Lá thư gửi bà

Thảo luận trong 'Tản Văn' bắt đầu bởi Phạm Thạch Thảo, 4 Tháng tám 2020.

  1. Phạm Thạch Thảo

    Bài viết:
    18
    Bà ơi!

    Lòng thổn thức trong cơn nấc nhẹ

    Cơn gió chiều xao xác bà ơi!

    Bà ơi con vẫn thường nghe người ta nói: Điều làm ta mất mát nhất trong cuộc sống này không phải là mất tiền bạc, mất danh hoa lợi lộc.. nhưng điều mất mát và tiếc nuối nhất là khi ta bỏ lỡ một điều gì đó của tình yêu thương.

    Năm mười tuổi con đã khóc trong tận đáy lòng mình, năm mười tuổi con đã đau nỗi đau đớn tột cùng của sự cô đơn. Năm ấy con đã chết, chết về tinh thần khi mất đi tình thương của cuộc sống, mất đi tình thương của một gia đình mà con ao ước chỉ cần nhỏ bé đơn sơ thôi nhưng cũng chẳng thể. Năm mười tuổi, con bộn bề với khoảng không chết lặng, năm ấy gia đình li tan duy chỉ có bà- người nội to lớn nhất che chở tâm hồn nhỏ bé của con.

    Năm mười lăm tuổi con mất niềm tin vào chính bà, một người con hằng kính mến, một người như chiếc phao duy nhất để con nương tựa lại làm con vỡ mộng. Trong cuộc sống, bà không giống như con vẫn thần tượng, bà không hoàn hảo, bà không tốt đẹp như trong tâm trí con vẫn nghĩ. Con lại chết lặng khi xung quanh mình chẳng ai có thể cho mình soi vào đó mà lớn lên, lớn lên một cách đúng nghĩa.

    Năm mười bảy tuổi con trở thành một thiếu nữ với một trái tim đa sầu đa cảm. Say mê văn chương thích thưởng thưc cái đẹp, con có thể viết bất cứ một vấn đễ nào trong đời sống để phân tích cái đẹp. Nhưng chưa bao giờ con đặt bút viết về bà, chưa bao giờ con ngợi ca về bà trên trang bút.

    Năm hai mươi hai tuổi. Con khóc nấc đi trong chiều lạnh xao xác, con đã sai, con đã mất, mất hết một cách thật sự mà đến giờ chỉ còn nuối tiếc đến xót xa, con không trân trọng, con đã để nó vụt qua. Con cứ nghĩ rằng nếu có đủ tiền thì chẳng còn phải khổ nữa. Nhưng cái giá cho sự thờ ơ đấy là nỗi đau mà con phải chịu vì một đời bà đã quá gian nan!

