[Bài Thơ] Lạc Hoa - Nghiêm Uẩn

Thảo luận trong 'Thơ Ca' bắt đầu bởi Spring Home, 7 Tháng tám 2021.

  1. Spring Home

    Bài viết:
    23
    Lạc hoa

    Tác giả: Nghiêm Uẩn

    Xuân quang nhiễm nhiễm quy hà xứ?

    Cánh hướng hoa tiền bả nhất bôi.

    Tận nhật vấn hoa, hoa bất ngữ,

    Vị thuỳ linh lạc, vị thuỳ khai?

    Dịch nghĩa:

    Hoa rơi

    Xuân ảnh lưu ly lẫn khuất rồi?

    Người về bên hoa nâng chén mời

    Suốt ngày thầm hỏi hoa chẳng nói

    Vì ai hoa nở, vì ai rơi..

    (Nguồn: Silenthill-badmonk. Bogspot.com)

    [​IMG]

    Đây là bài thơ đầu tiên khiến mình có cảm hứng và niềm yêu thích đối với thơ văn Trung Hoa, ở bản hán việt, nó cho ta cảm giác như vừa đọc xong một cuốn ngôn tình ngược tâm khi tình cảm của đôi nam nữ chính cứ mãi "lẫn khuất", hay là câu chuyện tình đơn phương của một chàng trai, cố gắng mãi vẫn không có được một ánh nhìn chân thành của người thầm mến mộ. Hình ảnh xuân, hoa khiến tâm trạng càng sâu lắng và dễ rung cảm trước những điều tưởng chừng đơn giản. Hay cho câu "vì ai hoa nở, vì ai rơi", nàng vì ai mà cười, vì ai mà khóc, nàng vì ai mà sống, vì ai mà dong, kiếp người là dòng luân hồi, đoạn tình cảm vì ai mà tan. Cảm xúc lạc lõng, cô đơn của bài thơ làm mình nhớ đến câu chuyện "Ta đi qua thiên sơn vạn thủy cũng chỉ dừng lại ở bên chàng" bởi "Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình", tình yêu là điều đẹp đẽ nhất của trần thế, cũng là nỗi đau tận ruột gan của con người.

    Đó là cảm xúc của mình khi đọc được bài thơ, còn các bạn cảm nhận như thế nào? Comment và bổ sung mình biết nhé!

    *qobe 21*
     
    Mẩu Tũn thích bài này.
  2. Đăng ký Binance
Trả lời qua Facebook
Đang tải...