Tác phẩm KÝ ỨC TRƯỜNG SINH Tác giả: Viết tiểu thuyết Thể loại: Huyền huyễn, Tu tiên, Xuyên không, Hài hước, Nam chính, Vô sỉ, Hành trình trưởng thành Tình trạng: Đang cập nhật Văn án: Lâm Trạm, một thiên tài y học thời hiện đại, trong một ca phẫu thuật định mệnh, đã gặp tai nạn và tỉnh dậy ở một thế giới xa lạ nơi linh khí tràn ngập, yêu ma hoành hành, và trường sinh không còn là huyền thoại. Trong thân xác một thiếu niên bị phế mạch linh căn, hắn buộc phải học cách sống lại từ đầu – nhưng với trí tuệ hiện đại và trái tim bác sĩ, hắn không cam lòng trở thành kẻ tầm thường. Giữa những âm mưu triều đình, chiến loạn tam giới và cuộc truy tìm bí thuật trường sinh, Lâm Trạm từng bước khám phá ra chân tướng về thân thế mới của mình - và tại sao linh hồn của hắn lại được đưa đến thế giới này.
Chương 1: Lạc Vào Cổ Giới Từng tiếng gõ máy khẩn trương vang lên giữa phòng phẫu thuật. Lâm Trạm siết chặt dao mổ, mồ hôi lăn trên trán nhưng đôi tay vẫn ổn định đến lạnh lùng. Ca mổ tim này là hy vọng cuối cùng của một đứa trẻ bảy tuổi. Đèn sáng rực, y tá liên tục báo nhịp tim bệnh nhân sụt giảm, chỉ còn 41. "Điện tim!" – Lâm Trạm ra lệnh. Một cú giật nhẹ, rồi hai. Trái tim nhỏ bé kia vẫn im lìm. Bỗng, trong khoảnh khắc yên lặng giữa sự sống và cái chết, một luồng sáng bạc chớp lên ngay mắt hắn. Cơ thể tê dại, đầu óc quay cuồng. Tưởng như mình đang ngất đi, nhưng thay vào đó - hắn tỉnh dậy trong một căn rừng rậm, toàn thân đẫm máu. Một mùi ẩm mốc và tanh tưởi xộc vào mũi. Hắn ngồi dậy, ngực đau buốt. Trước mắt là một bầu trời.. không phải bầu trời hắn từng biết - quá gần, quá sâu, và có thứ gì đó đang bay. Một con thú giống rồng nhưng không có vảy, đang bay là là dưới tầng mây. "Bị ảo giác sao?" Hắn chưa kịp đứng dậy, một tiếng gọi đã vang lên từ phía sau: "Tiểu thiếu gia! Người còn sống? Mau trở về, Tô gia đã bị diệt môn rồi!" Lâm Trạm quay lại. Một thiếu nữ áo lam, mặt đầy nước mắt, ôm chặt lấy hắn. "Ta là ai?" – hắn khẽ hỏi, nhưng đầu thì trống rỗng. Và rồi, như một con sóng dữ dội, ký ức của một người khác ập đến. Một thiếu niên mang tên Tô Trạm – con trai thứ ba của gia tộc Tô, vừa bị hủy linh căn trong một lần tu luyện. Bị coi là phế vật, bị chính họ hàng đuổi giết. Nhưng điều kỳ lạ là.. khi linh căn bị phế, trái tim hắn cũng dừng đập. Linh hồn Lâm Trạm - vốn là bác sĩ ngoại khoa, lại chiếm giữ thân xác ấy mà sống lại.
