Tên truyện: Kinh Thành Tác giả: Hổ Già Thể loại: Xuyên không, cổ đại Ngày cập nhật chương đầu tiên: 15/07/2021 Ngày kết thúc: Chưa rõ [Thảo luận - Góp ý] - Các sáng tác của Hổ Già Giới thiệu: Vạn Linh Hồ là con gái của Tể tướng đương triều Vạn Hồng Lương. Không có mưu mô tranh đoạt, cũng không có khát khao vươn lên làm phượng hoàng, Vạn Linh Hồ chỉ đơn thuần là vào cung sống một cuộc sống bình thường. Thế nhưng, trong một lần đi dạo, nàng không may rơi xuống hồ rồi chết đi, thế chỗ nàng là một cô gái hai mươi hai tuổi đến từ thế kỉ 21. Cô gái này này có tính cách rất trong sáng, thẳng thắn, có đôi chỗ giống Linh Hồ là không hợp với sự tranh đấu nơi hậu cung. Tuy nhiên, nhờ việc tận dụng ưu điểm trong khốn cảnh và được Hoàng đế hết lòng hậu thuẫn, cô đã biết vươn lên và sau này cùng hắn xây dựng một thời đại thái bình thịnh thế. Trích dẫn: "Vốn nghĩ nơi này chỉ toàn là một màu hồng, thực chất chứa đựng cả cay đắng và bóng tối." "Ta đã từng đối với ngươi dùng hết bao nhiêu mưu mẹo. Cuối cùng cũng không thắng nổi thời thế. Hoàng thượng hắn, đối với ai cũng là giả tâm, chỉ với cô là thực lòng nâng đỡ." "Thiếp không nghĩ bản thân hơn được nương nương. Nhưng thiếp tin ông trời có mắt, làm ác thì nhận quả báo thôi.." * * *
Chương 1 (1) Bấm để xem Hôm đó là ngày cuối cùng của tháng sáu âm lịch. Tôi nằm trên giường. Bên ngoài thời tiết mát mẻ, những cái nắng cuối cùng của mùa hè đã nhường chỗ cho cơn gió thu ập tới. Chiếc quạt máy thổi "Rè.. rè" vào khoảng không gian tĩnh mịch, khiến cho người ta dâng lên một cảm giác an lòng. Thế nhưng bên ngoài thì không phải vậy. Trên thế giới hiện nay và tính cả việt Nam, con số người nhiễm covid - 19 đã chạm mốc hơn trăm triệu. Lúc này, tôi đang trong nhà lướt mạng, mẹ đi làm và bố cũng vậy. Dường như người lớn luôn phải bận một việc gì đó khiến bản thân họ áp lực và hay đổ những cáu gắt lên đầu con cái. Nhưng dù cho là như vậy, sâu trong tâm khảm họ vẫn yêu thương chúng, mong chúng ngày một tốt hơn. * * * --- Con mèo trèo lên cầu thang vào phòng tôi. Như thường lệ, tôi quay ra. Nó dùng đôi mắt chăm chú nhìn tôi như muốn hỏi: "Có gì ăn được không?" Thế là tôi xuống nhà, đem hạt lên để bên cạnh nó. Mèo nhà người khác thì tôi không biết nhưng mèo nhà tôi thì nó chỉ ăn hạt chứ cấm có ăn cơm bao giờ. Kể cả là hạt trộn với nước đã thành ra một mớ hổ lốn nhão nhét thì nó vẫn là ăn sạch bát và không một tiếng kêu la. Cho con mèo ăn xong, tôi cũng phải tìm đồ ăn cho mình. Nhưng lúc đó tôi đã vấp phải chút nước đổ ra trong quá trình di chuyển nên đã ngã một cú trời giáng tưởng chết đến nơi. Lúc nhận thức được, tôi nghe thấy xung quanh là những tiếng ồn ào: - Tiểu thư, tiểu thư người đừng vậy mà, mở mắt ra đi, tiểu thư! Sau đó là một cú vỗ chuẩn xác lên cái phổi đang ngập trong nước của tôi, khiến nó ho sặc sụa và nôn ra một ngụm nước to tướng. Lúc này, thần trí tôi vẫn chưa thể về với thân thể được Người đó tiếp tục dùng lực vỗ, vừa vỗ vừa nói: "Cố lên, cô sắp thở được rồi." Tôi cũng dùng sức đổ người xuống, nôn thốc nôn tháo. Trong lúc đang bị ngạt mũi, có ai đó đã cố gắng lau nước mũi cho tôi, lực lau rất mạnh nhưng cũng rất có tâm. Thực sự là có nằm mơ tôi cũng không nghĩ mình sẽ lâm vào cảnh sống dở chết dở như thế này. * * * --- Khi có thể nhìn được một chút, trước mặt tôi là một khung cảnh xa lạ. Trong nắng chói chang thấp thoáng một mái đình nằm trang nghiêm dưới tán cây cổ thụ, hoa có ở khắp nơi, trên đường là những trụ đèn làm bằng đá.. Tôi nhìn sang người bên cạnh. Trang phục của hắn đơn giản, tóc búi cao lên cố định bằng chiếc mũ cánh chuồn ngày xưa, nhìn tổng thể thì toát lên cái vẻ chín chắn cùng thanh khiết của người xưa. Tôi bất giác lùi ra xa, không biết đã xảy ra chuyện gì. - Tiểu thư, là huynh ấy đã cứu người. Huynh ấy là thị vệ của Tây phòng. - Tiểu thư, tại sao em vừa mới đi người đã ngã xuống hồ rồi? Nếu em không đến kịp, thì người phải làm sao đây? Huhu.. Nói rồi ôm chặt tôi vào lòng. Cô gái này.. Cũng dễ xúc động quá đi. Mà tôi, tôi đang ở chỗ quái nào thế này? * * * ----- Nếu biết trước bản thân đã ngã đến mức linh hồn xuyên không thì có mất tiền tôi cũng phải đầu tư đi học một khóa nữ công gia chánh, cầm kỳ thi họa. Đùng một cái phải tham dự tuyển tú, làm một nữ nhân chốn hậu cung, đi lên bằng bổng lộc triều đình, tự tôi cảm thấy mình không muốn đi cũng phải đi. Bởi vì, từ nay về sau, sẽ chỉ có tôi nuôi tôi mà thôi, không còn ai cả! May mà bên cạnh tôi vẫn còn một người: Tiểu Mai. Tiểu Mai là tỳ nữ thân cận của tôi từ khi tôi còn là ái nữ của Tể tướng đương triều Vạn Hồng Lương. Đấy, thân thế của tôi cũng không phải tệ lắm. Nếu nói về nhan sắc và hậu thuẫn thì tôi chỉ đứng thứ hai, sau Lâm gia Lâm Uyển Nhi. Nói về nhà họ Lâm, thì đã có truyền thống 5 đời có người làm hoàng hậu cùa Viêm Quốc. Viêm quốc đang lúc thái bình thịnh thế, nên bất kỳ ai làm ở vị trí này cũng may mắn được hưởng chút phúc phần. Nhưng nhà họ Lâm thì có lẽ không như thế. Họ ỷ bản thân mình là lão làng lâu năm mà cứ liên tục bắt nạt những kẻ khác, hành vi tham lam vô hạn khiến một kẻ vốn có hiếu với Thái hậu như Tân đế cũng không thể nhắm mắt mà làm ngơ. Trong lòng hắn vốn dĩ đã có tính toán. Để chặt cái chân rết của nhà họ Lâm, chỉ còn cách nuôi dưỡng một lực lượng mới cân bằng. Trọng trách này vừa vặn đặt lên vai của vị tể tướng đương triều họ Vạn và ái nữ của ông ấy, Vạn Linh Hồ. Hiểu được sứ mệnh của mình, Linh Hồ từ bé đã ham học. Nàng thông thạo từ việc cầm kỳ thi họa đến việc bếp núc, nhan sắc tuyệt trần khiến cả nhà đều tự hào. Đợt này tham gia tuyển tú, nếu không phải thứ nhất thì cũng là thứ hai, thứ ba. Nhưng mà, trời thường không chiều lòng người. Vạn Linh Hồ thật đã thực sự vì ngã xuống hồ mà chết đi, chỉ còn lại tôi, Lý Thanh Tuyền thay thế cô ấy, làm một Vạn Linh Hồ vụng về, hậu đậu, cái gì cũng không biết. * * * -----
