Huyền Ảo Làm Người Bình Thường Rất Khó - Diệp Ngọc Y

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Diệp Ngọc Y, 3 Tháng tư 2021.

  1. Diệp Ngọc Y

    Bài viết:
    32
    [​IMG]

    Tên truyện: Làm người bình thường rất khó

    Tác giả: Diệp Ngọc Y

    Thể loại: Đồng nhân, vô cp, huyền ảo, nam sinh.

    Giới thiệu truyện:

    Gojou Kamiya, là em trai của chú thuật sư mạnh nhất Gojou Satoru, nhưng Kamiya chỉ có duy nhất một nguyện vọng là được làm một người bình thường.

    Với mong muốn thực hiện nguyện vọng của mình, Gojou Kamiya đang phải cố gắng biểu hiện ra sự bình thường của mình, nhưng liệu hắn có thể làm một người bình thường được chăng?

    Link thảo luận góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Diệp Ngọc Y
     
    Last edited by a moderator: 17 Tháng tám 2021
  2. Diệp Ngọc Y

    Bài viết:
    32
    Chương 1:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gojou Kamiya, là em trai của Gojou Satoru, chính là mạnh nhất chú thuật sư Gojou Satoru.

    Tuy rằng là anh em nhưng hai người cách nhau tới hơn 10 tuổi lận, khá là dài phải không. Hơn nữa, hai người tuy có ngoại hình tương tự nhưng bởi vì khí chất cùng biểu hiện ra ngoài tính cách một trời một vực nên dù có đứng chung một chỗ cũng rất ít người cảm thấy họ là anh em.

    Kamiya muốn làm người bình thường nên đại phiền toái nii-sama xuất hiện quá nhiều không nằm trong kế hoạch của hắn.

    Năm ấy mới chỉ có 15 tuổi Kamiya đang đi làm công ở quán cà phê Poirot, nhờ có một vị siêu cấp thích ăn đồ ngọt nii-sama, hắn làm đồ ngọt chính là thực điêu luyện tinh xảo đâu.

    "Kamiya-kun, có thể giúp tôi đưa cafe cho bàn số 5 không?" Amuro Tooru nói, tay nhanh chóng đưa ra đã pha chế xong đồ uống.

    "Vâng." Kamiya đáp, thuần thục len lỏi qua đầy khách cửa hàng đưa đò cho khách goi, còn không quên nới một câu: "Chúc quý khách ngon miệng!", hắn làm công ở đây đã gần một năm, quen việc thật sự đâu.

    Nhân tiện giới thiệu, Amuro Tooru, năm nay 29 tuổi nhưng vẫn là soái ca độc thân, trong tiệm tiền bối, trù nghệ khỏi chê, bề mặt hút khách của quán. Hắn được Amuro tiền bối giúp đỡ rất nhiều đâu,

    Trong quán còn có một nhân viên nữa, Azusa Enomoto, năm nay 23 tuổi, là một cái rất xinh đẹp nữ tính, nàng tính cách ôn hòa, đồng dạng là bề mặt hút khách của quán.

    Còn có một điều không thể không nhắc đến, là khách quen của quán, đại thám tử Ngủ gật Mori Kogoro cùng với hắn con gái Mori Ran và hiện đang ở nhờ tại nhà Mori-san tiểu quỷ đầu Edogawa Conan.

    Tuy nói bọn họ ba người là phiền toái tập hợp thể, đặc biệt là nhóc Conan, đi đến đâu người chết đến đấy. Nhưng so với việc trở thành một vị học sinh trong chú thuật cao chuyên và phải kêu nii-sama là sensei hoăc ngồi nghe một đống lão già dạy dỗ phải trung với gia tộc, phải tuân theo mệnh lệnh của gia tộc.. thì quả nhiên cùng án mạng làm bạn vẫn tương đối dễ dàng chịu đựng.

    Kamiya vừa làm việc vừa thất thần nghĩ đến: "Hoan nghênh quý khách!", a, vừa mới nghĩ đến là họ liền đến a.

    Bước vào quán không ai khác là vừa mới được nhắc đến ba người.

    Kamiya tiến lên ôn hòa hỏi: "Mọi người vẫn như cũ nhỉ?"

    Mori Kogoro xuất hiện với bề ngoài tương đối chỉnh chu, trạng thái hiếm gặp so với bình thường, nhưng vẫn chỉ là bề ngoài mà thôi, mở miệng một cái là lại về nguyên hình: "Vẫn như bình thường."

    Đồng dạng ăn mặc nhiêm túc Mori Ran cùng Edogawa Conan theo sau tiến vào: "Gojou-san, đã lâu không thấy."

    Kamiya gật đầu lấy làm chào hỏi, linh hoạt tiến lên: "Amuro-san, Kogoro-san đến, vẫn như mọi khi."

    Amuro Tooru lớn tiếng đáp lại: "Đã biết!"

    Đợi đến khi Kamiya bưng lên đồ ăn còn nhân tiện tặng kèm một nụ cười rạng rỡ cùng lời chúc ăn ngon miệng, hắn tỏ ra chút tò mò hỏi chuyện: "Hôm nay mọi người đều ăn mặc nghiêm túc thật, có chuyện gì sao?"

    Mori Ran cười trả lời: "Ba ba hôm nay nhận được lời mời của người ủy thác, Sumika-san muốn ba ba đến biệt thự trong núi tham gia bữa tiệc mừng thọ nhân tiện điều tra chút việc nên chúng ta phải ăn mặc lịch sự chút."

    Kamiya lộ vẻ hâm mộ: "Kogoro-san không hổ danh là đại thám tử, người ủy thác đúng là ra tay hào phóng.", mừng thọ nói hẳn là lại liên quan đến chia chát tài sản đi.

    Được khen, Mori Kogoro lập tức lên mặt, khoa trương cười lớn: "Ha ha ha, thế mới xứng tầm với đại thám tử Ngủ gật Mori Kogoro này chứ!"

    Mori Ran cùng Edogawa Conan: Thật xấu hổ.

    "A.. a.. a!"

    Đột nhiên tiếng thét chói tai vang lên, mọi ánh mắt đổ dồn về phía phát ra âm thanh. Đó là một bàn bốn người ở trong góc, nhưng chỉ có một nam một nữ ngồi ở đối diện nhau, đều khá tuổi trẻ, chắc chỉ tầm hơn hai mươi, thật là đáng tiếc.

    Nam thanh niên đã gục xuống bàn, miệng sùi bọt mép, hai mắt trắng dã trợn ngược, nét mặt tràn đầy đau đớn, chết đến không thể lại chết.

    Còn bạn nữ đi cùng thì khuôn mặt trắng bệch, đồng tử thu nhỏ, thập phần kinh ngạc hoảng sợ, thân thể bởi vì sợ hãi theo bản năng đứng dậy lùi về phía sau vài bước. Ừ, hoảng sợ là thật vậy hẳn không phải là hung thủ.

    Kamiya mặt vô biểu tình thầm nghĩ, thi thoảng có án mạng cũng khiến cho hằng ngày đỡ nhàm chán đi, tay lại thập phần thuần thục móc ra di động báo cảnh sát, sau đó lại thuần thục cùng Azusa Enomoto ngăn cản khách nhân rời đi, và khách nhân cũng rất phối hợp ngồi nguyên vị trí, thuần thục đến làm người đau lòng.

    Vốn dĩ đang ngồi chuẩn bị ăn cơm hai vị lớn nhỏ trinh thám đều biến sắc mặt, nhanh chóng đi lên kiểm tra nhuyên nhân chết, bảo vệ hiện trường, nhân tiện tìm kiếm manh mối.

    "Có chuyện gì mà ồn ào vậy? Chắn lối quá, tránh ra!", một nam thanh niên khác lên đến, mồm khó chịu nhắc mãi, đẩy ra đang đứng ở canh hiện trường Mori Ran, sau đó đã lập tức bị cảnh tượng trước mặt dọa đến lắp bắp: "Ka, Kashima!"

