TÊN TRUYỆN: KÝ ỨC TRONG MƠ Tác giả: Land Thể loại: Truyện ngắn Link thảo luận và góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Land Giới thiệu: Một cô sinh viên ngành địa chất - khảo cổ tình cờ khám phá ra được bí ẩn của nền văn minh cổ cùng chiếc đồng xu kỳ bí. Liệu cô có mối quan hề như thế nào với chủ nhân của chiếc quan tài bằng đá kia? Và sau mỗi giấc mơ hằng đêm, bí ẩn sẽ được hé lộ.
Chương I: Chiếc đồng xu cổ Bấm để xem Sa mạc cát mênh mông ẩn khuất trong màn sương đêm tối. Mọi thứ dường như khô khốc và không có chút hơi thở của sự sống nào. Cát nối cát dài vô tận, như mặt biển không thấy bờ đủ sức làm tan biến bất kỳ ý định xâm lấn nào của con người. An không rõ lý do tại sao mình đến được nơi đây? Thế nhưng giờ phút này đó không phải là điều mà cô bận tâm đến. Những đợt gió lạnh thổi qua làm tung cát bụi mịt mờ, sa mạc dường như càng trở nên huyền bí và đáng sợ hơn. Những dấu chân trên cát mà An để lại đã khuất sau lớp màn sương bằng cát dày đặc. Cô bỗng nhiên co người lại vì lạnh, cái lạnh thoáng ẩn giấu trong từng lông tơ, kẽ tóc. - Mình đang tìm kiếm điều gì? An không biết rõ thế nhưng có một mãnh lực vô hình nào đó cứ cuốn An đi về phía trước. Cô đã đi được một khoảng rất xa, rất xa không đếm được là đã qua bao nhiêu thời gian. Cho đến lúc An nhìn thấy một tòa nhà cổ phía trước. - Đây rồi! Là chính nó. Cô vui mừng reo lên dù chẳng biết tại sao. Rồi như có một phép màu kỳ lạ, tòa nhà cổ dường như ở rất xa phút chốc lại hiện lên trước mặt. Cô quan sát thật kỹ những viên gạch nung đã nhuốm màu thời gian, những đường nứt vỡ phủ đầy rong rêu. Mọi thứ hoang tàn và đổ nát. An không một chút do dự đi vào cánh cổng bằng đất nung màu vàng. Đập vào mắt An là một khu nhà cũng bằng đất nốt. Rồi như có ai đó chỉ đường cô đi một mạch về phía cánh cửa bằng sắt đã gỉ, trên cánh cửa có một ổ khóa hình đôi mắt kỳ lạ đang mở to. Cô vội lấy ra từ trong túi một chiếc đồng xu không rõ cô có nó từ bao giờ, nếu để ý thấy rõ trên mặt đồng xu cũng có khắc hình biểu tượng đôi mắt đó. An tra đồng xu vào ổ khóa và vặn nó ngược chiều kim đồng hồ. Tức thì mọi thứ lắc và rung dữ dội, tòa nhà dường như sắp sập, có thể thấy những phiến đá từ từ rớt xuống lăn gần đến chỗ An. - Mình sẽ bị chôn vùi ở nơi đây mãi mãi, không, mình không muốn thế. Cô hét lên tuyệt vọng hai tay ôm đầu chuẩn bị cho một sự kết thúc cuối cùng. * * * "Đinh đong.. đinh đong.." Chuông nhà thờ điểm 4 giờ sáng. An giật mình bật dậy thở hổn hển, sờ tay trên trán đã lấm tấm mồ hôi. Sực nhớ đến cơn ác mộng lúc nãy, tim cô giờ vẫn còn đang đập thình thịch. Giấc mơ đó chỉ là mơ nhưng dường như có cảm giác rất thật. Cái thật đến từ cảm giác lạnh thấu xương khi đi trên sa mạc và cả cảm giác đau khổ tuyệt vọng lúc nãy nữa. - Cảm giác thật đáng sợ. An lẩm bẩm. Lúc này cô mới kịp hoàn hồn và nhìn xung quanh. Tường trắng toát, trong phòng là những dụng cụ bằng ống thủy tinh, có cả kính hiển vi. Là khung cảnh của một phòng thí nghiệm. Một thoáng ngạc nhiên trong tâm trí sau đó não bộ dường như đã được sắp xếp lại. - Phải rồi mình mải bận tham gia dự án của giáo sư Jone mà ngủ quên mất. An vội nhìn vào xấp tài liệu mình