Chương 1 (2) Bấm để xem Nguyệt Lam là vị phi tử duy nhất thăng cấp phi trong đại lễ đăng cơ của hoàng đế, đủ để thấy nàng có quyền lực lớn đến mức nào. Nhưng trọng điểm của chuyện này chính là, hôm nay mới là ngày chọn ra chủ nhân của chiếc ghế hoàng hậu và của mười hai cung còn lại, cho nên không ai dám sơ sài. Lúc này, tôi được cấp một phòng ở cùng với Tống Du Ngọc, con gái của Tri Huyện Lã Phong. Sáng nay, "Bạn cùng phòng" của tôi đã rời đi từ sớm. Hôm qua cô ấy mải chọn trâm cài và trang phục đến nỗi quên cả ngủ, nhưng sáng nay vẫn có thể dậy sớm hòa nhập cungf mọi người, thật là bội phục Nhân sinh chính là như vậy đấy. Không tranh không đấu, vĩnh viễn không phải nhân sinh! * * * --- Du Ngọc đi rồi, bản thân tôi liền cũng không rảnh. Ngồi nhìn Tiểu Mai trái phải trang điểm cho mình, lại sinh ra chút cảm thán về thân phận của nàng. Cùng là nữ nhi mà người thì ngồi không (là tôi đây), người thì nấu nước pha trà giặt quần áo, bận rộn suốt cả ngày. Nếu chỉ sai sót một chút liền bị trách phạt, thậm chí có thể mất đầu như chơi. Có một lần tôi xem phim về một bà thái hậu bên Trung Quốc, mà bà ta chuyên quyền đến nỗi bắt hạ nhân đi ngủ không được nằm ngửa, phải nằm nghiêng. Vì bà ta cho rằng, chỉ bậc bề trên mới được nhìn lên chính diện mặt trời. Thiên tử, hai chữ này là con của trời, là duy nhất, nhưng cũng là chữ quyết định vận mệnh của cả một dân tộc và nữ nhân của dân tộc đó. Cách trang điểm này của Tiểu Mai.. nói sao nhỉ, vừa dịu dàng lại vừa thanh nhã, vừa sắc sảo lại vừa xinh đẹp, không thể chê vào đâu được. Tuy nhiên, trang phục thì lại không hợp với khuôn mặt, trông nhạt nhòa quá. Rốt cuộc, tôi đã đề nghị Tiểu Mai thay áo ngoài, đổi bằng bộ màu xanh nước biển. Tiểu Mai thoáng chốc ngạc nhiên. Màu tím này là do tôi trước đây nằng nặc đòi mang đi, còn nói đó là màu sắc hợp bản mệnh, coi như một vật may mắn. Nay lại thay đổi chú ý như vậy khiến nàng rất bất ngờ. - Không có gì phải bất ngờ. Tự ta biết mặc cái nào đẹp, em hiểu không? Tiểu Mai trong mắt ánh lên niềm tự hào lẫn vui sướng. Trong lòng nàng vẫn luôn muốn chủ nhân mặc bộ này, có cảm giác vô cùng thanh tú, khó ai bì kịp. May quá, cuối cùng tiểu thư cũng nghĩ thông rồi! Hai người tôi một chủ một tớ đẩy cửa bước ra ngoài. Những người đang nói chuyện rôm rả ở sân chính bỗng nhiên khựng lại đổ dồn ánh mắt vào chúng tôi. Quả nhiên, hữu xạ tự nhiên hương mà! Du Ngọc nhìn thấy tôi đã nhập hội thì vội bước đến và nói: "Vạn tỷ tỷ!" Thấy nàng đi đến, mấy người xung quanh tôi bất giác dạt ra hết nhường đường. - Tỷ ăn sáng chưa, muội có cái bánh bao muốn cho tỷ nè! Nàng lấy ra từ hộp gỗ của nô tỳ thân cận một chiếc bánh bao chay, đưa qua cho tôi. Tôi cũng lịch sự nhận lấy, còn không quên nói cảm ơn. - Đây là bánh bao mẫu thân hôm qua đặc biệt chuẩn bị cho muội. Người luôn sợ muội bị đói, lại quá tập trung tuyển tú mà không chịu ăn gì. Nói đến đây, đôi mắt đang vui vẻ của nàng bỗng ngân ngấn nước. Bọn họ, đều là vì gia tộc, vì tương lai của chính mình sau này mà đường xa tới đây. Thực chất, mới chỉ là những cô nương bỡ ngỡ vì lần đầu xa gia đình. Còn tôi, tôi thực chất đã 22 tuổi rồi. Đau khổ, cô độc hay thiếu thốn, đều đã nhìn rõ qua. Chuyện này vốn dĩ là bình thường thôi, nếu là sinh viên thời hiện đại cũng phải ít nhất một lần xa nhà. - Tấm lòng của muội muội tỷ xin nhận. Nhân đây có chút nước lá mang từ nhà qua, muội uống thử xem. Nếu ngon lần sau lại bảo Tiểu Mai làm thêm cho muội. Tôi vừa nói vừa cầm tay ăn ủi nàng. Tiểu Mai cũng hợp tác, đi vào trong phòng mang nước ra mời, kịp thời ngăn cản một màn nước mắt ngắn nước mắt dài này. * * * --- Tiếng công công vang lên trong điện tuyển tú, gọi đến tên ai thì người đó bước vào. Câu ban hoa hay giữ thẻ cũng đặc biệt nhiều. Đến lượt mình, tôi bình tĩnh bước lên. Tiểu Mai ở đằng sau ra dấu cố lên, ánh mắt yêu thương cùng kiên định mà nhìn tôi khiến tôi càng thêm vững tâm hơn. - Tiểu nữ Vạn Linh Hồ, con gái của Tể tướng Vạn Hồng Lương tham kiến hoàng thượng, thái hậu, Nguyệt phi. Chúc Hoàng thượng, thái hậu, Nguyệt phi an khang, cát tường, vạn sự như ý. - Chúc hay lắm. Mau ngẩng lên cho bổn cung xem mặt. Tôi từ từ ngẩng đầu lên nhìn thái hậu, thấy bà có vẻ đẹp hiền hậu, nhân từ, càng nhìn càng toát ra phúc khí. - Hoàng đế, người thấy sao? Bà quay sang hỏi người đang ngồi ở chính diện kia. Trái tim tôi bất giác lo lắng. - Giữ thẻ đi. Chỉ thấy người đó nói ra ba chữ này, rất rành mạch, rất dứt khoát, không chút do dự nào. - Lã công công, ngươi mau truyền ý chỉ của hoàng thượng đi. - Dạ. Nô tài làm ngay đây. Sau đó hướng tới tôi hô lớn: - Vạn Linh Hồ, con gái Vạn gia Vạn tể tướng, giữ thẻ! Một lát sau, khi đang ngồi ở phòng của mình và bàn luận sôi nổi với Tống Du Ngọc, tôi bỗng nhận được tin ba ngày sau nhận phủ mới, còn Tống Du Ngọc thì được gả cho Tam vương gia. Du Ngọc trầm ngâm một chút, không biết là đang suy nghĩ gì. Tôi không giỏi an ủi người khác, nhưng bầu không khí trầm lắng này, tôi đặc biệt cảm thấy không thích. - Gả cho Vương gia cũng tốt. Bên ngoài Tử Cấm Thành thoải mái bay nhảy, có thể làm theo ý mình. Vả lại, ta nghe nói tiên hoàng cũng chỉ có 5 người con, cũng coi như quyền lực tập trung cả vào bọn họ rồi. Du Ngọc lúc này mới quay qua hỏi tôi: - Tỷ.. Tỷ nói thật chứ? - Tại sao ta phải nói dối muội chứ? Lời ta nói, tất cả đều là thật. - Vậy.. Vậy phụ thân liệu có trách mắng muội hay không? - Sẽ không. Ngược lại, ông ấy còn tự hào vì có đứa con gái là muội. Muội xem, làm chính thê của Vương gia, là chuyện tốt biết bao, còn hơn chỉ là thê thiếp dưới trướng của kẻ khác. - Muội có thích làm tiểu thiếp không? - Dĩ nhiên là không ạ. Mẫu thân muội cũng là tiểu thiếp, cũng hay bị đại phu nhân bắt nạt, và sự kiện gì cũng không được phép theo hầu lão gia. Cho nên muội không thích nhất là dưới trướng của kẻ khác! - Vậy thì tốt rồi! - Chỉ là.. Sau này không được thường xuyên gặp tỷ tỷ nữa rồi. - Có gì đâu nhỉ. Ta vẫn luôn ở đây chờ muội, chỉ cần muội gửi bức thư, ta sẽ chuẩn bị đón tiếp ngay! - Nhưng muội vẫn còn chút lo lắng.. - Lại nhưng gì nữa? - Tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, lại có một xuất thân tốt, muội sợ người khác mượn cớ ganh ghét hãm hại tỷ, hòng trục lợi cho riêng mình. Muội lại không thể ở bên cạnh tỷ, chăm lo cho tỷ.. - Chẳng phải ta vẫn còn có Tiểu Mai đây sao? Tiểu Mai được việc lắm, nó vẫn luôn ở bên ta. - Hay là thế này đi, muội sẽ học nấu ăn thật tốt, để có dịp đi thăm tỷ tỷ thì mang cho tỷ tỷ ăn! - Ồ, thật vậy sao, cảm ơn muội nhé! - Ơn huệ gì chứ. Tỷ tỷ nhớ ta, không bơ ta đi là được rồi, cần gì thêm nữa chứ. - Haha, nhất định sẽ nhớ muội mà. Yên tâm đi. Cứ đến, ta nhất định sẽ đãi muội loại trà ngon nhất. - Được ạ.