    Đằng sau hắn đi theo một vị nữ nhân trẻ tuổi vừa nhìn thấy hiện trường đã bị dọa sợ lại một lần nữa tàn phá lỗ tai của mọi người: "A.. a.. a!"
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên, AmiLeeGill thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng tám 2021
  3. Diệp Ngọc Y

    Bài viết:
    32
    Chương 2:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đúng giờ kết thúc một ngày làm công, Kamiya trở lại nơi ở, hắn ở tại một cái bình thường chung cư, tương đối đến gần ngoại thành nên giá thuê cũng khá rẻ.

    Hôm nay án mạng rất đơn giản, lại là vì tình mà giết người, hung thủ là người phụ nữ đến sau tra tấn lỗ tai của mọi người, thủ phạm để lại rất nhiều manh mối, chỉ là nhất thời đầu óc nóng lên liền ra tay giết người.

    Mà cũng phải nói, gần nhất tình sát xuất hiện thật nhiều vụ rồi, bởi vì 'ái' mà ra đời nguyền rủa cũng tăng rất nhiều, nii-sama cũng vì thế mà oán giận rất nhiều lần.

    Vì người dân ở Beikachou đồng tình một phen, luôn phải sống dưới bóng ma của mỗ vị tử thần học sinh tiểu học, không biết khi nào sẽ đến lượt mình trở thành một người tham dự án kiện.

    Cảm thán xong, Kamiya giống như rất nhiều người bình thường khác sau khi kết thúc công việc bạn trở về nhà, hắn tự mình giải quyết bữa tối, tắm rửa, ngủ. Vậy là một ngày bình thường của Kamiya đã kết thúc.

    Nếu nó diễn ra đúng như vậy thì thật là tốt quá.

    Đã nằm lên giường Kamiya bị tiếng điện thoại dồn dập gọi dậy.

    Kamiya bực bội cầm lấy điện thoại, nhìn thấy tên người gọi, hắn xoa xoa đầu, thực sự một chút cũng không muốn đồng ý nghe đâu.

    Thở dài một hơi, nhìn vẫn luôn reo điện thoại, rồi lại nhìn tích tắc đồng hồ, Kamiya thỏa hiệp: "Nii-sama, có chuyện gì sao? Đã hơn 1 giờ đêm."

    Từ đầu dây bên kia truyền đến thập phần hoan thoát hưng phấn ngữ điệu: "Đáng tin cậy nii-sama mới mời chào được tân học sinh nè, hắn thực thú vị nha, Kami-chan muốn gặp sao, thực sự rất thú vị nha. Ha ha ha, hắn vì chỉ mới quen biết hai tháng bằng hữu có thể mạo hiểm sinh mệnh nha. Hơn nữa hơn nữa, hắn trực tiếp nuốt ngón tay của Sukuna mà vẫn không có nổ tung thành pháo hoa! Lúc đấy siêu cấp giật mình luôn!"

    Kamiya nghiêng đầu, thói quen chính mình nii-sama bất thình lình một đống lời nói, hắn chỉ là nghi hoặc lặp lại: "Sukuna?"

    Gojou Satoru cũng không chê hắn ít lời: "Đúng đúng, chính là ngón tay của Sukuna, vừa xấu vừa to đặc cấp chú vật Sukuna ngón tay đát. Hắn có thể khống chế thân thể của mình mà không bị Sukuna chiếm mất, thực đặc biệt đúng không!"

    "Nii-sama, cao tầng cho phép người như vậy tồn tại sao?" Đám kia quả quýt thối có nhân từ như vậy sao?

    "Tất nhiên là không a, bọn họ phán Yuuji-kun tử hình! Nhưng mà nii-sama vĩ đại đã ra tay thì không có chuyện gì là không giải quyết được! Yuuji-kun đã trở thành cao chuyên năm nhất sinh!" Gojou Satoru cười khẽ, thập phần tự hào nói, đối với hắn thì việc chống đối cao tầng thực sự bình thường cơm bữa hằng ngày a.

    Kamiya mặt vô biểu tình bổng đọc: "Nii-sama thật lợi hại, Yaga-san thật đáng thương, hắn lại phải đau đầu vì hành vi tùy hứng của nii-sama. Việc của Yuta-senpai mới qua đi được tầm một năm đi?"

    "Ai nha, Kami-chan, không cần như vậy khen nii-sama đâu, nii-sama là mạnh nhất mà" Gojou Satoru không đứng đắn nói, như là làm nũng giọng điệu làm Kamiya nổi hết da gà: "Kami-chan, ngày mai nhớ đến Harajuku tập hợp nha, đừng quên mang đồ ngọt, ngủ ngon!"

    Kamiya vô ngữ nhìn đã dập máy điện thoại, hắn chưa đáp ứng ngày mai đến xem đâu, lại còn đồ ngọt, thật không biết là ai nói "trưởng huynh như cha" a, nii-sama ấu trĩ thật sự, không hề dính dáng đến ba chữ 'đáng tin cậy'.

    Lại lần nữa nằm xuống, chuẩn bị đi vào giấc ngủ Kamiya nhịn không được chửi thầm, vật cản lớn nhất để trở thành người bình thường chính là nii-sama chứ không phải ai khác, càng không phải gia tộc, cũng càng không phải chú thuật giới cao tầng!

    Ngay cả việc sống một mình tại chung cư này hắn cũng phải cùng nii-sama đấu trí đấu dũng thật lâu mới có thể được chấp thuận!

    Rồi thì còn thi thoảng đến chỗ hắn làm công để chiếm chỗ cả ngày trời nữa, đến không được thì để học sinh đi giùm. Có thể nói nii-sama tâm lý chỉ có 5 tuổi, không thể lại nhiều!

    Nhưng mà mỗi lần nii-sama đến thì ngày hôm đó khách nhân cũng cao hơn bình thường nhiều, tiền công cũng nhiều hơn những ngày khác. Kamiya rất khó nói có muốn gặp nii-sama hay không.

    Còn nữa nii-sama vẫn không từ bỏ việc cố gắng trở thành giáo viên của hắn a, đừng tưởng hắn không biết, Ichiji-san vẫn thường xuyên mật báo đâu! Hừ!

    Ngày mai là cuối tuần a, không cần phải đi làm công, nii-sama hẳn là đã xin nghỉ trước, thời gian rất đầy đủ, không biết nên làm cái gì đây ta.

    Tuần trước nii-sama vừa ra nước ngoài làm nhiệm vụ, vậy lần này làm truyền thống đồ ngọt đi.

    Kamiya mơ màng suy nghĩ ngày mai làm cái gì, có thể nói đây là điển hình miệng chê nhưng thân thể lại thành thật, ngoài miệng ghét bỏ không muốn đi nhưng đầu óc đã suy nghĩ phải chuẩn bị những gì.
     
    Nguyễn Ngọc NguyênAmiLee thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng tám 2021
  4. Diệp Ngọc Y

    Bài viết:
    32
    Chương 3:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm sau, bởi vì đồng hồ sinh học thói quen, đúng 7 giờ Kamiya liền rời giường. Chậm rì rì vệ sinh cá nhân, thay một thân bình thường mà lại thích hợp vận động trang phục. Rồi lại chậm rì rì xử lí bữa sáng đồng thời cũng không quên chuẩn bị một hộp đủ các loại hình dạng wagashi.

    Đến khi hắn rời khỏi nhà đồng hồ cũng đã chỉ đến hơn 9 giờ, không nhanh không chậm đi đường, vừa đi vừa thất thần, Kamiya một chút cũng không vội vàng, dù sao nii-sama cũng không nói khi nào tập hợp, hơn nữa xem hộp wagashi mặt mũi nii-sama tuyệt đối sẽ không đi trước.

    Xem, hắn nói rất chuẩn a không phải sao?

    Kamiya mặt vô biểu tình nhìn cách đó không xa bốn người, rõ ràng là một nhóm nhưng lại chia làm hai bên ranh giới rõ ràng.

