Tự Truyện Lá Thư Số 3107 - Nttv

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Thúy Vy3107, 14 Tháng bảy 2021.

  1. Thúy Vy3107 Cafe thì đắng còn nàng chắc chắn của tôi

    Bài viết:
    7
    Tên truyện: Lá Thư Số 3107

    Tác giả: NTTV

    Thể loại: Tự truyện - Tuỳ bút

      • những câu chuyện tôi đã đọc và đã nghe..
      • những tâm sự tôi có trong cuộc đời..
      • những nổi niềm tôi muốn gửi đi..
      • những hoài niệm tôi muốn giữ lại

    • #thuy'svy
     
    LỤC TIỂU HỒNGÁnh Trăng Sáng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng chín 2021
  2. Thúy Vy3107 Cafe thì đắng còn nàng chắc chắn của tôi

    Bài viết:
    7
    • Đừng cố chấp vì một người nào cả..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi đã bước sang cái tuổi 29, thế nhưng vẫn chưa có nổi một người để yêu. Là do gặp chưa đúng người hay chưa đúng lúc? Năm tôi 20 có anh sinh viên khoá trên tỏ tình. Ấy mà tôi lại từ chối, tôi cho rằng mình cần phải trưởng thành hơn, cần học tập và cần có sự nghiệp trước. Việc tôi đã gần 30 mà vẫn còn "cô đơn" khiến mẹ tôi lo lắng mãi. Mỗi lần có cơ hội mẹ lại ra sức nhắc tôi phải mau có người yêu, có chồng. Trong suy nghĩ của mẹ, con gái phải nên độc lập tài chính, nhưng không phải lúc nào cũng chỉ có công việc, mỗi người đều phải lập gia đình. Đã là con gái thì cái tuổi "xuân xanh" tươi đẹp lại càng trôi mau, mẹ không muốn tôi lãng phí nó.

    Tôi biết thế, và tôi cũng hiểu, đôi khi cũng tự nghĩ: "Liệu mình có đang thất bại trong chuyện tình cảm hay không?" Cái độ tuổi 25 hay 26 đẹp như thế mà mãi không có người yêu, nay đã gần 30 mà chưa có người "bầu bạn". Tự ngẫm lại liệu là do tiêu chuẩn của mình có quá cao hay không? Nghĩ như thế tôi lại thấy hoàn toàn sai, tôi vốn chỉ cần đàn ông ưa nhìn, có thể chăm chỉ làm việc một chút. Còn lại thì cùng nhau xây dựng, thế mà đã bao nhiêu người lướt qua, nhưng chưa ai là trạm dừng cả. Kể cả là tình ngắn, tình dài đều chưa từng có..

    Tôi lại nghĩ; "Có phải do mình không chịu mở lòng?" Nhưng rồi cũng không phải là lý do này.

    Sau nhiều năm như vậy, tôi khi này đã đủ hiểu tại sao. Vấn đề không nằm ở tiêu chuẩn, không nằm ở tôi, mà nó là vì hai chữ "Niềm tin." Có lẽ nói một cách chính xác nhất là tôi đang bị mất niềm tin trong hôn nhân. Nó là thứ mà tôi đã mất đi từ khi tôi còn 14 tuổi, từ một người mà tôi vô cùng tôn trọng đó là người cha của mình.

    Nổi đau ấy đã đè nặng lên tâm trí của tôi, nổi ám ảnh theo tôi trong suốt chặng đường từ khi mới hiểu chuyện cho đến khi tôi đã trưởng thành. Cha từng là một người đàn ông rất tốt cho đến khi những ham muốn của một người đàn ông nổi lên. Đó làm ham muốn, là tham vọng, có thêm mà không muốn mất đi. Tất cả chỉ đẹp khi tôi lên 7 tuổi, còn khoảng thời gian 7 năm tiếp theo tôi chỉ có thể nói đó là địa ngục. Những trận roi đòn khủng khiếp mà người đàn ông ấy "tặng" cho mẹ tôi. Ông vốn không xấu cho đến khi có 2 hay 3 men rượu. Tôi không còn dám nhớ lại cái hình ảnh tàn khốc lúc đấy nữa. Tôi mới 7 tuổi, còn quá nhỏ để hiểu hết mọi chuyện, tôi chỉ nhớ mẹ ôm tôi vào lòng vừa khóc vừa van xin cha tôi hãy dừng lại. Những điều đó cứ diễn ra, nó có lẽ là sự tra tấn dã man nhất mà tôi đã chứng kiến trong cuộc đời của mình.

    Dẫu thế mẹ tôi vẫn luôn tự hào về ông ấy mà chưa một lần trách mắng. Mẹ còn dạy bảo tôi đừng trở thành một người bạo lực như thế. Có lẽ đó là điều đẹp và tốt nhất mà tuổi thơ của tôi có được. Những cách cư xử văn minh mà mẹ luôn dạy bảo cho tôi, để tôi không trở thành một người như cha. Mẹ tôi thương ông ấy, chỉ là một chữ thương mà nó khiến mẹ tôi "sống dở chết dở," mẹ bảo: "Do chữ thương nặng lắm nên mẹ chấp nhận tất cả."