đang xem dang dở và cả đống cổ vật mà nhóm của giáo sư vừa mới khai quật được. Trên bàn có một vài hiện vật bằng vàng và gốm được chế tác tinh xảo chắc hẳn nó phải đến từ một nền văn minh rất tiến bộ. Cô đoán vậy. Lia mắt nhìn hết một lượt, chẳng có cái nào làm An thật sự hứng thú. Chợt ánh mắt cô dừng lại một cái hộp cũ kỹ. Hiếu kỳ An lại gần quan sát, không phải vì cô cảm thấy nó đặc biệt mà là so với các hiện vậy ở đây nó có hình dáng nhỏ nhất. - Mình có nên xem nó trong khi chưa được giáo sư cho phép hay không? Thoáng nghĩ ngợi thế nhưng trí tò mò đã chiến thắng. Chiếc hộp màu nâu trên bề mặt dính một chút đất. Loay hoay mãi An mới mở được nắp hộp ra. Đập vào mắt An là một đống đồng xu cổ, có khoảng hai chục chiếc là ít. Kỳ lạ những đồng xu lại không hề có chút rỉ sét nào tất cả đều một màu nâu vàng óng ánh. An không rõ nó làm được bằng chất liệu gì thế nhưng những đồng xu dường như có một sức hấp dẫn đặc biệt với An. Cô cầm từng đồng lên quan sát thật kỹ, những họa tiết chim, cá hay mặt trời được khắc họa rất sắc nét và kỳ công. Từng đồng xu rọi trước ánh đèn dường như có một luồng ánh sáng kỳ lạ phản chiếu. Cho đến khi cầm trên tay đồng xu cuối cùng, An khẽ giật mình. Là biểu tượng đôi mắt, giống hệt hình ảnh trong mơ cô đã nhìn thấy. Tay cô run run, trên khuôn mặt thoáng hiện lên một nỗi lo sợ. - Thế này là thế nào? Mình chưa từng nhìn thấy nó trước đây tại sao nó lại xuất hiện trong giấc mơ của mình? Hai tay cô lại ôm đầu, cảm giác hoảng loạn trong mơ lại xuất hiện. - Không. Cô hét lớn vội chạy một mạch ra khỏi phòng thí nghiệm mà quên luôn cả khóa cửa và tắt đèn. * * * Mấy ngày sau đó An đều lấy cớ bị bệnh mà không đến trường đại học. Làm giáo sư phải một phen khốn đốn vì thiếu phụ tá đắc lực. An vốn là một sinh viên ưu tú của khoa địa chất, sau khi tốt nghiệp thủ khoa đã được giữ lại trường và trở thành cộng sự của giáo sư Jone. Với sự thông minh, nhanh nhẹn và thái độ cần cù, chăm chỉ, cô luôn làm tốt vai trò của mình và được giáo sư hết lòng khen ngợi. Một tháng trước, cô được thông báo là ở khu ngoại ô phát hiện có dấu hiệu của vết tích thuộc một nền văn minh cổ. Thế là cô cùng đoàn thám hiểm của giáo sư tiến hành khai quật và phát hiện những cổ vật ấy sau lớp đất đá bị chôn vùi. Khỏi phải nói là cả đoàn vui như thế nào. Với kinh nghiệm nhiều năm trong lĩnh vực địa chất và khảo cổ, đây là lần đầu tiên họ khai quật được một công trình lớn như vậy. Sau khi đào lên tất cả các hiện vật gồm: Các vật liệu trang trí bằng vàng, những dụng cụ giống như những binh khí bằng đồng, cả chiếc la bàn bằng đá công phu.. An cùng đội ngũ giáo sư tiến hành lấy những mẩu vật và bắt đầu công việc giám định. Công việc này bước đầu thực hiện khá khó khăn vì họ không hề có một tài liệu nào về nền văn minh mới được phát hiện này. Cô cùng giáo sư đã mất rất nhiều thời gian để tra cứu những thông tin. Nhưng tất cả chỉ là những luận đoán mơ hồ. Sau khi tiến hành chụp hình và xét nghiệm trong phòng thí nghiệm các lớp đất, lớp đồng bám trên các cổ vật. An mới phát hiện ra dường như nó đã được tồn tại từ hàng nghìn năm trước đây. Với những suy luận ban đầu, cô và những cộng sự làm việc ngày đêm không ngủ với một niềm phấn khởi sẽ khám phá ra một bí mật làm chấn động cả đất nước. Có lẽ vì quá mệt mỏi và cơ thể không được nghỉ ngơi đầy đủ làm cô ngủ quên trong phòng thí nghiệm. Với giấc mơ đã nhìn thấy, cùng với những giấc mơ cứ lặp đi lặp lại những ngày sau đó đã làm cô hoảng loạn thật sự. An tránh mặt tất cả mọi người, kể cả giáo sư Jone. Cả ngày dài cứ thơ thẩn với những suy nghĩ miên man. (còn tiếp)