    Một bên là không ngừng tranh luận muốn đi Phố người Hoa ở Yokohama hay đi Disneland một nam một nữ cùng với nhà hắn vĩ đại nii-sama.

    Một bên là có một đầu đặc sắc kiểu tóc thiếu niên đang dùng khinh bỉ ánh mắt nhìn ba tên dở hơi.

    Gojou Satoru giơ tay, nói: "Được rồi, ta sẽ thông báo nơi chúng ta sẽ đi."

    Hai người vốn đang cãi nhau lập tức dừng lại, thập phần đồng bộ quỳ một gối xuống, làm ra cung kính nghe lệnh bộ dạng.

    Fushiguro Megumi: "..."

    Kamiya: Ta có nên làm bộ không quen biết bọn họ không nhỉ?

    Thấy hai người học sinh phối hợp, Gojou Satoru cũng lập tức nói ra: "Chúng ta sẽ đi Roppongi!"

    Itadori Yuuji cùng Kugisaki Nobara lập tức vui vẻ ra mặt.

    "Trước đó, để Gojou-sensei giới thiệu cho các em một người." Gojou Satoru giơ một ngón tay lắc lắc tỏ vẻ thần bí: "Hôm nay người này cùng sẽ tham gia chuyến tham quan Tokyo của chúng ta! Đoán thử xem hắn là ai nào! Gợi ý nhé, hắn cũng bằng tuổi các em thôi."

    "Chẳng lẽ là học sinh khác sao?", Itadori Yuuji thập phần tích cực hưởng ứng.

    "Không phải, không phải. Hắn không phải lả Tokyo cao chuyên học sinh nha." Gojou Satoru cười phủ định đáp án.

    Kugisaki Nobara lập tức đi lên cho Itadori Yuuji một đấm: "Tên ngu ngốc này, năm nhất sinh chỉ có chúng ta ba người thôi a!"

    Itadori Yuuji ôm đầu: "Đau! Bà làm cái gì vậy hả?"

    Hai người lại lần nữa cãi nhau, Gojou Satoru ở một bên không chê sự đại điềm nhiên xem diễn, liền kém không ôm túi bỏng ngô ăn.

    Fushiguro Megumi thở dài một hơi, cảm thấy thập phần mệt mỏi cùng không hợp nhau, bắt đầu ngẫm lại vì cái gì sẽ diễn biến đến tình trạng như bậy giờ, mọi người xung quanh đã có ý thức tránh xa bọn họ bốn người lập dị a.

    Kamiya không nỡ nhìn thẳng che mặt, Megumi-kun thật quá khó khăn cũng quá đáng thương, một người tâm lí bình thường như hắn lại phải đối phó với tận ba người đầu óc có vấn đề.

    Trong đầu suy nghĩ linh tinh, Kamiya phân vân, không biết có nên tiến lên cùng nii-sama tương nhận hay coi như không có việc gì rời xa khu 'chân không' này.

    Cuối cùng Kamiya lấy hết can đảm bước đến hô một tiếng: "Nii-sama"

    Quả nhiên vẫn là đi lên đi thôi, dù sao thì cũng đã bị nii-sama phát hiện, hơn nữa để một mình Megumi-kun chịu tàn phá cũng rất đáng thương.

    Bởi vì hắn ra tiếng, ngay lập tức đã bị bốn đôi mắt quay lại nhìn chăm chú.

    Gojou Satoru thập phần tự nhiên tiến lên, lấy đi hộp wagashi trong tay hắn mở ra ăn, lại còn không quên oán giận: "Kami-chan thật quá đáng, vậy mà lại lại đi ra sớm vậy, lẽ ra phải để Yuuji cùng Nobara đoán thêm một lúc nữa a, nii-sama vẫn chưa xem diễn xong!"

    Sau đó hắn ngay lập tức đổi giọng: "Bất quá nếu hộp wagashi này toàn về ta nói, tha thứ Kami-chan cũng không sao!"

    Kamiya bỏ qua hắn vô cớ gây rối, đối với ba vị cùng tuổi học sinh chào hỏi: "Megumi-kun, đã lâu không thấy."

    Rồi lại đối với không quen biết hắn hai người tự giới thiệu: "Ta là Gojou Kamiya, là em trai của nii-sama, để tránh nhầm lẫn, kêu ta Kamiya là được."

    Fushiguro Megumi gật đầu đáp lại, hắn đã sớm có đoán trước.

    Itadori Yuuji hơi ngạc nhiên nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần nguyên khí tràn đầy hô: "Ta kêu Itadori Yuuji, là Gojou-sensei học sinh."

    Kugisaki Nobara vẫn đang ngẩn người, linh hồn chưa trở về thể xác. Hai người này là anh em ư?

    Một người tóc bạc vuốt ngược, đeo bịt mắt che hết hơn phân nửa khuôn mặt, thân cao hơn 1m9 không khó xem ra là hoàng kim tỉ lệ dáng người, nhưng tính cách lại thập phần làm giận.

    Một người khác cũng là tóc bạc nhưng lại như thuận buông xuống, hai mắt cong cong, khoé miệng hơi giơ lên, cho người ta cảm giác thập phần ôn hòa.

    Khác biệt quá lớn, nàng không thể chấp nhận sự thật hai người này là anh em.

    Gojou Satoru tiến lên, thập phần thiếu đánh nói: "Có phải hay không siêu ngạc nhiên nha? Kami-chan rất soái phải không nè, nhưng vẫn so ra kém ta là được!"

    Kugisaki Nobara rít gào: "Các ngươi sao có thể là anh em a! Khác nhau quá lớn a! Trừ bỏ một đầu tóc bạc, hoàn toàn không có điểm chung!"
     
    Nguyễn Ngọc NguyênAmiLee thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng tám 2021
  5. Diệp Ngọc Y

    Bài viết:
    32
    Chương 4:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hiện thực cùng ảo tưởng là hai khái niệm hoàn toàn khác biệt. Bình thường, ảo tưởng lúc nào cũng tốt đẹp, mà ảo tưởng càng đẹp thì hiện thực lại càng trái ngược, ví dụ điển hình là hai vị học sinh vừa vỡ mộng vì ảo tưởng và hiện thực khác xa nhau.

    Nhóm năm người đã rời khỏi con phố đông đúc phồn hoa ở chương trước và đang đứng trước một tòa nhà nhìn qua là biết bị bỏ hoang đã lâu.

    Itadori Yuuji và Kugisaki Nobara đang dùng ngôn ngữ và hành động thảo phạt mỗ vị lừa đảo giáo viên.

    "Hư cấu, dù nó chỉ là Roppongi đi chăng nữa thì cũng không thể tệ như thế này được!"

    "Đừng có coi thường người ngoại thành!"

    Bỏ qua hai người đang phát điên, nhưng ba người còn lại vẫn rất bình tĩnh đối thoại.

    Fushiguro Megumi ngước nhìn tòa nhà, "Ở đây có chú linh phải không thầy?"

    Gojou Satoru vừa ăn wagashi vừa trả lời, "Có một nghĩa trang khá to đấy, tất nhiên là sẽ có hàng đống chú linh lởn vởn ngoài kia và trong cái nhà hoang đấy rồi."

    Kamiya bình tĩnh bổ sung, "Mặc dù có chú linh nhưng chỉ là tứ cấp hoặc tam cấp thôi, tương đương nhỏ yếu. Còn có, nii-sama, ăn vừa phải thôi, đây là phần cho cả Megumi-kun, Itadori cùng với Kugisaki nữa đấy, đừng có một mình xử hết."

    Gojou Satoru vẫn tiếp tục ăn, vờ như không nghe thấy gì.

    Itadori Yuuji quay đầu phản chiến, tò mò nói: "Em đoán là chúng sẽ không dễ dàng rời khỏi ngôi mộ của chúng đâu nhỉ?"

    Fushiguro Megumi làm hết phận sự giải thích: "Chúng không phải trong mộ đâu, chỉ là mọi người cho rằng mộ địa rất đáng sợ thôi."


