Kí Ức Tác Giả: Hoàng Yến Thể Loại: Truyện ngắn, Hiện đại Link Thảo luận - Góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Hoàng Yến Chương 1 Đình Nguyên Hai người chạm mặt nhau ở con phố, Đình Nguyên nhìn cô gái phía trước thật quen. Rõ ràng là một cô gái lai Tây, mà con gái lai Tây có bao giờ xuất hiện ở nơi đồi núi hoang vu như này. Thật lạ, vậy mà anh lại thấy cô quen mặt. Mái tóc xoăn xoăn của cô uốn lượn theo gió, đôi mắt nai xinh đẹp dừng lại trên người anh thật lâu. Chiếc váy dài qua gối chuyển động theo từng nhịp chân của cô và biến mất thật nhanh ở ngã rẽ ven rừng. Đình Nguyên tặc lưỡi, ở cái nơi hoang vu này hiếm mà kiếm được một cô gái xinh đẹp như vậy. Nắng trời chiếu rọi lên cánh tay mạnh mẽ của anh làm hiện rõ hình xăm thật dài, có lẽ cô gái kia là chú ý đến hình xăm này của anh. Năm nay Đình Nguyên hai mươi hai tuổi, anh từ nhỏ đã sống lưu lạc đầu đường xó chợ vì anh không có gia đình, đương nhiên anh cũng không có người thân. Là một thằng con trai, Đình Nguyên không bao giờ cho phép bản thân mình chùn bước và đó là lý do anh vẫn sống thật tốt đến bây giờ. Đình Nguyên rảo bước về nhà, nhà của anh là một khu biệt thự bỏ hoang ven biển. Những bức tường ở đây đã cũ kĩ đến mức tróc từng mảng sơn vàng, thay vào đó là một màu trắng ố vàng. Nhưng anh vẫn cảm thấy thật tốt. Chỉ là hôm nay Đình Nguyên không còn tâm trí để làm việc, hình ảnh của cô gái ban nãy vẫn luôn tồn tại trong tâm trí của anh. Anh uể oải lôi thân thể nặng như chì đi dọc ven bờ biển, chỗ anh làm việc chỉ cách "nhà anh" tầm năm trăm mét. "Nguyên, mày không tin được đâu, hôm nay tao thấy một con bé xinh cực. Tao chưa từng thấy đứa nào xinh như vậy." Là giọng của Lâm Uy, hắn cũng là một đứa mồ côi giống như anh, anh quen biết hắn cách đây hai năm, là thời điểm anh vừa mới đặt chân đến đây. "Con bé lai Tây đúng không? Hồi chiều tao mới thấy nó ở trên phố." Đình Nguyên không buồn liếc nhìn Lâm Uy, anh vác tấm gỗ trên vai đặt mạnh xuống sàn cưa. Sức nặng của tấm gỗ làm vai anh như nghiêng hẵn sang một bên. Đình Nguyên thừa nhận sự xuất hiện của một cô gái xinh đẹp ở nơi này đối với những thằng con trai như anh và Lâm Uy đương nhiên sẽ gây sóng gió trong lòng, nhưng chỉ là một chút thôi. Vì anh biết cả một đời này anh sẽ không xứng đáng với bất kì cô gái nào. Không tiền bạc, không gia thế thì đào đâu ra người yêu, Đình Nguyên tự mỉa mai bản thân quá phận. Thế mà buổi tối hôm đó anh lại ngủ mơ thấy cô gái kia. Cô xinh đẹp như thiên tiên. Trong giấc mơ anh và cô cùng nắm tay nhau chạy qua con hẻm nhỏ, một chiếc lá rơi nhẹ trên mai tóc của anh, xong lại theo gió đáp xuống vai gầy của cô. Hóa ra lúc cô cười lại đẹp như vậy, anh có thể thề với trời anh chưa từng thấy ai lại có một đôi mắt đẹp như cô vậy. Hai người cô lo vô nghĩ chạy dọc trên đường đất vàng. Gió biển mạnh quật lại làm cay cay đôi mắt của anh, đôi môi đã nhiễm mùi muối biển mằn mặn. Sau đó, anh giật mình tỉnh dậy, đầu anh đau buốt, kể từ hai năm trước anh liền hay bị đau đầu. Thỉnh thoảng Đình Nguyên lại lên cơn đau, có lúc anh đau đến hôn mê. Nhưng tối nay cơn đau âm ỉ này lại không làm anh khó chịu chút nào, có lẽ là vì anh vừa mơ một giấc mơ thật đẹp. Cuộc sống vô vị của Đình Nguyên cứ thế