Chương 2: Phế Mạch Linh Căn Gió lạnh thổi rì rào qua những cành lá, mang theo hơi ẩm của buổi sớm. Sương mù giăng mờ mịt, che phủ cả khu rừng như một tấm màn mỏng mảnh, tạo nên cảm giác huyền bí xen lẫn bất an. Lâm Trạm ngồi dựa vào gốc cây đại thụ, cơ thể mệt mỏi đến cùng cực. Hắn không nhớ nổi mình đã ngất bao lâu, cũng không rõ cơn choáng kia là do mất máu, do linh hồn xuyên việt, hay đơn giản là vì tinh thần hắn không chịu nổi một thế giới vượt xa mọi lô-gic hiện đại. Thiếu nữ áo lam vẫn quỳ gối bên cạnh, đôi mắt đỏ hoe vì khóc. Nàng tên A Tử, là thị nữ thân cận của nguyên chủ – Tô Trạm, thiếu gia tam phòng Tô gia. Lúc đầu nàng tưởng hắn đã chết, không ngờ hắn mở mắt ra - đôi mắt bình tĩnh đến đáng sợ. "Ngươi không sao chứ? Thiếu gia?" – A Tử lo lắng hỏi, trong giọng lấp ló vẻ sợ hãi. Lâm Trạm không đáp ngay. Hắn đang cố kết nối những ký ức còn rời rạc của nguyên chủ. Một đống mảnh vụn: Khuôn mặt mẫu thân hiền hòa, tiếng cười trầm thấp của phụ thân, ánh mắt lạnh lùng của đại ca, và cuối cùng.. là cảm giác tê dại khi linh căn bị phong ấn. Như một dòng chảy trong huyết mạch bị chặn lại vĩnh viễn, để lại khoảng trống hư vô nơi đan điền. Lâm Trạm nhắm mắt lại, nội thị đan điền - một kỹ năng hắn vừa "nhặt" được từ ký ức nguyên chủ. Bên trong cơ thể hắn, vùng đan điền như một bầu trời đêm bị phá hủy. Không một tia linh lực, không xoáy tụ nguyên khí, chỉ còn những vết nứt li ti như mạng nhện. Linh căn – thứ cốt lõi để tu luyện – đã bị tổn hại đến mức không thể phục hồi. Hắn đúng là một phế nhân. Lâm Trạm bật cười khẽ. Trớ trêu thay, ở thế giới hiện đại hắn là bác sĩ giỏi nhất khoa hồi sức – người cứu được hàng chục bệnh nhân từ cửa tử. Vậy mà bây giờ chính bản thân lại sống trong một thân xác tàn tạ. "Ta bị kẻ nào hại?" – Hắn mở mắt, giọng trầm thấp như xé gió sớm. A Tử run lên. "Là Nhị thiếu gia.. Tô Phong. Hắn lấy cớ huynh tu luyện sai pháp quyết, ngầm sai người phá linh mạch. Sau đó, gia chủ.. gia chủ lại không tra xét, còn phái người đuổi giết." Ánh mắt Lâm Trạm tối lại. Hắn không phải kẻ dễ xúc động, nhưng ý nghĩ một thiếu niên mười sáu tuổi bị người nhà huỷ bỏ tương lai, vứt ra rừng như rác rưởi, khiến hắn thấy uất nghẹn trong lồng ngực. "Ta giờ là phế nhân, bọn chúng sẽ không buông tha." "Chúng sẽ tưởng ngươi chết rồi, sẽ không truy sát thêm. Nhưng nếu phát hiện ngươi còn sống.. chúng sẽ không để yên." A Tử thì thào. "Nô tì đã chôn giả một xác chết thay ngươi, chỉ mong lừa được tai mắt trong phủ." Lâm Trạm lặng thinh. Nàng vì hắn mà mạo hiểm mạng sống. Trong thế giới này, một nha hoàn không quyền thế chẳng khác nào cỏ dại ven đường - gió thổi là rụng. Nhưng nàng vẫn liều. "Cô đi đi." – Hắn khẽ nói. "Đừng dính dáng đến ta nữa." A Tử lắc đầu, cương quyết: "Thiếu gia cứu nô tì khỏi tay bọn buôn người khi còn nhỏ. Nô tì sống là để hầu hạ người. Dù người có thành kẻ ăn xin hay quỷ hồn, nô tì cũng không đi." Hắn không nói thêm. Trong lòng chợt nổi lên cảm giác là lạ. Có lẽ là xúc động, có lẽ là hoài nghi. Người đầu tiên trong thế giới này thật lòng muốn hắn sống. Gần trưa, hai người dựng được một cái lán tạm bằng nhánh cây và lá rừng. Lâm Trạm nhóm lửa, cẩn