    Mọi thứ có lẽ đã tốt hơn nếu người phụ nữ ấy không xuất hiện – một người thứ ba. Tần suất cãi nhau của mẹ và cha tôi lại tăng. Và tôi chắc hẳn mình không thể dùng một từ ngữ nào để diễn đạt được điều đó. Cha tôi là đại diện cho mẫu đàn ông không muốn ít đi, chỉ muốn có thêm. Nhưng khi ông ấy nói chuyện chỉ có một câu duy nhất đó là "vì tôi," vì tôi mà họ mới tiếp tục.

    Nhưng những điều đó đối với tôi là một nổi đau mà không thể có đủ từ ngữ để miêu tả. Là vì tôi mà cố gắng? Hay vì tôi mà mẹ tiếp tục bị cha đày đoạ? Là vì tôi mà gia đình tôi mới ra như thế? Cuối cùng là vì ai? Cha tôi luôn bảo cha không có lỗi với tôi, thậm chí là không có lỗi với mẹ. Tôi cảm thấy thật nực cười, càng đau xót hơn khi người thứ 3 ấy được cha tôi cho cai quyền chửi mắng mẹ tôi. Liệu có ai sẽ tin điều này đang diễn ra ở thế kỉ 21? Kể cả gia đình bên nội tôi cũng ngầm che chở cho họ. Tât cả đối với mẹ và tôi lúc ấy chỉ có thể là bế tắt.

    Tôi khi ấy vừa đau, vừa hận..

    Nhưng người đau nhất chắc chắn phải là mẹ tôi, một đời yêu thương, cam chịu. Đến cuối cùng là nhận lại sự phản bội, nhưng vẫn cố gắng nâng niu, giữ gìn, tin vào những lời hứa vô tội vạ của người đàn ông ấy. Đến một ngày những áp lực ấy khiến mẹ tôi nghĩ đến cái chết. Tôi vừa tròn 14 tuổi, người ta cho rằng tôi còn quá nhỏ, thế nhưng những gì trong 7 năm đó đã là quá đủ để tôi có thể trưởng thành hơn ở cái tuổi chưa đến 15 kia. Chiếc đèn phòng cấp cứu ấy cứ sáng, 1 tiếng, 2 tiếng và 10 tiếng. Suốt 10 tiếng đó ngỡ như cả thập kỉ, nhưng vẫn chỉ một mình tôi ngồi ngoài phòng cấp cứu chờ đợi mẹ, không còn ai cả.

    Ngoại tôi ở nước ngoài, vốn dĩ không nghĩ đến những chuyện như ngày hôm nay. Ngoại tôi càng không nghĩ người như cha tôi lại tác tệ đến như thế, mãi đến hôm ấy mọi người mới biết mẹ tôi vẫn chịu đựng, yêu thương cha tôi, chưa bao giờ kể khổ với ngoại. Điều đó càng làm ngoại tôi đau đớn và tự trách mình hơn, vì đã nhìn lầm một người.

    Có lẽ suốt 7 năm đó, ngoại giờ chính là vị bụt như trong truyện cổ tích, đã giải thoát cho mẹ và tôi. Mẹ tôi may mắn qua cơn nguy kịch. Cũng có lẽ đó là điều tốt đẹp còn lại mà ông trời đã nhìn thấy và trao tặng cho mẹ tôi. Tôi và mẹ đến London sống cùng ông bà ngoại, ngày rời khỏi đất nước này mẹ đã nắm lấy tay tôi và bảo "mẹ xin lỗi.."

    Tôi hiểu tại sao mẹ lại nói thế, nhưng với tôi mẹ chưa bao giờ có lỗi. Chỉ là tình cảm làm mẹ tôi lu mờ đôi mắt của lý trí, tự làm mình đau vì một người không đáng..

    Tôi đã đi, thời gian đã trôi qua nhưng tất cả những thứ của quá khứ đó chưa bao giờ nhạt đi trong đôi mắt của tôi, nó vẫn là vết thương còn hằng lên trái tim này một vết sẹo thật to. Đúng là chúng ta phải lạc quan lên mà sống, nhìn vào mối quan hệ tốt đẹp sắp tới mà bước đi, thoát li khỏi quá khứ u buồn ấy. Nhưng cho tới giờ niềm tin là điều tôi chưa thế tìm lại được, tuy bản thân đã hiểu tất cả. Tôi vẫn chưa thế chiến thắng được nổi sợ cái ngày tôi ngồi ngoài phòng cấp cứu, rất nhiều người lướt qua, nhưng không ai hiểu vì sao. Chỉ người trong cuộc mới hiểu, những đau đớn và rủi ro của một cuộc hôn nhân.

