Truyện Ngắn Lá Thư Giấu Trong Tim - Trần Tú

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Trần Tú TN, 17 Tháng chín 2021.

  1. Trần Tú TN Luôn luôn cố gắng, luôn luôn thấu hiểu

    Bài viết:
    59
    LÁ THƯ GIẤU TRONG TIM

    Tác giả: Trần Tú

    * * *​

    Jack thương mến!

    [​IMG]

    "Tích tắc tích tắc.." kim đồng hồ cứ chạy, từng giờ, từng phút, từng giây trôi qua. Từng nhịp hòa vào nhịp đập trái tim của em. Tiếng tích tắc quen thuộc ấy tưởng như chẳng có gì đáng để em phải bận tâm nhưng Jack à vào cái giây phút này - cái giây phút sắp phải rời xa nơi đây, rời xa những thứ đã gắn bó với em suốt một thời gian qua, em thấy ngột ngạt, em muốn khóc òa lên, em thấy trái tim em nhói đau. Đã đến lúc em phải đi rồi, rời xa nơi này, và chẳng biết bao giờ mới gặp lại anh nữa.

    Tại sao anh không đến, anh không nhớ rằng em sắp về Việt Nam ư? Anh không đến nói một lời từ biệt hay chúc em lên đường may mắn à? Em rất nhớ anh. Mà em thật vô lí, em đâu có cho ai biết là hôm nay em sẽ về Việt Nam, ấy vậy mà em lại trách anh. Nơi đây một mình, em thầm nguyện cầu "Thời gian ơi ngươi hãy trôi chậm lại, phép màu ơi hãy mang Jack đến đây đi". Nhưng không! Tiếng tích, tắc cứ luôn hồi nối đuôi nhau, từng phút giây cứ trôi qua, em cứ chờ, chờ đợi và hy vọng anh sẽ đến.

    Sống mũi cay cay, những giọt nước mắt trong veo từ khóe mắt đang lăn dài trên má em, từng giọt, từng giọt nóng hổi. Em muốn cầm điện thoại, ấn số máy anh mà nói to "Jack! Đến bên em đi, em phải đi rồi!". Không, nếu làm thế anh có đến không và nếu anh đến em sẽ khó mà có thể rời xa nơi này được. Giờ phút quyết định, xách hành lí, tạm biệt phòng nhỏ xinh xắn, em đi.

    Bước chân lặng lẽ, em đưa mắt ngắm nhìn tất cả mọi thứ xung quanh, em muốn lưu giữ lấy toàn bộ hình ảnh đây nơi Jack à. Mùa thu nước Nga tuyệt đẹp, đẹp như trong tranh của Lêvitan và ấm áp như trong tranh của anh. Đây con đường dài đầy lá vàng rơi, kia đám bạch dương thân trắng xóa diện đồng phục thu vàng xuộm nghêu ngao hát đồng ca trong làn gió mơn man, vẻ đẹp tinh khôi của những giọt sương lăn nhẹ trên cây lá, tất cả quyện vào không khí se lạnh đẫm hơi sương. Nắng đã lên, ấm áp và dịu dàng, màu bình minh rạng ngời. Nắng chiếu trên những tòa tháp nơi Quảng Trường Đỏ tô điểm thêm vẻ uy nghiêm, cổ kính và tạo cho nó cảm giác tươi mới. Một buổi sáng mùa thu thật đẹp phải không Jack, lá thu lúc rơi nhè nhẹ, mơn trớn, đầy lưu luyến như không muốn rời xa cây, lúc lại rộn ràng, háo hức, từng đám rủ nhau ùa xuống mặt đường xào xạc.

    Em bước, từng bước lòng bao mong nhớ, bước chân nặng nề, mâu thuẫn, bàn chân em muốn bước thật nhanh nhưng con tim em lại mách bảo rằng "Chậm, chậm thôi, Jack đang đến rồi". Lặng lẽ bước đi, lặng lẽ ngoảnh lại, lặng lẽ nước mắt em tuôn rơi. Ngoảnh lại để mong ngóng anh Jack, một hi vọng mong manh. Lá thu vẫn rơi, rơi từng chiếc nhẹ nhàng ngỡ ngàng giữa không trung, rồi từng đám, từng đám xào xạc. Chúng đùa nhẹ trên người, trên tay em, rồi lại ùa xuống mặt đường, thoáng một chút bồi hồi, bâng khuâng nơi tâm hồn em. Em bước, từng bước lặng lẽ, trong lòng nặng trĩu những tâm sự.

