Con đã đi rất xa rồi Ngoảnh nhìn lại vẫn gặp ánh đèn thành phố Sau cánh rừng, sau cù lao, biển cả Một ánh đèn soi sáng đến nơi con Và lòng con yêu mến, xót thương hơn Khi con nghĩ đến cuộc đời của mẹ Khi con nhớ đến căn nhà nhỏ bé Mẹ một mình đang dõi theo con Giữa bao nhiêu mưa nắng đời thường Đã có lúc lòng con hờ hững Thấy hạnh phúc của riêng mình quá lớn Ngỡ chỉ mình đau đớn xót xa thôi Giữa bao nhiêu năm tháng ngược xuôi Đã có lúc lòng con đơn bạc Quên cả những điều tưởng không sao quên được Như người no quên cơn đói của mình Sao đêm nay se thắt cả lòng con Khi con gặp ánh đèn thành phố Nơi mẹ sống, mẹ vui buồn, sướng khổ Chỉ một mình tóc cứ bạc thêm ra Sao đêm nay khi con đã đi xa Lòng con bỗng bồn chồn quay trở lại Bên đời mẹ nhọc nhằn dầu dãi Nỗi mất còn thăm thẳm trong tim Đời mẹ như bến vắng bên sông Nơi đón nhận những con thuyền tránh gió Như cây tự quên mình trong quả Quả chín rồi ai dễ nhớ ơn cây Như trời xanh nhẫn nại sau mây Con đường nhỏ dẫn về bao tổ ấm Con muốn có lời gì đằm thắm Ru tuổi già của mẹ tháng năm nay.