Truyện Ngắn Lá Thư Đến Từ Thiên Đường - Kỳ Du Lạc

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Kỳ Du Lạc, 5 Tháng sáu 2020.

  1. Kỳ Du Lạc Mình là một người vui vẻ hòa đồng, xin chào m.n

    Bài viết:
    27
    Tên truyện: Lá Thư Đến Từ Thiên Đường

    Tác giả: Kỳ Du Lạc

    Thể loại: truyện ngắn

    Link [thảo luận-góp ý]: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Kỳ Du Lạc

    Nội dung sơ lược:

    Ngoài những con người đang sinh sống ở trái đất thì ở đâu đó trong vũ trụ bao la này, luôn tồn tại những con người đã khuất. Họ vẫn luôn nhìn và dõi theo thậm chí là bảo hộ những người thân thương của họ.

    Lá thư thiên đường, nhằm miêu tả những hy vọng và ước muốn từ những người đã mất. Qua đó gửi gắm đến bạn đọc những mẫu chuyện đời thường, bình dị, lồng ghép vào là những khung bậc cảm xúc khác nhau.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng sáu 2020
  2. Đăng ký Binance
  3. Kỳ Du Lạc Mình là một người vui vẻ hòa đồng, xin chào m.n

    Bài viết:
    27
    Lá thư thứ nhất

    * * *

    [​IMG]

    (Nguồn ảnh: Sưu tầm)

    Gửi mẹ yêu mến của con! Lại một mùa đông nữa đi qua, cái lạnh lẽo tê buốt ở thủ đô Luân Đôn này có làm mẹ thấy khó chịu không ạ!

    Mẹ có đang nhớ về con không? Riêng con, vẫn luôn âm thầm theo dõi mẹ từng ngày, từng giờ, từng phút.. hôm nay mẹ lại lén lấy những món đồ chơi mà trước đây mẹ đã từng mua cho con để lại ngồi xem và khóc một mình. Mẹ nói với con sau này con ra đời rồi mẹ sẽ cùng chơi với con, tập con đi, dạy con nói..

    Mẹ ơi con nhớ lắm! Nhớ những tháng đầu mang thai con, con hay làm cho mẹ phải ốm nghén, hay những lúc mẹ thèm ăn món này món kia mà lại nôn mửa rất nhiều.. con hành mẹ đủ điều, có phải con hư lắm phải không ạ?

    Khi siêu âm con là một bé gái mẹ đã rất vui, mẹ nói sau này mẹ sẽ tự tay may áo đầm cho con cả những đôi vớ xinh xinh nữa và mỗi ngày khi con đến trường, mẹ sẽ thắt tóc bím cho con.

    Con nhớ những lời ru êm ả của mẹ, nhớ những lời thì thầm mẹ nói cho con nghe mỗi đêm, còn có những lúc con đạp mẹ làm mẹ đau, mẹ hay hờn dỗi con, nói là "sau này sinh con ra mẹ sẽ đánh tét mông con" lúc đó mẹ cười rất tươi, nụ cười hiền lành và đầy tình thương của mẹ, con ước gì mình được sinh ra để dùng chính đôi mắt của mình để được nhìn ngắm mỗi lúc mẹ cười. Dù là vui sướng hay đau khổ con đều ở bên mẹ, con muốn được nắm tay muốn được gọi một tiếng "mẹ ơi!". Nhưng không thể được nữa rồi..

    Nhớ những lần mẹ kể chuyện cho con nghe, dạy con rằng sau này lớn lên phải trở thành một người tốt có ích cho xã hội.. tất cả con đều nhớ.

    Con biết mẹ đã luôn phải chịu đựng những nỗi đau này, cũng nhiều lần bà ngoại khuyên nhủ mẹ, dặn mẹ không nên suy nghĩ quá nhiều. Mỗi đêm con ở trên đây lại nghe tiếng khóc vang vọng của mẹ, tiếng khóc thương xót thay cho đứa con chưa kịp chào đời của mẹ..

    Năm đó ba mẹ yêu nhau thắm thiết, trong giây phút bồng bột của thời sinh viên còn trẻ người non dại, bước đi sai lầm đó đã tạo nên con.. Vì con mà ba mẹ cãi nhau, vì con mà mẹ phải chịu đựng, chịu mọi xỉ vả dèm pha của người đời, bị ông bà ngoại mắng chửi.. áp lực từ phía gia đình, người thân, tình yêu thì không còn, tuy vậy mẹ vẫn quyết định sinh con ra, mẹ của con thật vĩ đại phải không ạ.

    Nhiều lần mẹ hỏi con "sau này lớn lên có hận ba không?", con không hận đâu mẹ ạ! Con chỉ giận ông ấy thôi, vì đã không cùng mẹ vượt qua rào cản xã hội, sức ép của dư luận, vào thời điểm đó ông ấy đã không chọn con và mẹ, mà chọn con đường công danh của riêng mình.