    Trên đời này bất kì điều gì cũng có thể xảy ra, không ai quy định được số phận kể cả đó có là nam hay nữ. Nhưng chúng ta hoàn toàn có thể làm khác đi số phận ấy, ngay từ đầu mọi chuyện đã không tồi tệ như thế, tôi đã không ám ảnh nhiều như vậy nếu cuộc hôn nhân cha mẹ tôi không đi theo chiều hướng đó. Chúng ta đã làm thì nên chấp nhận, không nên đổ lỗi, càng không nên lấy lí do là "vì con." Câu nói đó có sức mạnh ám ảnh một cuộc đời một con người. Và cũng sau nhiều năm tôi lại hiểu ra, người thứ 3 đã và sẽ không có lỗi nếu không có những người như người đàn ông ấy. Nhưng là ai đi nữa, đã sống thì nên sống cho tương lai, hãy nghĩ về hậu quả mình gây ra, đừng lấy lí do này kia mà bao biện cho cái hành vi đê hèn của mình.

    Tôi không cho rằng ai có lỗi, cũng đã không truy cứu lỗi lầm của ai nữa từ rất lâu rồi, tôi luôn hướng về tương lai, như mẹ tôi đã nói:

    "Sẽ có một người làm con rung động, khiến con cảm thấy hạnh phúc, giúp con vơi đi được những nổi đau trong quá khứ, cho con được niềm tin. Con không thể vì hoa hồng có gai mà ghét bỏ vẻ đẹp của nó. Đừng bao giờ làm tổn thương người yêu con và người con yêu là được."

    Năm tôi 30 hay 35 tuổi, rồi có thể tôi sẽ có một gia đình mà tôi mơ ước, có thể sẽ vui vẻ, gạt bỏ hoàn toàn được quá khứ.

    Nhưng hiện tại của tôi đang cần đó là lạc quan, lạc quan và sống cho tương lai, đừng để quá khứ ám ảnh thêm nữa, cứ xem đó là một bài học, bài học đường đời của mỗi con người. Đừng vội trách ai đó rồi xét rằng vì ai đó mà mình đau khổ, bởi vì cho đến nay mẹ tôi chưa bao giờ trách cha tôi. Đối với mẹ chỉ là do hết duyên hết nợ, mẹ không thể cố níu kéo ai cả, đã cạn thì không thể làm đầy. Đã vỡ thì không thể lành, làm người đừng cố chấp thì chắc chắn sẽ có hạnh phúc chân thành. Càng không nên nhầm lẫn giữ kiên trì và cố chấp, kiên trì khi người ta còn yêu bạn và cố chấp là khi bạn chỉ đang yêu một người không thuộc về mình, đó là đang tự làm bạn đau. Đừng vì người không xứng mà tự làm mình tổn thương.
     
    LỤC TIỂU HỒNG thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng chín 2021
  3. Thúy Vy3107 Cafe thì đắng còn nàng chắc chắn của tôi

    Bài viết:
    7
    Vô tình bỏ lỡ, cả đời không gặp lại

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Năm 15 tuổi

    Cô tỏ tình anh. Anh không cho cô một câu trả lời rõ ràng, sau đó biến mất hoàn toàn khỏi thế giới của cô. Năm tháng đó cô đã tự trải qua những đau đớn và nuối tiếc, đôi khi là day dứt. Cảm giác mà cô dành cho anh sao mà khó phai mờ trong trái tim của cô quá đổi..

    Nhưng rồi ngày mới vẫn bắt đầu, cô vẫn tiếp tục cuộc hành trình của mình. Anh dần trở thành một người xa lạ, cô cũng không còn nhớ, không còn yêu cũng không còn lưu luyến.

    Năm 25 tuổi

    Anh bỗng trở lại, sự xuất hiện bất ngờ ấy không làm cô buồn và cũng không làm cô vui. Cô nghĩ nếu là cô của năm 15 hay 16 thậm chí là 20 tuổi, cái cảm giác khi này sẽ là hạnh phúc tột cùng.

    Anh hẹn gặp cô, lần này là anh nói câu tỏ tình cô.

    Đối lại ánh mắt như chờ mong của anh chỉ là một nụ cười gượng của cô, cô đã không còn sự háo hức của nhiều năm trước. Cô đã thay đổi, cô cũng đã không còn là cô gái năm 15 tuổi đó, mặc tất cả mà đợi chờ anh.

    Cô thắc mắc hỏi anh: "Năm đó, tại sao lại biến mất?"

    Anh nhìn cô rồi nói: "Năm đó, anh thấy mình chưa đủ trưởng thành để bắt đầu một tình cảm, anh muốn 10 năm sau sẽ là bến đỗ cuối cùng của em."

    Cô mỉm cười, giơ tay lên lộ ra chiếc nhẫn đang đeo trên ngón tay của mình, cô chầm chậm đáp: "Tôi đính hôn rồi, hiện tại rất hạnh phúc." Im lặng một lát cô lại lên tiếng:

    - Năm ấy hay hiện tại, tôi vẫn nói với anh chữ "miss" nhưng "miss" của năm ấy là "nhớ." Còn "miss" của hiện tại là "bỏ lỡ". Những thứ đã bỏ lỡ một lần về sau sẽ không thể lấy lại được.

