(Ảnh sưu tầm) Tên truyện: Ký ức mong manh Tác giả: Geni Thể loại: Teen, tình bạn Thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Geni Tóm tắt: Tâm sự của tuổi học trò là điều mà ai cũng từng trải qua. Nhưng khi trở thành bố mẹ, chúng ta lại chẳng hiểu con mình.
Chương 1: Huy. Bấm để xem Kiêu ngạo, khó gần là những từ mọi người miêu tả tôi khi gặp mặt lần đầu. Thực ra, họ không hiểu, tôi chỉ là không biết cách giao tiếp với mọi người như thế nào. Tôi có một thằng bạn thân tên Tuấn. Trái ngược với tôi, nó có thể làm bạn với tât cả mọi người. Nó giống như vitamin vui vẻ vậy. Chỉ cần xuất hiện, Tuấn sẽ làm bầu không khí sôi động vui tươi. Tôi rất ngưỡng mộ nó. Nhiều người thắc mắc về việc chúng tôi là bạn thân của nhau. Cũng phải, bởi chúng tôi gần như chẳng có điểm chung. Tôi ít nói còn Tuấn thì luôn miệng. Tôi thích vẽ tranh trong khi nó thích đá bóng. Tôi ưa sạch sẽ gọn gàng còn Tuấn thì.. "Này, bạn hiền hì hì có cái bút nào không?" "Chết rồi, quên mất vở bài tập ở nhà rồi." Chúng tôi quá khác biệt. Vậy mà lại là bạn thân. Còn về vấn đề thân nhau như thế nào? Mỗi đứa lại có một đáp án. Đối với tôi, đó là khi bắt đầu vào năm học mới năm lớp 9. "Người anh em, ông thật sự không nhớ chút gì sao?" Tuấn hỏi. Tôi im lặng một chút rồi lắc đầu. "Haizz.." Đáp lại tôi là một tiếng thở dài. Lúc đó, tôi bỗng cảm thấy có lỗi nhưng ngay sau đó cảm giác đó đã bị cậu "bạn thân" dập tắt. "Thôi được, vậy tớ sẽ kể cậu nghe về tình bạn chí cốt của chúng ta. Chúng ta gặp nhau từ hồi lớp 6. Đó là một buổi sáng trời trong xanh, mây trắng lững lờ trôi.." Vì ngồi nghe tên đó chém gió, hai người bị giáo viên đuổi ra ngoài ngay trong tiết đầu tiên của năm học mới. Vậy là cả buổi học tôi đều nghe tên đó nói nhảm. Sau đó, chúng tôi lại trở thành bạn thân lần nữa. Vì tên bạn thân đó, mà quãng thời gian học của tôi có kha khá kỉ niệm. Mặc dù nghịch ngợm, nhưng Tuấn biết đâu là điểm dừng. Chúng tôi đều là học sinh giỏi, nên dù nghịch một chút giáo viên cũng sẽ cho qua. Miễn sao không quá đáng và thành tích không tụt. Tôi có niềm đam mê với hội họa. Theo như cách Tuấn nói thì tôi là một thiên tài. Bởi dù mất trí nhớ, nhưng tôi vẫn vẽ ra những bức tranh đẹp và có thần như hồi xưa. Trong khi các môn khác, tôi phải nhờ nó ôn tập lại cho một lượt. Nó khoe với tôi rất nhiều tranh tôi tặng. Trong đó, bức vẽ nó mặc áo của CR7 là bức nó thích nhất. Thú thực, từ hồi gặp nhau tôi vẫn luôn hoài nghi nó bốc phét về tình bạn của chúng tôi. Nhưng khi nhìn những bức tranh đó, tôi cảm nhận được cảm giác của chính mình khi vẽ chúng. Chúng tôi cùng nhau thì vào trường trọng điểm cấp 3, cùng học chung một lớp và cùng ngồi chung một bàn. Tôi rất vui! Ngoài Tuấn, tất cả bạn bè của tôi đều là quen từ nó. Nói đúng ra là