thận hơ khô quần áo, rồi dùng dao rọc tạm vỏ cây thành vài tấm băng để cố định cánh tay trái – vẫn còn đau nhói vì vết thương cũ. Dù linh căn bị hủy, cơ thể hắn vẫn còn sức. Kỹ năng sinh tồn mà hắn học từ các khóa huấn luyện y tế quốc tế cũng không vô dụng ở đây. A Tử đi hái được ít quả dại. Một số có độc nhẹ, nhưng với kiến thức y học, Lâm Trạm dễ dàng loại bỏ phần gây hại. Hắn bắt đầu nhận ra - dù không thể tu tiên, hắn vẫn có thể tự mình sống sót. Đêm buông xuống. Ánh lửa chập chờn trong gió. Lâm Trạm đang suy nghĩ thì chợt thấy một ánh sáng xanh lam nhấp nháy từ bọc áo cũ kỹ bên cạnh. Hắn mở ra - là một miếng ngọc bội hình tròn, khắc ký hiệu lạ. Ký ức nguyên chủ lập tức ùa về: Đó là vật duy nhất người mẹ để lại trước khi qua đời. Từ nhỏ Tô Trạm vẫn mang bên mình, nhưng chưa từng thấy nó phát sáng. Hắn chạm tay vào. "Ầm!" Cảnh vật xung quanh vỡ vụn. Một không gian khác hiện ra trước mắt - một thế giới trong ngọc. Một cánh rừng nhỏ, một dòng suối tĩnh lặng, giữa trung tâm là một tòa tháp đen đổ nát. Một luồng khí tức khủng khiếp tỏa ra từ tháp, nhưng lại không đè nặng mà mang theo cảm giác.. quen thuộc. Một dòng chữ hiện lên trước mắt hắn: "Trường Sinh Tháp – Mở khi chủ nhân mang hồn mới." Hắn sững sờ. "Hồn mới"? Tức là.. miếng ngọc này không dành cho Tô Trạm gốc, mà là chờ một linh hồn khác – chính là hắn – Lâm Trạm? Cảm giác chấn động chạy dọc sống lưng. Hắn bước đến gần tháp, dù từng sợi khí tức khiến cơ thể run lên như bị hàng ngàn cây kim đâm vào. Cánh cửa tháp hé mở - và hắn nhìn thấy một thi thể ngồi xếp bằng, mặc y bào cổ xưa, tay cầm một quyển sách. "Người học y.. cứu sinh.. nhưng quên chính mình. Người tu đạo.. truy cầu bất tử.. mà bỏ nhân tâm." Một giọng nói vang lên trong đầu, trầm thấp và mơ hồ như đến từ nơi sâu nhất của cõi hư vô. Cuốn sách trên tay xác chết từ từ mở ra - từng trang giấy tỏa ánh sáng. Trên bìa chỉ có hai chữ: "Trường Sinh"
Chương 3: Lão Tổ Nhà Ngươi Còn Sống Đây! Bên trong không gian Trường Sinh Tháp. Lâm Trạm đứng thẳng lưng, trước mặt hắn là một thi thể xếp bằng, ngồi bất động từ ngàn năm trước. Tóc rũ xuống tận đất, thân mặc đạo bào đen, dù da thịt đã hóa khô vẫn giữ khí thế như thiên quân vạn mã quỳ gối cũng không dám ngẩng đầu. Hắn liếc qua một lượt, ánh mắt như bác sĩ khám tử thi: "Cốt sống không gãy, cột sống thẳng tắp, tay giữ chặt quyển sách. Chết mà còn giữ dáng thế này, chắc khi sống kiêu ngạo lắm." Bình thường thì đây là một cảnh cực kỳ trang nghiêm, thậm chí thần thánh, nhưng khổ nỗi.. Lâm Trạm là một tên vô thần, vô ngại, vô liêm sỉ, lại xuất thân từ ngành giải phẫu y học, gặp xác chết đã nhiều hơn cơm ăn. Hắn nhón tay gõ nhẹ vào trán thi thể. Cốc cốc! "Ê, còn sống không? Có thể gọi hồn về một chút không? Hỏi vài câu, không lấy tiền." Không có hồi âm. Nhưng cuốn sách trên tay xác chết rung lên, bay đến trước mặt hắn, tự mở ra. Trang đầu tiên là một dòng chữ vàng sáng rực: "Bí Pháp Trường Sinh – Kẻ không có linh căn vẫn có thể bước lên con đường nghịch thiên tu đạo." Hắn lật thêm vài trang, ánh sáng rọi thẳng vào mắt, trong đầu lập tức hiện ra hàng trăm đồ hình huyệt đạo, đường dẫn linh khí, bí pháp luyện khí và phương pháp dẫn lực bằng ý niệm thay linh căn. Cái này không phải tu tiên. Đây là cheat-code. Lâm Trạm hít một hơi, lòng sôi lên. Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra điều quan trọng hơn - một dòng cảnh báo nhỏ dưới cùng: "Luyện pháp này, sẽ khiến chủ nhân dẫn lực bằng hồn – có thể khiến tính cách thay đổi, vô sỉ vô đạo, nhưng mặt dày vô địch. Hãy cân nhắc trước khi tu luyện." Hắn trầm ngâm. Mắt nhìn dòng chữ, rồi lại nhìn bản thân. Rồi hắn cười. "Xin lỗi, cân nhắc cái đầu. Ta vốn đã vô sỉ sẵn rồi." Ba ngày sau, trong một hang đá giữa rừng sâu. Lâm Trạm xếp bằng tu luyện. Toàn thân hắn quấn vải rách, tóc búi bằng cành cây (vì A Tử nói "trông như ma" nếu xõa ra), mùi cơ thể như rắn chết ba ngày - nhưng khí tức.. lại dần ngưng tụ như cường giả. Mỗi đêm, hắn luyện pháp trong tháp, mỗi sáng dậy liền xếp hàng các tư thế yoga y học kết hợp "bế khí dẫn hồn". Đám chim rừng thấy hắn tu luyện còn bay đi không dám quay lại. Một sáng, hắn mở mắt, thở dài khoái chí: "Đan điền tuy vỡ, nhưng hồn lực đã tụ thành hư linh mạch. Tuy chưa mạnh nhưng đủ để.. đấm chết một con sói." A Tử dâng canh nóng, nhìn hắn hồi lâu rồi dè dặt hỏi: "Thiếu gia, người luyện xong bí pháp gì rồi à?" "Không chỉ luyện xong, mà còn khai sáng. Từ nay gọi ta là Trạm chân nhân." ".. Tên nghe như ông thầy bói đầu chợ." "Ngươi không hiểu. Đây là nghệ danh bước lên đỉnh cao nhân sinh." – Lâm Trạm gật gù, húp canh – "Mùi vị này.. giống y canh giò heo bệnh viện." "Giò.. giò heo?" – A Tử lúng túng – "Cái đó là.. chân gấu rừng." Lâm Trạm suýt sặc: "Cái chân này.. còn móng không?" "Còn. Nhưng nô tì nấu chín rồi." Hắn nhìn bát canh, lòng lặng đi một chút. Trong thế giới này, A Tử là người duy nhất khiến hắn cảm thấy có chút nhân tình. Trưa hôm đó, một nhóm người áo đen tiến vào rừng. Tên cầm đầu lạnh lùng: "Tin báo Tô Trạm chưa chết. Tìm thấy thì giết, không để sót." Hắn vừa dứt lời, một mũi tên bay vèo trúng vai. Máu phun ra, hắn lảo đảo. "Phục kích! Có địch!" – Đám người nháo nhào. Trong bóng cây, một giọng nói vang lên - giọng rõ ràng, đầy tự tin, lại vô sỉ đến mức gây phản cảm. "Nghe rõ cho kỹ! Lão tổ nhà ngươi còn sống đây!" Một thân ảnh lao ra từ ngọn cây, áo choàng lá cây bay phất phới như tướng quân xuất chiến. Chính là Lâm Trạm. Hắn không có linh khí mạnh, nhưng có đầu óc và rất nhiều chiêu trò mờ ám. Hai tên xông lên. Hắn vờ ngã, tay quăng ra một đống bột cay (hắn điều chế từ ớt rừng, tro than, và.. phấn hoa độc). Đám áo đen gào lên ôm mặt. Tên cầm đầu gào: "Ngươi là ai?" "Ta là Trạm chân nhân – truyền nhân của Trường Sinh Tháp, thiên hạ vô địch về mặt dày, đánh nhau thì không giỏi nhưng.. rất giỏi đánh lén!" Hắn nói xong liền búng tay. Một quả cầu phát sáng bay ra từ tay áo - chính là hỏa thạch ánh sáng hắn moi được trong Trường Sinh Tháp. Cả khu rừng sáng bừng, đám áo đen lóa mắt, bị đánh cho quay cuồng. Cuối cùng, chỉ còn lại tên cầm đầu, hắn cố bò dậy, miệng thều thào: "Ngươi.. là quỷ gì?" Lâm Trạm bước tới, cúi xuống, vỗ nhẹ má hắn: "Ta không phải quỷ. Ta là hóa thân của.. sự phiền phức, kẻ mà các ngươi tưởng đã chết, nhưng thực ra đang chuẩn bị.. đòi lại Tô gia!"