    Anh của hiện tại có tất cả, nhưng đã mãi mãi mất cô. Cô của quá khứ không có anh, nhưng cô của hiện tại có tất cả. Có thể anh cho rằng cô gái nhỏ bé năm đó sẽ vì anh mà bỏ lại thanh xuân, âm thầm chờ đợi anh như trong tiểu thuyết. Nhưng anh không thể ngờ thời gian thay đổi và ai cũng sẽ thay đổi, sự nhiệt huyết năm đó rồi sẽ mất đi. Anh biến mất, cô làm sao có thể chờ anh? Anh không nói yêu cô, sao cô có thể kiên trì ở lại? Anh muốn đi, làm sao cô giữ được? Cô giờ mạnh mẽ rồi, trưởng thành hơn rất nhiều rồi, cô hiểu cô cần ai và anh không phải là người đó.

    Chỉ là lỡ nhau một lần mà cả đời không cùng bước, nếu ngày đó anh bảo cô hãy đợi anh và anh cũng yêu cô. Thì có lẽ giờ anh đã là bến đỗ cuối cùng của cô rồi. Ngày đó là vô tình lướt qua, nhưng không ngờ cả đời lỡ hẹn.

    Chúng ta có thể chờ đợi, người khác cũng vậy. Chúng ta đôi khi mất niềm tin, mất kiên nhẫn thì người khác cũng thế. Không ai quy đình chúng ta là mãi mãi của nhau, nên đừng nghĩ rằng ai đó sẽ chịu đựng chúng ta, đem cả đời đợi chờ chúng ta. Đừng nghĩ rằng sau hôm nay, ngày mai vẫn thế. Ngày mai, ngày mai ấy sẽ lại bắt đầu nhưng sẽ không còn tựu như hôm nay nữa. Mọi chuyện đều khác theo từng giờ, từng phút, từng giây nên nếu có thể thì đừng buông tay, bởi chẳng ai biết những chuyện trong tương lai.

    Cô nhìn anh một hồi lâu, hai người im lặng không ai nói gì nữa. Một cơn mưa mùa hạ chợt thoáng qua làm ướt cả đôi vai nhỏ bé của cô. Ai rồi cũng lớn, ngày trước yêu anh là thật nhưng hiện tại cô khác rồi. Thứ tình cảm thơ dại đó không thể trường tồn khi chỉ có mình cô vun đắp. Đừng nghĩ rằng âm thầm xây dựng sự nghiệp để một ngày nào đó cho một ai hạnh phúc là điều tốt nhất. Vì sự im lặng có thể giết chết mọi hy vọng.

    Rất lâu sau cô mới nở một nự cười, nụ cười thật ấm áp và dịu dàng, nhưng nụ cười ấy không dành cho anh. Có lẽ từ giấy phút anh chọn rời khỏi thể giới của cô ngày đó mà đi xây dựng sự nghiệp, nụ cười hạnh phúc của cô mãi mãi anh đã đánh mất.

    Cô cúi chào anh rất lịch sự, như một sự tôn trọng dành cho một người bạn. Một người bạn mà cô đã từng thầm yêu thì đúng hơn. Cô lướt qua anh, vội đi về phía trước và cô nhận lấy chiếc áo khoác từ vị hôn phu của mình. Sau đó họ cùng rời đi.. Nếu trách, chỉ có thể trách anh ngày đó không nói yêu cô. Đúng! Con gái cần người đàn ông của mình có sự nghiệp. Nhưng con gái lại càng cần một câu nói, một lời đáp trả hoặc ít nhất một sự quan tâm hơn là vật chất bên ngoài.
     
    LỤC TIỂU HỒNG thích bài này.
  4. Thúy Vy3107 Cafe thì đắng còn nàng chắc chắn của tôi

    Bài viết:
    7
    Bạn tôi năm 17

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi có một đứa bạn thân, thân đến mức người khác đều nghĩ chúng tôi là một đôi. Nếu các bạn tin tình yêu là do duyên số, thì chúng tôi chắc phải gọi là trời đã định sẽ bên nhau. Nhà tôi và nhà nó cách nhau không xa, bố mẹ tôi lại là bạn với bố mẹ nó. Cái tình bạn ấy có lẽ đã là nhịp cầu cho chúng tôi. Tôi và nó có cùng ngày, tháng, năm sinh. Hơn thế tôi và nó đều được sinh ra ở cùng một bệnh viện, mẹ nó và mẹ tôi lại còn nằm cùng phòng bệnh. Tôi không thể nghĩ được còn sự trùng hợp nào lớn hơn thế nữa không nhỉ?