những lần bị nó kéo đi tham gia mấy trò nghịch ngợm cùng bọn con trai. Gần đây, chẳng biết nó nghe được ở đâu, còn hí hửng khoe với tôi về một nhóm fan couple của hai đứa. Tôi chẳng hiểu nó vui cái gì. "Chẳng lẽ, ông không lo sẽ không có bạn gái à?" Tôi hỏi. Tuấn luôn mồm kêu muốn có một bạn gái xinh đẹp, dịu dàng. Nhưng hết mấy năm học, nó vẫn ế dài cổ. Dù valentine năm nào, socola cũng đầy ngăn bàn. Nó trợn trắng mắt "Sao mà ế được. Cái nhóm này lập từ giữa học kì I năm ngoái rồi. Ông nhìn đi. Chẳng phải hôm valetine, socola vẫn đầy ngăn bàn đấy sao." "Ôi mẹ ơi, lại còn có cả fan fic nữa này. Để tôi đọc cho ông nghe nhé:" Huy ngại ngùng nhìn anh, đôi tay chầm chậm để lên vạt áo anh. Tuấn nhếch mép bàn tay.. "e hèm.. thôi chẳng có gì hay cả." Sau đó luống cuống thoát ra. Tôi liếc nó. Mặc dù tôi không biết fan fic của đám con gái như thế nào, nhưng nhìn hai cái tai phiếm hồng của cậu bạn là cũng đoán được một ít. Tuy nói Tuấn nghịch ngợm có điểm dừng nhưng thỉnh thoảng vẫn đánh nhau. Sau mỗi trận đánh, tôi đều là người đi hốt nó về, bôi thuốc cho nó. Còn nhớ làn đầu tiên khi tôi nghe tin nó đánh nhau. Tôi liền hốt hoảng chạy đến, đèo nó về nhầ rồi bôi thuốc cho nó. Lúc đó, tôi rất tức giận, cố ý mạnh tay khiến nó kêu oai oái. "Ông tức cái gì? Tôi lần này còn nhẹ chán." Nó gào. "Vậy sao không gọi tôi mà lại lén chuồn đi." Tôi nhớ lại hôm nay, nó đột nhiên trốn tiết mà không nói với mình. Lúc đó, tôi đã có dự cảm xấu. "Có luac nào tôi gọi ông đâu." Nói xong nó dừng lại: "Quên mất, ông không nhớ gì. Thực ra, ngoại trừ lần đầu tiên, tôi chưa đi đánh nhau cùng ông bao giờ." Tôi ngạc nhiên hỏi: "Tại sao?" "Đây là một câu chuyện rất dài.." Nó bắt đầu sờ cằm. "Vậy thì kể ngắn gọn thôi." Tôi ngắt lời. "Chính là, hồi lớp 6 tôi lôi ông đi đánh nhau. Tôi thì không sao nhưng ông thì bị đánh bầm dập. Kết quả bị bố tôi đánh một trận, cấm tôi đưa ông đi đánh nhau. Bố ông cũng cấm ông đi đánh nhau với tôi. Thực ra bố ông cấm hai đứa chơi với nhau. Nhưng làm sao có thể ngăn cách tình cảm đôi ta." Lúc này, tôi mới hiểu tại sao mỗi lần đón tôi, ông luôn nhíu mày khi nhìn hai đứa đi chung. Nhắc đên bố, không hiểu sao, mỗi lần nhìn thấy ông tôi luôn có cảm giác khó chịu. Mẹ tôi là người phụ nữ hiền lành, hết lòng vì gia đình. Tôi còn nhớ khi mình tỉnh lại, người đầu tiên nhìn thấy là mẹ. Bà lúc đó mệt mỏi, tiều tụy, đôi mắt còn ngấn nước. Đối với việc tôi thích vẽ, mẹ tôi luôn ủng hộ. Bà còn mua tặng tôi nhiều đồ vẽ tranh đắt tiền làm quà sinh nhật. Tôi rất yêu mẹ Bố tôi lại là người nghiêm khắc. Ông không ủng hộ tôi theo hội họa. Ông muốn tôi làm kinh doanh giống như ông để sau này kế thừa công ty. Ông luôn mời cho tôi những gia sư giỏi nhất. Nói thật, tôi hơi nghi ngờ trình độ sư phạm của họ bởi Tuấn giảng tôi còn hiểu hơn. Có lẽ, vì Tuấn học giỏi, nên bố tôi vẫn chấp nhận cho chúng tôi chơi cùng nhau. Vì vậy, lần nào gặp nó, bố không thích nhưng cũng không nói gì. Ông là người làm kinh doanh. Đối với ông, lợi ích luôn đi đầu. Việc tôi chơi với nó giúp tôi kéo thành tích lên, đó là điều ông quan tâm nhất. Nhiều lúc tôi thấy, so với tôi, Tuấn càng thích hợp làm con trai ông hơn.