    "Đã hiểu, giống như lúc ở trường à."

    Kugisaki Nobara kinh ngạc: "Khoan đã! Cậu ta không biết cái chuyện này ư?"

    Fushiguro Megumi tiếp tục vào vai người giải thích.

    Lập tức ba người lại trở nên nhốn nháo ồn ào, trái ngược với bọn họ, hai anh em nhà Gojou lại rất an tĩnh.

    "Kami-chan, thế nào, Yuuji siêu cấp đặc biệt, siêu cấp thú vị đúng không?" Gojou Satoru cười khẽ, giống như trẻ con khoe ra món đồ chơi, chờ mong đươc khen.

    "A, là rất thú vị không sai, nhưng mà hắn chỉ có đối với chú linh mới có thể" điên "đươc đi? Hắn có sẵn sàng giết chết nhân loại sao? Đối với chú thuật sư đồng tình tâm là nhất vô dụng đồ vật." Kamiya lạnh nhạt nói: "Nii-sama, đừng có ăn nhiều thứ cùng lúc như vậy."

    Gojou Satoru không thèm để ý, lấy ra một cái dâu tây bánh kem tiếp tục ăn, mồm vẫn bức bức, tránh đi câu hỏi của Kamiya, ra vẻ 'ta sợ quá a' nói: "Nhẫn tâm Kami-chan thật đáng sợ, nii-sama bị tổn thương, cần gấp đồ ngọt bổ sung an ủi."

    Kamiya thở dài, hiểu được nhà hắn nii-sama không quá muốn tiếp tục đề tài vừa rồi, cũng thuận theo đáp lại: "Ta đã biết, nii-sama có chừng mực là được, quả quýt thối vẫn đang nhìn chằm chằm a."

    Hắn quay người tạm rời đi, lại nhịn không được thở dài, nii-sama cũng thật là, mặc dù chú thuật giới cao tầng rất phiền nhưng mà cũng không thể như vậy chống đối ra mặt a.

    Bọn họ không làm gì được nii-sama nhưng lại sẽ tìm đến chỗ hắn nói một đống vô nghĩa. Mỗi lần nghe đến buồn ngủ nhưng lại không thể không nghe cũng không thể làm cho bọn họ câm miệng, hắn chính là siêu cấp khó chịu.

    Nhiều khi thật không biết có phải là trình tự ra đời của chúng ta có lầm hay không nữa. Rõ ràng là em trai nhưng hắn lại bị bắt khiêng lên trách nhiệm của người làm anh, mà kẻ làm anh lại còn ấu trĩ hơn cả một đứa trẻ 5 tuổi thật sự, trình độ gây phiền toái cũng tương đương cấp bậc "nam thần" của hắn.

    Nếu nii-sama bớt lo hơn một chút thì tốt rồi. Nếu mọi người đánh giá nii-sama không phải là: "Trừ bỏ tình cách thì từ nhan sắc đến gia thế, thực lực đều xứng đáng hai chữ nam thần" thì càng tốt. Chỉ một cái tính cách liền đem mặt khác ưu điểm toàn bộ che khuất a.

    Thấy Kamiya rời đi, Gojou Satoru mới đứng dậy, mở miệng đánh gãy ồn ào nhốn nháo đám học sinh, nghiêm túc nói: "Ta muốn biết mấy đứa có thể làm được gì, hãy coi nó là một bài kiểm tra đi. Nobara, Yuuji, hai đứa hãy đi phất trừ chú linh trong tòa nhà."

    Nhìn hai người đồng học bước vào tòa nhà, Fushiguro Megumi hơi nhíu mày: "Thầy, em nghĩ em nên đi vào."

    Gojou Satoru cười nhẹ: "Đừng có cố quá."

    "Nhưng Itadori vẫn cần phải bị giám thị không phải sao?"

    "Ừ thì cũng đúng, nhưng bài kiểm tra lần này là nhằm vào Nobara nhiều hơn, để xem nó có đủ" điên "hay không."

    "Vậy còn Kamiya thì sao? Hôm nay đáng lẽ ra thì Kamiya không nên xuất hiện mới đúng."

    Gojou Satoru xoa cằm làm vẻ suy ngẫm: "Cái này sao, là do đám kia lão nhân cả, hôm nay không đem Kami-chan theo nói, bọn họ lại sẽ bắt lấy hắn lải nhải đi. Đáng tin cậy nii-sama sao có thể nhìn nhỏ yêu Kami-chan bị bắt nạt được!"

    Fushiguro Megumi mặt vô biểu tình nhìn hắn, Gojou-sensei, ngài không thể tự mình hiểu lấy một chút được sao. Kamiya sẽ bị cao tầng bắt lấy cằn nhằn là lỗi của ai a? Đừng có như vậy đúng lý hợp tình!
     
    Nguyễn Ngọc NguyênAmiLee thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng tám 2021
  6. Diệp Ngọc Y

    Bài viết:
    32
    Chương 5:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tất cả nhân loại đều có chú lực, trừ bỏ một số trường hợp đặc biệt như" thiên cùng chú trói ". Nói đơn giản thì chú lực là năng lượng sinh ra từ mặt trái cảm xúc.

    Sợ hãi, ghen ghét, hận thù, phẫn nộ.. những cảm xúc tiêu cực này sản sinh ra chú lực, từ đó tạo ra nguyền rủa sau đó hình thành chú linh, những sinh vật đứng ở mặt đối lập gây hại cho nhân loại. Tất nhiên, nếu chú linh tồn tại gây nguy hại cho nhân loại thì cũng sẽ tồn tại người tiêu diệt chúng, những người như thế được gọi là chú thuật sư.

    Chú thuật sư là những người có thể khống chế chú lực của bản thân để chiến đấu, tuy nhiên chỉ có mỗi chú lực thôi là chưa đủ, điều quan trọng nhất đối với một chú thuật sư là thuật thức.

    Thông qua việc sử dụng thuật thức mà sinh ra đã có sẵn để phất trừ chú linh, đây là công việc của chú thuật sư.

    Tuy nhiên, có một sự thật là, từ xưa đến nay, số lượng chú thuật sư vẫn luôn là quá nhỏ bé so với số lượng người thường cũng như so với số lượng nguyền rủa chú linh do người thường sinh ra.

    Chú thuật ngự tam gia là ba gia tộc chú thuật sư cường đại, đã tồn tại rất lâu đời, bao gồm Kamo, Zennin cùng Gojou.

    Ba gia tộc chặt chẽ khống chế chú thuật giới, đại bộ phận chú thuật sư đều là người của ngự tam gia.

    Kamo gia tộc có" Xích huyết thao thuật ".

    Zennin gia tộc có" Thập loại ảnh pháp ".

    Gojou gia tộc có" Lục nhãn "cùng" Vô hạn thuật thức ".

    Ngoài ngự tam gia ra còn có rất nhiều gia tộc loại nhỏ khác, tuy nhiên họ không tồn tại được lâu, truyền thừa tương đối đứt quãng.

    Ngoài ra, chú thuật giới còn tồn tại một bộ môn gọi là" cửa sổ ", họ là những người có một lượng ít ỏi chú lực, đủ để nhìn thấy nguyền rủa cùng chú linh nhưng lại không thể phất trừ chúng." Cửa sổ "chủ yếu phụ trách việc ghi chép quan trắc, phán đoán thực lực của tân sinh chú linh, sau đó báo cáo lại cho thượng tầng. Phụ trợ giám sát cũng thuộc bộ môn này."

    Gojou Satoru chậm rì rì giảng bài, trong giọng nói tràn ngập khinh thường, "Được rồi, bài giảng kết thúc, có ai có thắc mắc gì không?"

    Itadori Yuuji tích cực giơ tay: "Gojou-sensei," thiên cùng chú trói "là cái gì?"