    Năm lớp 1, tôi và nó học chung và kể từ đó mà đôi bạn thân lại càng thêm thân, tôi đi học cũng là nó đưa đón. Mỗi lần như thế bất kể là ngoài trời mưa hay nắng, nó đều có mặt trước nhà tôi lúc 6h30 để đón tôi đi học. Nó học giỏi, phải nói là rất giỏi, bạn thân mà nên tôi tự hào về nó lắm. Nó không giống những đứa bạn khác của tôi, nó không hóng hách với tôi. Nó luôn giản dị, nó sẳn sàng lên mặt với bất kì ai dám bắt nạt tôi. Tôi hơi ít nói, nó lại hoạt bát cũng vì thế mà bên cạnh nó tôi luôn vui vẻ cũng không cần nghĩ ngợi gì. Nó chăm cho tôi đến từng chút, nó biết tôi thích ăn món gì và không thích làm những gì. Đương nhiên tôi cũng biết điều ngược lại nhưng tôi cũng không thể quan tâm nó như cách nó làm với tôi. Tôi ít khi mặc áo khoác đi học, không đem theo áo mưa.. bởi cứ bị nó mắng mãi.

    Từng có người nói rằng, mọi tình bạn sẽ thay đổi, rồi những sự cạnh tranh sẽ làm tình bạn biến thành sự hơn thua. Hay là hiểu nhau, hiểu quá nhiều sẽ chẳng còn muốn bên nhau nữa. Nhưng thế lại chẳng sao, tôi và nó - tình bạn của chúng tôi lại bền vững đến lạ. Mãi rồi tôi và nó đều chẳng bận tâm đến những cái nhỏ nữa, không để ý lời nói của người khác chỉ vui vẻ bên nhau. Cùng học, cùng chơi. Nó đúng là đứa bạn "chí cốt" mỗi lần muốn đi chơi chỉ cần có nó là bố mẹ tôi lại cho ngay. Thân đến mức các bạn trong lớp đều bảo tôi và nó là một cặp. Đôi khi hai đứa cũng đăm ra suy nghĩ, bám nhau thế này có "chó" mới thèm yêu.

    Tình bạn ấy cứ trôi qua mỗi ngày lại càn sâu đậm hơn, rồi năm lớp 11 nó có người yêu. Phải khi một người bạn của bạn có người yêu, nó sẽ chẳng còn quan tâm bạn như trước nữa. Tôi không phũ nhận điều đó nhưng tôi cũng không khẳng định là đúng. Vì khi nó yêu, tôi và nó vẫn chơi thân, đi học chung, đi ăn chung, chơi chung.. một ngày gặp nhau hơn 12 tiếng tối về lại còn call, chat với nhau..

    Nhưng rồi tình cảm của nó vỡ vụn, nó đau khổ và khóc rất nhiều. Lúc ấy, nó chọn im lặng thậm chí là với cả tôi. Tôi cũng buồn nhiều lắm, vì lần đầu tiên vì một người nào đó mà nó lại lạnh nhạt với tôi. Nhưng 1 tuần sau mọi thứ lại cứ như là chiếc vòng xoay đi hết một vòng là về điểm ban đầu.

    Chúng tôi lại như thế cùng nhau đi về phía cuối con đường cấp 3. Vào 12, tôi và nó lại tiếp tục học chung, nó học rất giỏi được chọn đi thi Tiếng anh cấp thành phố. Mỗi ngày nó đều cố gắng ôn luyện để có được một kết quả tốt. Vậy mà cũng không thể làm nó "xa" tôi được. Vì nhà gần nên tối nó lại mon men qua nhà tôi, 2 đứa cứ vậy mà cùng học bài, ăn rồi xem tivi..

    Tôi ước được vào trường quân đội còn nó lại ước được làm một bác bác sĩ. Mỗi lần nghĩ thế cả 2 đều cảm thán, nghĩ ra biết bao nhiêu là viễn cảnh. Đôi khi chúng tôi như trẻ con, ngày bé thì cùng chơi đồ hàng đôi khi còn lấy chăn ra làm công chúa, công nương như trong phim. Trong cái tuổi thơ "dữ dội" đó của tôi luôn có một người đồng hành là nó. Khi lớn 2 đứa lại như 2 bà cụ, lâu lâu lại ngồi hoài niệm về quá khứ. Cứ như vậy 17 năm của tôi và nó trôi qua êm đềm. Nếu người khác xem tình yêu là lý tưởng của năm 17, khi tình yêu cho ta những mật ngọt, dạy cho ta cách yêu, được yêu và mất yêu. Thì tôi và nó đều xem năm 17 là năm của sự trưởng thành. Cùng bạn thân, tri âm – tri kỉ của mình lớn lên, cùng đi vào ngưỡng cửa Đại Học.

    Nhưng rồi chuyện đau lòng xảy ra, 4 tháng trước kì nghỉ hè - gia đình và mọi người trong đó có cả tôi đều bàng hoàng nhận tin nó bị u não, một khối u đang lớn dần trong não của nó. Năm 17 tươi đẹp của chúng tôi chưa kịp mở ra thì tương lai phía trước đã mờ mịt, chính xác là đen tối với nó. Khố u đã bước vào giai đoạn cuối, có nghĩ rằng rồi mai này nó sẽ vĩnh viễn rời xa tôi.