Chương 2: Bấm để xem Hôm nay đã là ngày thứ năm kể từ ngày hôm ấy, An cứ nằm dài trên giường mộng mị dù trời đã vào ban trưa. "Tít tít.." Điện thoại vang lên chuông báo quen thuộc. Cô với tay lấy điện thoại, là của giáo sư Jone. Chần chừ giây lát cuối cùng cô vẫn ấn nút nghe. Chương II: Tình yêu với một loài hoa. - Là An à! Thầy đây, thầy biết là em không được khỏe nhưng thầy và đội ngũ vừa mới phát hiện ra một vật mà tưởng chừng như ở Ai Cập chúng ta mới được nhìn thấy. - Không phải thầy định nói là xác ướp chứ? - Chính xác là nó đó. An thoáng giật mình nhưng trấn tĩnh lại được. Phía bên đầu dây bên kia giáo sư vẫn tiếp tục luyên thuyên. - Còn một điều kỳ lạ nữa em có muốn nghe không? - Chuyện gì vậy thầy? - Trên nắp quan tài có một biểu tượng đôi mắt cổ xưa giống hệt như hình đôi mắt trong một chiếc đồng xu nằm trong cái hộp.. Giáo sư Jone chưa nói hết câu đầu dây bên kia đã vang lên một tiếng tút dài rồi trở nên im lặng. - Alo, alo em có nghe tôi nói gì không? Dường như An đã bấm nhầm nút tắt sau cơn hoảng loạn tột độ. Giáo sư cố kết nối đường truyền lại một lần nữa. - Là em đây, ban nãy em ấn nhằm nút, thầy cứ nói tiếp đi ạ. - Uhm, thầy muốn nói thêm một điều này nữa bên cạnh chiếc quan tài bằng đá còn có một bản ghi chép cũng bằng đá được khắc chi chít những ký tự cổ. Có thể là nội dung liên quan đến người nằm trong quan tài kia chăng? - Thế thầy đã đọc được những ký tự đó chưa? - Một số thôi, vẫn còn nhiều chỗ cần thời gian để tìm hiểu thêm. - Thế ạ. - Chừng nào em khỏi bệnh ghé phòng thí nghiệm thầy sẽ cho em xem tư liệu. - Dạ vâng ạ. - Chào em. Cuộc gọi đã kết thúc từ lúc nào nhưng cô vẫn còn để điện thoại ở yên vị trí trên tai. Cô có cảm giác mọi thứ dường như đã vào trong một guồng quay đã định sẵn và mặc nhiên rằng cô phải bước vào. Ngập trong hàng vạn những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu rốt cuộc cũng có một tia sáng lóe lên: "Phải rồi, mình sẽ quyết tìm cho ra câu trả lời, không thể cứ trốn tránh mãi được". Với suy nghĩ ấy tinh thần cô phấn chấn lên hẳn, vội vàng chuẩn bị bữa ăn trưa và bắt đầu mong đợi vào kết quả ngày mai. * * * Mùa thu mới chớm, nếu tinh ý có thể cảm nhận từng làn hơi gió heo may thổi qua khắp ngõ phố. Thu gợi cho ta cảm giác buồn man mác nhưng không bi ai. Có lẽ vì thế mà mùa thu luôn là đề tài thú vị trong mắt các thi sĩ, nó đẹp vừa đủ nhưng cũng buồn vừa đủ. Vừa mới tờ mờ sáng An đã đến trước cổng trường đại học. Cô đi qua từng bước tường cổ rong rêu, từng hàng cây sắp sửa thay lá của một trường đại học danh tiếng lâu đời. Cô vừa đi vừa hít thở bầu không khí của buổi giao mùa. Đã có biết bao đời sinh viên đã từng đi qua nơi này. An tự hỏi giờ này họ ra sao? Nhưng nháy mắt cô đã trấn tĩnh