Truyện Ngắn Kiên Trì, Hạnh Phúc Sẽ Đến - Diệp Hạ

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Diệp Hạ, 27 Tháng tư 2020.

  1. Diệp Hạ

    Bài viết:
    41
    Tên truyện: Kiên trì, hạnh phúc sẽ đến

    Tác giả: Diệp Hạ

    [​IMG]

    15 tuổi, tôi cảm nắng một anh chàng giảng viên. Vào một ngày nhàm chán, vẫn lướt mạng như mọi khi và tôi tình cờ bắt gặp tấm ảnh của anh. Tôi bị thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tôi bắt đầu tìm hiểu về anh, biết anh là giảng viên và được rất nhiều học trò yêu mến, lòng hiếu kì nảy sinh và rồi, tôi cũng tìm ra facebook của anh. Anh hơn tôi 14 tuổi, còn rất trẻ nhưng đã làm giảng viên được vài năm. Tôi gửi lời mời.. nhưng anh không đồng ý, một chút thất vọng hiện lên trong lòng. Sau thời gian dài không thấy anh xuất hiện trên mạng nữa, chút tò mò cùng thán phục trước đây cũng dần tan biến.

    16 tuổi, khi tôi đã quên mất sự tồn tại của anh, anh lại cho tôi hy vọng. Thật khó tin, trước hàng ngàn lời mời của biết bao người ngoài kia, của biết bao học trò được anh giảng dạy, của bao cô gái xinh đẹp, anh lại chấp nhận lời mời kết bạn của tôi, một đứa thiếu niên không nổi bật, không tài giỏi. Tôi đoán anh chấp nhận bừa. Tôi có cơ hội tìm hiểu về anh nhiều hơn, biết những chuyện xảy ra quanh đời sống của anh. Không hiểu sao, tôi lại hứng thú về anh như vậy. Đốm lửa ấy cứ nhen nhóm trong tôi ngày một lớn, tôi quyết định sẽ thi vào trường đại học mà anh công tác.

    17 tuổi, tôi lao đầu vào học vì biết muốn vào ngôi trường đại học kia sẽ rất khó khăn, vì nó là trường top đầu cả nước, lấy điểm rất cao và tỷ lệ chọi rất lớn. Gian nan quá, nhưng tôi quyết không bỏ cuộc. Có cực nhọc đến mấy, tôi cũng phải đỗ đại học!

    18 tuổi, tôi đỗ đại học, chính thức trở thành sinh viên của trường đại học danh giá kia. Đến lúc này, tôi vẫn không hề biết mình sẽ phải tiếp tục cuộc hành trình mới, sẽ vất vả hơn bội phần.

    Mặc dù là sinh viên của trường, nhưng gặp được anh đâu có dễ, lớp tôi theo học cũng không được anh dạy. Cơ hội không tự nhiên mà đến, cơ hội là do mình tạo ra, không bằng cách này thì bằng cách khác. Tôi hỏi sinh viên trong trường về tiết dạy của anh, sưu tầm ảnh của anh từ các anh chị khóa trước, thậm chí, tôi còn dò hỏi cả về chiếc xe của anh. Tôi tham gia các tiết học của anh khi rảnh rỗi, theo dõi anh khi ở trong trường, cũng biết được nơi anh đang sống. Quả thực, anh giống hệt như tưởng tượng của tôi cùng nhận lời nhận xét trên mạng: Cao ráo, đẹp trai, lịch lãm và nam tính. Mưa dầm thấm lâu, tôi thích nhưng không dám nói, chỉ biết lẳng lặng quan sát anh từ xa, âm thầm vui vẻ khi thấy anh cười hay thích thú với thái độ nghiêm túc của anh khi giảng bài.