Chương 2 (1) Bấm để xem Thời điểm Tống Du Ngọc chuẩn bị về phủ Tam vương gia cũng là lúc tôi bắt đầu nhậm chức Vạn Quý nhân, bắt đầu cuộc sống mới ở trong cung. Theo như thể chế đối với tú nữ được tuyển, thì sẽ chia làm 3 cấp bậc, từ quý nhân đến thường tại và cuối cùng là đáp ứng. Trong đó, quý nhân được xem là cấp bậc cao nhất. Lúc này, những nô tỳ theo hầu tôi đều phải gọi tôi là tiểu chủ, chứ không phải tiểu thư như mấy ngày trước nữa. Có cung mới, người hầu mới, tôi bắt buộc phải chọn ra một người đứng đầu đám nô tỳ thái giám để hỗ trợ về công việc cho mình sau này. Suy đi ngẫm lại, chỉ có Tiểu Mai là thân cận và gần gũi nhất nên tôi đã lệnh cho nàng tới Nội Vụ phủ để nhận chức. Tiểu Mai đi được một lát thì có người đến. Đó là thái giám nhận lệnh hoàng thượng đem tặng quà cho các vị tiểu chủ ở các cung, tiện thể hỏi xem tình hình bọn họ như thế nào. Tôi hành lễ tạ ơn, nhận ra phần thưởng của mình là một chiếc khăn tắm làm bằng vải thượng hạng, dễ thấm hút, rất nhanh khô. Lúc đó tôi cũng thắc mắc tại sao hoàng đế lại tặng món quà này, nhưng Lưu công công chỉ chuyển lời của hắn, bảo hi vọng hợp với làn da của tôi. Tôi hơi ngại, cũng chỉ biết cúi đầu cười trừ. Mấy ngày sau, lại nghe Tiểu Mai nói, các vị tiểu chủ khác đều được tặng vòng vàng vòng ngọc, riêng chỉ có tôi là hoàng thượng tặng khăn tắm. Không biết có phải tập tục gì đặc biệt hay không. Bản thân tôi tính tình vô tư, cũng không suy nghĩ nhiều. Nhưng ra ngoài thấy ai ai cũng diện đồ mới thì cũng hơi quan ngại, lẽ nào hoàng đế chưa từng gặp tôi đã có ý định thù ghét tôi rồi? * * * --- Cứ nghĩ Lâm Uyển Nhi sẽ được thị tẩm trước vì thân phận đặc biệt của nàng ta, ai dè tôi mới là người đó. Thông báo đến có hơi bất ngờ. Tiểu Mai thấy vậy thì mừng rỡ lắm, chỉ hận không thể hét vào mặt tôi bốn chữ: "Chúc mừng tiểu chủ!" Mấy thái giám trẻ trẻ cũng lặng lẽ mừng cho tôi. Bọn hắn vốn dĩ chỉ mong tôi một bước lên mây, làm đến hoàng hậu được thì càng tốt. Tôi nghĩ ngày này sớm muộn gì cũng đến. Chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Nếu trước sau gì cũng phải làm thì chi bằng làm sớm đi, tích lũy chút kinh nghiệm để sau này khỏi bỡ ngỡ. * * * ---- Ngồi trên kiệu đến Tẩm cung, tôi nghe thấy đằng sau tiếng Tiểu Mai dặn dò cung nữ của Kính Sự phòng. Nàng bây giờ cũng đã phần nào quen với công việc hơn, không hay đi đâu cũng rụt rè, cũng hỏi han như trước nữa. Tôi thấy thế thì cũng mừng. Tiểu Mai càng nhanh nhẹn được việc thì dĩ nhiên chủ nhân như tôi cũng càng nhàn. Cuối cùng, kiệu cũng dừng lại. Tôi mở rèm nhìn ra ngoài, chỉ thấy một hành lang sâu hun hút dẫn vào một căn phòng sáng rực ánh nến. Nếu như không nhầm thì đó là phòng tẩy rửa trước khi chính thức vào hầu hạ hoàng đế. Xong xuôi, tôi được nô tỳ mặc cho một cái yếm mỏng và áo khoác ngoài bằng vải rất mỏng, có màu xanh nhạt. Phòng riêng của hoàng đế được chế tác rất tinh xảo. Đồ đạc ở đây chất liệu cơ bản cũng giống phòng tôi, chỉ là kích cỡ lớn hơn, màu sắc và kiểu dáng khác đi để thể hiện thân phận chí tôn của hắn. Chờ một lát thì hoàng thượng cũng đến. Tôi theo lời dặn liền bước ra đón. Cứ ngỡ dung nhan của hoàng đế xa lạ cơ. Ai dè đó chính là người thị vệ đã cứu tôi hôm trước. Tôi chợt khựng lại mất vài giây, ngẩng lên thì thấy hắn đã đến trước mặt, còn kéo tay tôi đi theo đến bên giường. - A! - Vạn Quý nhân khoan hãy nói. Việc hôm trước trẫm giúp nàng, có thể giữ bí mật không? Tôi gật đầu. Dĩ nhiên là được. Hắn mỉm cười. Khuôn mặt này, vẫn phong độ ngời ngời như hôm đó. Không chút nào thay đổi. Sau đó, hắn liền thuận tay cởi áo ngoài ra. Tôi nhìn thấy thì liền giúp hắn. - Hôm đó trẫm đi tản bộ, chỉ dẫn theo có Lý công công, lưng đeo ngọc bội Tây phòng thị vệ nên khó tránh người mới như các nàng hiểu lầm. Chưa đợi tôi phải mở lời, hắn đã lên tiếng trước để giải thích. Tôi thực sự rất bất ngờ. Hắn quả là hiểu ý tôi. Không hổ danh trẻ tuổi đã lên ngôi hoàng đế. Sau đó, hai chúng tôi lên giường nằm. Hắn quay sang nhìn tôi chăm chú, khiến tôi có chút ngại. Một lát sau, nến bỗng nhiên bị tắt, cả căn phòng cơ bản chìm vào bóng tối. - Hôm nay trẫm thiết triều mệt quá. Thôi, ngủ sớm chút, mai có chút đồ ngon được tiến cống sẽ cùng nàng ăn sáng, thế nào? - Được ạ. Thần thiếp đa tạ hoàng thượng - Ừm. Ngủ đi. * * * --- Sáng ngày mai, quả nhiên hắn đợi tôi cùng ăn sáng. Hôm qua cũng chẳng làm gì nên tôi thấy không đói lắm. Món hoàng thượng nói là cháo đậu đen ăn với đậu phụ rán sốt lên, quả thực rất hợp vị và ngon miệng. Tôi quay sang nhìn hắn đầy tán thưởng. Có thể dậy sớm như vậy thiết triều, đúng là vị hoàng đế tốt. Hắn xoa xoa đầu tôi, bảo trẫm đi đây. Còn không quên dặn người đưa tôi về phủ. Tôi lại có chút thắc mắc, hắn là mệt quá không làm nổi hay không có hứng thú với tôi nhỉ?
Chương 2 (2) Bấm để xem Ngày thứ ba kể từ buổi tối hôm ấy, chúng tôi cũng không ai nói với ai câu gì. Bỗng nhiên, Nguyệt phi cho người đến phủ của tôi mời tôi sang chơi. Không biết lần này là phúc hay là họa đây? Phủ Nguyệt phi có tên Nguyệt Quang, tức nghĩa là ánh sáng của mặt trăng. Mà "bạch nguyệt quang" lại có nghĩa là cô gái hoàn mỹ, trong sạch không tỳ vết. Đặt tên như vậy vừa nói lên phong thủy của phủ, vừa ngầm ám chỉ chủ nhân của nó tài sắc vẹn toàn, khiến cho người ta nảy sinh ham muốn bầu bạn, tri kỉ. Người đặt tên cho phủ Nguyệt phi hẳn là yêu mến nàng lắm! Tôi thỉnh an Nguyệt phi, thấy nàng cũng có chút nhiệt tình hứng khởi, hỏi ra mới biết là thông báo cho tôi về việc tôi được phong làm Vạn tần. Bất quá tôi cho rằng chức vụ này sớm muộn gì cũng là của tôi thôi, bởi cái tôi muốn hướng đến phải là hơn thế nữa. Bên cạnh chuyện này, Nguyệt phi còn tâm sự với tôi về sự lạnh nhạt của hoàng đế đối với nàng. Nghe trong giọng thì không phải sự lạnh nhạt thông thường. - Bổn cung theo hoàng thượng kể từ khi người còn ở phủ thái tử. Tính cách của người, nghiêm túc chính trực, phóng khoáng giản dị, khó ai bì kịp. Chỉ là mấy năm qua mải lo triều chính, không hay lui lại chỗ ta. Vậy mà muội vừa vào cung đã lập tức cho triệu kiến, chứng tỏ người rất xem trọng muội. Tôi trong bụng dâng lên một tia cảm thán. Hoàng đế bạc bẽo với Nguyệt phi như vậy, ắt hẳn là có lý do riêng. Nhưng lý do là gì có lẽ nàng sẽ không nói đâu, tôi phải tự đi tìm hiểu mới được! - Tỷ tỷ ở bên hoàng thượng đã lâu, bọn muội thì tính là gì chứ. Nhưng nghe qua lời của tỷ tỷ thì chắc là hoàng thượng phải có khúc mắc gì trong lòng mà không tiện nói ra. - Muội.. Quả nhiên nhạy cảm khác người, hoàng đế quả thật không hề yêu thích ta. - Tỷ tỷ có tiện nói không? Muội muội sẵn sàng lắng nghe. - Ta.. chuyện này qua cũng lâu rồi, ta cũng không còn nhớ rõ nữa.. - Dạ, vậy thôi ạ, muội cũng phải về phủ xem mấy con cá đây, hẹn lần khác sẽ lại sang thăm tỷ tỷ. - Ừ. Về đi. Ta cũng phải đi tản bộ rồi. - Thần thiếp cáo lui. Khi tôi ra đến cửa cung, như nghĩ đến điều gì, nàng