lại, phải rồi mình có việc quan trọng hơn cần phải làm. Phòng thí nghiệm của trường nằm khuất sau dãy nhà học. Vì đây là trường đại học tổng hợp nên có rất nhiều phòng thí nghiệm khác nhau: Phòng vật lí, hóa học, sinh học và cả phòng khảo cổ - địa chất. An vừa mở của phòng thí nghiệm đã đụng mặt ngay giáo sư Jone. Ông phấn khởi ra mặt: - Em đã khỏe rồi sao? Thế thì may quá! Thầy đang định đi tìm em. Vừa nói ông vừa mở điện thoại cho An xem những hình ảnh mà ông thu thập được: Hình chụp cận cảnh chiếc quan tài, bản ký tự cổ cùng với biểu tượng đôi mắt trên nắp quan tài và trên chiếc đồng xu. Cả hai đều giống nhau và trùng khớp lạ kỳ. An chỉ mãi chăm chú xem mà không đưa ra chút bình luận nào. Giáo sư Jone vẫn mãi luyên thuyên về quá trình mà ông thu thập được những thứ ấy thế nhưng trong đầu cô chẳng hề để tâm. - Bí mật của nó là gì? Mình nhất định phải tìm ra nó. An lẩm bẩm. - Em nói gì cơ? - À không có gì. Em chỉ muốn hỏi thầy đã giải mã những ký tự cổ và biểu tượng trên đồng xu chưa? Ngập ngừng một lát giáo sư nói: - Thật ra có một vài ký tự thầy có thể hiểu được. Đại khái có lẽ người nằm trong quan tài kia là một người đàn ông, anh ta có vẻ là một lãnh chúa của một vùng và có điều này thầy khẳng định là anh ta chết khi còn trẻ. - Tại sao thầy lại biết? Trong cổ tự có khắc những con số La Mã và sau khi phân tích thầy đã phát hiện ra năm sinh và năm mất của anh ta, chết khi mới 20 tuổi. - Còn biểu tượng đôi mắt thầy đã giải mã ra chưa? - Cái đó hiện tại vẫn chưa tìm ra, thế nhưng em đã trở lại phụ giúp thầy thầy tin là sớm muộn cũng sẽ tìm ra thôi. - Vâng ạ. - Thầy sẽ để lại tài liệu cho em nghiên cứu và cũng đã lấy mẩu vật lớp đất xung quanh quan tài, lát nữa em xét nghiệm xem có gì đặc biệt không nhé? - Dạ vâng ạ. Nói rồi giáo sư bỏ đi lên lớp chỉ còn một mình An trong phòng thí nghiệm. Cô xem đi xem lại những tư liệu mà giáo sư để lại, không phát hiện ra điều gì. Duy chỉ có biểu tượng đôi mắt đó làm cô ám ảnh không thôi. Chợt nhớ đến giấc mơ đêm đó An khẽ rùng mình. Khi về đến nhà cô lại một mình khóa cửa nhốt mình trong phòng, việc đầu tiên sau khi về nhà là quyết tâm lên giường ngủ. Có lẽ trong giấc mơ mình có thể giải mã được điều gì đó. Nghĩ vậy cô nhắm mắt thở nhẹ nhàng rồi từ từ đi vào giấc ngủ. Trùng hợp trời cũng vừa chạng vạng tối, bầu trời đã xuất hiện những ánh sao đầu tiên. * * * - Mình lại đến nơi đây. An ngước nhìn lên tòa thành cổ quen thuộc. Lần này cô không để giấc mơ chi phối nữa mà trong đầu đã có một ý chí kiên định sẽ đi tìm lời giải đáp, nói cách khác cô đã nhận biết được rằng mình đang ở trong giấc mơ. Cô đi từ từ vào cổng thành, những khu nhà bằng đất nung dần dần hiện ra cho đến khu nhà cuối cùng cũng là khu nhà to nhất. Trên cánh cửa có dấu ổ khóa hình biểu tượng đôi mắt. - Chính là nó rồi. An sờ tay vào túi xem có một chiếc đồng xu nào không, thật kỳ lạ lần này trong túi rỗng không. Đang loay hoay mãi không biết làm thế này chợt một giọng nói vang lên làm cô giật mình: - Em đang tìm cái này sao? Một người đàn ông mặc áo choàng đen với khuôn mặt thanh tú, tay anh ta đang cầm một đồng xu có hình đôi mắt. An ngạc nhiên gặng hỏi: - Tại sao