    "Khụ khụ," thiên cùng chú trói "là một loại" trói buộc ", có thể coi là một loại đồng giá trao đổi. Kiểu thường gặp nhất là đánh đổi chú lực để khi sinh ra sẽ nhận được nhục thể mạnh mẽ, Zennin Maki năm hai chính là loại này, đáng tiếc nàng ra nhiệm vụ, không ở trong trường.

    Loại thứ hai hay gặp là đánh đổi khỏe mạnh thân thể để có được lượng chú lực khổng lồ, cái này thì khá hiếm, thầy mới chỉ gặp qua mỗi Kokichi Muta ở trường Kyoto. Em sẽ sớm gặp cậu ta thôi."

    Itadori Yuuji lộ ra vẻ mặt đã hiểu.

    Nháy mắt, Gojou Satoru liền đổi từ chế độ 'nghiêm túc' sang chế độ 'không đáng tin cậy'.

    "Thầy còn có việc phải làm, hôm nay tan học sớm, lát nữa Ijchi sẽ đưa đến chi tiết nhiêm vụ ngày mai của mấy đứa, có gì không hiểu thì cứ việc hỏi Ijichi nha. Thầy đi trước đây, tạm biệt nhé!"

    Không nói dứt lời, hắn liền nhanh chóng lặn mất tăm để lại ba vị ngơ ngác học sinh.

    Kugisaki Nobara trợn mắt: "Không phải đâu! Từ lúc Gojou-sensei giảng bài còn chưa đến nửa tiếng nữa! Tan học rồi?"

    Fushiguro Megumi thở dài: "Hắn có thể nghiêm túc đứng trên bục giảng giảng bài được lâu như vậy đã là kỳ tích rồi."

    Itadori Yuuji lạc quan rộng rãi, nhanh chóng khuyên nhủ: "A ha ha ha, Gojou-sensei giảng thật dễ hiểu, ta biết thêm được rất nhiều đồ vật a."

    "Tất cả những điều đó đều chỉ là thường thức a thường thức!"

    "Cốc cốc."

    Tiếng gõ cửa vang lên đánh gãy đang nhốn nháo lớp học, cả ba vị học sinh đều tập trung nhìn về phía cửa.

    Cánh cửa theo tiếng mở ra, xuất hiện một vị trung niên nam nhân, hắn ăn mặc bình thường tây trang, tóc sơ không chút cẩu thả, đeo một cặp kính dày, trên mặt dấu không được nét mệt mỏi, đúng là phụ trợ giám sát Ijichi Kiyotaka.

    Hắn mở miệng: "Gojou-san, đã đến lúc làm nhiệm vụ a, mới xuất hiện chú linh ở _ _, a, Gojou-san đâu?"

    Ijichi Kiyotaka cùng năm nhất ba vị mắt to trừng mắt nhỏ, trong phòng học cũng không hề thấy đáng lẽ phải đứng trên bục giảng mỗ vô lương giáo viên.

    Bất an dự cảm cùng lúc nảy lên bốn người trong lòng, cả phòng học chìm trong sự im lặng xấu hổ.

    Đánh vỡ sự im lặng này là âm thanh thông báo có tin nhắn mới.

    Ijichi Kiyotaka run rẩy lấy ra điện thoại, run rẩy khởi động máy, run rẩy mở ra ba cái tin nhắn mới, người gửi ID "Thiên thượng thiên hạ duy ngã độc tôn", nga, là Gojou-san a.

    "Ijichi, ta bận đi tìm Kami-chan chơi rồi, mấy cái nhiệm vụ đấy để cho Megumi bọn họ là được."

    "Yên tâm đi, cứ việc giao việc cho họ đi!"

    "Thế nhé, đừng có tới tìm ta!"

    Tin nhắn ngắn gọn, súc tích, cực cụ cá nhân phong cách.

    Ijichi Kiyotaka run rẩy đóng máy, đẩy đẩy mắt kính, không nhịn được lộ ra tuyệt vọng thần sắc, hắn chỉ là cái nhỏ bé yếu đuối phụ trợ giám sát a! Sukuna vật chứa hướng đi hắn nào có được phép nhúng tay a! Gojou-san, ngài mau trở lại a!

    Lúc này đây đang ngồi ở Poirot quán cafe hưởng thụ thân ái Kami-chan phục vụ Gojou Satoru: "Hắt xì!"
     
    Nguyễn Ngọc NguyênThùy Minh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng tám 2021
  7. Diệp Ngọc Y

    Bài viết:
    32
    Chương 6:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gojou Satoru, tự nhận thân dân giáo viên nhưng trên thực tế vẫn chưa có giáo viên tư cách chứng.

    Nói ngắn gọn, hắn không phải một vị đủ tư cách giáo viên, hắn theo chủ nghĩa nuôi thả học sinh. Đây là nguyên nhân hắn bỏ rơi công tác cùng học sinh để đến ngồi ở quán cafe Poirot hưởng thụ sự phục vụ của em trai thân yêu.

    "Kami-chan, mau lên, mau lên, nii-sama muốn thêm một cái dâu tây bánh kem!" Gojou Satoru phát huy đầy đủ cái gọi là la lối khóc lóc.

    Nhưng mà Kamiya hoàn toàn không có tính toán đáp ứng hắn, "Không được! Nii-sama đã ăn ba cái dâu tây bánh kem, hai cốc milkshake, lượng ngọt đã siêu cấp nhiều, vượt qua tiêu chuẩn rồi!"

    "Đáng thương nii-sama sắp bị Ijichi bắt đi làm việc rồi! Kami-chan, liền một cái thôi, một cái thôi, cái cuối cùng thôi!" Gojou Satoru mặt không đổi sắc, thuần thục làm nũng, nghe là biết quen tay hay việc.

    "Hả? Nii-sama, hôm nay không có việc mà, Ijichi-san đã nhắn tin rồi, nii-sama lại đẩy việc cho học sinh không phải sao?" Kamiya lộ ra vẻ mặt hoang mang: "Không làm việc tất nhiên cũng sẽ không cần bổ sung đồ ngọt."

    Gojou Satoru: Đáng giận!

    Quay lại với nhóm học sinh đáng thương bị mỗ vô lương giáo viên bỏ rơi.

    Ijichi Kiyotaka đẩy mắt kính, nhận mệnh mở ra chính mình xe đem ba vị năm nhất học sinh đến địa điểm làm nhiệm vụ.

    Đó là một khu nhà bệnh viện của một trại giam.

    "Khoảng 3 giờ trước," cửa sổ "đã xác nhận tồn tại của một chú thai, khi nó hoàn toàn trưởng thành khả năng sẽ đạt đến đặc cấp.

    Chúng tôi đã sơ tán được 90% người nhưng vẫn có một vài người ở lại trong đó cùng với chú thai.

    Công việc của ba người chỉ là xác nhận số người sống sót và nếu có thể thì hãy cứu họ thôi."

    Fushiguro Megumi nhíu chặt mày: "Nếu cấp bậc là đặc cấp thì không phải nên để cho Gojou-sensei sao?"

    Ijichi Kiyotaka đẩy mắt kính, làm hết phận sự trả lời: "Vốn dĩ thì là vậy, nhưng Gojou-san không rảnh, và Gojou-san có nói năm nhất sẽ hoàn thành nhiệm vụ thay." Tuy rằng nhiệm vụ này là do cao tầng mới vừa thay đổi, nó thực sự không nên dành cho năm nhất học sinh, nhưng mà..

    Nương nhờ mắt kính che đậy, Ijichi Kiyotaka liếc nhìn Itadori Yuuji, đây là Sukuna vật chứa a, nhìn qua chỉ là một cái nhiệt huyết thiếu niên mà thôi.

    "Như vậy, tôi sẽ bày ra" trướng ", thỉnh cẩn thận."

    Ijichi Kiyotaka nói xong, liền nghiêm túc niệm chú: "Tự ám mà sinh, so hắc càng hắc, ô trọc tàn uế, toàn tẫn phất trừ."