    Những cơn đau đầu triền miên kéo đến với nó, một đứa bạn thật mạnh mẽ lúc này tôi chỉ thấy đôi vai nó run run. Tay nó bấu chặt vào đầu, tôi nhìn nó nước mắt cứ như thế mà rơi. Nó mỗi ngày đều mệt mỏi, uể oải, lúc nhớ lúc quên. Tôi sợ hãi khi nó không còn nhớ những thứ về tôi nữa, một vài sở thích của tôi nó đang dần quên đi. Rồi dần nó như bị trầm cảm nặng hơn, lúc này tôi chỉ muốn cố gắng bên cạnh nó nhiều nhất có thể. Tay chân nó bắt đầu yếu hơn nhiều, tê tay và chân.. Trước đây tôi đều đùa nó rằng có lẽ nó cõng 2 lần tôi còn được, thì giờ đây nhìn nó tôi càng đau lòng hơn. Những ước mơ của nó giờ đây đã gác lại hoàn toàn, nó đang gồng mình chóng chọi với căn bệnh nan y của mình.

    Nó bảo với tôi "hay sống thay cho phần của nó, sống cả cho những ước mơ của nó."

    Rồi một ngày mưa bão, tôi vẫn đang loay hoay chuẩn bị đi học, gần 2 tháng sau khi biết mình bị bệnh, nó đã nghỉ học. Nhưng tôi không bao giờ ngờ rằng ngày hôm đó là ngày đau lòng nhất với tôi. Ông trời đã cho tôi làm bạn với nó một cách "thật trùng hợp," ấy vậy mà ngày mưa buồn thế này tôi lại chết đi. Mất nó tôi như chết cả nữa trái tim mình. Nếu chọn đánh đổi tôi sẽ sẽ chẳng cần gì ngoài nó. Nhưng không nó xa tôi rồi, lần này không bao giờ trở lại..

    Mất nó tôi khóc nhiều lắm, nhiều đến nổi mắt tôi như muốn mù loà tôi ước rằng tôi có thể đem tặng nó một phần sức khoẻ của mình thì thật tốt. Nhưng không, người tôi nghĩ suốt đời suốt kiếp bên cạnh tôi giờ lại không thể bên tôi nữa. Ông trời cho chúng tôi làm bạn và cũng chính số phận mà ông ấy sắp đặt, đã cướp đi của tôi một người bạn.

    Năm 17 tươi đẹp đó tôi và các bạn trong lớp, trong tường và rất nhiều bạn khác đều viết tiếp câu chuyện ước mơ cho mình, còn nó mãi mãi dừng lại ở ngưỡng cửa của năm 17.

    Sau đó tôi đã chọn thi vào Đại Học Y Khoa.. Tôi chọn cách viết tiếp ước mơ của nó vào cuộc đời tôi. Nó đã đến làm bạn với tôi, một người bạn cả cuộc đời này tôi không bao giờ quên được. Năm 17 người ta nhớ đến tình yêu đầu đời, những điều vụn dại.. tôi không thể! Năm 17 tôi chỉ muốn giữ lại để nhớ về một mình nó.

    Tôi của hiện tại đã lập gia đình có một đứa con, nhưng nhìn lại cuộc đời của mình thâm chí là tương lai dài rộng cũng không ai có thể thay thế vị trí bạn thân này trong lòng tôi. Đôi khi tôi chữa trị cho một bệnh nhân, tôi thật sự vui khi người đó khỏi bệnh. Vì tôi biết họ không những chiến đấu cho họ, bên họ còn gia đình, còn bạn bè. Trân trọng sức khoẻ của mình là điều tôi có thể nói với các bệnh nhân.

    Tôi mới sinh ra nó cúng thế, tôi 10 tuổi nó cũng 10 tuổi, tôi 17 nó 17, tôi 20 nó 17, tôi 30 rồi nó vẫn 17.. Tuy vậy cũng không sau, nó đã không còn đau đớn thể xác nữa. Giờ đây, tôi đã hoàn thành ước mơ của nó, sau này tôi sẽ còn phải sống thật tốt, để có thể hoàn thành của cuộc đời tôi và nó. Tôi không biết nó còn bên cạnh tôi hay không, tôi chỉ mong là ở một cuộc đời khác nó có thể sống thật mạnh khoẻ.
     
    LỤC TIỂU HỒNGHaikaba thích bài này.
  5. Thúy Vy3107 Cafe thì đắng còn nàng chắc chắn của tôi

    Bài viết:
    7
      • Gửi con của ba mẹ nhiều năm trước..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gửi thuở con còn trong bào thai của mẹ, những chín tháng mười ngày mẹ hoạn dưỡng cưu mang. Và cái ngày con cất tiếng khóc chào đời, cái ngày thiên thần của ba mẹ được sinh ra, cái ngày quan trọng nhất đời con.

    Cũng từ đó ba mẹ dần vất vả hơn.

    Trông mong cho con biết đi, biết nói và biết gọi "bố.. mẹ."