anh lại có nó? Tức thì anh ta lắc đầu: - Em không nên tìm hiểu về nó, sẽ không có lợi cho em. - Nhưng tại sao? Tại sao những thứ này lại liên quan đến tôi? Làm ơn nói cho tôi biết đi. Trên đôi mắt đẹp của anh ta thoáng buồn, anh ta không trả lời mà chỉ lắc đầu. Hình ảnh của anh ta cùng mọi vật dần trở nên nhòe đi và gần như sắp tan biến, trước khi An thức dậy còn nghe văng vẳng một giọng nói bên tai. - Em đừng tìm đến nơi này nữa. Giật mình thức dậy cô chợt lồm cồm ngồi dậy nhìn lên trần nhà, mọi thứ đã quay về cuộc sống hiện thực. - Người đàn ông đó là ai? Liệu anh ta có liên quan gì đến mình không? Chợt nhớ đến chiếc quan tài mới được khai quật và theo như lời của giáo sư thì đó là thi hài của một người đàn ông. - Có lẽ nào. Một ý nghĩ chợt lóe lên trong tâm trí, nhưng đó dù sao cũng chỉ là suy đoán mà thôi. * * * Lúc An trở lại phòng thí nghiệm thì đã ba ngày sau đó. Sau khi hay tin đã có kết quả giám định hiện vật cô tất cả chạy như bay mà quên cả ăn sáng. - Sao em lại vội vã thế? An vừa nói vừa thở hổn hển: - Em muốn xem kết quả báo cáo ngay bây giờ được không ạ. Tiến Sĩ Thomas ngước cặp kính cận lên nhìn An: - Em có vẻ rất quan tâm nhỉ. Thôi được rồi đây là tất cả những gì mà thầy và giáo sư Jone đã thu thập em xem đi. Trong khi vừa lật mở tư liệu, tiến sĩ Thomas cũng nói thêm: - Những hoa văn và ký tự cổ ấy thuộc một nền văn minh cổ mà chúng ta đã bỏ quên, trong lịch sử cũng không đề cập đến, có lẽ họ ở một nơi hẻo lánh mà ít người biết chăng. - Còn biểu tượng đôi mắt ấy thì sao? - Đó có thể gọi là một nghi thức hay cũng là một ký hiệu. Người sở hữu nó chắc thuộc dạng tầng lớp lãnh chúa, quý tộc. - Vậy còn bản ghi bằng đá khắc chữ kia giáo sư Jone đã đọc được chưa thầy? - Trong tài liệu ấy, thầy và giáo sư Jone đã giải mã được một nửa. Có thể nói là nó tóm tắt cuộc đời một vị lãnh chúa và vợ của anh ta. Còn lí do tại sao anh ta chết thì chưa tìm ra được, có một vài biểu tượng khá rắc rối. - Nhưng tại sao trong phế tích không phát hiện quan tài của vợ anh ta? - Cái này thầy và giáo sư Jone đang tìm kiếm nhưng mãi không khai quật được. - Thôi thầy có việc em từ từ xem nhé. Tiến sĩ Thomas đã đi được một lúc lâu rồi An vẫn còn chìm đắm trong tư liệu: "Vị vua cuối cùng của triều đại chúng ta đã vĩnh viễn ra đi, và trong đôi mắt ấy ẩn giấu tình yêu của ngài, tình yêu với một loài hoa.." An lẩm bẩm đọc tư liệu cổ văn mà giáo sư đã dịch được một phần. Những câu văn đầy ẩn ý khó hiểu. Lật từng trang tài liệu, ngoài bản dịch cổ văn thì chỉ có kết quả giám định về chất liệu và độ tuổi của các cổ vật, ngoài ra không còn ghi chép nào khác. Năn nỉ mãi giáo sư, cuối cùng ông cũng cho phép cô xem lại những chiếc đồng xu trong chiếc hộp bằng đồng. Cầm lên nó trông tay bỗng nhưng trong tim cô len lỏi một cảm giác lâng lâng, cứ thể như cô và chiếc đồng xu ấy điều hòa làm một. An cẩn thận xem xét hình ảnh đôi mắt, có cái gì đó tha thiết và tang thương hiện diện ẩn sau đôi mắt ấy. Cô lật phía sau mặt đồng xu ra xem, ở mặt sau khắc hình một bông hoa trông giống như hoa nhài. Vậy mà bấy lâu nay cô không phát hiện ra. Nhớ lại bản dịch trong tư liệu: "Tình yêu với một loài hoa.." Chắc là nó rồi. An cảm thấy dường như mọi thứ đã sắp được phơi bày và cô sẽ tìm được đáp án cuối cùng mà mình mong muốn. (còn tiếp)