    Năm ấy Hà Nội vào đông khi ấy con có dấu hiệu sinh non, ông bà ngoại đã đưa mẹ và con đi đến bác sĩ. Họ nói mẹ đang rất nguy cấp, tình trạng sinh non và có dấu hiệu xuất huyết tử cung, đứa bé rất khó giữ..

    Hai tháng sau đó ông bà nội vì lo nghĩ cho mẹ nên đã đưa mẹ qua Luân Đôn, nước Anh sinh sống, may thay tình trạng của mẹ có chuyển biến tốt. Mẹ được điều trị tâm lí và được các bác sĩ ý tá chuyên khoa hướng dẫn kỹ càng.

    Khi mang thai con mẹ nói, sau này con được sinh ra mẹ sẽ đặt tên con là Thiên An, nghĩa là bình bình an ổn trưởng thành.

    Bây giờ con không thể ở bên mẹ được nữa mẹ nhớ phải giữ gìn sức khỏe, đừng khóc vì con nữa. Thiên An chúc mẹ sớm tìm được hạnh phúc của riêng mình. Suốt tuổi thanh xuân của mình mẹ đã sống vì con quá nhiều rồi.

    Mẹ ơi! Nếu có kiếp sau, mẹ con ta sẽ lại tương phùng, mẹ nhé!

    Thiên An luôn yêu mẹ.. Tạm biệt!
     
    Chỉnh sửa cuối: 18 Tháng sáu 2020
  4. Kỳ Du Lạc Mình là một người vui vẻ hòa đồng, xin chào m.n

    Bài viết:
    27
    Lá thư thứ hai

    * * *

    [​IMG]

    (Nguồn ảnh: Sưu tầm)

    Gửi bà, người vợ của tôi suốt 70 năm qua!

    Bà khỏe không? Tôi thấy dạo này bà ho dữ lắm, cứ mỗi đêm khi tôi nhìn xuống bà lại ho "khụ khụ" có phải bệnh của bà đã trở nặng không. Mỗi lần trái gió đổi mùa tôi lại thấy bà bước lên bước xuống khó khăn. Bà nhớ ăn uống điều độ, giữ gìn sức khỏe đừng có hay suy nghĩ về tôi rồi lại buồn.

    Nhìn bà tôi lại hay nhớ tới cái thời hai đứa mình hồi mới quen nhau, lúc đó bà mặc một chiếc đầm màu xanh giản dị mái tóc xõa ngang lưng, cái mùi hương thoang thoảng từ tóc bà đến giờ tôi vẫn nhớ. Hôm đó tôi bối rối đứng chờ bà ở ngoài cổng làng, mắt dáo dác ngó quanh rồi tôi đèo bà đi trên chiếc xe đạp cũ, tiếng xe kêu "cọt kẹt cọt kẹt"

    [​IMG]

    Bà thì ngại ngùng vịn vào áo tôi, chiếc xe chạy ton ton trên đường quê hai bên là những dãy lúa vàng bát ngát, trên bầu trời thấp thoáng những chú chim đang tung cánh bay lượn, mùi hương của lúa, đất và trời, còn có mùi hương trên tóc "em" khiến lòng tôi xao xuyến lạ, giây phút đó tôi không bao giờ quên được.

    Tôi dẫn bà đi ăn món hủ tiếu ông tư và món chè cô ba mà bà thích, dạo quanh khu chợ sớm ngõ về chiều. Ánh hoàng hôn chiếu xuống mặt hồ, bầu trời hôm ấy đẹp đến lạ, phải chăng vì có "em". Ngại ngùng đi qua vài sạp hoa, tôi bối rối không biết mua hoa gì để tặng bà thế là cô chủ sạp mới gói cho tôi bó hoa cúc họa mi trắng.

    [​IMG]

    Hồi đó gia đình bà ngăn cản không cho tôi lấy bà, cũng đúng thôi một sinh viên mới ra trường chưa có nghề nghiệp ổn định như tôi thì gia đình nào chịu gả. Thế mà bà chưa lần nào từ bỏ, lấy nhau về bước tới ngưỡng cửa hôn nhân nhiều lần tôi to tiếng thậm chí còn quát đánh bà, tôi biết mình sai nhưng bản tính đàn ông nên tôi không bao giờ nhận lỗi. Đôi lần vô tâm mà quên đi kỉ niệm ngày cưới của hai đứa, lúc đó bà cũng không nói gì chỉ lặng lẽ khóc, sự bao dung chịu đựng của bà dần dần giúp tôi nhận ra rằng, mình đã không làm đúng bổn phận của một người chồng. Qua biết bao sóng gió tôi với bà vẫn bên nhau.

    Tôi xin lỗi vì đã làm sai lời hứa năm xưa, bà có nhớ tôi đã từng nói, cho dù khốn khó thì hai ta vẫn nắm tay nhau cùng đi hết quãng đời còn lại.