    Để rồi ngày ngày ba mẹ phải dãi gió dầm sương, lo cho con được bằng bạn bằng bè. Những hôm thức trắng vì con đau ốm. Mẹ bên con suốt những tháng năm khờ dại, còn cha người cõng cả tuổi thơ con.

    Ba mẹ vẫn thường hay "nói dối, nói rằng:" Bố mẹ no rồi, con ăn đi. "Cứ như thế, năm năm hay mười năm cứ có món ngon là con lại nghe câu ấy từ ba mẹ. Khi con đã lớn, đã trưởng thành thì ba mẹ vẫn luôn luôn cho con, cho con những điều tốt đẹp, những món ngon và cho con cả tình thương không thể kể hết.

    Cũng đôi lúc có mấy trận roi đòn, nó cứa vào da thịt làm con đau rát. Con của những năm tháng đó ngây ngô quá, không hiểu gì cả. Cho đến một ngày, cũng là một trận đòn. Nhưng tuyệt nhiên lần này nó không làm da thịt con đau nữa. Là con lớn con không còn thấy đau hay là tay mẹ đang mỏi, sức ba đang dần cạn?

    Con không còn ngây thơ nữa mà giờ con vô tâm quá. Con với bạn bè thì tươi cười, con không tiết xá chi tiền bạc với chúng bạn. Còn với ba mẹ con cau có, con mặt lạnh, con hờn dỗi. Với người ta thì con ăn nói nhẹ nhàng, còn với ba mẹ thì con gắt gõng. Với bạn bè thì con rảnh suốt cả ngày, còn một cuộc gọi của mẹ mà bấy lâu con nào nhớ tới.

    Rồi con cũng biết yêu, cũng đi qua những tháng năm tươi đẹp cùng người mà con cho là sẽ trọn đời bên con. Nhưng giông bão lại đến, người mà con tưởng một đời không thay đổi, lại rời xa con theo cách đau đớn nhất. Thế mà những lúc gần như là tuyệt vọng đó, bên con vẫn còn ba mẹ, cho con cảm giác mình không bị bỏ rơi.

    Ba mẹ vẫn luôn chờ con ngoài cửa, vẫn đôi mắt dõi theo từng bước chân con. Con thấy mình thật may mắn khi còn ba mẹ. Con lớn rồi, con trưởng thành rồi, con mới hiểu.. con của những năm trước thật khốn nạn. Chỉ mãi vui đùa mà quên đi rằng người thân mới là quan trọng hơn cả. Khi con nhận ra thì thời gian tàn nhẫn quá.. nó đã bám đầy lên đôi vai của mẹ và ba. Con không xin con của những năm sau này có thể bù đắp cho ba mẹ. Con chỉ xin, con của sau này sẽ không bao giờ làm ba mẹ đau lòng. Xin hãy để cho con được yêu thương ba mẹ nhiều hơn!

    Giờ đây con không sợ bạn bè chê cười, không sợ gánh nặng về tiền bạc nữa. Thứ đáng sợ nhất bây giờ của con là mai này.. bỗng nhiên ánh sáng vụt tắt, và con mãi mãi mất đi hai người mà con yêu quý. Hai người đã vì con, vì con, vì con, vì con mà khóc trong hạnh phúc, vì con mà cười trong hạnh phúc, vì con mà vất vả, vì con mà.. mà chưa bao giờ từ bỏ. Để con có thể lớn lên, con có thể mỉm cười..

    Dẫu có thế nào, hiện thực vẫn luôn tàn nhẫn với trái tim của mỗi con người. Ngày hôm nay con đã trải qua một mất mát vô cùng lớn, có lẽ là lớn nhất trong cuộc đời. Hôm nay con đã khóc, những giọt nước mắt đau khổ, xung quanh con hình như chỉ có nổi đau. Ánh sáng lớn nhất cuộc đời của con đã tắt. Nhưng dường như hơi ấm của ba mẹ vẫn mãi mãi ở bên con. Nổi đau mất người thân sẽ chẳng ai có thể diễn tả được. Chỉ có con hiểu, những đứa con đều hiểu nó buốt thắt và đâu đến không thể nói thành lời. Rồi một năm hay là hai năm, thậm chí là mười năm con vẫn tiếp tục cuộc hành trình, mà ba mẹ đã không còn bên cạnh. Nhưng đâu đó, mỗi khi nhìn lên bầu trời.. ba mẹ vẫn ở đó với chúng con. Không còn trực tiếp cùng con vượt qua giông bão, ba mẹ vẫn ở đó cho con những hơi ấm, hơi ấm làm con thấy hạnh phúc nhất trong cuộc đời

    Cám ơn Người cho con tất cả!


      • Những điều dang dở..

    Tôi của năm 30 tuổi ngẫm nhìn lại những gì đã trải qua, không biết mình đã bỏ lỡ bao nhiêu chuyện trong quá khứ rồi..