Chương 3 Bấm để xem Sao em lại đến nơi này? Người đang mặc bộ áo màu đen đang giương đôi mắt đẹp nhìn cô chất vấn. - Tại sao em không thể đến? Không khí trở nên im lặng một lúc lâu, Anh ta im lặng không trả lời nhưng đôi mắt ấy thoáng một nét đau thương tột cùng. An phát ra từng tiếng khó nhọc: - Chúng ta quen nhau sau? * * * - Xin hãy cho em biết sự thật. Em có mối liên quan gì đến nơi này? Tại sao em lại có một cảm giác thân thuộc đến thế? Người đàn ông tiến đến trên tai cầm một đóa hoa, là đóa hoa nhài trắng muốt tinh khiết khẽ cài lên mái tóc cô, rồi người ấy nhẹ nhàng đặt lên trán cô một nụ hôn nồng ấm. Trong khoảnh khắc ấy khóe mi cô ướt đẫm. "Trong một tiền kiếp nào đó chúng ta đã yêu nhau và giờ đây chúng ta lại tương phùng, đó là định mệnh nhưng có lẽ định mệnh ấy quá nghiệt ngã" - Nơi này chỉ có một màu tang thương và chết chóc, em không nên đến đây. Nói đoạn anh ta tung chiếc đồng xu lên. Khoảnh khắc mà chiếc đồng xu quen thuộc được tung lên, thế giới trong mơ ấy sắp tan biến, hình bóng người đàn ông ấy dần dần khuất sau màn sương rồi biến mất vào cõi hư vô. Cô với tay như níu kéo nhưng vô vọng. An tỉnh dậy khi đôi mắt vẫn còn đẫm lệ. - Mình đã khóc trong mơ sao? Cái cảm giác đó rất thật, rất thật. Ngày hôm nay sẽ là ngày họ mở nắp quan tài đá và tiến hành khám nghiệm xác ướp. An không đến mà chỉ im lặng ở nhà hồi hộp chờ đợi, mắt không ngừng nhìn vào màn hình điện thoại. Cô chờ đến chập tối mà mãi vẫn chưa chịu ăn gì. 20 giờ 00 phút Màn hình điện thoại rốt cuộc cũng bật sáng, cô chỉ chờ có thế rồi chạy như bay đến phòng thí nghiệm sau khi kết thúc cuộc gọi với giáo sư. 20 giờ 30 phút trong phòng thí nghiệm An đang đối mặt với giáo sư Jone cùng tất cả các cộng sự của mình, vẻ mặt đầy căng thẳng. - Em muốn nghe điều gì nào? Tiến sĩ Thomas hỏi. - Tất.. tất cả. Cô hồi hộp đến không nói nên lời. - Vậy thì hãy để giáo sư Jone giải thích nhé. Mọi con mắt hướng về giáo sư Jone, lúc này ông cũng không vòng vo thêm nữa: - Sau khi vất vả cạy lớp đất đá trên nắp quan tài, khi mở ra xác của người đàn ông đã không còn nguyên vẹn nữa. Tuy nhiên chúng tôi phát hiện ra một vật. - Vật gì thế hở thầy? An hỏi. - Là một bức tranh vẽ một phụ nữ với đóa hoa nhài cài trên tóc. Tôi đoán chắc là hôn thê của vị lãnh chúa này. Và điều đặc biệt nữa.. Nói đến đây giáo sư liếc cặp mắt ái ngại nhìn cô, rồi nói tiếp: - Hình trong tranh đó có nét rất giống em. An chỉ tay vào mình hỏi lại: - Là em? - Đúng vậy, là em. Nhưng chúng ta có thể xem như là một sự trùng hợp. Vị giáo sư nhún vai. - Và có thêm một bản ghi chép nữa, thầy và tiến sĩ Thomas đã hì hục suốt ngày để giải mã, cuối cùng cũng đã tìm ra. Đây, cho em xem. Nói rồi giáo sư Jone chìa một bản tư liệu mới. Cô nhận lấy rồi cẩn thận đọc từng chữ: "Ngài lãnh chúa cùng với một cô gái có một mùi hương kì lạ, mùi của loài hoa nhài thanh khiết ấy đã thành hôn với nhau. Ngài ví vợ của mình như một tiên hoa và hết mực yêu thương. Nhưng định mệnh trớ trêu, lãnh địa của ngài đã bị xâm lăng bởi một thế lực tàn