lại nói: - Phượng hoàng như lửa, bay đến đâu thì thiêu rụi, nhưng nước mắt lại có thể hồi sinh. Giống như uy quyền, khiến cho người khác sợ, nhưng nếu dùng đúng lúc đúng chỗ có thể giúp cho rất nhiều người. Ở địa vị nào cũng có phúc của địa vị đó, hà tất phải so bì hơn thua! - Hai chữ Nguyệt Quang này cũng chỉ là lời nhắc nhở cho chuyện năm xưa. Lòng hoàng thượng thế nào, bổn cung lại chẳng rõ ràng hay sao, chỉ là vẫn có chút không cam lòng.. Tôi chợt khựng lại, bần thần. Những lời này là nói cho tôi nghe ư? Nhưng mà, nó ám chỉ điều gì? * * * ---- Về đến phủ thì tôi nhận được tin hoàng thượng sắc phong cho tôi làm Vạn tần. Chức vụ này nói nhỏ thì cũng không nhỏ, nói lớn thì cũng không lớn. Nhưng nếu đã được phong vị tần thì phi cũng không còn xa. Nghĩ đến việc được phong phi với đãi ngộ cao hơn, tôi không khỏi nhoẻn miệng cười. Tiểu Mai ở bên cạnh thấy vậy cũng bước đến vừa rót trà vừa tâm sự: - Tiểu chủ thật là giỏi, trong thời gian ngắn đã có thể thuận lợi phong tần, nô tỳ xin chúc mừng người. - Cái đó không phải là còn sự giúp đỡ của các em hay sao? Nếu không có sự chuẩn bị kĩ càng cả về tinh thần và vật chất ngày hôm đó, có lẽ ta cũng không thuận lợi đến vậy. - Nương nương tâm tư sâu sắc, lại xinh đẹp tuyệt trần, chúng nô tỳ ngưỡng mộ người nhiều lắm. - Vậy sao? Các phòng ban ở dưới thế nào, có đủ cơm ăn áo mặc không? Nếu thiếu, em bảo ta một tiếng, sẽ tăng bổng lộc lên cho mọi người. - Dạ. Nương nương đã ban thưởng nhiều lắm rồi ạ, không cần thêm nữa. - Ta cũng chỉ suy từ ta mà ra thôi. Ai cũng phải sống mà. - Dạ. Người nói đúng lắm. Nô tỳ thấy may mắn vì có người chủ nhân như người. - Em quá khen rồi. Ta cũng chỉ làm theo người khác, đến đâu hay đến đó. Người tốt thì ắt có phúc báo thôi. - Dạ. * * * ---- Thời tiết lại bắt đầu vào đông. Mùa đông ở Tử Cấm Thành khác với mùa đông ở thời đại của tôi. Nếu như ở hiện đại tôi mỗi ngày đều lo lắng về quần áo, về cơm nước mỗi ngày thì ở đây tôi đã có người lo cho. Xét tổng thể ra thì cũng thoải mái hơn trước kia rất nhiều. Nhưng mà bản thân tôi cũng hiểu được thêm giá trị của tiền bạc khi đứng đầu một viện lớn. Khi nhận lương, tôi không chỉ lo cho tôi mà còn phải chia nhỏ ra mà lo các khoản khác, cũng như hạ nhân lớn bé. Phụ thân phụ mẫu cũng gợi ý tôi nên đầu tư vào đất đai, cửa tiệm, để tiền tài ngày càng sinh sôi, đến lúc cấp bách cũng không phải đau đầu suy tính. Thế là tôi cũng mua đất, mở đến ba cửa hàng ăn, hai cửa hàng vải, hai cửa hàng sửa chữa và buôn bán vật dụng hàng ngày. Nói chung cũng cải thiện được phần nào bữa cơm. Đợt này công việc ít đi, tôi liền dành thời gian để đi bộ, thăm thú khắp nơi. Thỉnh thoảng có gặp hoàng thượng đi bàn công việc, người thấy tôi thì đã nhoẻn miệng cười, tối đó cũng bất tri bất giác mà triệu kiến. Cuộc sống đơn giản mà bình dị, thường không xảy ra vấn đề quá lớn gì.
Chương 3 (1) Bấm để xem Cuối năm là thời điểm tổ chức tiệc ở trong cung, ý nghĩa của nó là để tổng kết thành quả đạt được trong một năm và kế hoạch cho năm tiếp theo. Thường thì việc này do Nội Vụ phủ tổ chức, nhưng việc chỉ đạo phần lớn vẫn là của Nguyệt phi. Nguyệt phi yêu cầu chúng tôi phải nghĩ ra một tiết mục nào đó góp vui cho buổi lễ, miễn là hợp với quy định của hậu cung và chính triều, không được có bất kỳ ý tưởng phản nghịch hay vô lễ nào trong đó. Vậy nên, hôm nay chúng tôi phải đến Ngự hoa viên tham dự tổng duyệt. Tiết mục của người khác thì tôi không quan tâm cho lắm, nhưng về phía tôi thì chắc có lẽ tôi sẽ chỉ múa theo điệu nhạc bài hát mà Tiểu Mai đã chọn. Nàng ấy am hiểu văn hóa dân gian, sẽ là trợ thủ đắc lực của tôi. Ngày buổi lễ diễn ra, ban đầu thì mọi thứ đều khá là thuận lợi. Một bên là các quan đại thần và các vương gia, một bên là hậu cung chúng tôi. Tôi thì mải ăn với mải ngắm các "nam thần" nên cũng không có chú ý lắm đến sắc mặt đã sớm u ám của hoàng thượng trên kia. Đến khi nhìn lên mới thấy người liếc qua hòng nhắc nhở nết ăn nết ngắm của mình. Tôi biết ý lập tức thu lại nanh vuốt, tốc độ gắp và nhai cũng về bình thường. Khi Ninh tần diễn đến tiết mục của mình thì tôi vô thức nhìn về phía Lâm tần. Nàng hôm nay vẫn đĩnh đạc xinh đẹp, chắc là Tử Cấm Thành nước tốt quá nên nuôi nàng càng ngày càng hồng hào rạng rỡ, thêm xíu nữa thì có lẽ đủ làm người đứng đầu lục cung rồi đấy. Mải chìm đắm trong thơ ca nhạc họa mà tôi không chú ý đến có một thái giám đã nói gì đó vào tai hoàng đế. Sắc mặt hắn từ vui bỗng chuyển sang trầm trọng, dứt khoát phất tay cho hắn lui ra. Đợi thêm lát nữa, đã không thấy Nguyệt phi và hắn đâu rồi. * * * ---- Nguyệt phi đi đợt này đúng là lành ít dữ nhiều. Ai biết được chỉ một câu thì thầm của tên thái giám nhỏ nhoi mà nàng từ vị trí Nguyệt phi cao cao tại thượng bỗng chốc trở thành Nguyệt tần, còn thằng anh trời đánh của nàng thì bị nhốt vào đại lao, vạn kiếp cũng đừng mong được tự do bên ngoài. Tôi nghe được từ Nghi tần chuyện là anh trai của Nguyệt phi, ỷ quyền thế bức hiếp dân lành, khiến cho người ta không có nhà để ở, phải đi ăn xin. Đã ăn xin lâm vào đường cùng rồi, hắn còn bức thuế người ta, bắt con gái người ta đi mà gán nợ. Cô gái không đồng ý, tự tử ở trong phủ, em trai và ba mẹ cũng đã chết vì quá đói. Đúng là không có ác nhất, chỉ có ác hơn. Không nói đến hoàng thượng vốn thương dân như con, đến kẻ nhỏ nhen như tôi cũng cảm thấy không nuốt trôi cục tức này. Tôi đập bàn khiến Nghi tần giật mình, còn phải mãi mới dỗ được tôi bình tĩnh trở lại. Nói là làm, tôi một thân khí thế hùng hổ đến gặp hoàng thượng. Hắn lúc này vừa mới tan triều, thấy tôi thì cũng niềm nở chào đón, dường như biết trước được tôi sẽ đến. Tôi bảo hắn, Nguyệt Phương Hải nhất định phải chém đầu làm gương. Hắn không nói không rằng, ôm tôi vào lòng. Sau đó mới nói hai chữ: "Không thể." - Lấy mạng đền mạng, có gì mà không thể? Tôi cau có. - Tuy không lấy mạng, nhưng trẫm sẽ phế hắn làm thường dân, cho hắn hiểu được thế nào là hai chữ "khổ sở". - Hừm. Vậy thì Tiểu Mai sẽ trách thiếp mất. Đó là họ hàng xa của nó, nó khóc mấy ngày trời, chỉ hận mình thân ở trong cung không thể giúp gì được cho người ta. - Nàng đúng thật là thương người dưới quá đấy. Nhưng mà lần này trẫm đã quyết, nàng không thay đổi được đâu. - Thiếp biết rồi. Hoàng thượng đúng, làm gì cũng đúng. Còn thiếp thì chỉ biết hấp tấp làm hỏng việc thôi. - Trẫm là lo nghĩ cho đại cục thôi. Đâu thể nghe mỗi mình nàng. - Hoàng thượng nói hay lắm. Vậy thần thiếp cáo lui đây, hi vọng người ở một mình vui vẻ, thoải mái nha. - Ta đâu có ở một mình. Lâm tần đang đợi mang bánh cho trẫm ở ngoài kia, nàng đi về tầm này là phù hợp rổi đấy. - Được. Vậy thần thiếp về. Tôi không nói hai lời lập tức đứng lên. Hắn liền kéo tay tôi lại, mỉm cười hôn lên má tôi. - Đáng yêu ghê. Lúc giận cũng đáng yêu. - Hừ. * * * ---- Khi tôi về cung thì bỗng nhiên nhận được tin mình được phong làm Quý phi, gọi là