    Theo hắn nói xong, từ giữa không trung xuất hiện màu đen chất lỏng kéo dài ra, tạo thành một cái lồng màu đen bao trùm cả khu vực, ngăn cách không cho người thường phát hiện.

    Ijichi Kiyotaka lại đẩy mắt kính, dõi theo bóng hình ba vị học sinh bước đi, trầm mặc không nói thêm gì, hắn biết rõ tuy nhiệm vụ nói chỉ cần tìm ra người sống sót nhưng bên trong chú linh đã xác định là đặc cấp, đối với ba vị mới nhập học tân sinh, cao nhất cũng chỉ là nhị cấp chú thuật sư, không khác gì đi tìm chết cả.

    Nhưng hắn chỉ là một cái nho nhỏ phụ trợ giám sát, cũng không có năng lực phản đối cao tầng phát xuống dưới nhiệm vụ.

    Ai, Gojou-san, ngài rốt cuộc bao giờ mới có thể đàng hoàng đi làm nhiệm vụ a!

    Gojou Satoru: Hắt xì! Ai nhắc đến ta? Nhất định là đáng yêu bọn học sinh a, chậc chậc chậc, thật là, thiếu mạnh nhất Gojou-sensei liền không thể được.

    Mỗ vô lương giáo viên mặt không đổi sắc phát ra như trên tự luyến lên tiếng.

    "Nii-sama, thân thể không khỏe sao, nếu như vậy thì càng không nên ăn quá nhiều đồ ngọt, lượng đường siêu tiêu không tốt cho thân thể." Kamiya tình cảm phong phú nói, tràn đầy lo lắng, một bộ "ta làm vậy là tốt cho nii-sama". Vì vậy nhanh lên ngậm miệng rời khỏi quán đi, đừng có ngồi đó chiếm chỗ!

    Gojou Satoru cũng bày ra cảm động bộ dạng: "Kami-chan, nii-sama quá cảm động, thân thể lập tức tràn đầy năng lượng đâu, ăn thêm hai cái bánh kem cũng không thành vấn đề đát!" Vậy nên mau đem bánh kem đến đi, nii-sama quyết tâm cắm rễ ở đây rồi!

    Kamiya nhìn chằm chằm Gojou Satoru bịt mắt, Gojou Satoru cũng không hề yếu thế "nhìn" lại, hai người không ai nhường ai.

    Không khí chìm trong im lặng, sau đó là Kamiya trước nhận thua, hắn nhận mệnh thở dài, dời đi tầm mắt: "Bánh kem không được, một cái caramel pudding là được rồi đi, ăn xong nii-sama liền nhanh chóng rời đi đi!"

    "Oh yeah!" Gojou Satoru lộ ra thắng lợi tươi cười, được nước lấn tới đề ra yêu cầu: "Ta muốn vị xoài! Muốn chính tay Kami-chan làm!"

    Kamiya quay người rời đi, không muốn nhìn thẳng hắn.

    Amuro Tooru cười vỗ vai Kamiya, lộ ra trấn an ý vị, hắn đối với hai anh em nhà Gojou thường xuyên diễn ra đối thoại đã tập mãi thành quen: "Kamiya, vất vả rồi."

    Kamiya lộ ra mệt mỏi mà không mất lễ phép tươi cười.

    Hắn lẩm bẩm tự nói: "Thật là, nii-sama thật sự là quá tùy hứng, ba người kia căn bản không đối phó được nhiệm vụ đi. Ai, lại phải đi nghe cao tầng nói một đống vô nghĩa." Chính hắn thật là quá mức đáng thương.
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng tám 2021
  8. Diệp Ngọc Y

    Bài viết:
    32
    Chương 7:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chú thuật sư là một phần hết sức nguy hiểm chức nghiệp, tỷ lệ tử vong vẫn luôn rất cao, đối mặt với bề ngoài đáng sợ và thực lực mạnh mẽ chú linh thì không phải ai cũng có thể vẫn luôn chiến thắng sống sót.

    Chính vì vậy nên số lượng chú thuật sư vẫn luôn thập phần ít ỏi mặc dù tiền lương thực sự rất rất cao, cao đến mức dù chỉ là một cái nho nhỏ nhiệm vụ như phất trừ một con nhị cấp chú linh thì thù lao cũng đủ một người sống cần kiệm trong vòng một tháng.

    Tuy hơi lạc đề một chút nhưng xin nhắc lại tỷ lệ tử vong của chú thuật sư rất cao, cường độ công việc cũng rất lớn.

    Chế độ của chú thuật giới đã giữ vững hàng nghìn năm qua, đầu tiên là [cửa sổ] sẽ quan trắc phỏng đoán ra cấp bậc của chú linh, ký lục trong hồ sơ nộp lên cho cao tầng. Cao tầng dựa trên báo cáo của [cửa sổ] hạ đạt nhiệm vụ và chuyển đến các vị phụ trợ giám sát. Cuối cùng thì phụ trợ giám sát sẽ phân phối nhiệm vụ cho các cấp bậc chú thuật sư.

    Có thể nói đây là một cái hết sức vô lí chế độ, siêu cấp kém hiệu quả.

    Đợi đến khi nhiệm vụ đến tay chú thuật sư thì đã muộn, số lượng người bị chú linh giết chết và thiệt hại vật chất thường xuyên vượt mức báo cáo, cấp bậc của chú linh cũng hay xuất hiện sai lầm phán đoán, số lượng và thực lực của chú thuật sư làm nhiệm vụ nhiều khi cũng thừa thiếu không phù hợp.

    Tệ đoan của chế độ này vẫn luôn tồn tại nhưng nó vẫn kéo dài cả ngàn năm không hề thay đổi.

    Vậy nên khi ba vị tân sinh làm nhiệm vụ xảy ra sai sót, hai người trọng thương, một người hy sinh, đây là chuyện hết sức bình thường đối với chú thuật giới.

    "Nói một tràng dài như vậy, toàn là vô nghĩa, nii-sama, ta đã có thể tưởng tượng cao tầng sẽ trốn tránh trách nhiệm như thế nào." Kamiya nhìn nhìn báo cáo nhiệm vụ mà Ichiji Kiyotaka vừa gửi đến, không chút để ý nói: "Bọn họ cũng thật nóng nảy, nhanh như vậy đã xuống tay với vật chứa của Sukuna rồi."

    "Kami-chan không an ủi một chút vừa mới mất đi một vị đáng yêu học sinh nii-sama sao? Thật là lạnh nhạt, ta thật thương tâm." Gojou Satoru lấy tay đặt lên trái tim, trong giọng tràn đầy lên án, sau đó hắn giọng vừa chuyển: "Ta đã có đoán trước sao, cao tầng vẫn luôn như vậy, cổ hủ không chịu thay đổi, tìm mọi cách để giữ gìn" hiện trạng ", không yên ổn nhân tố là phải đi tìm chết, chậc, thật muốn giết hết bọn họ!"

    Gojou Satoru đứng dậy, lung tung xoa đầu Kamiya: "Sao, nii-sama đi xem Yuuji-kun đây, mong là Shoko vẫn để Yuuji-kun toàn thây."

    Nói xong hắn liền thuấn di rời đi.

    Kamiya trải vuốt lại bị làm rối đầu tóc, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Nii-sama cũng thật là, ta đều không phải trẻ con, mới không cần xoa đầu!"

    Bên trong cổ xưa Nhật thức phòng ở chỉ còn lại có mỗi mình hắn cùng vài tờ báo cáo bị ném lung tung.

    "Kamiya nhị đương gia, chú thuật cao tầng cho mời ngài tiến đến mở họp."

    Người hầu ngồi quỳ bên ngoài cửa, không chút cẩu thả thông báo, từ tư thế đến giọng nói tìm từ đều cứng nhắc đến giống như khắc trong khuôn mẫu.

    "Ta đã biết, quần áo chuẩn bị xong chưa."

    "Vâng, xin thất lễ." Một loạt người hầu tiến vào giúp đỡ Kamiya thay quần áo, một bộ thập phần chính thức cùng trang trọng hòa phục, tẫn hiện khí chất đại gia tộc.