    Tôi của thời ngây dại, bỏ lỡ những lời răng dạy của mẹ cha. Tôi của những năm lên bốn, lên năm chỉ mãi vui đùa, đâu biết được gánh nặng của gia đình. Tôi càng không thể hiểu sức mạnh của tiền bạc," cơm áo gạo tiền"trong khi nó ngày đêm đè nặng lên đôi vai của cha mẹ. Tôi của năm 14 hay 15 tuổi, chỉ giỏ bướng bỉnh, giỏi đua đòi với chúng bạn. Tôi của những năm tháng ấy bất cần rồi vô tình bỏ lại tương lai tươi sáng của bản thân.

    Rồi tôi của năm 17 tuổi, chập chững bước vào yêu. Tình yêu đầu, cũng là tình yêu của một thời học sinh. Tôi nghĩ rằng mọi thứ sẽ là màu hồng, thế là ra sức vun vén. Nhưng chúng ta còn quá non nớt so với cái cuộc sống xung quanh. Một cuộc sống muôn màu, bao la và đôi khi là bế tắt. Yêu nhiều, đem những điều tốt đẹp nhất dành cho nhau, cho nhau tình cảm đẹp đẽ nhất và thuần khiết nhất. Cho đến khi tự mình nhận ra, không phải chỉ có yêu là có thể bên nhau, không phải chỉ có yêu là có thể vượt qua tất cả. Người ta cần nhiều hơn một trái tim, một sự chân thành. Vẽ người vẽ mặt, khó vẽ xương, biết người biết mặt khó biết lòng. Chân thành quá mức là một cái tội, tin người quá vội là một cái ngu. Nhưng những năm ấy, chúng ta đem hết sự nhiệt huyết để mà yêu, làm sao ta có thể nhận ra những rạn nứt. Mãi đến khi tự mình lắng lại, rồi mới hiểu tất cả chỉ là do mình đã quá vội mà thôi.

    Năm 17 ấy, so với hiện tại chúng ta đã có quá nhiều thay đổi. Ai rồi cũng sẽ khác, ánh trăng có thể khuyết có thể tròn thì con người cũng thể. Tình cảm giữ hai người yêu nhau càng thế. Chúng ta của thanh xuân còn quá trẻ, không thể hiểu hết được cách để yêu, cách để vượt qua khó khăn, cách để vượt qua cám dỗ. Chúng ta cũng vì thế mà vô tình bỏ lỡ nhau. Cũng vì thế mà day dứt, mà bỏ lỡ nhiều người vì một người.

    Rồi những năm 20 tuổi, đột nhiên lại tiếc nuối, tại sao lại bỏ lỡ ngành nghề mà ta yêu thích. Ta bế tắt, lần đầu tiên trong cuộc đời ta hiểu như thế nào là áp lực. 20 tuổi xa nhà, đi học, đi làm thêm, tiền học phí, tiền phòng trọ.. Ta đã không còn bận tâm quá nhiều đến cái tình cảm kia nữa, vì bây giờ ta thật sự hiểu, tình yêu đó so với hiện tại của chúng, hiện tại này còn bộn bề hơn nhiều. Còn làm ta mệt mỏi hơn nhiều.

    Thế nhưng năm 25 tuổi 26 hay 27 tuổi, ta tất bật lo cho sự nghiệp. Khi ấy chúng ta đã lớn, đã trưởng thành để hiểu được về cuộc sống, về con người và về cảm xúc. Đôi khi cười chưa phải là vui, khóc chưa phải là buồn mà yêu chưa hẳn là tất cả. Ta khi này lại càng hiểu cách để yêu thương, yêu thương cha mẹ và yêu một ai đó. Chỉ có điều thật tàn nhẫn, khi ta biết cũng là lúc ta mất đi. Năm chúng ta 25 tuổi, cha mẹ đã không còn nhiều sức khoẻ, dấu ấn của thời gian đã bám lên đôi vai của mẹ cha. Không còn những tháng ngày xưa kia nữa..

    Ta khi ấy lại không còn nổi loạn, không yêu đương bằng sự nhiệt huyết của ngày trước. Chúng ta chỉ hiểu mình cần gì, cần gì cho cuộc sống và cần gì cho tình cảm sắp tời. Bỏ lại những năm tháng tươi trẻ ấy, bỏ lại những ước mơ, bỏ lại những khát khao. Chúng ta của hiện tại chỉ có thể tạo lập sự nghiệp để cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn, vì giờ ta không thể mộng mơ nữa..

    Rồi năm mình 28 tuổi, bước lên xe hoa, bước đến một cuộc hôn nhân.. Tương lai còn nhiều điều để nói hơn nữa, thế nhưng chẳng ai phủ nhận rằng, quá khứ của chúng ta rất đẹp. Kể cả khi ta đã bỏ qua quá nhiều những điều tươi sáng. Tình yêu tuổi 17 rất tuyệt vời, nhưng nó là không đủ để ta trưởng thành. Những ước mơ sẽ còn mãi ở đó, còn mãi trong trái tim của chúng ta. Những điều dang dở, tuy là dang dở nhưng mãi mãi là kỉ niệm vẹn nguyên tươi đẹp trong lòng.
     
    LỤC TIỂU HỒNGHaikaba thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...