. Và ngạc nhiên hơn nữa là, nhiều lúc tôi nhận thấy cả về đặc điểm ngoại hình, tôi với anh cũng có những cái rất giống nhau. Đôi mắt đen tròn to, sống mũi cao, môi đỏ tự nhiên, má lúm đồng tiền, màu tóc nâu vàng, có răng khểnh. Đó là những điểm mà cả hai chúng tôi đều có. Và đó cũng là một trong những lí do mà khi nhận được lời tỏ tình của anh, tôi không hề chần chừ mà nhận lời ngay. Tại sao không chứ? Một người con trai tài giỏi như thế, tốt như thế, lại còn hợp với tôi đến thế. Cả đời này e rằng tôi sẽ không bao giờ gặp được người thứ hai nào bằng được như anh ấy. Và thế là chúng tôi đã có những tháng ngày vô cùng hạnh phúc sau đó. Anh chăm sóc, lo lắng, chiều chuộng tôi hơn cả mẹ tôi. Không có điều gì tôi muốn mà anh không thực hiện được. Mỗi khi xảy ra cãi vã, anh luôn là người chủ động làm hòa. Mỗi khi tôi đau ốm, anh luôn là người chạy đi mua thuốc. Mỗi khi tôi gặp chuyện buồn, anh luôn là người im lặng ngồi bên nghe tôi khóc. Mỗi khi tôi cảm thấy khó khăn, anh luôn là người sẽ giải quyết hết mọi chuyện. Và mỗi khi có chuyện vui, anh luôn là người đầu tiên tôi muốn chia sẻ tin vui đó. Cuộc sống bình yên cứ thế trôi đi, thấm thoát đã sáu năm kể từ cái ngày mưa gió ấy. Phải, chúng tôi bên nhau đã sáu năm rồi. Đối với bất kì cặp đôi nào, có thể yêu nhau đến sáu năm là một thử thách không hề dễ dàng. Vậy mà, tôi lại có thể bình yên bên anh trải qua sáu năm một cách dễ dàng đến thế. Dễ dàng đến nỗi, sáu năm trôi qua từ lúc nào tôi không hề hay biết. Cho đến khi ánh sáng lấp lánh của chiếc nhẫn hướng đến tôi, chiếu thẳng vào mắt, tôi mới giật mình nhận ra điều đó. Đó là lời hứa sáu năm trước của tôi. Rằng đến khi tôi hai mươi ba tuổi, và anh hai mươi lăm tuổi, tôi sẽ cưới anh. Bởi đó là lúc tôi đã ra trường, đã có công việc làm ổn định, có thể cùng anh chăm lo cho hạnh phúc gia đình chung. Và giờ là lúc tôi nên thực hiện lời hứa. Tôi đã nhận lời cầu hôn của anh, đã đồng ý đeo chiếc nhẫn đó vào ngón tay của mình. Nhưng sau này chính tôi đã phải hối hận vì đã làm những điều đó. Nếu được lựa chọn một lần nữa, tôi sẽ không bao giờ chấp nhận lời cầu hôn đó. Nếu thời gian có thể quay trở lại, tôi chấp nhận không bao giờ trở thành cô dâu, chấp nhận dấu giếm luôn mối quan hệ của chúng tôi. Chỉ cần có thể mãi mãi được bên anh, tôi chấp nhận tất cả. Thế nhưng, đã là "nếu" thì có bao giờ trở thành sự thật được.. Sau khi nhận lời cầu hôn của An, tôi đồng ý theo anh đi gặp bố mẹ của anh ấy. Cuộc gặp gỡ diễn ra suôn sẻ trong một nhà hàng sang trọng. Mẹ An tỏ ra rất thích tôi, luôn miệng cười nói vui vẻ. Nhưng bố anh ấy thì hình như không hề hài lòng. Cũng cười đấy, nhưng là nụ cười gượng. Đặc biệt, ánh mắt ông ấy nhìn tôi rất lạ. Nhiều lúc, ông ấy cứ nhìn tôi chăm chăm, không có ý định rời đi, nhin đến nỗi tôi cảm thấy vô cùng khó thở. Và những gì tôi nhận được từ ông ta vào ngày hôm sau còn khiến tôi khó thở hơn bao giờ hết. Chiều hôm đó, sau khi từ trung tâm trở về, tôi nhận thấy một chiếc xe lạ đậu bên ngoài nhà của tôi. Chạy vội vào nhà, tôi thật sự bất ngờ khi thấy bố của An và anh ấy đang ngồi im lặng cùng với mẹ tôi. Trong một thoáng, tôi đã nghĩ rằng ông ấy muốn nói chuyện với mẹ tôi về đám cưới của chúng tôi. Thế nhưng không khí ngột ngạt lúc đó đã phủ nhận tất cả. Nhìn thấy tôi, khuôn mặt ba người họ không những không tươi lên mà còn trở nên u ám hơn. Tôi liếc nhìn An. Anh vội cúi đầu né đi ánh mắt của tôi. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi không hiểu gì hết. "Mẹ à!" Tôi khẽ gọi "Có thể cho con biết chuyện gì đang xảy ra được không?" - Con chia tay với An đi, hai đứa không thể đến với nhau được. Tôi thật sự khó hiểu, tại sao chứ, tôi với An không làm gì sai cả. - Có thể cho con một lí do được không? Nếu có gì sai trái thì chúng con sẽ sửa đổi mà. - Bởi vì hai đứa là anh em, là anh em ruột. Chuyện này không một ai sửa đổi được hết. - Gì vậy chứ. Ai là anh em ruột của ai. Con là con một của mẹ. Anh ấy cũng thế. Mẹ có thể lấy lí do nào thuyết phục hơn không vậy. - Mẹ biết chuyện này là khó chấp nhận với con. Nhưng đây là sự thật. Hơn hai mươi năm trước, bố mẹ li hôn. Con ở với mẹ, anh An đi theo bố con. Vì không muốn quan hệ gì với nhau nữa nên bố mẹ cắt đứt mọi liên lạc. Tưởng rằng bố con sẽ ở luôn bên Mỹ, mẹ đâu biết rằng ông ấy đã dẫn anh con về đây. Nếu biết, mẹ sẽ chẳng để chuyện này xảy ra. - Mẹ đừng nói nữa, con không muốn nghe. Tôi nói lớn rồi chạy luôn ra ngoài. Tôi cứ chạy, chạy mãi, đến khi không chạy nổi nữa thì đã đứng trước con sông đầu làng. Dòng sông vẫn cứ trôi nhẹ nhàng, chậm rãi, đâu biết rằng lòng người đang dậy sóng. Tôi thật sự vẫn chưa hết bàng hoàng. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, nhanh đến không thể tin là nó đã xảy ra. Tôi đứng đó, nhắm mắt lại, để mặc cho từng đợt gió lùa vào tóc, để mặc cho từng dòng nước nóng ấm trào qua khóe mắt rơi thẳng xuống đất. Bỗng cảm nhận được một bàn tay lớn chạm vào da mặt, chậm chạp lau đi nước mắt. Tôi mở mắt ra nhìn. Là anh. Anh đã đứng trước mặt tôi từ lúc nào. Ánh mắt anh nhìn tôi vẫn thế, dịu dàng ôn nhu lắm. Chỉ là nét buồn từ đâu đã vương lên đôi mắt đẹp ấy, khiến cho những giọt trong suốt như pha lê từ đôi mắt đó lặng lẽ rơi ra. Tôi nhìn mà tê tái lòng. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh khóc. Chúng tôi vẫn không ai nói câu nào, lặng lẽ ôm chặt lấy nhau, lặng lẽ lắng nghe tiếng tim khóc. Tôi muốn nói với anh nhiều lắm. Nói rằng tôi yêu anh rất nhiều, muốn sống cùng anh mãi đến cuối đời, muốn cùng anh vượt qua những sóng gió, muốn làm mọi điều cho anh, muốn nắm tay anh chạy đi thật xa, chạy trốn khỏi số phận trớ trêu. Nhưng tất cả những gì tôi có thể nói lúc đó là: - Anh ơi, nếu kiếp sau gặp lại nhau, cho em trở thành vợ của anh, được không? Anh vẫn im lặng, khẽ vỗ nhẹ vào lưng tôi. Lúc lâu anh mới cất lời: - Anh thương em. Phải, là thương. Là sự thương cảm của một người anh trai dành cho em gái. Chứ không phải yêu. Tình yêu của chúng tôi từ bao giờ đã phải miễn cưỡng mà trở thành tình anh em. Nước mắt của anh vẫn rơi, thấm ướt cả vai áo tôi, ấm nóng như tình cảm chúng tôi vẫn luôn dành cho nhau vậy. Tôi ôm anh, thầm mong thời gian ngừng lại, đừng trôi nữa. Nếu có thể, tôi thật sự mong giây phút này kéo dài hàng thế kỉ. Bởi tôi biết rằng, sau hôm nay, tôi sẽ chẳng bao giờ được gặp lại anh nữa. Đây là lần cuối cùng tôi được ôm anh, được nói chuyện với anh, được cố chấp xem anh là người yêu. Sau hôm đó, anh đi thật. Anh với bố tôi sẽ sang Mỹ sống luôn bên đó, không trở về đây nữa. Nhiều lúc, tôi trách anh không trở về thăm tôi. Nhưng rồi lại nghĩ, có lẽ như thế sẽ tốt hơn. Nếu cứ cố chấp tìm gặp nhau thì bao giờ tôi có thể quên anh. Thế nhưng, buổi chiều ngày hôm đó thật sự ám ảnh tôi suốt cả những năm về sau. Sau ngày anh đi, tôi nhớ anh đến gặp ảo giác. Nhất là những buổi chiều trời mưa tầm tã, một mình cầm ô đi nhanh về nhà, hình ảnh một người con trai với nụ cười ấm áp lại hiện lên choáng lấy tâm trí tôi. Và tôi lại khóc, khóc sướt mướt, khóc đến không ngừng được. Sau ngày anh đi, tôi đã cố mở rộng lòng mình cho những người con trai khác. Nhưng không được, không ai thương tôi được như anh cả, không ai đủ sức chiều chuộng con người khó tính là tôi được như anh. Và thế là, mỗi đêm, tôi lại ra con sông đầu làng ngồi, nhớ về anh. Không có anh, không ai chịu ngồi im lặng bên cạnh lắng nghe tôi khóc. Mẹ tôi lớn tuổi rồi, vòng tay của bà không đủ sức truyền cho tôi hơi ấm mà anh đã từng cho tôi. Và tôi lại nhớ đến anh, lại khóc. Nhưng đến sáng hôm sau, tôi lại cố gạt hết nước mắt, cố nở nụ cười thật tươi, cố gắng sống vui vẻ, tạm cất anh vào một góc trong tim. Tôi còn phải lo cho mẹ tôi, phải báo hiếu cho bà. Cố quên anh là điều tôi nên làm. Các bạn à, cuộc sống phức tạp lắm. Đôi khi không phải cứ thương yêu nhau là có thể bên nhau mãi. Vậy nên, hãy luôn trân trọng nhau khi còn có thể, hãy trân quý từng giây phút còn được ở bên nhau. Hãy đối xử thật tốt với những người mà mình yêu thương. Hãy luôn khiến họ hạnh phúc khi ở bên cạnh bạn.