    19 tuổi, anh phụ trách lớp tôi phần Logic học. Tôi có cơ hội ngắm anh, được nghe giọng nói trầm ấm của anh nhiều hơn, được tiếp xúc với anh dưới danh nghĩa học trò của anh. Điều đó khiến tôi hạnh phúc. Anh tồn tại trong tâm trí tôi mọi lúc mọi nơi, khảm vào tôi những rung động và xúc cảm của một trái tim yêu, yêu âm thầm và lặng lẽ. Tôi quyết định sẽ tỏ tình, nói ra hết thảy tình cảm của mình với anh. Thế nhưng thật trớ trêu, theo sau anh ra xe, tôi thấy anh tay trong tay với một cô gái, cô ấy cũng là giảng viên nổi tiếng của trường. Cô ấy khoác tay anh, họ vui vẻ, cười đùa như những cặp tình nhân. Hình như, họ đang hẹn hò.

    Hết rồi! Tình cảm sâu đậm thì có gì, trái tim thủy chung có là gì, bao phấn đấu nỗ lực kia có là gì? Có là gì khi chỉ là đơn phương? Tôi tự mình đa tình, tôi yêu anh, anh đâu biết, tôi chỉ là một sinh viên bình thường, đâu thể so sánh với thân phận giảng viên cao quý kia. Cô ấy thanh lịch, chín chắn, rất xứng đôi với anh, tôi vẫn ngây ngô, chưa trải rõ sự đời thì làm sao lọt nổi vào mắt anh cơ chứ? Nực cười! Bao hy vọng đều tan biến hết rồi, vĩnh viễn..

    Từ bỏ, để bản thân không phải mệt mỏi nữa, và cũng là chúc phúc cho anh.

    Anh vẫn lên lớp đều đặn, vẫn có những bài giảng hấp dẫn và dễ hiểu, vẫn thu hút các học sinh nữ, chỉ có tôi là khác. Khác với khuôn mặt rạng rỡ cùng ánh mắt hào hứng trước kia, giờ đây tôi chán nản biết nhường nào. Tôi dõi theo anh bằng cặp mắt đượm buồn trong mỗi tiết học, bi thương mà tuyệt vọng.

    Sau tiết học, khi tất cả sinh viên đều ra về, anh dặn tôi ở lại. Nếu như trước đây, tôi chắc hẳn sẽ vui mừng đến tột đỉnh, nhưng giờ tôi lại buồn bã đến não lòng. Chắc anh muốn nhắc nhở tôi vì không tập trung trong giờ học đây.

    "Này, em rất ghét môn này sao? Sao tôi thấy em chẳng có chút tinh thần học nào trong giờ vừa qua thế?"

    "Em xin lỗi!"

    "Tôi thấy các tiết trước em rất hăng say nghe giảng, sao tiết này lại ủ rũ thế hả?"

    "Xin lỗi thầy!" Hóa ra anh có để ý đến tôi, nhưng cũng chẳng khiến tôi vui vẻ chút nào khi biết anh đã có bạn gái cả.

    "Đừng có xin lỗi mãi thế. Nói lý do tại sao tiết này em lại lơ đãng như vậy, ngay lập tức!". Anh quát.

    Có vẻ như anh đang rất giận dữ vì thái độ của tôi. Tôi cũng muốn trả lời dài hơn, nhưng không nói ra được, tôi sợ tôi nói nhiều hơn 3 chữ kia thì nước mắt sẽ rơi. Tôi không muốn yếu đuối như thế. Nhưng thái độ lạnh nhạt này của anh dường như thúc đẩy cảm xúc trong lòng tôi lên đến cao trào. Tôi không chịu được nữa mà nói tay đôi với anh, theo đó là dòng nước mắt của trái tim tan vỡ:

    "Thầy thôi đi có được không? Em thích thầy, nhưng thầy lại có bạn gái, làm thế nào mà em có thể như trước đây? Chẳng lẽ không được buồn, phải tỏ ra vui vẻ mà hào hứng nghe thầy giảng? Xin lỗi, em không mạnh mẽ như vậy được!"

    Anh có vẻ cũng bất ngờ trước màn này của tôi, lúng túng rồi đáp lại: "Cái gì? Tôi.. tôi có bạn gái? Khi nào?"