Vạn quý phi, ban cho cung Cẩm Tước. Cầm tấm thẻ sắc phong trên tay, tôi không khỏi nghi ngờ về tính chân thực về lời nói của hoàng đế. Hắn vừa bảo không muốn nghe lời tôi, không có tôi vẫn tốt, nay lại ban cho cái cung sát sàn sạt bên cạnh làm gì, thách thức chắc. Nhưng mà tôi không dễ bảo như thế đâu, tôi sẽ không đến thăm hắn thường xuyên nữa, xem hắn làm cách nào? Bận rộn tham dự lễ sắc phong, tôi cũng quên bẵng đi nhiều chuyện thật. Hôm nay, tôi đang có mặt ở cung của Lâm Uyển Nhi. Vì là thuận đường nên đến cung của nàng dùng bữa trưa luôn, tránh phải phền bọn nô tỳ ở nhà lo một bữa. Phải công nhận là, đầu bếp của cung Lan Tâm làm món gì cũng tươi ngon, ngay cả đến con tôm hấp lên trông cũng sống động như vậy. Tôi dạo này khẩu vị tốt, thành ra ăn nhiều chóng béo, khiến nàng Lâm Uyển Nhi vốn ưa lạnh lùng, điềm đạm cũng phải thốt lên tỷ tỷ ăn giỏi thế. Tôi cười trừ, nói ăn được ngủ được là phúc, không nên từ chối cái phúc đó. Nhưng nàng thì cũng có ý tưởng giữ dáng, nên so với tôi thì vẫn là ăn ít hơn nhiều lắm. Ăn của người ta, không thể quên đáp lễ. Thế nên tôi đã sai Tiểu Mai hồi phủ lấy ra một chiếc dép gỗ chế tác rất đẹp, rất tinh xảo tặng cho nàng. Bản thân tôi là đứa biết làm ăn buôn bán, nên món đồ nhỏ này có là gì. Thế nhưng Lâm Quý phi lại rất thích, cứ cảm ơn tôi mãi không thôi. Ở lâu với các nàng, tôi cũng dần dần quen tính cách của mỗi người. Nghi phi bụng dạ đơn thuần, thích nhất là nói chuyện trêu đùa, cái tai đối với mọi chuyện đều là vô cùng thính. Thế nên chỉ cần im lặng lắng nghe nàng ấy nói là đủ. Lâm Quý phi thanh nhã, ham học, nên tặng nàng ấy đồ gỗ đẹp là ổn. Hòa tần thích nuôi dưỡng các con vật nhỏ, tôi liền tặng nàng ấy con mèo và một chiếc lồng sắt để mỗi ngày đều tâm sự với nó, vậy là nàng cũng dễ dàng mà vui vẻ. Duy trong đó có Nhàn tần là xuất thân kém nhất, nhà thì nghèo nên tôi cũng hay lui tới tặng nàng chút tiền. Cũng không là bao nhiêu đâu nhưng ít ra có thể cải thiện phần nào bữa ăn. Chìm đắm trong dòng suy nghĩ, tôi đã không nhận ra Lâm Quý phi đã đứng dậy đón khách. - Uyển Nhi, nàng giúp trẫm vẽ con vẹt này. Tiện thể đặt tên cho nó luôn. Tôi theo quán tính nhìn ra đó, thấy hoàng thượng tay cầm quạt đang hớn hở đi vào, bên cạnh là Lưu công công với chiếc lồng đựng con vẹt lông xanh đỏ đang hót lên những tiếng "Xin chào, xin chào". Thỉnh an hoàng thượng xong, tôi cũng ngồi đó một lát rồi mới về. Hóa ra là hắn muốn nhờ Uyển Nhi"của hắn vẽ hộ và đặt tên cho con vẹt này. Quả là phu thê tâm linh tương thông, kẻ có ý, người lại có tài! Bình sinh tôi vốn vụng về, cầm kỳ thi họa gì cũng không biết, nên đành lặng lẽ chờ hai người đó tung hứng, nịnh hót nhau. Hoàng đế biết tôi tự ái, hắn cũng vội an ủi vài câu, bảo tôi có thể múa rất đẹp, rất có hồn. Tôi mới không thèm múa cho hắn xem đâu! Cẩu lương một màn ăn ngập họng, ai bảo ông trời an bài, cho tôi lấy phải người năm thê bảy thiếp, nên tôi phải chịu thôi. Sẽ có lúc hắn thích tôi, hoặc có lúc thích người khác hơn cũng là lẽ thường tình. Chỉ là nghĩ đến việc hắn cũng có thể hôn người khác, lên giường với người khác mà tôi lại không thể, thì tôi có chút không cam lòng. Xã hội này, thật là bất công lắm luôn!
Chương 3 (2) Bấm để xem Nguyệt phi đột ngột bị giáng chức xuống làm Nguyệt tần nên thành ra trong cung này, người đang có địa vị cao nhất là Lâm Quý phi. Dân gian có câu nói: "Chỉ khi anh thất thế, anh mới biết người bạn thực sự của mình là ai." Câu này đặc biệt đúng với Nguyệt tần. Nếu như trước kia, có rất nhiều người đua nhau xu nịnh nàng thì nay, số người đó đều thay đổi thái độ hoàn toàn. Bọn họ đường đường là những phi tẩn cấp cao, há lại để nàng tùy hứng bắt nạt hay sao. Cho nên, Nguyệt tần giờ đây không những mất đi quyền lên tiếng mà còn bị coi là sao chổi, thứ xui xẻo, rảnh rỗi cũng không ai đến thăm nữa. Về phía Nguyệt tần, nàng căn bản vẫn chưa quen nổi thái độ khinh thường và xúc phạm kia. Hơn nữa, nó còn liên quan trực tiếp đến tặng phẩm, bổng lộc, hỏi nàng sao có thể nuốt cục tức này cho trôi? Hôm đó, Tiểu Mai đem cống phẩm là một tấm vải lông cừu về, tôi thấy thích hợp nhất là đem làm miếng lớt ghế ngồi mùa đông cho nó đỡ lạnh. Nhưng chỉ thấy mặt Tiểu Mai tràn đầy lo lắng, nói Thượng Cung cục xảy ra chuyện rồi. Thượng cung cục là nơi làm việc của các nữ quan, có nhiệm vụ phân phối đồ đạc đến các cung theo cấp bậc của cung đó. Nếu muốn lấy thêm thì phải báo trước và trả ngân lượng đầy đủ. Cũng có khi vật phẩm đó số lượng quá ít nên dù muốn cũng không thể cung cấp thêm. Lúc tôi đến Thượng cung cục thì nơi đây đã loạn thành một đoàn, gà bay chó sủa. Cung nữ của Nguyệt tần đứng đó lớn tiếng trách mắng đám nô tài làm việc không nể mặt, Nguyệt phi bên cạnh thì rơm rớm nước mắt. Tôi đến gần, đám nô tài liền lập tức hành lễ. - Có chuyện gì mà các người ồn ào lên vậy? Có biết giờ này là giờ nào rồi không? Lan ma ma nghe thấy bị trách hỏi thì vội vã bước lên trình bày. Hóa ra là, lông cừu vốn là vật phẩm quy định hàng tháng dành riêng cho quý phi, những bậc còn lại nếu muốn thì phải trả ra một cái giá rất cao, hơn nữa chưa chắc đã có để mà dùng. Cách đây một tháng thì Nguyệt phi có ngỏ ý muốn mua một bộ lông cừu về làm thảm ngồi, đã trả ngân lượng cho bọn nô tỳ đủ cả. Tuy nhiên, khi nhận về lông cừu thì số lượng lại có hạn, đã phát hết cho cung của tôi và Lâm Quý phi rồi. Tôi vẫy nô tỳ của Nguyệt phi ra, hỏi: - Sao đã biết lông cừu là đãi ngộ của Quý phi rồi mà ngươi vẫn còn để chủ tử của ngươi mua? Có biết như thế là phạm quy không? Nàng ta vội quỳ xuống, vừa khóc vừa nói: - BẨm nương nương, nương nương nhà nô tỳ tính hàn, nếu không có thảm lông dùng thì rất dễ bị nhiễm lạnh. Tháng trước, người bị nhiễm phong hàn đã phải mời Giang thái y đến rồi, tháng này bệnh vẫn chưa khỏi hẳn, nên nô tỳ phải dùng đến cách này. Nếu không, e là bệnh của nương nương nhà nô tỳ sẽ trở thành chứng nan y, có chữa bao nhiêu thuốc cũng vô ích mất. - - Ta hiểu tấm lòng của ngươi. Nhưng đây đã là quy định, ngươi không thể ở đây làm ầm ĩ rùm beng lên được. Ngươi có nghĩ sẽ kinh động đến hoàng thượng và thái hậu không? - Nô tỳ biết tội. - Tiểu Mai. - Dạ? - Ngươi mang cái tấm lông cừu đó qua đây, bổn cung muốn tặng cho Nguyệt tần. Thêm nữa, đây sẽ là lần cuối cùng ta phải giải quyết vụ này, nếu ai còn muốn vật phẩm có trong quy định nữa thì phải đến nói trực tiếp với chủ nhân của nó và cả nội vụ phủ, khi cả hai đồng ý thì mới được thông qua, nghe rõ chưa? - Dạ, nô tỳ biết rõ. - Thôi, giải tán đi. - Dạ. Lúc này, mọi người đều tản ra, chuẩn bị về lại nơi của mình. Chỉ có Nguyệt tần cứ nằng nặc đòi trả lại ngân lượng cho tôi, thành ra cứ dùng dằng mãi. Đang khó xử thì nghe tin báo hoàng thượng và Lâm quý phi giá đáo. Trời ạ. Hai cái người này đến đây làm cái gì? Thế là tôi phải ở đó thêm nửa tiếng đồng hồ nữa để nghe giải thích. Vừa ngồi, tôi vừa n gáp ngắn