ác. Trong những phút giây cuối cùng ngày đã chọn cùng chết với con dân và các chiến sĩ của ngài. Còn vị phu nhân thân yêu đã được ngài lén cho người đem đến một nơi khác an toàn hơn. Nhưng ngài không biết rằng sau khi nghe tin ngài hi sinh, vị phu nhân ấy đã quyết đi theo ngài để giữ trọn tình yêu đến cuối cùng. Chỉ có điều xác của cô ấy sau đó đã không tìm được nữa. Chúng tôi, những kẻ còn sót lại của bộ tộc đành chôn ngài cùng bức họa ấy. Cùng với đôi mắt, biểu tượng linh thiêng của bộ tộc sẽ theo góp ngài đến tận cùng thế giới bên kia." Tay An run rẩy khi đọc những dòng chữ ấy, mọi thứ cứ như một cuốn phim cũ đang chầm chậm quay. - Còn biểu tượng đồng xu cổ ấy chính là chìa khóa để mở nắp quan tài. Tiến sĩ Thomas đột ngột lên tiếng làm cô giật mình. - Thế thầy đã mở nó bằng cách nào? - Trên nắp quan tài có một cơ quan và một khe nhỏ để nhét đồng xu, chỉ cần tra đồng xu vào đó và vặn nó ngược chiều kim đồng hồ nó sẽ mở ra. Nghe đến đấy cô thoáng nhớ lại trong giấc mơ đầu tiên của mình, cô cũng xuất hiện cùng chiếc đồng xu đó. Thì ra là như thế. - Có vẻ như em rất quan tâm đến việc này. Thông thường khi đào được di tích cổ nào đó em chỉ im lặng làm công việc của mình mà chẳng quan tâm nhiều. Thầy thấy em có cái gì đó rất lạ. Giáo sư Jone thắc mắc. An ngập ngừng một lát, cô do dự không biết có nên kể cho giáo sư nghe về những giấc mơ mà mình đã nhìn thấy và trải qua hay không. - Em không có gì đâu thầy ạ. Chỉ là lần này em cảm thấy có chút hiếu kỳ thôi. Rốt cuộc cô vẫn chọn cách lặng im không nói, bởi lẽ điều mà cô thắc mắc nay đã làm sáng tỏ. Nhưng không hiểu sao lòng cô vẫn cảm thấy rất nặng nề. 10 giờ 30 phút, dưới băng ghế đá trong khuôn viên trường đại học. An cứ ngồi thẫn thờ ra đó với những dòng suy nghĩ miên man không dứt. "Người phụ nữ ấy chính là tiền kiếp của mình sao? Và anh ấy chính là người tình và cũng là chồng kiếp trước có phải không?" Cô cứ ngồi đó với những câu hỏi bâng quơ mà không một ai trả lời. Trời đã dần về khuya, xung quanh màn đêm đen bao phủ dày đặc. Cho dù trường đại học ban đêm có thắp sáng những ngọn đèn, thế nhưng cô vẫn cảm thấy mọi thứ rất tối tăm. An chìm đắm trong không gian của những giọt mực màu đen ấy mà thiếp đi lúc nào không hay. Cô đã đến một thế giới mà không rõ thời gian và không gian. An nhìn xung quanh, cảnh vật là một khoảng không gian trắng dìu dịu. Ở đây không có tòa nhà cổ, cũng chẳng có chiếc quan tài nào. Không có vật thể nào hiện diện nơi đây trừ An. - Có ai không? Cô cất tiếng gọi nhưng không một ai đáp lời, chỉ có tiếng vọng lại của chính cô nghe xa xăm. An mãi nhìn quanh tìm kiếm bóng người mặc áo màu đen nhưng lần này cô chẳng thấy đâu. - Thật kỳ lạ. Bỗng dưng cô cảm giác dưới chân trần giẫm phải một vật. Cầm vật đó lên, thì ra là chiếc đồng xu cổ. - Tại sao nó lại ở đây? An nghĩ mãi mà không hiểu. Tức thì một giọng nói nam trầm ấm vang lên: - Gửi lại em kỷ vật của chúng ta, hãy sống tốt nhé, tạm biệt em. An nhìn xung quanh, vẫn không có một ai. Cô hét lên thất thanh: - Anh ở đâu? Sao không ra gặp em? Em vẫn còn nhiều điều muốn nói.. Nhưng đáp lại cô chỉ là màn sương trắng càng lúc càng dày đặc, có điều gì đó