Chương 2: Tuấn. Bấm để xem Tôi và Huy làm bạn với nhau từ năm lớp 6. Năm đó, tôi lên cấp 2. Buổi đầu tiên lên lớp, tôi tìm ngồi đại một chỗ ở bàn cuối. Lớp này của chúng tôi là lớp chuyên, bàn cuối cũng không phải vị trí tranh nhau ngồi như lớp khác. Ngồi bàn này chỉ có tôi và một cậu bạn lạ mặt. Tôi ngồi nghe được hai mươi phút, bắt đầu nhàm chán ngó đông ngó tây. Cậu bạn bên cạnh, từ đầu đến cuối bút đều không ngừng nghỉ. Tôi hơi tò mò. Hôm nay là tiết đầu tiên, cô giáo cũng chỉ nói về nội quy và quy định, có gì mà ghi nhiều vậy chứ. Tôi ngó đầu nhìn. Vừa nhìn, tôi kinh ngạc không thôi. Cậu ta đang vẽ một bức tranh. Tôi thừa nhận bản thân mù hội họa. Nhìn mấy bức tranh chẳng nhìn ra cái gì. Nhưng tôi cảm thấy cậu ấy vẽ rất đẹp, rất hợp mắt tôi. Tôi rất ngưỡng mộ người có tài năng có ước mơ như cậu ấy. Thực ra, lúc đầu tôi cũng ngại bắt chuyện với cậu ấy. Người ta lúc nào cũng ngồi đó vẽ tranh, mình nói liệu có làm phiền không. Nhưng bản tính khó sửa, cậu ngồi trong lớp nhiều lúc buồn chán lại chẳng tìm được ai nói chuyện. Cuối cùng, cậu đành liều một phen. "Cậu đang vẽ tranh à? Cậu vẽ đẹp thật đấy. Nói thật nhé ngồi xem cậu vẽ còn thú vị hơn nghe giảng nhiều." Huy dừng lại. "Vẽ cho vui mà thôi." Huy trả lời. Thấy được đáp lại, tôi vui mừng không thôi. Bắt đầu cùng cậu giao lưu. Nói chuyện cả buổi mới biết hai người dường như chẳng có điểm chung nào. Dù vậy, tôi lại muốn kết bạn với cậu. Vì tôi thấy, Huy cũng tốt tính chỉ là không thích chủ động bắt chuyện mà thôi. Cậu ấy so với đám mọt sách chê bai tôi nói nhiều thì tốt chán. Dần dần hai người càng ngày càng dính lấy nhau. Huy cũng mở lòng hơn, kể rất nhiều chuyện với tôi. Tôi cảm thấy Huy rất giống mấy nam chính trong phim thần tượng mà đám con gái hay xem. Đẹp trai, nhà giàu, học giỏi lại có năng khiếu hội họa. Chính vì vậy, ngày valentine nhìn số quà nhiều gấp đôi so với Huy, tôi ngạc nhiên lắm. Tôi đem thắc mắc nói với Huy, thì bị cậu bạn xem thường. "Cậu cũng đẹp trai, học giỏi, lại thân thiện, biết dỗ con gái vui vẻ. Nhiều người thích có gì lạ đâu." "Nhưng không phải nam chính phim thần tượng bây giờ đều giống cậu à." "Cái gì mà nam chính chứ. Mình không hiểu mấy cái này. Nhưng mình biết, mấy người biết ăn nói như cậu đều có người yêu hết rồi. Không tin, cậu ngó lại mấy đàn anh của mình đi." Huy nói. Nghe vậy, tôi điểm