ngáp ngáp dài, thực sự đã buồn ngủ lắm. Đang gật gù, bỗng nhiên tôi vô tình ngã vào bờ vai của ai đó. Mùi đàn hương này.. Thật là quen thuộc. - Các ngươi cứ nói đi, trẫm đỡ cho quý phi nghỉ một lát. Mọi người lúc này đều ngớ ra. Còn tôi thì đã tỉnh cả ngủ. - Thế nào? Nghe nói nàng giải quyết xong rồi phải không, vậy đêm nay qua Tẩm cung của trẫm ngủ nhé, trẫm cho nàng cái này hay lắm. - Dạ. Nhưng mà.. - Nhưng gì nữa, đi thôi! Thế là, tôi đành khoác cái áo lên, lẽo đẽo đi theo sau hoàng thượng. Lâm Quý phi và Nguyệt tần thấy thế cũng lui xuống. Đám đông triệt để giải tán. * * * --- Trong phòng của hoàng đế, Viêm Quân Kỳ buông lời khen tôi: - Hôm nay, nàng làm tốt lắm. Tiện thể trẫm có bộ đệm da cừu mới nhận được từ phương Bắc, sẽ tặng luôn cho nàng. - Sao cơ ạ? Hoàng thượng tặng cho thiếp á? - Ừ. Còn có con vẹt ngố này nữa, hót cả ngày ồn ào, nàng mang đi giùm trẫm với. - Sao cơ? Người cho thiếp cả vẹt nữa á? - Ừ. Ta có hình vẽ của nó rồi. Nó thì đi theo nàng cho vui. Thì ra là trước đây tôi đã hiểu lầm hoàng thượng, cứ cho rằng hắn ngưỡng mộ Lâm thị, khó khăn với tôi. Ai dè đâu.. - Trẫm ấy à, chỉ yêu mỗi "con vịt cạn" này thôi, không yêu ai hết á. Cả đời này sẽ luôn bên cạnh nàng, được không? - ĐƯợc chứ. Hoàng thượng nếu muốn sang thăm thần thiết cứ nói một tiếng là được, thần thiếp sẽ pha trà tiếp đón ngay. - Nàng ấy, chỉ được cái miệng thôi. Trẫm biết thừa là nàng chẳng yêu trẫm đâu, chỉ yêu ngân lượng của trẫm thôi. - Thế sao thiếp không đi yêu ngân lượng của người khác, mà cứ nhất thiết là ngân lượng của hoàng thượng. Đó chẳng phải là thiếp thực sự yêu người sao? - Ừ. Yêu ta. Là nàng nói đấy nhé! - TIểu nữ xuất ngôn, tứ mã nan truy! - Được, haha..
Chương 4 (1) Bấm để xem "Bỏ em vào ba lô, đưa em ra khỏi thủ đô. Mình cùng rời thành phố, tránh những làn khói ô tô'.. Những lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, tôi thường nghêu ngao hát vài khúc ca của hiện đại. Những bài hát mà đám người hầu ai cũng nghe nhưng không một ai hiểu gì. Nên lâu dần rồi thì bọn họ cũng không tò mò nữa. Có một ngày người của thái hậu đến cung của tôi bảo tôi qua đó. Tôi thầm nghĩ, muộn như vậy mà gọi qua, chắc chả phải là chuyện tốt lành gì. Quả đúng là như thế. Chuyện là đợt lũ lụt vừa rồi khiến bách tính vùng Bình Khang hư hại mất hơn chục tấn lúa, giờ mọi người cơ bản đều lâm vào cảnh trắng tay, rất cần sự giúp đỡ của các địa phương, nhất là triều đình chúng ta. Ôi dào, có hơn chục tấn lúa chứ là bao, bản thân tôi bán hết tài sản đi chắc cũng no được hơn chục huyện là ít. Cho nên tôi cũng đưa ra ý kiến, nếu được thì mình xin tự nguyện góp một nửa, coi như là làm phúc cho dân. Thấy tôi nói thế, Lâm Quý phi cũng đồng ý theo. Nàng nói có thể lo được một nửa còn lại không vấn đề gì. Nhưng, cuối cùng thì hoàng hậu lại khen chúng tôi và nói rằng bà đã lo được việc này rồi, không cần đến bọn tôi nữa. Giờ tôi có thể ra về. Đúng là Thái hậu mà, thâm như **. À mà không, phải nói" Gừng càng già càng cay "thì nó mới lịch sự. Thế là tôi cũng âm thầm quyên góp 1/3. Tuy là nói có Thái hậu lo nhưng nếu sau đợt này mà không thấy tên tôi thì có lẽ những tháng ngày về sau sẽ khó sống với hai mẹ con hoàng đế này mất. * * * --- Trong khi con đường buôn bán của tôi càng ngày càng thuận lợi đi lên thì những mâu thuẫn kéo theo đó cũng không ít. Bọn họ ghen tị với của hàng của tôi, liên tiếp chèn ép gây khó dễ, cử ăn quịt, ăn xin đến đập phá náo loạn, không coi ai ra gì. Vì vụ này mà tôi phải điều đến cả quan quân triều đình. Tất nhiên là phải có sự cho phép của hoàng đế. Mặt khác tạo công ăn việc làm cho đám lâu la ở chính của hiệu của tôi nên cơ bản vụ này coi như giải quyết xong. Với lại, khi nghe tin tôi là trùm của tất cả thì bọn chúng có cho ăn gan hùm mật gấu cũng đố mà dám đụng vào tôi nữa. Thế nhưng, một vài việc ngoài dự kiến lại xảy ra. Anh trai của Lâm Uyển Nhi lập công lớn, khiến bọn địch ở phương Bắc ngoan ngoãn đầu hàng mà không mất một cái tên ngọn giáo nào, cho nên hoàng thượng đặc biệt khen thưởng cho hắn. Mùa xuân năm nay, Tết tổ chức đặc biệt náo nhiệt và vui vẻ. Có một truyền thống là vào ngày lễ giao thừa, hoàng đế sẽ cùng hậu cung đi du ngoạn nhân gian. Dĩ nhiên phải cải trang là một gia đình bình thường với đám thê thiếp và nô tỳ rồi. Hôm đó, Tiểu Mai chọn cho tôi bộ y phục màu xanh nước biển, mặc lên trông rất tươi tắn. Lâm Uyển Nhi thì mặc bộ màu đỏ. Có lẽ chính hoàng thượng đã mắt nhắm mắt mở cho phép nàng mặc bộ đó vì hiện tại địa vị của nàng cũng là đứng đầu hậu cung, hơn nữa anh của nàng vừa đem lại công lớn, mặc vậy cũng không phải là quá đang lắm. Hai người bọn họ đi trên tôi, ríu rít chọn lấy bao nhiêu là đồ. Nhưng vì cầm quạt nên hoàng đế không nắm tay nàng được, chỉ có thể vừa đi vừa cười nói, trông giống như một đôi tình nhân hơn là vợ chồng. Dừng lại ở đám mặt nạ màu trắng trông rất tinh xảo, tôi quyết định bỏ chút ngân lượng ra mua. Bên cạnh nó còn có cái dùng cho nam nữa, không biết có nên mua cho hoàng đế không. Cân nhắc một hồi, tôi cũng mua lấy hai cái, để Tiểu Mai bên cạnh cầm hộ. Ấy thế mà nhoáng một cái đã không thấy đoàn người đâu. Tôi hoảng hốt một chút nhưng vội bình tĩnh lại. Ghé vào một quán ăn thịt xiên nướng, hi vọng lúc ra về bọn họ sẽ ghé qua đây. Cả hai ăn đến sập tiệm của người ta rồi thì lại có mấy đứa nhỏ ăn xin, dáng vẻ rách dưới bước đến. Tôi cầm lòng không đặng mua cho nó vài xiên và còn có gạo và ngân lượng để mang về. Tết rồi mà, ai nấy đều phải được vui vẻ, bình an. Vì gần đó có quán cháo và mì của tôi nên tôi và Tiểu Mai đã quyết định ghé qua đó xem bọn họ làm ăn thế nào, có giảm phí một chút vào dịp này như tôi đã dặn không thì phát hiện ở đó đông nghẹt người. Tất cả đều là người của tiều đình. Hoàng đế nhìn thấy tôi thì vội vã la lên:" Tiểu Hồ, ở bên này." - Trẫm biết là nàng đang ăn thịt dê nướng nên không tiện làm phiền nàng. Nhưng không ngờ đến ăn lâu quá, cho nên càng chờ thì lại càng đói. Trẫm liền gọi món ở đây luôn. Tôi cười. Cảm thấy trong lòng một cỗ ấm áp. - Thiện Tài, Thiện Hữu. Các ngươi bảo vệ nương nương cũng vất vả rồi, lại đây ăn đi. - Dạ. Sau lưng tôi bỗng dưng lù lù hai vị tráng sĩ thân thể cường tráng, vai rộng, lưng thẳng, mày kiếm, mắt sao. Thảo nào cứ có cảm giác ai đó đang theo dõi mình, khiến tôi không thể yên tâm được. - Trẫm đã dặn kĩ bọn họ phải theo sát nhất cử nhất động của mọi người, ai đi lạc thì lập tức bám theo. Ai dè cả đoàn có mình chủ tớ nàng là não cá vàng. Nàng có thấy xấu hổ về bản thân không hả? - Xấu hổ. Xấu hổ lắm. Thần thiếp biết lỗi rồi, mong hoàng thượng giơ cao đánh khẽ. - Vì đây là lần đầu tiên nên trẫm tha cho nàng. Lần sau, không có chuyện đó. Qã rõ chưa? - Thần thiếp hiểu rõ. Nói rồi tôi chạy đến bên ôm lấy tay hoàng thượng, ngồi xuống. Lâm Uyển Nhi bên cạnh cũng mỉm cười, chắc là cười chê tôi trẻ con không hiểu chuyện đây mà.