sắp lìa xa. Cô biết là mình lại sắp tỉnh giấc, thế nhưng lần này cô không muốn điều đó chút nào. 0 giờ 0 phút, trên băng đá của khuôn viên trường đại học. An mở mắt tỉnh dậy nhìn thời gian trên màn hình điện thoại. Mới đó mà bỗng chốc đã sang ngày mới. Cô lồm cồm ngồi bật dậy rồi một mình đi bộ trở về nhà. Về đến nhà cô chẳng màn ăn uống và thay quần áo cứ thế lăn ra ngủ. Cô vẫn muốn gặp lại người ấy trong mơ một lần nữa. Nhưng kỳ lạ thay kể từ lúc đó cho đến khi trời sáng cô chẳng có thêm một giấc mơ nào nữa. 7 giờ 30 phút, trong nhà An Nơi ban công có một bộ bàn nhỏ cùng những chậu cây bé xíu. Cô đang ngồi ung dung thưởng thức bữa sáng với bánh mì sandwich kẹp thịt xông khói. Dù có ra sao thì chúng ta vẫn phải sống tiếp nghĩ vậy An cảm thấy tinh thần của mình phấn chấn lên hẳn. Đang ăn dở dang, bỗng điện thoại reo, là giáo sư Jone gọi: - Chào em, em đang làm gì thế? - Ăn sáng thầy ạ! - Vậy thì tốt rồi, hôm qua trông vẻ mặt em không được tốt. - Dạ em không sao đâu thầy. - Uhm, sáng ngày hôm nay có một hiện tượng rất lạ, thầy muốn báo cho em biết. - Điều gì hở thầy? - Chiếc quan tài cùng các cổ vật trong phòng thí nghiệm trong một đêm điều biến mất một cách khó hiểu. - Sao ạ? An giật mình với nỗi ngạc nhiên tột cùng. - Đó là sự thật em à. Tất cả điều biến mất chỉ còn một chiếc đồng xu. - Là đồng xu có biểu tượng đôi mắt phải không thầy? - Đúng vậy. An chợt nhớ lại câu nói trong mơ "Gửi lại em kỷ vật của chúng ta.." - Thì ra là thế. - Sao? Em có phát hiện gì à? - Dạ không ạ thưa thầy, em chỉ buột miệng nói thôi. - Vậy à. Sau khi chuyện lạ xảy ra chúng ta bây giờ chẳng thể nào công bố chuyện này ra ngoài nữa. Hiện nay chỉ còn một chiếc đồng xu thôi.. - Thưa thầy.. An vội ngắt lời. - Sao em? - Thầy có thể tặng chiếc đồng xu đó cho em được không ạ? - Em thích nó ư? - Dạ, em cảm thấy dường như mình rất có duyên với nó. Suy nghĩ một lúc lâu, giáo sư Jone gật đầu: - Được rồi, thầy sẽ tặng nó cho em. Dù sao thì chúng ta cũng thành công cốc sau chuyến khai quật này. Giáo sư nói với đầy vẻ tiếc rẻ. - Dạ, em cám ơn thầy rất nhiều. - Ừ, chào em. Cuộc gọi kết thúc với miếng bánh vẫn còn đang ăn dang dở. An vẫn ngồi lặng im trên ban công, phút chốc cô khẽ thở dài. Mọi thứ cứ như vòng xoáy của một cơn bão, sao cơn bão lại trở về như lúc ban đầu giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Và những mảnh ký ức trong mơ ấy giờ sẽ lại ngủ yên trong vô vàn ký ức xưa cũ xếp chồng lên nhau. 0 giờ 0 phút, ở ngoại ô chỗ khai quật di tích Một dòng chữ bằng ký tự cổ xuất hiện nằm dưới chỗ chiếc quan tài đã được khai quật nhưng không một ai phát hiện ra nó, dòng chữ ấy có nghĩa là: "Khi hai người họ trùng phùng, tất cả linh hồn sẽ được yên nghỉ và mọi nỗi đau khổ sẽ thật sự được giải thoát". Land
Chào bạn! Câu chuyện bạn viết mình thấy rất lôi cuốn và thú vị. Cái kết mình cũng thấy nó hay nữa! ^^ Mà motip này giống truyện phương tây há! À mình thấy truyện bạn sử dụng thoại quá nhiều, nó khiến câu chuyện hơi thiếu chiều sâu. Cá nhân mình nghĩ đã là truyện ngắn thì nên cô đọng súc tích mới mang lại hiệu ứng tốt nha! Mình thấy bạn dùng thẻ STG ấy! Nó bị lỗi hay gì ấy? ^^ Chào bạn nhé!