Lắm lúc chuyện yêu nhau là duyên phận

Thảo luận trong 'Tản Văn' bắt đầu bởi My.blog, 7 Tháng bảy 2021.

  1. My.blog

    Bài viết:
    2
    Tháng 7, tháng của những cơn mưa.

    Bây giờ lớn rồi lại sợ ướt mưa, ngày nhỏ hay cùng chị lén mẹ chạy ra sau hiên nhà mà tắm mưa, những lần như thế cả hai chị em đều bị mẹ đánh đòn. Lúc nhỏ khi vào mùa mưa, cha mẹ trên mặt dường như là chất chứa rất nhiều tâm sự, chị em chúng mình thì không hiểu mưa vui thế này sao cha mẹ cứ rầu rĩ không thôi. Giờ lớn lên mới hiểu, lúa vào vụ mưa như thế thì không gặt được, mưa mà to, gió mà mạnh thì nhà bé tẹo này không đỡ nỗi. Người lớn thường có nhiều lo toan, mà trẻ con thì vô lo voi nghĩ, ngày bé thì luôn ước mình là người lớn được nói ra suy nghĩ, được quyết định này kia, giờ lớn rồi có những chuyện chỉ nghĩ mà không thể nói.

    Lúc nhỏ mẹ thường dặn "Con lo học hành, đừng yêu đương sớm mà khổ", lúc đấy ấm ức mà nghĩ "Mẹ quá cổ hủ, bạn bè mình yêu đương rất vui vẻ", chỉ là lúc đó chưa nhìn ra được tụi nó khóc khổ vì yêu. Lúc lên cấp 3, tui cũng thích một người, cậu học cùng lớp nhưng ở khác xã, vì thi điểm xấp xỉ nhau mà được sắp chung lớp. Lúc lên trường xem bảng chia lớp, mình lo vô cùng, các bạn cấp 2 bị chia nhau ra hết ngay cả mình cũng vào một lớp mà không có 1 bạn nào quen cả.

    Ngày đầu tụ trường, nỗi lo cứ thấp thỏm mãi, rồi mình có quen được bạn mới không, rồi mình có bị cô lập không. May mắn là sau 1 tuần thì mọi thứ suôn sẻ, bạn bè rất nhanh đã làm quen nhau.

    Cậu bạn mà mình để ý cũng được nhiều bạn nữ để ý, đơn giản bạn ấy tuấn tú, cao và học giỏi lại còn rất ga lăng. Ở độ tuổi này rất dễ cảm mến nhau là chuyện bình thường, sự ngại ngùng của bạn nữ và cái tính nghịch ngượm của bạn nam làm nên một chuyện tình thời học sinh.

    Mình từng tưởng tượng ra rất nhiều về mối tình đơn phương của mình, nhiều lần cũng muốn thổ lộ, biết đâu được giống như trong phim, nữ chính kiên trì theo đuổi, nam chính dần nhận ra tình cảm ấy. Nhưng mình lại chẳng dám, mẹ luôn khuyên mình "không nên yêu sớm", mặc dù muốn phản kháng nhưng chính mình cũng nghĩ nó không sai và bản thân mình cũng không dám bày tỏ với cậu ấy, chuyện đơn phương cứ thế bị mình cất giấu đi. Học kì 2 của lớp 10, giáo viên chủ nhiệm sắp xếp lại chỗ ngồi, vô tình mình và cậu được sắp ngồi chung, không ai tả được cảm xúc lúc ấy, mình vui đến nỗi chăm học bài nhiều hơn vì không muốn cậu ấy nghĩ mình kém cỏi mặc dù học lực chúng mình không mấy khác, vì chuyện sắp chỗ ngồi này mình cũng nhức đầu không kém, các bạn nữ kêu om lên và nói với cô rằng "hai bạn ấy học giỏi mà cô lại sắp ngồi chung", mình lúc ấy cũng rất thắc mắc nhưng lại cầu mong cô đừng đổi ý. Có một chuyện là những năm học sau đó lớp 11 và 12 chúng mình luôn ngồi cạnh nhau, chúng mình thật sự đã trở thành bạn thân của nhau, chuyện thích thầm cậu ấy vẫn tồn tại trong suốt thời cấp 3. Lúc ấy mình cứ nghĩ có khi làm bạn lại tốt hơn là nói ra, vì mình sợ cậu ấy không thích mình và cũng sợ mất đi cậu ấy.

    Sinh nhật mình và cậu ấy là tháng 1, mình ngày 29 còn cậu ấy là ngày 8, năm đó là năm cuối cấp, mình có chuẩn bị quà cho cậu ấy, năm ngoái chúng mình chỉ cùng nhau uống nước và nói chúc mừng nhau mà thôi. Khi mình đưa quà cho cậu ấy, cậu khá ngạc nhiên nhưng cũng lấy từ trong học bàn ra một hộp quà đưa lại cho mình, hai đứa nhận quà của nhau rồi sau đó có phần hơi ngại. Lắm lúc mấy đứa trong lớp thường chọc nghẹo rằng 2 đứa mình yêu nhau, nhưng mình luôn giải thích, cậu ấy thì im lặng.

    Ngày thi tốt nghiệp cận kề, chúng mình lúc này chỉ chăm chỉ ôn bài, chuyện tình cảm bạn bè như bỏ luôn ở một bên. Có lần cậu ấy hỏi mình đã mở quà sinh nhật chưa, mình thấy lạ lạ nên về nhà đem gói quà ấy ra xem kỹ, quà cậu ấy tặng là hình của mình đóng khung, có tờ giấy ghi lời chúc ngoài ra thì không có gì cả, ngày ấy mình mở quà rất cẩn thận, nhưng ngoài tấm hình này thì mình cũng không tìm thấy gì nữa, hôm nay khi cậu ấy hỏi làm mình thấy mình đã bỏ lỡ gì ấy.