Chương 4 (2) Bấm để xem Tôi đang ngồi ở Tẩm điện cùng hoàng thượng và Nghi phi thì Lưu công công vào mang bút và mực do Tây Vực tiến cống lên. Hoàng đế nhìn những thứ này thì rất thích thú, liền bảo Nghi phi mài mực cho hắn. Tôi thì ngược lại với bọn họ, rất sợ viết. Nếu nhỡ may viết ra hoàng thượng lại phát hiện cái danh xưng "Kinh Thành đệ nhất tài nữ" chỉ là trò hề thì hắn có lẽ sẽ chém đầu tôi mất. Vậy nên cứ yên lặng ngồi làm bức tượng thì hơn. Nghi phi rốt cuộc cũng mài mực xong. Nàng kính cẩn đưa chiếc bút đã chấm mực đen lên tay hoàng thượng, hắn lại không nói trước chuyển nó qua trước mặt tôi. - Vạn Quý phi. Trẫm chưa từng xem qua thủ pháp của nàng. Tiện đây có bút, nàng hãy viết tên trẫm đi. Tôi nghe đến câu này mà hồn bay phách lạc, chỉ biết ấp a ấp úng nói: - Thần.. Thần thiếp tự hổ thẹn tài nghệ chưa bằng ai, nay lại viết trước mặt hoàng thượng, chẳng phải là múa rìu qua mắt thợ hay sao? Mong hoàng thượng xem xét. Nghi phi vốn là người nhanh nhảu cũng nói vào giúp tôi: - Hoàng thượng, tỷ tỷ lâu ngày chỉ có may vá thêu thùa, ít luyện qua chữ nên có lẽ tay sẽ bị cứng. Chi bằng để thần thiếp viết trước, tỷ tỷ viết sau một chút có được không? - Vạn Quý phi nàng thấy thế nào? - Dạ. Cứ nghe theo lời Nghi muội muội đi ạ. - Được. Nghi phi, nàng viết đi. Nghi phi quả nhiên có tài. Những nét chữ của nàng cẩn thận tỉ mỉ, nét nào ra nét đó, nhìn tổng thể cũng rất cân xứng. Tôi trước đây may là có học qua chút thư pháp, nên chữ Viêm Quân Kỳ này muễn cưỡng có thể bắt chước lại được. Chỉ là hồi đó học hành còn chểnh mảng nên hay bị thầy giáo cho vài cái thước vào tay. Cuối cùng thì cái thử thách viết chữ đã xong. Chỉ là tôi thấy tay Nghi phi không biết vô tình hay cố ý đặt lên đùi hoàng đế di chuyển qua lại, có ý gợi xuân tình. Hoàng đế cũng mỉm cười nhìn lại nàng. Cảnh này đập vào mắt tôi thành ra một màn diễn tuồng đầy bí ẩn. Thực ra thì ngay từ lúc xuyên không tôi đã biết được chuyện này sẽ diễn ra. Hoàng đế có nhiều vợ. Tôi không hi vọng hắn có thể cả hậu cung độc sủng mình tôi, mà chỉ hi vọng bản thân luôn vững vàng, vui vẻ, bổng lộc không mất đi, sự tôn kính cũng không mất đi, hi vọng hắn là một vị hoàng đế hiền đức, không động tí là bạo lực với người khác. Những điều trên, Viêm Quân Kỳ hắn làn được, lại không hay ghẻ lạnh tôi. Thế là đủ rồi. Tôi biết ý cũng xin phép lui ra. Hoàng đế ban đầu cũng hơi bất ngờ nhưng sau đó thì không quản tôi nữa. Đều là người lớn rồi, làm gì cũng nên biết ý để cùng nhau chung sống tốt hơn. * * * --- Tuy Nghi phi là kẻ nói nhiều và đôi khi nhỏ mọn nhưng tôi biết nàng không có ý xấu, cũng momg muốn tỷ muội sống hòa thuận. Nhưng còn những người khác, có thấy tôi đắc sủng mà sinh sự không thì lại là một chuyện khác. Đêm đó tôi đang ngủ thì bỗng nhiên nghe tiếng chim lợn kêu rất thảm. Đối với người cổ đại mà nói, tiếng chim này không mấy dễ chịu với bọn họ vì nó hay báo có điềm xui xẻo, chết chóc. Tôi bị đánh thức thì cũng không thể ngủ lại được nữa, liền cho gọi người hầu vào pha trà. Lúc ấy, bên ngoài Thị vệ của tôi đang cầm cung tên canh gác. Hắn đã bắn chết hai con chim lợn đang bay lảng vảng trong phủ tôi rồi. Có lẽ đây là có kẻ muốn hãm hại, không muốn cho tôi được yên. Tưởng là mọi chuyện đã kết thúc nhưng sáng ra, Tiểu Mai đi lấy nước ở giếng pha trà cho tôi thì thấy có xác của một con mèo đang trôi lềnh phềnh trên đó. Nàng sợ hãi hét toáng lên kinh động cả một góc cung. Mọi người đều chạy lại xem xác con mèo đã được vớt lên. Ai cũng bàng hoàng vì đó chính là con mèo tôi đã tặng cho Hòa tần. Sáng nay bọn tôi phải đi thỉnh an thái hậu, tiện thể báo cho nàng luôn mới được. * * * --- Chuyện này nghĩ thì đơn giản nhưng nói ra thì rất phức tạp. Nếu Hòa tần biết con mèo đang ở chỗ tôi chắc chắn là nàng ấy sẽ nảy sinh tâm lý nghi ngờ, sau này sẽ không còn tin bất kỳ vật gì tôi tặng nữa. Nhưng mà, vẫn cứ phải nói thôi. Quả nhiên, trong buổi thỉnh an, mặt Hòa tần nặng như đeo đá. Con mèo ở với nàng lâu như vậy mà giờ không tìm thấy, chắc có lẽ nàng sốt ruột lắm. Cuối buổi, tôi cố ý đi về cùng Hòa tần. Vừa nói hai chữ "con mèo", nàng đã vội quỳ rạp xuống xin tôi trách tội vì đã làm thất lạc nó. Tôi trầm mặt, nói với nàng Tiểu Hỷ của nàng đã chết rồi. Hòa tần lúc này vô cùng sốc. Nàng nằng nặc đòi về phủ tôi xem. Khi nhìn thấy Tiểu Hỷ trong chiếc hộp gỗ và có cắm mâyd bông hoa cúc trắng, trong mắt nàng ánh lên một tia căm hận không nói thành lời. Nỡ ra tay với một con mèo, đúng là hạng người vô lương tâm. Tôi cũng đưa nàng ra xem hai con chim lợn đã bị thị vệ bắn chết. Nàng suýt chút nữa đã hét toáng lên. - Loài chim này không thể tự yên có ở phủ của ta, mà hơn nữa lại là hai con. Chắc chắn có người muốn hãm hại bổn cung, không để bổn cung được yên! Giờ Tiểu Hỷ đã mất, Hòa tần như mất đi một chỗ dựa tâm lý. Nàng lại nhát ma nên tôi đành để nàng ở phủ của mình một hôm cho tiện trông coi lẫn nhau. Bản thân tôi vẫn âm thầm điều tra vụ kia nhưng dường như không có kết quả. * * * --- Ngay khi biết tin tôi và Hòa tần bị dọa cho mất mật, hoàng đế đã đặc biệt sai người làm cho tôi túi thơm có tác dụng an thần, còn Hòa tần thì được một con mèo mới. Nàng vui lắm, cứ cảm tạ hoàng thượng mãi không thôi. Về Lâm Quý phi, nàng tự tay vẽ tặng chúng tôi hai bức tranh quan âm ngồi dưới tán cây bồ đề, màu sắc hòa quyện với nhau vô cùng đẹp, có tác dụng đuổi tà ma, an thần. Tôi cảm ơn nàng, mang về treo ở giữa phòng ngủ. Bẵng đi một thời gian, mọi chuyện cũng dần qua đi. Hoàng đế biết tôi hay lo lắng nên cũng thường lui tới thị tẩm hơn, khiến cho Cẩm Tước cung cách vài ba ngày lại náo nhiệt bận rộn vô cùng.