    "Đầu đã hai lứa tóc

    Một mai không còn nữa

    Nếu đã thành một đôi

    Vậy xin kiếp sau xin cũng một đời có nhau"

    Xin lỗi vì đã thất hứa với bà, thôi thì hẹn lại kiếp sau.

    Lời tác giả:

    Mình không có được tiếp xúc với các cụ lớn tuổi nên mình cũng khó thể nào diễn tả được mạch cảm xúc của nhân vật, chi tiết về lần quen nhau là mình được nghe kể từ ông bà mình. Nhưng do mình viết không tốt nên nó vẫn chưa nói rõ được khung cảnh khi ấy.

    Cám ơn mọi người đã ủng hộ.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng sáu 2020
  5. Kỳ Du Lạc Mình là một người vui vẻ hòa đồng, xin chào m.n

    Bài viết:
    27
    Lá thư thứ ba

    * * *

    [​IMG]

    (Nguồn ảnh: Sưu tầm)

    Gửi anh người ân nhân của tôi!

    Không biết anh còn nhớ tôi không, nhớ người phụ nữ đã bỏ rơi đứa con của mình.

    Năm ấy trên chiếc xe chở gia đình gồm có ba chồng, mẹ tôi, tôi còn có chồng và cô con gái bé bỏng khi ấy chỉ mới 5 tuổi.

    Gia đình tôi tổ chức chuyến đi du lịch lên Đà Lạt để nghỉ dưỡng, khi tới được gần nửa đường cao tốc, một chiếc xe tải phân khối lớn ngay bên kia đường đột nhiên hướng thẳng về phía xe của chúng tôi, tai nạn thương tâm đó đã cướp đi mạng sống của cả nhà, may mà ngay tại thời điểm đó tôi đã kịp dùng cơ thể mình để bảo vệ con bé.

    Con bé bị gãy tay trái bị một số vết thương ngoài da nhưng tâm lí lại có dấu hiệu bất ổn.

    Sau vụ tai nạn người thân thì không còn, chú bác xa gần đều không chịu nhận nuôi con bé. Đáng thương thay cái mà họ luôn gọi là gia đình, lúc hoạn nạn thì ngửa tay nhờ gia đình tôi giúp đỡ, đến lúc chúng tôi khó khăn lại tìm đủ mọi cách phủ sạch quan hệ.

    Ngay tại thời điểm đó thì một người không có máu mủ ruột rà như anh lại chịu nhận nuôi con bé. Một anh cảnh sát mới vào nghề lại chưa lập gia đình, bởi vì tình thương mà cũng có lẽ là cái "duyên".

    Tuy con bé chỉ mới năm tuổi nhưng con bé rất nhạy cảm, từ ngày xảy ra biến cố làm thay đổi cả cuộc đời con bé, tôi thấy nó dần dần khép mình, hay ngồi một góc phòng, không chịu mở miệng nói chuyện. Nhưng anh cũng không mất đi sự kiên nhẫn, vẫn luôn ân cần đối đãi như con ruột của mình.

    Hằng đêm con bé hay nằm thấy ác mộng, không lần nào tôi thấy anh khó chịu, cáu gắt hay thiếu nhẫn nại. Vẫn luôn dịu dàng ôm con bé vào lòng, động viên kể cho nó nghe những câu chuyện cổ tích.

    Thời gian như chiếc lá thoi đưa chớp mắt một cái đã một năm qua đi, mọi thứ cũng dần đi vào quỹ đạo vốn có của nó, con bé ngày một cởi mở nói chuyện với anh hơn.

    Ngày con bé chịu mở miệng gọi anh là ba tôi đã rất vui mừng, cám ơn anh người ân nhân mà cả kiếp sau tôi cũng chưa chắc báo đáp đủ ân tình.

    Nhìn con gái dần dần cởi mở bắt đầu đi học, có thêm nhiều người bạn mới. Thấy được nụ nười lại lần nữa xuất hiện trên gương mặt con bé, tôi lại đau xót biết bao.. ước gì tôi lại được ôm lấy thân thể ấm áp, nhỏ bé đó một lần nữa.

    Những chuyện mà anh đã làm khiến tôi tự thấy mình hổ thẹn vô cùng, những tổn thương tâm lí mà gia đình đã gây ra rời bỏ con bé khi nó chỉ mới năm tuổi, hơn hết tôi lại không làm tròn được bốn phận của một người mẹ..

    Cám ơn anh vì tất cả!

    Chúc anh cả đời bình an, còn tôi.. vẫn sẽ luôn ở đây dõi mắt theo từng bước đi của hai "cha con".

    Lời tác giả:

    Mình tính viết thêm một hai lá nữa nhưng mình cứ thấy cách viết của mình nó không ổn. Nên mình sẽ dừng tại đây, xin cám ơn mọi người đã ủng hộ mình rất nhiều!

    Hết.
     
    Chỉnh sửa cuối: 6 Tháng sáu 2020
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...