    "Thầy đừng có chối. Em đã thấy hai người ở cùng nhau ngày hôm qua, thầy còn đưa cô ấy về nhà thầy nữa!"

    "Đừng.. đừng khóc nữa! Tôi xin em đấy! Cô ấy là chị họ tôi, về nhà em trai lấy chút đồ chẳng lẽ không được?"

    "Thầy đang nói thật sao? Cô ấy và thầy là chị em?"

    "Thật!" Anh trả lời một cách dứt khoát câu hỏi của tôi. Hai người họ là chị em, vậy có phải là tôi còn cơ hội không? Lúc này, tôi cũng không biết nên làm gì hay nói gì nữa, chỉ biết khóc vì vui mừng và sung sướng, nhưng lại không biết một bên kia ai đó đang lo lắng vì những giọt nước mắt của tôi.

    "Xin em, nín được không? Tôi không muốn có một cô bạn gái mít ướt đâu."

    What the ahihi! Tôi vừa nghe cái gì thế này, bạn.. bạn gái? Tôi nhất thời đơ ra vài giây, có phải tôi nghe nhầm không nhỉ: "Bạn gái? Thầy nói em ạ?"

    Anh nhìn tôi, nghiêm túc và trả lời một câu, đây cũng là câu nói khiến tôi khắc cốt ghi tâm, không thể nào quên được trong suốt quãng đời còn lại:

    "Đúng, nếu nín khóc, tôi sẽ cho em cơ hội trở thành bạn gái tôi!"

    "Tại sao lại là em?" Tôi thấy khó hiểu, sao anh lại chọn tôi trong hàng trăm cô gái xinh đẹp, quyến rũ, tài giỏi ngoài kia? Chẳng lẽ tôi nổi bật hơn họ? Chắc không đâu. Hay.. anh "say" tôi từ cái nhìn đầu tiên. Không, chắc chắn không phải!

    "Vì em khác người, có ai lại đi đặt cái avt đỏ chói như em không? Có ai lại theo tôi về đến tận nhà, theo tôi lên lớp nghe giảng mặc dù chẳng phải tiết học của mình, có ai lại nhòm ngó xe của tôi đến mức camera hành trình toàn là khuôn mặt của em không hả? Em đã trung tình như vậy, hà cớ gì tôi lại không mở lòng? Mà mẹ tôi cũng chọn em rồi, chính bà ấy là người đã chấp nhận lời mời kết bạn của em đấy!"

    * * *

    Tôi 20 tuổi, anh 34 tuổi, người thầy năm nào tôi điên cuồng theo đuổi giờ đã là chồng của tôi. Lúc trước, thầy dạy tôi học, bây giờ, thầy dạy tôi cách làm vợ, hơi xấu hổ nhưng thực ra là dạy cách "quyến rũ chồng trên giường"..

    Khác với nhiều người, tôi có một người mẹ chồng rất tâm lí và yêu thương con dâu hết mực. Đặc biệt, tôi được mẹ chồng phong tặng chức danh "vị cứu tinh" của đời con trai bà. Hóa ra ngày xưa bà lo chồng tôi có vấn đề về giới tính hoặc gặp chướng ngại tâm lí trong tình yêu, 30 tuổi mà vẫn chưa có bạn gái nên lén lút xem trộm facebook của anh rồi chấp nhận kết bạn của tôi, giúp chúng tôi có cơ hội tìm hiểu nhau để dệt lên câu chuyện tình yêu thật đẹp.

    Tôi hạnh phúc lắm, hạnh phúc vì có một người luôn thấu hiểu và che chở cho tôi, nhường nhịn và chịu đựng những thói xấu của tôi, cùng tôi đi qua những năm tháng của cuộc đời để làm nó đẹp đẽ và rực rỡ sắc màu hơn bao giờ hết. Tôi yêu anh - người chồng tuyệt vời của tôi!

