Lạc Lõng Tác giả: Tiêu Tinh Dương Thảo luận, góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các Tác Phẩm Của Tiêu Tinh Dương Sài Gòn đột ngột chuyển đông, đã mấy ngày liền chẳng nhìn thấy nắng. Bầu trời trên cao cứ mãi một màu âm u xám xịt, khiến người ta nhìn theo bất giác cũng thấy lòng mình nặng xuống chẳng còn vui. Tựa như cô gái nhỏ giận dỗi người yêu nên về nhà đóng cửa một mình khóc, mặt trời cứ nấp mãi đằng sau đám mây mù chẳng chịu ra. Thiếu đi chút nắng cả thành phố trở nên ảm đạm đến lạ. Hay là do trong lòng thiếu chút yêu thương nên nhìn đâu cũng chỉ thấy một khoảnh trắng xóa mơ hồ. Mây giăng khắp chân trời, mờ mịt đến chẳng phân được Đông Nam Tây Bắc. Ngay cả tới việc bản thân lúc này đang đi đâu, làm gì cũng chẳng nhận thức nổi. Dòng đời cứ mãi vội vàng trôi, chẳng kịp nhận ra đã đánh rơi vài người cô đơn quạnh quẽ. Mặc họ một mình chới với giữa cuộc sống hối hả, tất bật mà lại bất lực chẳng làm được điều gì. Chỉ đanh trơ mắt nhìn bản thân dần dần bị bỏ rơi lại phía sau. Lạc lõng đến lạ! Giữa lòng thành phố ồn ào tấp nập, nhìn vào dòng người mải mê rong ruổi giữa những lo toan thường nhật mà thấy bản thân sao khác biệt. Không phải là an nhàn đến mức chẳng có gì phải bận tâm, mà là cô đơn đến nỗi ngay cả một người bên cạnh để thủ thỉ tâm tình cũng chẳng có nên mới phải suốt ngày một mình suy tư như vậy. Khó tránh được cảm giác hụt hẫng trong lòng. Khi chợt nhận ra, bản thân hóa ra chẳng là gì quan trọng giữa dòng đời vô thường thay đổi. Giấu mình trong góc quán cà phê quan lặng lẽ sát thế giới xung quanh mình dường như sớm đã thành thói quen. Nhìn thấy những cặp tình nhân ngọt ngào trao lời yêu thương, thấy những gia đình ấm áp quây quần sum họp, thấy những nhóm bạn vô tư cười đùa. Nụ cười rực rỡ treo trên môi, tưởng như chẳng có điều gì có thể làm tan biến cảm giác hạnh phúc ngay tại thời điểm này của chính họ. Đột nhiên thấy chạnh lòng. Cảm giác ấy nhói nhói trong tim, rồi len lỏi đến từng ngóc ngách trong tâm trí, gặm nhấm cõi lòng sớm đã tan nát chẳng còn lại gì. Xung quanh ai ai cũng có được người riêng nhất thuộc về mình, chốn về an yên nhất của riêng mình. Nơi mà họ có thể được yêu thương, được quan tâm, được tôn trọng. Nhìn lại bản thân, đến cả việc được thoải mái cười đùa không chút ưu tư vướng bận cũng không thể, thì càng đừng mong đến việc có được một ai đó để sớt bớt âu lo phiền muộn. Một mình lọt thỏm giữa thế gian rộng lớn, không bạn bè, không người thân, không cả phương hướng. Kể ra lại có chút ghen tị, không đành lòng. Nhưng sớm cũng đã quen rồi. Không phải chưa từng thử hòa nhập. Chỉ là đã chịu đủ nhiều thương tổn để thôi nguyện ý giao trái tim của mình cho bất kì ai. Sợ lắm cái cảm giác bản thân đem chân tình ra đối đãi, đổi lại không có gì ngoài những vết thương hằn sâu mãi mãi trong tâm can. Nhiều lúc cũng cảm thấy tủi thân. Nhất là khi đã chịu đủ bao uất ức từ công việc, gia đình, các mối quan hệ xã hội. Tất cả như kéo ta xoay vòng trong một vòng quay vô tận tuần hoàn chẳng biết bao giờ ngừng. Những lúc ấy thật sự rất muốn khóc. Lại chẳng biết khóc cùng ai. Sài Gòn đột ngột chuyển đông, đã mấy ngày liền trời cứ âm u mây phủ, khiến người ta nhìn vào chẳng muốn bước chân ra khỏi nhà. Chỉ sợ đi được nửa đường lại mưa tầm tã, không tìm được chỗ trú thì khổ. Cứ tưởng bầu trời sẽ khó chịu đến hết tuần, ai ngờ mới sáng sớm hôm nay đã mưa rồi. Mưa rơi trắng xóa, đất trời trở nên mờ mịt trong màn mưa tuôn xối xả. Nhưng đợi đến khi mưa tạnh, mây mù tản bớt sẽ thấy được ánh dương rực rỡ nơi cuối chân trời. Cùng với bầu trời sau một lần gột rửa trở nên ngát xanh, trong lành đến lạ. Chỉ cần ta kiên nhẫn chờ đợi. Đợi khi nắng lên chiếu rọi thế gian, sưởi ấm lòng người. Cho ta cảm nhận được sự ấm áp, dịu ngọt đã khuyết thiếu suốt chín mươi ngày đông lạnh giá. Ánh nắng ghi tạc bóng ta trên những bức tường phong rêu cổ kính, in dấu chân ta trên những cung đường đã qua khắp phố lớn ngõ nhỏ. Biết đâu lại khắc tên ta vào tim ai đó. Để nếu thật sự có ngày tương phùng, ta sẽ được ấp ôm, được chiều chuộng, được chăm sóc, được tôn trọng như chính những gì ta mong muốn tại thời điểm đen tối nhất cuộc đời. Ánh nắng ấm áp của mỗi người hệt như bình minh ban sớm vậy. Có thể vì sáng hôm ấy hơi nhiều mây, bình minh xuất hiện chậm vài khắc. Nhưng tuyệt đối sẽ không lười biếng nằm mãi nơi trời Đông. Thế nên đừng buồn chi nhé! Hãy mạnh mẽ bước qua bao sóng gió của cuộc đời và kiên nhẫn đợi. Đợi ánh nắng của bạn đến thắp sắng tình yêu trong tim. Đợi một cuộc sống đầy quả ngọt khi đã nếm đủ bao khó khăn thử thách. Trời xanh chẳng phụ người có tình! Chúc bạn hạnh phúc! ---Hết---
Thật hay. Cảm giác như từng câu chữ đầu tiên đã chạm đến cảm xúc, đến từng ngõ ngách trong tim người đọc vậy. Cố gắng lên nhé!