    Giai điệu thân quen của ca khúc "Chiều Maxcova" từ nơi xa vọng lại, lời bài hát cứ nhẹ nhàng và sâu lắng ".. rừng cây chim muông lắng suốt đêm thâu. Hỡi em thấu chăng tình, trong lòng bao trìu mến. Maxcova bên chiều vắng thanh bình..". Em cười, không phải là Maxcova bên chiều vắng thanh bình mà là "Maxcova dưới con mắt si tình", nắng vẫn dải vàng trên các con đường mà em bước qua, cây vẫn múa ca cùng gió, trời vẫn trong xanh, chim vẫn hót vang, đàn bồ câu tung cánh bay lượn, mùi của hương, của hoa, của cỏ mùa thu cứ man mác, nồng nàn, quyến rũ, tất cả tạo nên một bức tranh đẹp và sống động. Nhưng hình như em đã làm cho bức tranh ấy ủ dột hơn Jack ạ.

    Lặng lẽ bước đi, lặng lẽ ngoái đầu lại, mong ngóng, chờ đợi, trái tim em run lên, nhưng vẫn không có ai gọi tên em, chạy và đuổi theo em như em tưởng tượng. Con đường em bước mỗi lúc một dài hơn, và xa anh hơn. Nhặt nắm lá thu vàng ươm, em khẽ thổi, từng chiếc, từng chiếc bay nhẹ, uốn lượn trong gió rồi từ từ chạm nhẹ xuống mắt đất. Đã đến lúc em phải nói "Chào Maxcova" rồi.

    Thuyền lướt nhẹ trên sông Vônga. Em mái mê thả hồn vào những suy nghĩ, em thấy một chút nhớ nhung, một chút cô đơn. Sông Vônga hiền hòa mặt nước lững lờ trôi, gió nhẹ, tóc dài bay, đôi mắt em buồn xa xăm, tâm hồn em hòa vào điệu nhạc "triệu đóa hồng". Chuyện về chàng họa sỹ nghèo si tình đã bán ngôi nhà xinh xắn của anh để mua triệu đóa hồng cho cô gái mà anh yêu - cô ca sĩ yêu hoa hồng, chàng yêu thầm nàng, yêu chân thành, yêu đằm thắm. Em bắt đầu tưởng tượng, nếu chàng họa sĩ đó là anh và nàng ca sĩ ấy là em thì sẽ sao nhỉ Jack, em nhoẻn miệng cười, thì chắc chắn chúng ta sẽ hạnh phúc lắm đó, thật thú vị. Và em thấy nhớ anh.

    Nhớ ánh mắt lần đầu tiên anh nhìn em, em thực sự quá ấn tượng khi bất ngờ nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, đôi màu cà phê quyện với sắc vàng của nắng thu tạo nên ánh nhìn trìu mến và ấm áp. Ánh mắt ấy như ly cà phê sữa vừa cuốn hút, ngọt ngào và sâu lắng nó đã đánh cắp trái tim của em, đó là lần đầu tiên em thấy tim mình đập mạnh như vậy. Sự ấn tượng ban đầu để rồi lại nối tiếp cho những ấn tượng kế sau.

    Vào một ngày thu nắng đẹp em lại gặp anh trên con đường đầy lá vàng rơi, em nhớ anh đã nói anh sẽ lưu lại những khoảnh khắc đẹp nhất của cuộc sống vào những bức tranh của anh, em rất vui, vì ngay từ nhỏ em đã thích tranh nhất là bức tranh về mùa thu. Để rồi chúng ta đã là những người bạn tốt, dù cho có những bất đồng về ngôn ngữ, văn hóa giữ anh chàng trai Nga - em cô gái Việt Nam. Jack à! Anh cho em cảm giác về một chàng trai Nga thân thiện và ấm áp. Còn em, em tự tin hơn khi nghe anh nói "Em là cô gái Việt Nam nhỏ bé, dịu dàng, tốt bụng nhưng không kém phần giỏi giang và mạnh mẽ".

    Sắp tới mùa đông rồi. Nhớ những mùa đông lạnh lẽo đã qua, em đã từng rất ghét mùa đông, em ghét cảm giác buốt giá thấu sương, ghét khung cảnh với một màu trắng lạnh lẽo, ghét tâm hồn trở nên ử dột, cô đơn hơn khi đông đến. Nhưng anh đã làm em có cảm nhận khác về mùa đông. Mùa đông cũng đẹp lắm chứ, mùa đông mới đầu như một nàng "công chúa băng giá" nhưng nếu ta biết cảm nhận thì mùa đông như một cô gái trưởng thành đầy sự chín chắn và ấm áp. Đã có bao nhiêu kỉ niệm anh nhỉ? Nhớ những lần đi trượt tuyết, nghịch ngợm đưa tay nghịch những bông tuyết đang rơi cùng anh có lần ngã đến gãy chân. Em thấy nhớ anh, nhớ anh từng phút, từng giây, và em hiểu con tim em đã thuộc về anh, nhưng em không đủ bản lĩnh để nói với anh rằng "em yêu anh" Jack à! Mùa đông này chúc anh đi chơi vui bên cô gái mà anh nguyện yêu suốt đời - Xita nhé!