danh lại một lượt mới phát hiện ra, phim ảnh quả thật lừa người. Hai người càng ngày càng thân. Tôi đi đâu cũng kéo Huy cùng, giúp cậu ấy có thêm nhiều bạn mới. Số lần cậu ấy cười cũng ngày càng nhiều lên. Cho đến ngày hôm đó, tôi đã hối hận suốt mấy tháng vì hành động ngu ngốc của mình. Chuyện là như vậy, tôi nhận được quà vào 14/2 của một chị khóa trên. Khổ nỗi, một ông anh khác thích chị ấy biết được liền hẹn tôi ra đánh nhau. Tuổi trẻ bồng bột, không nghĩ gì đã đồng ý. Hơn nữa, tôi còn lôi Huy đi cùng. Người ta chẳng có câu anh em cùng chung hoạn nạn còn gì. Ra đến nơi mới thấy là hai chọi hai. Nhưng khổ nỗi chúng tôi mới lớp 6 hai ông kia lớp 8 lại còn to béo hơn. Hết cách chúng tôi đành phải mỗi người một người lao vào đánh nhau. Kết quả thì thua thảm bại. Tôi thì không sao, từ bé đến giờ đánh nhau nhiều rồi. Nhưng cậu bạn tôi thì thảm rồi. Khuôn mặt đẹp trai hỏng mất một nửa chưa kể những vết thương khác. Bố tôi nhìn thấy vậy liền lôi tôi về nhà đánh cho một trận. Đã đi đánh nhau còn lôi con nhà người ta theo, đã vậy còn bị thương nặng như thế. Huy dường như lại rất vui. Cậu ấy nghe tôi kể lại mọi chuyện thì không nói gì. Khi nghe đến đoạn, bố bắt tôi hứa không đem con nhà người ta đi đánh nhau nữa. Cậu bật cười. Tôi ngạc nhiên nhìn cậu chẳng hiểu gic cả. Từ đó, sau mỗi lần tôi đánh nhau, cậu đều là người đưa tôi về. Tôi và Huy thân nhau hơn nhưng bố cậu ấy nhìn tôi càng không vừa mắt. Tôi từng lén hỏi cậu, sao bố cậu không thích mình mà vẫn để hai đứa chơi chung. Cậu ấy chỉ cười và nói rằng: "Vì ông ấy là doanh nhân." Mặc dù tôi không hiểu lắm nhưng cũng không quan trọng. Chúng tôi cùng nhau vui vẻ như vậy, cho đến học kì II lớp 8. Huy càng ngày càng nhăn nhó, tranh vẽ ra cũng bắt đầu đi xuống. Tôi gặng hỏi mãi cuối cùng cậu ấy bắt tôi thề không được nói với ai. Sau khi tôi thề xong, cậu ấy mới nói nhỏ: "Tớ nghĩ bố tớ buôn ma túy." Nghe mấy câu đó mà tôi như sét đánh bên tai. Tôi xem phim nhiều rồi nhưng vẫn là lần đầu tiên nghe chuyện ngoài đời thật. Gia đình tôi khá đơn giản. Bố mẹ tôi đều là công chức. Đối với một doanh nhân giàu có như bố Huy, tôi vừa tò mò vừa ngưỡng mộ. "Ông có bằng chứng gì sao?" Tôi hỏi. Nhưng Huy chỉ lắc đầu, tôi thờ phào. "Không bằng, không chứng, ông đừng nghĩ lung tung nữa." Tôi an ủi. Hơn nữa, dù có là thật hai đứa lại có thể làm gì. Chẳng lẽ Huy muốn tố cáo bố nó. Mà dù vậy, ai tin lời mấy đứa trẻ cấp hai cơ chứ. Sau khi thi xong, chúng tôi nghỉ hè. Thời gian đi chơi ngày càng ít cho đến một ngày. Buổi tối, tôi ăn xong cơm liền cùng cả nhà xem ti vi. Đến 9h tối, kết thúc bộ phim, tôi trở về phòng thì phát hiện ra tin nhắn của Huy "Đừng tin ai cả. Đừng kể chuyện đó ra. Đừng gọi cho tớ. Xem xong nhớ xóa tin luôn." Tin nhắn gửi lúc 7h