    Ngày thi đại học kết thúc, cậu ấy nhắn tin cho mình một tin khá dài, nội dung tin nhắn là cậu ấy sẽ du học, cậu ấy tỏ tình với mình và khung hình mà cậu ấy tặng mình, trong khung hình ấy có một lá thư nhỏ. Tâm trạng mình lúc ấy rất khó tả, có lẽ ông trời tạo cho chúng mình quá nhiều khoảnh khắc, chỉ là bản thân mình không nắm bắt được, mình bỏ lỡ cậu ấy rồi. Sau khi về nhà, mình lại lấy khung hình trong tủ kính ra, bên trong lá thư nhỏ màu tím nhạt được gấp rất kỹ, bên trong lá thư có dòng chữ "Chúng mình yêu nhau đi", có lẽ cậu ấy đã mong chờ lắm câu trả lời của mình. Sau đó chúng mình không biết vì lý do gì? Mà chẳng liên lạc nhau nữa, tin nhắn cuối cùng của cậu ấy gửi cho mình, mình cũng không phản hồi.

    Gần đây những cơn mưa nhiều hơn và lâu hơn, mình ngồi ở nhà và nhớ tới có lần mình và cậu ấy cũng vì cơn mưa mà thân nhau. Lần đó là giờ tan trường, đột nhiên mưa lớn và mình thì đang đợi mẹ đón, mẹ gọi và nói trời mưa nên mẹ đón trễ nói mình đợi, mình đứng ở dưới mái hiên ở cổng trường, đang đợi mẹ thì cậu chạy xe tới và nói chở mình về, đường về nhà mình và nhà cậu là cùng một đường, nhà cậu ở xa hơn nhà mình tầm 10km. Mình không có áo mưa và xui cái nữa là mình cũng không có áo khoác và trên người mình là chiếc áo dài khá mỏng manh, mình ước mình có cái áo khoác là mình phóng lên xe cậu ấy liền. Mình ngượng ngùng nói lời từ chối và bảo mẹ mình sắp đến rồi, thế là cậu ấy dựng xe vào đứng đợi cùng mình, đó là lần đầu chúng mình trò chuyện cùng nhau nhiều như vậy, nhờ một cơn mưa.

    Mưa ngày càng nặng hạt, mình cứ mơ hồ theo âm thanh của cơn mưa đầu óc cứ như bị cuốn vào những câu chuyện của thời cấp 3. Chồng mình không biết đã về nhà lúc nào, anh đến lây người mình, cả người anh ướt sũng, cắp mắt kính li ti những giọt mưa, anh ôm mình và hỏi đang nghĩ gì mà thẩn thờ, mình mỉm cười và nói "em nhớ lại những chuyện của chúng mình thời cấp 3".

    Chúng mình cưới nhau rồi, sau 2 năm không có tin tức về nhau, không liên lạc. Anh tạo facebook mới và gửi lời kết bạn, khi nhìn thấy mình khá bất ngờ, cảm xúc khó tả, lúc ấy mình là sinh viên năm 2, đang thư thả lắm, ngoài đi học mình cũng đi làm thêm ở một quán nhà hàng Tây, mình bị cuốn bởi những ngôi nhà hàng này, có lẽ trong tiềm thức của mình vẫn hướng về anh vì anh du học Mỹ. Mình chấp nhận kết bạn, anh ấy nhắn tin liền với mình, anh nói "cậu đổi facebook à, tớ tìm mãi", mình từ hồi lên đại học đã đổi hẳn 5 cái face, mình cũng kể cậu ấy nghe. Cậu ấy nói 2 năm nay cậu ấy chậc vật lắm, ngày nào cũng trong tin nhắn trả lời của mình mà không thấy, thậm chí số điện thoại cũng không liên lạc được. Sau đó cậu ấy nói, cậu ấy sợ mình không thích cậu ấy nên xóa hết mọi liên lạc, mình đọc xong tin nhắn cũng hiểu được phần nào tâm trạng của cậu ấy, lúc đó mình như muốn quên đi mối tình này, dù gì cậu ấy cũng ở tận nửa vòng Trái đất, cơ hội yêu nhau mình không chắc được bao nhiêu nên cứ thế mà bỏ hết liên lạc. 2 năm đại học mình cũng chẳng rung động với ai, chỉ đi học rồi đi làm thêm, không ngờ cậu ấy lại tìm được facebook của mình.

    Chúng mình nhắn tin rất nhiều, cậu kể mình nghe và mình kể cậu nghe và tụi mình chính thức yêu xa.

    Chúng mình yêu xa 4 năm, sau khi cậu tốt nghiệp cậu quyết định về Việt Nam và chúng mình làm đám cưới ngay khi cậu ấy về được 2 tháng.

    Mọi chuyện như cổ tích, những duyên phận từ cấp 3, 2 năm không liên lạc và 4 năm yêu xa, cứ ngỡ là xa lạ nhưng lại thành đôi.

    Mình luôn luôn thấy may mắn vì lấy được anh, người có thể chờ đợi mình, lắng nghe mình và luôn che chở cho mình. Lắm lúc mình cứ nghĩ, duyên phận của chúng mình chính là sợi chỉ đỏ được cấp thêm một ít may mắn của ông tơ.

    My. Blog
     
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...