Chương 5 (1) Bấm để xem Mùa xuân ở Tử Cấm Thành tẻ nhạt vô vị, chỉ có những đóa hoa nở rộ khoe sắc là có chút tư vị mà thôi. Tôi đi trên con đường đá hai bên toàn là cây cỏ dẫn đến đình viện, cảm thấy ở đây đã có mấy người đến trước rồi. Lâm Quý phi dáng vẻ thanh nhã đang ngồi vẽ tranh, bên cạnh là Thái hậu đang ăn hồng khô, uống trà. Nhìn qua trông giống như cặp mẹ con tình thâm vậy. Tôi đang cân nhắc không biết có nên làm phiền không thì Nhàn phi cũng đến, thành ra không có lý do để trở về rồi. - Thần thiếp Vạn Quý phi, Nhàn phi tham kiến Thái hậu, Lâm tỷ tỷ. - Đều đứng dậy cả đi. - Dạ. - Hôm nay ai gia có chút hồng khô. Nghe nói Lâm nhi nó thèm ngọt nên hẹn nó ra đây ăn và vẽ tranh cho khuây khỏa. Cứ ở lỳ trong phòng cũng không ổn. Các con đến thì cùng ngồi ăn chút đi. - Dạ, thần thiếp tạ ơn thái hậu. Lâu lắm mới được dịp thưởng thức hồng khô, thành ra tôi ăn cũng hơi nhiều. Mọi người trong cung đều biết tôi ăn uống không cần giữ dáng, không sợ béo phì, cho nên cũng học tập tôi ăn nhiều một chút, không giảm cân nữa. Thế nhưng, tôi cũng theo lệ biếu họ chút nhãn lồng thơm ngon của Kinh thành. Năm qua tôi làm ăn khá, còn kinh doanh thêm mặt hàng này, nên ai nấy cũng đều rất thích thú. Nhàn phi vì gia cảnh không được tốt nên cũng góp chung với tôi làm kinh doanh. Nói góp chung nhưng thực ra tôi giúp đỡ nàng là chính, nàng có phải ra cửa tiệm bao giờ đâu. Được cái, Nhàn phi lại có mấy ca ca trong dân gian, thay vì thích làm quan thăng tiến thì bọn họ lại thích kinh doanh, cũng đã phụ tôi mở thêm mấy cửa tiệm buôn trang sức rồi đấy. Mải nói chuyện, tôi không chú ý đến sắc mặt Lâm Quý phi trông rất khó coi. Hỏi ra mới biết nàng có thai, đã nghén hai tuần nay rồi. Quả là một tin tức đầy bất ngờ. Ai cũng không nghĩ đến nàng lại là người đầu tiên mang ling thai cho hoàng đế. Thảo nào mấy ngày nay, bên Kinh Dịch phòng cứ ồn ào hết cả lên. Bọn họ nói năm nay hoàng đế nhất định có quý tử, rồi là có sao Hoàng hậu soi chiếu, nhất định phải nhân thời cơ mà lập hậu đi thôi. Nghe qua cũng biết đây là nhạc phe ủng hộ Lâm Quý phi. Thật là lộ liễu hết sức. Nhưng mà hoàng đế vẫn không thấy có phản ứng gì đặc biệt. Bên lễ bộ thì đã rục rịch chuẩn bị các đồ dùng cần thiết cho nghi thức sắc phong hết cả rồi. Hôm đó, tôi đang đi thỉnh an Thái hậu về thì nhận được tin Lâm Uyển Nhi được sắc phong Hoàng Quý phi. * * * --- Việc này đến coi như là lẽ tất nhiên. Nhưng mà có người không phục lắm, vẫn canh cánh trong lòng vị trí hoàg hậu kia. Tôi thì càng không quan tâm, ai làm hoàng hậu cũng được, nếu tốt tôi sẵn sàng ủng hộ, nhược bằng xấu thì sẽ ngày ngày nói với hoàng đế. Tôi không tin hoàng đế lại là kẻ không biết phân biệt phải trái. Thời điểm hoàng hậu sắp lâm bồn, ngoài biên cương có sự thay đổi nhân sự. Mã tướng quân thay cho Nghiêm tướng quân làm thống lĩnh biên ải phía Nam, còn Nghiêm tướng quân lại về kinh thành làm thủ lĩnh Cấm Vệ quân. Ai cũng biết Nghiêm tướng quân xuất thân trong một gia đình làm nông, tính tình cương trực thẳng thắn, tuyệt đối trung thành, sẽ không vì chút lợi lộc mà nghiêng về bất cứ bên nào cả. Với lại, hắn đã có mấy năm vào sinh ra tử cùng hoàng đế, cùng hoàng đế lớn lên, nên sẽ không có chuyện phản bội lại chủ tử của mình. Lần này Lễ bộ làm một buổi tiệc đón tiếp, cả hậu cung cũng tham gia. Nghiêm tướng quân đẹp trai phong độ, còn trẻ nhưng đã sớm quen với sóng gió thao trường nên cứng cỏi hơn người thường. Nếu đem hắn so với tài nghệ bắn cung của Ngô Bân – Trợ thủ đắc lực bên cạnh hoàng đế thì ai hơn nhỉ? Thời điểm yến tiệc đã xong xuôi thì chúng tôi xem một vài tiết mục ca múa nhạc. Đang trên đà hăng say thì bỗng nhiên cô nương đang múa bị vấp tấm thảm ngã lăn ra đất. Tôi theo quán tính đứng dậy, một vài vị ma ma và cung nữ cũng xông tới. Cái thảm lông dày này, quả nhiên vô tích sự mà! Mất khoảng một lúc, mọi chuyện cũng ổn định trở lại. Thảm cũ thay bằng thảm dệt mới, người múa người hát lại nhộn nhịp như trước. Giữa giờ, hoàng đế bỗng đề cập đến chuyện ban hôn cho Nghiêm tướng quân. Sắc mặt Lâm Hoàng quý phi bỗng nhiên trầm xuống. Nghi Quý phi kéo kéo ống tay áo tôi. Tôi theo quán tính nhìn sang. Nguời ở dưới điện là Minh Hòa công chúa, con út của tiên đế, năm nay vừa tròn mười sáu tuổi. Trông mặt cô bé thì vẫn còn non nớt lắm. - Tiểu muội muội này của trẫm đã đến tuổi cập kê rồi. Nghe nói ngươi vẫn chưa có ý trung nhân, chi bằng chọn muội ấy đi. - Nghe danh công chúa đã lâu, nay mới được gặp mặt, quả là nghiêng nước nghiêng thành. Nhưng mà bẩm hoàng thượng, thần mới về đây chưa lâu, mọi thứ còn lạ lẫm, chỉ sợ công chúa không chịu được khổ thôi. Chi bằng.. - Ý khanh là ta đợi khanh thêm một, hai năm nữa, sự nghiệp ổn định rồi thì mới cân nhắc đến muội ấy? - Hoàng thượng anh minh. - Ừm. Cũng có lý. Minh Hòa, muội nghĩ sao? - Muội.. Muội không sợ khổ đâu. Muội muốn ở bên huynh ấy, giúp đỡ cho huynh ấy. - Công chúa.. Thần.. - Hèm. Muội đừng có làm khó cho người ta thế chứ. Phải nghe lời, biết chưa? - Lâm Hoàng quý phi, nàng nghĩ sao? Nghe gọi đến tên mình, Lâm Uyển Nhi như đang lạc vào cõi vô định nào đó bỗng tỉnh lại, ngập ngừng nói: - Tất cả do hoàng thượng định đoạt. Thần thiếp xin nghe theo người. - Thế còn Vạn Quý phi, nàng thấy sao? - Bẩm hoàng thượng. Chuyện chung thân đại sự là chuyện cả đời, phải được sự đồng ý của cả đôi bên mới ổn. Với lại công chúa tuổi còn nhỏ, chưa chắc lấy tầm này đã là tốt cho muội ấy. - Nàng nói đúng lắm. Minh Hòa muội muội, muội chờ hai năm nữa vậy. - Dạ, hoàng thượng. * * * --- Trên đường hồi cung, tôi gặp lại Nghiêm Trường Phong. Hắn cảm ơn tôi đã giải vây lúc nãy, tôi lại cười bảo đó là vì tôi nghĩ cho công chúa mà thôi. Lát sau, hắn lại kể chuyện ở phủ đã có người thương, hẹn hai năm sau mãn tang chị gái nàng thì cưới, cho nên bản thân không thể thích ai. - Dù cho ngươi có sủng vị tiểu thư kia hơn thì ngươi cũng nên biết công chúa sẽ là thê tử chính thất. Nàng ta cũng chỉ có thể ở hàng sau, làm một thiếp thất bình thường mà thôi. - Thần hiểu rõ. Cho nên vẫn là xin nương nương nếu có cơ hội thì hãy khuyên công chúa. Nếu phải trả giá gì thần cũng xin nhận. - Trả cái gì mà trả chứ. Chuyện này ngươi cứ yên tâm đi. Bổn cung sẽ nghĩ cách giúp cho. Bổn cung chỉ hi vọng ngươi kiên trì với lựa chọn của mình, đừng sau này hối hận. - Thần quyết không hối hận! -.. cũng như cái cách mà hoàng thượng giữ lại ngươi nương thuở xưa, quyết không thay đổi. Dường như Nghiêm tướng quân trong giây phút xúc động đã nói ra chuyện gì đó của Vạn Linh Hồ mà ta không biết. Kiểu này phải về hỏi lại Tiểu Mai mới được.