tối. Tôi hoang mang không biết nên làm gì. Cuối cùng, tôi xóa tin nhắn, lên giường đi ngủ. Tôi thức trắng cả đêm. Sau đó, cả kì nghỉ hè tôi không liên lạc được với Huy. Đến nhà thì cửa đã khóa. Căn biệt thự mang đến cảm giác lạnh lẽo trống trải gióng như lòng tôi luac này. Lần đầu tiên tôi cảm nhận ba tháng hè dài như thế nào. Ba tháng này, tôi gầy hẳn đi, ít gây chuyện mà hay đi lang thang. Tôi hi vọng có thể gặp được cậu ngoài đường. Hôm đầu tiên đi học, tôi gặp lại cậu ấy. Theo lời giáo viên, cậu bị tai nạn mất trí nhớ. Cô giáo hi vọng cả lớp giúp đỡ cậu. Nghe vậy, tôi chỉ cười nhạt. Nhưng dù vậy thì tôi cũng thấy may mắn. Chỉ cần Huy quay lại, mọi chuyện đều không quan trọng. "Chào cậu, mình là Tuấn. Trước kia, chúng ta từng là bạn thân."
Chương 3: Trâm Bấm để xem Tôi là một học sinh nữ bình thường như bao người. Cố hết sức ôn tập, tôi đỗ vào chuyên sử. Không phải vì giỏi, mà vì môn này chẳng ai thi nên qua trung bình là đỗ. Theo quan điểm của bố mẹ tôi, thà đỗ vào lớp kém trường chuyên còn hơn lớp chọn trường thường. Nói thật, tôi không quan tâm lắm. Niềm đam mê duy nhất của tôi là vẽ tranh, dù tôi vẽ không đẹp. Năm tôi lên 6 tuổi, tôi đã gặp được thần tượng của đời mình. Tuy bây giờ, tôi đã không nhớ rõ anh ấy. Nhưng tranh anh tặng tôi vẫn giữ gìn cẩn thận. Đó là bức tranh vẽ cảnh chiều tà khi nhìn tứ ban công. Sắc đỏ, vàng được pha trộn một cách tuyệt vời. Mỗi lần nhìn bức tranh, tôi lại cảm giác như được ngắm hoàng hôn từ ban công nhà mình. Đối với tôi, anh ấy là thiên tài. Một đứa bé bảy tuổi mà vẽ được bức tranh vừa có nội hàm lại giàu cảm xúc. So với tôi bây giờ, anh ấy vẽ đẹp hơn rất nhiều. Khi nghe tôi nói muôn trở thành họa sĩ, mọi người đều không tin. Chỉ có anh ấy, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn tôi nói: "Vậy em phải chăm chỉ luyện vẽ nhé!" Anh ấy giống hệt như ánh mặt trời, rực rỡ và ấm áp. Tôi từng nghĩ anh ấy thích mình, vì đối với người khác, anh rất lạnh lùng. Chính vì vậy, khi biết gia đình anh sắp chuyển đi, tôi đã lấy hết dũng khí để tỏ tình với anh. Nhưng đáp án tôi nhận được lại là: "Xin lỗi, anh chỉ coi em như em gái. Anh xin lỗi nếu làm em hiểu lầm." Và đây là lần thất tình đầu tiên trong đời của tôi. Cuộc sống cấp ba của tôi ngoại trừ việc phải vật lộn với môn sử ra thì cũng khá bình yên. Hôm nay, tôi ra về trong tâm trạng buồn bã vì mất bức tranh mới vẽ. Mấy cô bạn ở bên an ủi tới lui cũng không làm tôi đỡ buồn. "Nhìn kìa, nhìn kìa!" Cô bạn thân của tôi phấn khích nói. Mọi người nhìn theo hướng chỉ của cô ấy, chỉ thấy hai anh chàng cao ráo đẹp trai đang bước tới. "Ai mà đẹp dữ vậy?" Một cô nàng xuýt xoa. "Cậu không biết à? Đó là anh Huy và Tuấn, họ học lớp chuyên lý của khối 11 đó. Họ nổi tiếng lắm đó!" Cô nàng phổ cập