    Trầm mặc nhìn người hầu bận việc, chính hắn ngược lại bắt đầu miên man suy nghĩ, nhị đương gia danh hào nghe thì có vẻ rất vang dội nhưng không phải ngay từ đầu hắn đã được hưởng thụ sự phục vụ của Gojou gia phó.

    Hắn ký sự từ rất sớm, hắn biết đến, 16 năm về trước, lúc đó Gojou gia chủ, cũng chính là phụ thân của hắn đối với hắn sinh ra rất lớn chờ mong, rốt cuộc thì nii-sama sở hữu cả Rokugan và Mukagen, sinh ra đã là nhân thượng nhân, đánh vỡ cân bằng của chú thuật giới, như vậy thì là em trai của Gojou Satoru cũng sẽ sở hữu thiên phú tốt mà không phải sao?

    Ôm ý nghĩ như vậy, Gojou gia chủ đối với đứa con trai thứ hai báo lấy vô cùng lớn kỳ vọng, thậm chí vì bảo vệ hắn mà không tiếc làm mẫu thân chết giả, giấu kín đi, âm thầm mang thai hắn, sự tồn tại của hắn bị che giấu đến hoàn toàn.

    Gojou gia chủ là một vị ăn sâu bén rễ tư tưởng cổ hủ của ngự tam gia, vẫn luôn cho rằng chú thuật sư là cao nhân nhất đẳng, cao cao tại thượng, chú lực là cách đơn giản nhất quyết định giá trị của mỗi người.

    Thế cho nên khi hắn phát hiện ra đứa con trai thứ hai vốn hẳn là thiên tài cho đến tận khi 6 tuổi vẫn có lượng chú lực ít ỏi, thuật thực mãi không thức tỉnh thời điểm, thái độ của hắn thay đổi, từ một vị hết lòng cưng chiều con trai biến thành một vị cao cao tại thượng khinh thường cùng phế vật có quan hệ Gojou gia chủ.

    Kamiya từ lúc sinh ra vẫn luôn ở tại đơn độc biệt viện, tuy không được rời khỏi cũng không được tiếp xúc với người khác ngoại trừ mẫu thân cùng phụ thân nhưng mọi yêu cầu đều được đáp ứng. Tất cả chỉ sau một đêm đều biến mất, mẫu thân mang theo tất cả đồ đạc của nàng biến mất, phụ thân không hề thường xuyên tới xem, biệt viện dùng để bảo vệ hắn kết giới biến thành nhà giam vững trãi nhất.

    Hắn vẫn nên cảm thấy may mắn vì trong phòng bếp của biệt viện vẫn còn thức ăn dự trữ, không đến mức làm hắn đói chết

    Từ sau sinh nhật 6 tuổi của hắn, hắn chỉ có duy nhất một mình, 6 tuổi trước đó hạnh phúc ký ức chỉ tựa như là một giấc mộng tưởng của một đứa trẻ mà thôi.
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng tám 2021
  9. Diệp Ngọc Y

    Bài viết:
    32
    Chương 8:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đó là một căn phòng Nhật thức rộng lớn nhưng lại bởi vì thiếu ánh sáng nên có vẻ hết sức chật hẹp, hơn hết bốn phía căn phòng đều trải rộng những tấm bình phong dày nặng càng tạo thêm cảm giác tù túng.

    Nguồn sáng duy nhất của căn phòng là ánh sáng mặt trời hiếm hoi lọt qua cửa chính chiếu sáng lên khoảng đất trống ở giữa căn phòng.

    "Gojou gia chủ lại lần nữa không nghe mệnh lệnh!"

    "Hắn chính là giữ lại mạng cho vật chứa của Sukuna!"

    "Đáng giận! Sao có thể để vật chứa sống sót được! Nguyền rủa chi vương sẽ sống lại mất!"

    "Trước đó động thủ đem nhiệm vụ thay đổi là đúng!"

    "Mặc dù suýt chút nữa" Thập loại ảnh pháp "cũng bị giết nhưng không sao, vật chứa đã bị giết chết!"

    "Nhưng Gojou Satoru hôm qua đã trở về, hắn sẽ đến đi?"

    "Không sao cả, dù gì thì vật chứa đã chết, hắn cũng không làm gì được hơn!"

    Tiếng nói già nửa vang lên hết đợt này đến đợt khác, không chút do dự phô bày sự ghê tởm cổ hủ của bản thân.

    Người hầu cúi đầu cung kính hơi gõ cánh cửa, đầu đán sát mu bàn tay đặt trên nền đất.

    "Các vị trưởng lão, Gojou gia nhị đương gia đã đến."

    Căn phòng thoáng chốc liền im lặng, đến nỗi có thể nghe thấy tiếng châm rơi, nhưng rất nhanh sự im lặng đó đã bị đánh vỡ.

    "Gojou gia nhị đương gia?"

    "Cứ để hắn ở ngoài một lúc đã."

    "Chúng ta không làm gì được Gojou Satoru chẳng lẽ lại không làm gì được hắn!"

    "Đúng vậy! Chẳng qua chỉ là một kẻ có chú lực thấp kém mà thôi!"

    "Nếu không phải bởi vì hắn là em trai của Gojou Satoru thì hắn làm sao có thể ngồi lên vị trí nhị đương gia được!"

    Tựa hồ là để che giấu sự sợ hãi đối với kẻ mạnh nhất, giữ gìn mặt mũi của bản thân, các vị trưởng lão tìm đủ mọi đường ra oai phủ đầu với đại biểu của Gojou gia, cứ như thể chỉ cần làm như vậy là bọn họ đã chiến thắng được "Rokugan" và "Mukagen".

    "Nếu như Gojou gia chủ có hành vi bất kính đối với Chú thuật hiệp hội thì đành xin thứ lỗi, tại hạ rốt cuộc chỉ là một kẻ có chú lực ít ỏi không có mấy mà thôi, vô pháp tả hữu nii-sama quyết định."

    Kamiya không màng người hầu ngăn trở, chậm rì rì bước vào phòng họp, không nhanh không chậm, từ từ mở miệng, ngay cả bình thường tự xưng cũng đổi thành tại hạ.

    "Hỗn xược!"

    "Gojou Kamiya, không có lệnh ai cho phép ngươi tự tiện bước vào phòng họp!"

    "Hành vi phạm tội của Gojou Satoru tất nhiên phải do Gojou gia tộc sửa đúng!"

    Kamiya chớp chớp mắt, lộ vẻ kinh ngạc, nhưng vẫn dịu dàng nhẹ nhàng nói: "Ai nha, tại hạ lúc không có nii-sama liền tương đương với Gojou gia chủ, tồn tại người nào ra lệnh cho Gojou gia chủ được sao? Ai vậy? Thỉnh không cần ngần ngại đứng ra, nii-sama nhất định đối với người này hết sức tò mò."

    "Mà thôi, không đứng ra cũng không quan hệ nha, tại hạ đến đây cũng không phải là để nghe các vị nói xấu nii-sama. Tại hạ nhận được nii-sama ủy thác, muốn đòi tiền đâu."

    "Gojou Kamiya! Ngươi! Ngươi!"

    "Âm thanh này là Zennin gia tộc tam trưởng lão đi? Ngài cứ từ từ nói a, không cần gấp, không cần gấp, kẻo khó thở khiến mấy vị trưởng lão phía sau có cơ hội nước đục thả câu."

    "Đúng rồi, suýt nữa thì quên mất việc chính." Kamiya lấy ra một quyển trục, nhìn qua vẫn còn rất mới, mùi giấy mực vẫn hơi thoang thoảng, thanh âm phong phú đầy tình cảm bắt đầu đọc diễn cảm: "Đây là các mục nii-sama muốn bồi thường, mới tiếp nhận ba vị học sinh không lâu liền đã phải vĩnh biệt một người, nii-sama hết sức đau lòng, cảm thấy thương tâm tột độ đến nỗi mất ăn mất ngủ, yêu cầu chút ít bồi thường để hàn gắn vết thương.