    Con không viết về bà không phải vì con ghét, con chán, con căm thù nhưng chỉ là vì bà quá cao thượng và không một từ ngữ nào có thể diễn tả. Một đời bà đã quá hy sinh, một đời bà đã quá mệt mỏi. Mệt mỏi vì những người con đã cực nhưng còn mệt vì cả những đứa cháu nữa. Con đâu biết được rằng tại vì con mà nếp nhăn trên mặt bà ngày một nhiều hơn. Cả đời bà mưa nắng vẫn thế, vẫn phơi lưng giữa những trưa nắng như lửa đốt để lo từng đồng tiền từng bát gạo. Đối với con bà chẳng còn là bà nhưng trên vai bà còn là trọng trách của một người cha, trọng trách của một người mẹ như thế. Con đã lịm đi vì gục ngã trước cuộc sống của mình nhưng con có biêt đâu bà lại phải gồng mình để chiến đấu với hoàn cảnh ấy. Con có biết đâu những đêm về bà lại phải đối trọi với nỗi cô đơn mà một người phụ nữ vốn có, con có biết đâu giọt nước mắt của bà vẫn rơi những lúc trong bà yếu đuối nhất. Đôi tay bà đã chai sạn đi mà chưa bao giờ con để ý, có lẽ chưa bao giờ bà được một phút nghỉ ngơi, có lẽ chưa bao giờ bà được ăn một bữa gọi là đơn giản. Cuộc sống của bà con đã thấu, cái thấu của sự nuối tiếc mà chẳng thể quay lại. Ngày qua ngày đôi bàn tay của con càng mềm mại thì cũng đồng nghĩa đôi bàn tay của bà nhăn hơn, cội cằn hơn. Mười hai năm cuộc đời kể từ ngày gia đình tan vỡ, con ở với bà như người mẹ người cha nhưng hình như chưa bao giờ con cho bà một nụ cười. Bà nuôi con bằng cả trái tim, bằng cả tình cảm trân thành nhất nhưng bà ơi con đã không hề nhận ra. Bảy mươi năm sống ở cuộc đời đáng ra bà phải được hưởng hạnh phúc, con đàn cháu đống, rồi phải được cung cấp chu đáo mọi thứ nhưng bà thì khác, món quà cho bà là một đứa cháu, một gánh nặng mà bà phải gánh trong cuối đời của mình. Con đã từng nghe người khác kể xấu về bà, con đã từng bị lung lay chỉ vì nhưng điều xấu ấy. Con đã tuyệt vọng, đã đau khổ và ruồng bỏ bà nhưng bà ơi con đã sai, con đã quá sai rồi bà ơi. Còn đâu những ngày bà ấp ủ trên đôi tay, con đâu được thấy những bữa cơm đạm bạc chỉ hai bà con. Còn đâu những lời nhắc nhở mỗi lần sai phạm.

    Năm ấy con bỏ bà để tìm cho mình một điều tốt đẹp hơn, con đâu biết được là những giây phút con rời nhà đi là những lo lắng ngay ngáy xen chút hối hận của bà vì sao lại không níu con. Con đâu biết thời gian con không ở bên cũng đồng nghĩa với việc những bữa cơm với bà chẳng còn. Mỗi đêm đông con mải mê tìm kiếm sự phát triển để khỏi khổ thì bà vẫn một mảnh áo, vẫn một đôi chân trần nhặt nhạnh những thứ nhỏ bé bên lề đường. Con đâu biết lúc con biết lo cho mình thì bà lại càng khổ sở hơn. Một đời bà đã cực lắm rồi, có phải bà đã muốn nghỉ? Có phải bà đã hối hận khi có đứa cháu như con? Bà ơi sao bà không lên tiếng? Bà ơi sao bà không trách móc? Sao bà không đánh để hả hê con giận mà vẫn cứ phải chịu đựng một mình? Tại sao bà phải chịu khổ trong khi đáng ra bà chẳng cần phải làm thế..

    Trong con chỉ còn nuối tiếc thôi, con biết làm sao khi còn một mình, bà ơi! Bà có thể trở lại để cho con một cơ hội mới. Con muốn được cùng bà dưới những cơn mưa, con muốn cùng bà vượt qua thử thách đau đớn của hoàn cảnh. Phải chăng năm ấy con mở lòng ra để đón nhận thì giờ đây đã chẳng như thế. Con muốn được nghe câu chuyện bà kể. Con đã thành công rồi, con đã hứa với mình sẽ nuôi bà cả đời mà, con hứa với mình không làm đời bà khổ nữa nhưng bà ơi con phải làm sao để giúp bà khi bà mãi nằm đấy, mãi mãi với giấc mơ vĩnh hằng. Bà ơi! Con còn nợ bà một nụ cười, nợ bà một cái nắm tay đơn giản chỉ là lan tỏa sự sẻ chia. Nợ bà một bữa cơm ngon trong đời bà.

    Năm hai mươi hai tuổi con có tất cả nhưng không có bà, con có tiền, có vị trí đứng nhưng lại mất đi chỗ dựa. Đời bà đã hi sinh quá nhiều rồi nhưng chưa bao giờ con trân trọng thực sự cả. Phải chăng đó là cái giá cao nhất chừng trị con phải không bà!

    Con nhớ bà trong nấm mồ mưa.
     
    Chì ĐenQuynhAnhsayhi thích bài này.
    Last edited by a moderator: 5 Tháng tám 2023
Trả lời qua Facebook
Đang tải...