    Hết.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng tư 2020
  2. Meii748

    Bài viết:
    14
    Chào bạn, mình là Meii thành viên của From To Zero, mình vừa đọc xong đoảnKiên trì, hạnh phúc sẽ đến của bạn và mình có đôi chút nhận xét.

    Nội dung thì mình khá là thích thể loại này Thanh xuân vườn trường, tình yêu thầy trò đó là điểm cộng bởi thể loại đó cũng được khá nhiều người thích. Câu chuyện mang lại cảm giác chân thật từ sự kết hợp của ngôi thứ nhất và cốt truyện không quá "ảo".

    Diễn biến của câu chuyện này có lẽ hơi nhanh bởi nữ chính theo đuổi nam chính xong quên đươc rồi nam chính lại xuất hiện. Cậu chưa nêu được một số biểu hiện thể hiện rằng nam chính thích nữ chính.

    Và trong lúc nam chính công khai thích nữ chính thì cách nói chuyện có vẻ không giống là thích.

    Đầu tiên là giọng lạnh lùng tra hỏi như mọi thầy giáo sau đó lại là tức giận vì lí do nữ chính lơ đãng trong tiết học của anh. Cuối cùng anh công khai thích nữ chính. Cậu thấy đó diễn biến khá đơn giản và quá nhanh.

    Thôi thì cũng chúc cậu có những tác phẩm thật là hay. Lần đầu góp ý thông cảm
     
    Love cà phê sữaDiệp Hạ thích bài này.
  3. Diệp Hạ

    Bài viết:
    41
    Rất cảm ơn lời nhận xét của bạn, mình thấy bạn nhận xét rất chuẩn. Do mình mới viết truyện nên chưa được tốt, mình sẽ cố gắng phát huy ở những lần sau. Hy vọng bạn sẽ tiếp tục theo dõi những bài sau của mình và cho những lời góp ý giá trị như này nhé. Thank you so much!
     
  4. Meii748

    Bài viết:
    14
    Mik cũng mới tập tành vt truyện à
     
  5. Diệp Hạ

    Bài viết:
    41
    Mới viết mà bạn giỏi ghê, ghen tị~~
     
  6. Thần thoại Cố gắng lên!

    Bài viết:
    146
    Chuyện viết vậy hay lắm, chỉ là cuộc nói chuyện lúc nam chính và nữ chính nói với nhau có hơi quá nhanh, bạn cũng có thể thêm vài tình tiết. Dù dài một chút nhưng truyện đỡ bị sơ sài khúc tỏ tình. Lúc tỏ tình thì nên đặc biệt hơn một chút. Tui cũng không biết viết lắm đâu, chỉ là người mới thôi. Nhưng mà đọc đoạn đấy cái ý tưởng nó nảy sinh.

    Đây là ý kiến của riêng tui thôi. Hãy tha thứ và đừng truy cứu tui ngheng.

    Và cuối cùng chúc bạn thành công trong những tác phẩm tiếp theo.
     
    Diệp Hạ thích bài này.
  7. Diệp Hạ

    Bài viết:
    41
    Em cảm ơn ạ, đoạn nam nữ chính nói chuyện với nhau em cũng muốn sửa lắm nhưng chưa biết sửa sao cho hợp lí. Em sẽ tiếp thu và cố gắng hơn ở những truyện lần sau, mong anh/chị sẽ ủng hộ em, thank you~
     
    Thần thoại thích bài này.
  8. Thần thoại Cố gắng lên!

    Bài viết:
    146
    Sẽ ủng hộ những bài sau, cứ gọi là a thần là được rồi. Hi hi hi!
     
    Diệp Hạ thích bài này.
  9. Diệp Hạ

    Bài viết:
    41
    Vâng ạ, em cảm ơn!
     
    Thần thoại thích bài này.
  10. Thần thoại Cố gắng lên!

    Bài viết:
    146
    Không có gì *-*
     
    Diệp Hạ thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...