    Lại nói, trước đó vài phút còn cùng mình vui đùa đồng học phút chốc liền hy sinh lìa xa cõi đời khiến cho hai vị học sinh may mắn còn sống sót sau nhiệm vụ bị đả kích nặng nề, tâm lý phải chịu một đòn nghiêm trọng, đồng dạng cũng yêu cầu chút ít bồi thường để tâm lý được an ủi. Rồi thì dù sao nhiệm vụ mục tiêu cũng là đặc cấp, mấy đứa học sinh năm nhất còn sống là điều kỳ tích, tất nhiên bị thương là điều khó tránh khỏi, mà cả hai vị học sinh đều là người cô đơn, tứ cố vô thân, không có ai chăm sóc, thì cũng xin chút điều trị phí dụng để họ nhanh chóng trở về cương vị. Blablabla.."

    "Phía trên là các khoản phí dụng bồi thường nii-sama yêu cầu, tại hạ để lại danh sách, thỉnh các vị nhanh chóng thanh toán tiền trả, không hạn chế tiền mặt hoặc chuyển khoản. Như vậy, tại hạ cáo lui." Nói xong, hắn dưới chân sinh phong, không đến ba giây liền rời đi mất dạng, để lại một mớ hỗn độn.

    Nhẹ nhàng cởi ra nặng nề truyền thống phục sức, Kamiya nhẹ nhàng ngân nga: "Còn khoảng nửa tiếng là đến lượt ca trực của mình, thời gian vừa kịp, hoàn mĩ, hôm nay tiếp tục đi làm công thôi!"
     
    Nguyễn Ngọc Nguyên thích bài này.
    Last edited by a moderator: 24 Tháng tám 2021
  10. Diệp Ngọc Y

    Bài viết:
    32
    Chương 9:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhẹ nhàng lên đường, mang theo vui sướng tâm tình, Kamiya tiến đến nơi làm công, quán cà phê Poirot.

    Quen thuộc thay đồng phục, thuần thục bắt đầu công việc.

    Hôm nay lại là một ngày yên bình bình thường, thật tốt quá!

    A, hoặc là sẽ không quá bình thường?

    Kamiya lập tức thay đổi suy nghĩ.

    Xuất hiện trong tầm mắt của hắn là bố con nhà Mori cùng với cậu nhóc Edogawa Conan đang ngồi trong một góc của quán.

    Ngay sau đó, cửa hàng đón tiếp thêm bốn vị khách nhân, hai nam hai nữ, đều tương đối trẻ tuổi.

    Một tổ hợp hết sức quen thuộc.

    Sự việc xảy ra tiếp theo cũng không có gì là ngoài ý muốn, một người đã chết, một người là hung thủ, một người thì giết người chưa toại, một người bị vu oan giá họa.

    Cuối cùng cả bốn người đều vào Sở cảnh sát, đi kèm với tổ ôn dịch gồm ba người.

    Kết thúc một ngày làm việc chăm chỉ, Kamiya vui vẻ đi về, trên đường nhân tiện tạt qua tiệm bánh ngọt mua một đống lượng đường siêu tiêu đồ ngọt.

    Căn phòng chung cư của hắn tối om, không có chút sáng nào thoát ra, nhưng bên trong lại có tiếng bước chân lạch cạch đều đặn vang lên.

    Lấy ra chìa khóa, Kamiya nghiêng đầu suy nghĩ một chút sau đó tựa như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục mở cửa, bước vào nhà.

    Hiện ra trước mắt hắn là một không gian rộng lớn, ánh nhìn đầu tiên liền nghĩ ngay đến hai chữ "hỗn độn", những bức tường, cánh cửa, cầu thang sắp xếp lộn xộn không theo quy luật, khó có thể phân biệt được đâu là mặt đất "chân chính", màu sắc các kiến trúc cũng hết sức hỗn loạn, tựa như một hộp màu bị đổ lẫn lộn, loang lổ. Đây là một mê cung khổng lồ không thấy cuối.

    Kamiya khe khẽ thở dài: "Không hề che dấu chú lực a, cường độ này thì hẳn là đặc cấp, đám người kia cũng quá không có kiên nhẫn đi, nhanh như vậy đã ra tay, bọn họ cũng không thể chờ đến khi nii-sama lại đi làm nhiệm vụ sao?"

    Hắn không chút để ý bước vào chú linh lĩnh vực, không khó nhìn ra cái này lĩnh vực chủ yếu là dùng để vây khốn, phạm vi lớn như vậy thì muốn giết người hẳn sẽ phải thỏa mãn điều kiện nào đó đi.

    Cũng không biết có bao nhiêu người thường sẽ bị cuốn vào chuyện này, cứu được bao nhiêu thì cứu đi

    Kamiya tùy tay mở ra cánh cửa cách mình gần nhất, đi vào, hắn lại bị đưa đến một vị trí khác trong mê cung, nhưng lúc này đây hắn thấy được người sống.

    Đó là một vị trung niên bác gái, đang mờ mịt đứng lộn ngược so với vị trí của hắn, bác gái nhìn qua hết sức bình thường, trên tay vẫn còn đang cầm túi mua đồ, đây hẳn là người thường bị cuốn vào lĩnh vực đi, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra đâu.

    Bác gái tựa hồ hết sức sợ hãi, liên tục quay đầu nhìn chung quanh, hai chân run rẩy bước lên bậc thang bên cạnh muốn tìm lối thoát.

    Kamiya nghiêng đầu đang muốn gọi lại bác gái, một cái miệng to khổng lồ tựa như bồn máu đột ngột xuất hiện dưới chân bác gái, đem bác gái một ngụm nuốt trọn, cái miệng màu đen cùng hàm răng như đá lởm chởm nhai vài cái, phát ra âm thanh rộp rộp, máu theo kẽ răng chảy xuống bậc thang như những đóa hoa nở rực.

    Theo sau cái miệng biến mất như chưa hề tồn tại, chỉ để lại bãi máu nhanh chóng hóa thành màu đen, nhìn qua thì khó có thể nhận ra được đó là vết máu.

    "A, không kịp đâu, điều kiện bị ăn là cái gì?" Kamiya mở to hai mắt, hai tay khoanh trước ngực, quan sát kĩ lưỡng địa điểm xảy ra sự việc: "Bước lên bậc thang? Hay chỉ là một ngẫu nhiên?"

    Đang suy nghĩ thì vết máu hóa đen kia xuất hiện con số 100 màu đỏ rực hết sức nổi bật nhưng lại khiến cho người nhìn thấy nó cảm thấy hết sức bất tường.

    "Thật đúng là một lĩnh vực kỳ quái." Kamiya cảm thán một câu sau đó hắn không chút để ý xoay người mở ra cánh cửa phía tay phải: "Không biết là phe nào sẽ không nhịn được mà ra tay trước đây."

    Trong lúc hắn không nhanh không chậm chơi trò khám phá đại mê cung, nhân tiện tìm xem xem có còn người sống nào không thì bên ngoài đã loạn hết lên rồi

    "Báo cáo, bán kính ước chừng 500m" trướng "đột nhiên xuất hiện ở vị trí XX lúc 8 giờ tối, đã có hơn ngàn người mất tích, không hạn chế người thường ra vào nhưng chú thuật sư chỉ vào không ra, bởi vì địa điểm ở ngoài thành nên đã thành công sơ tán người dân, cũng đã hạn chế ảnh hưởng của sự việc đến xã hội. Dựa trên cường độ chú lực, bước đầu phán đoán là đặc cấp chú linh, thỉnh cầu chi viện thêm."

    "Cửa sổ" nhân viên vội vàng không ngừng ghi nhận sự việc, sơ tán người dân, phong tỏa khu vực, cũng nhanh chóng báo cáo lên chú thuật hiệp hội
     
    Nguyễn Ngọc NguyênThùy Minh thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng chín 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...