kiến thức cho bạn. "Nổi tiếng vậy á?" "Dĩ nhiên, cậu không biết sao? Đẹp trai học giỏi vốn dĩ đã nổi tiếng rồi. Họ lại còn chơi thân với nhau." Nói rồi cô nàng vẫy mọi người xúm lại rồi thì thầm: "Trên diễn đàn trường có một super topic cho họ. Chưa hết nhé còn có hẳn một trang trên Facebook chuyên ghép họ thành một đôi nữa kìa." Vừa dứt lời, hai anh chàng đã đi đến trước mặt mấy tôi và các bạn. "Cho anh hỏi nhé, các em có biết bạn Trâm không." Anh chàng nói chuyện có nụ cười tỏa nắng vẻ mặt thân thiện. Mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý. "Là em ạ. Anh có việc gì tìm em ạ?" Tôi rụt rè hỏi. Trong lòng tôi vô cùng bối rối, chẳng lẽ đời tôi lại trúng kịch bản phim thần tượng Hàn quốc. Không, không Trâm tỉnh táo lại nào. "À, cũng không có gì. Anh là Tuấn, bạn anh, Huy vô tình nhặt được tranh em làm rơi nên trả lại thôi." Nói xong anh liếc bạn mình. "Dạ? Tranh?" Tôi ngơ ra. Một bàn tay đưa ra cuộn giấy trước mặt tôi. Anh chàng bên cạnh chỉ lạnh lùng nói hai chữ: "Trả em." "À à vâng ạ. Em cảm ơn ạ." Tôi cuống quýt nói. Tôi đánh giá hai anh trai này một chút. Quả thực mỗi người một vẻ. Nếu anh Tuấn kiểu ấm áp như gió xuân thì anh Huy lại kiểu trầm tính mang theo chút lạnh lùng. Rất giống nam chính đang được yêu thích gần đây trong các bộ phim Hàn. Hơn nữa, nghe nói nhà anh ấy cũng thuộc dạng giàu có, quá chuẩn cho hình tượng này. "Vậy nhé, bọn anh đi đây." Tuấn chào tạm biệt mọi người trong khi Huy chỉ nhẹ gật đầu. "Sướng nhá, được đích thân nam thần trả đồ. Có khi nào lại giống như trong phim.." Cô bạn bắt đầu mờ mộng. "Chỉ là trả đồ thôi mà. Hơn nữa cậu cũng nói đấy là phim, còn đây là ngoài đời." Tôi cắt ngang. Nếu để cô bạn này tưởng tượng khoing biết lại ra 7749 kịch bản gì. Nhỡ ai nghe thấy, mai lại đồn linh tinh. Dù sao tôi không muốn người đã giúp mình gặp rắc rối. Mà có khi chính tôi mới là người gặp rắc rối. Tôi mở bức tranh yêu quý vừa tìm được ra. Nhìn ở góc cuối, tôi thây chữ Trâm 10A14. Tôi thầm thấy may vì dạo gần đây, tôi bắt đầu có thói quen viết lớp bên cạnh. Tôi nhìn bức tranh. Trong tranh, một cô gái đang ngồi bên cửa sổ đọc sách. Vài nhành cây bên ngoài cửa sổ tô điểm cho bức tranh. Một tờ giấy nhỏ rơi ra, tôi mở ra là một hàng chữ: "Tranh rất đẹp nhưng vẫn thiếu điểm nhấn. Cần cố gắng hơn." Tôi ngẩn người ra nhìn vì hàng chứ này rất giống của anh ấy. Chỉ có điều chúng có vẻ người lớn hơn. Chẳng lẽ.. "Ái chà, lại còn được nam thần tặng cho tờ giấy này." Cô bạn cười hô hố rồi nhìn tôi với ánh mắt "Tớ bảo mà." Tôi chỉ biết lắc đầu, bó tay với cô nàng. Nhìn nó tôi lại hi vọng đó là anh ấy. Có thể anh ấy giống như tôi đều không còn nhớ rõ chuyện ngày xưa nên không nhận ra tôi. Tôi nhất định phải tìm cách gặp anh ấy một lần để xác nhận lại