    Em nhớ, lúc anh nói anh yêu Xita nhiều lắm, và sẽ quyết tâm theo đuổi cô ấy. Em rất buồn, em ghen tị, tại sao người anh yêu không phải là em? Tại sao lại là Xita, em đã khóc và oán trách anh đấy, em cũng ghét cả Xita nữa, Xita thật ngốc sao cô ấy lại từ chối tình cảm của một chàng trai tốt bụng như anh nhỉ. Câu hỏi của em thật buồn cười phải không anh, yêu chỉ đơn giản là yêu thôi làm sao mà giải thích được. Em biết, anh chỉ coi em như một người bạn thôi. Em cũng vậy giả vờ coi anh như một người bạn. Mỗi lúc thấy anh khổ tâm vì Xita, em rất đau lòng, em muốn quát to "Sao cứ phải là Xita, tại sao chứ, em thì sao?" nhưng em đã không thể thốt ra những lời đó, mà chỉ nhẹ nhàng an ủi, động viên anh hãy cố lên "Em tin anh sẽ làm được mà, cố lên Jack". Thời gian cứ trôi qua, nhanh rất nhanh, vậy là khóa học của em đã kết thúc, em sẽ trở về Việt nam quê hương yêu dấu, nơi có cha mẹ, người thân và những người bạn tốt đang mong ngóng.

    Thuyền vẫn lững lờ trôi, trời đã về chiều, một buổi chiều trên sông Vônga vẫn là cái cảm giác nhẹ nhàng và êm ái. Em biết chẳng thế nào gặp được anh lần cuối nữa rồi Jack à! Em thật ngốc cứ mong chờ, hy vọng, giờ này chắc anh đang hạnh phúc bên Xita phải không? Em mỉm cười và thầm chúc cho hai người mãi mãi hạnh phúc! Em gào to những tiếng mà chỉ có em mới hiểu "Tạm biệt anh Jack, em yêu anh, tạm biệt tình yêu đơn phương của tôi"! Lời nói nghẹn ngào trong nước mắt.

    Em tự hỏi, Jack liệu ở nơi nào đó anh có đang nghĩ đến em không, anh đã bao giờ yêu em chưa dù chỉ là một chút xíu thôi! Em thì đang rất nhớ anh, người ta nói rằng trên thế giới có ba điều tuyệt vời "thứ nhất là bạn yêu một ai đó, điều thứ hai là có một ai đó yêu bạn", có lẽ trên thế giới này cũng có một chàng trai đang yêu em chăng, em sẽ đi tìm người đó, và sẽ yêu người đó điều kỳ diệu thứ ba đấy anh ạ, thú vị phải không "điều thứ nhất và thứ hai xảy ra cùng lúc".

    Jack này, anh đã từng nói anh sẽ lưu lại những suy nghĩ, cảm xúc, khoảnh khắc đẹp rồi thể hiện chúng qua những bức tranh của anh, còn em em cũng sẽ lưu lại và cất giữ chúng ở một nơi bí mật. Cũng như tình yêu em giành cho anh sẽ mãi được cất giữ ở nơi mà không một ai có thể biết, kể cả anh và người con trai sau này em sẽ yêu. Lá thư này dài quá phải không anh và có lẽ nó cũng là lá thư cuối cùng em viết cho anh đấy. Và cũng như những lá thư trước em sẽ cất nó thật kỹ ở "nơi bí mật - nơi sâu thẳm của trái tim và tâm hồn em". Tình yêu đâu phải lúc nào cũng phải nói ra, tình yêu của em một tình yêu thầm kín, em sẽ giữ ở trong lòng, trong tim để mãi mãi chúng không bao giờ bị mất đi.. Tạm biệt nước Nga thân yêu, tạm biệt Maxcova, tạm biệt Vônga, tạm biệt anh - Jack mối tình đầu của em, em đi đây!

    Em đứng nơi đây, mặt nước lững lờ trôi, gió thổi, tóc em bay, đôi mắt em buồn xa xăm, lắng sâu tâm hồn nơi kí ức hiện về, nhoẻn miệng cười chúc anh được hạnh phúc. Đâu đó giai điệu du dương vang lên ".. Vời ca thoáng đưa về bao lời ca nồng thắm, chứa chan vui trong chiều vắng yêu đời. Kìa em ngước nhìn ai đôi cặp mắt nâu huyền. Dường như bao lưu luyến mối tơ duyên. Sao không nói nên lời trong lòng bao trìu mến.."

    Trần Tú 2013
     
    Last edited by a moderator: 18 Tháng chín 2021
  2. Đăng ký Binance
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...