mà trôi qua, ngày ngày anh lại ra xưởng đóng gỗ, nhưng thỉnh thoảng anh lại cố ý đi ra biển, anh cảm thấy đi dọc bờ biển cũng không tệ như mình nghĩ. Hôm trước Lâm Uy mới nói cho anh biết cô gái lai Tây xinh đẹp kia đến đây để chụp ảnh cưới. Hắn cũng nói chồng sắp cưới của cô thật bảnh, là một anh chàng cao to, nhìn qua đã biết là người có tiền. Và điều đó là đương nhiên vì anh ta chính là ông chủ của anh. Anh đến đây làm đã được hai năm, thế mà chưa bao giờ gặp mặt ông chủ, như vậy cũng không ngờ được ông chủ lại trẻ như vậy. Theo như Lâm Uy nói thì người đàn ông kia chỉ mới hơn bọn họ chừng hai, ba tuổi. Đình Nguyên đi dọc theo bờ biển, tiếng gió gào thét cứ cuộn vào mặt anh làm hất tung mái tóc dài. Đình Nguyên cứ đi dọc thật chậm, anh nhìn xa xăm như tìm một tia sáng trong cuộc đời của anh. Sóng biển đừng đợt đập vào bàn chân trần của anh, cảm giác ran rát dưới lòng bàn chân làm anh nhíu mày thật chặt. Đình Nguyên toan đi về nhà. Bỗng.. phía sau anh xuất hiện một cái bóng dài chồng chéo lên cái bóng của anh, anh xoay lưng lại. Đập vào đôi mắt hoa đào của anh là chiếc váy dài qua đầu gối. Người con gái đứng sau lưng anh vẫn đẹp như vậy. Anh thấy cô đang cười với anh. "Chào anh, anh có thể đi dạo với em được không?" Giọng cô gái nhỏ nhẹ, nụ cười cùng chiếc răng khểnh nhỏ của cô thu hút tầm mắt của anh. Đình Nguyên bối rối, đây chỉ là mơ thôi đúng không, lần đầu tiên trong đời lại có một cô gái lại chủ động bắt chuyện với anh như vậy. Anh nhìn thấy cô vui vẻ cúi xuống cởi đôi giày hàng hiệu đặt trên nền cát trắng. Bàn chân trần mũm mỉm của cô chậm rãi đến gần anh. Anh lại thấy bàn tay mảnh khảnh của cô nắm chặt lấy bàn tay khô ráp đầy vết chai sạn của anh, thế mà cô lại không ngại. Cô dắt anh chạy dọc theo bờ biển, mặc kệ những gợn sóng bao phủ lấy bàn chân của hai người, cũng mặc kệ chiếc váy dài của cô đã ướt một mảng. Hai người sau đó lại chạy dọc trên đường phố, anh thấy cô ấy cũng không giống như người mới đến đây lần đầu. Bàn chân nhỏ của cô chạy khắp nơi, cho đến khi cô cùng anh cùng dừng chân tại một tòa tháp cao. Nhìn đôi mắt háo hức của cô anh lại cảm thấy thật quen thuộc, hai người nhanh chóng trèo lên tháp cao, cô thế mà dẫn anh chạy qua từng đoạn hành lang trong tháp. Đôi mắt của cô sáng như vì sao trên trời, hướng đến anh lại như van nài: "Anh nhảy cùng em một điệu được không?" Cô nỉ non ôm cánh tay của anh đưa qua đưa lại. Nhìn cô như vậy anh không nỡ từ chối, anh gật đầu thay cho câu đồng ý. Hai người cùng nhau chìm đắm trong điệu Twist. Đình Nguyên bây giờ mới phát hiện hóa ra anh cũng biết nhảy, thế mà trước giờ anh không hề hay biết. Nhìn làn váy nâu của cô xòe rộng theo từng nhịp chân của cô mà Đình Nguyên như bị cuốn sâu vào. Anh không thể rời mắt khỏi bóng dáng ở trước mặt. Cô trước mặt anh dù làm gì cũng vẫn xinh đẹp như vậy. Thế là mãi đến khi trời sẫm tối anh và cô gái lai Tây ấy mới ra về. Anh vẫn còn nhớ lúc cô cùng anh đi dạo, cô tung tăng vui vẻ đến mức nào, vậy mà lúc ra về cô gái ấy như trở thành người khác vậy, nhìn cô vừa lặng lẽ lại có chút u uất. Có lẽ cô ấy sợ anh sẽ không bao giờ cùng cô đi dạo nữa. Đình Nguyên không giỏi an ủi người khác, anh chỉ có thể nhàn nhạt nói với cô: "Đừng buồn, nếu rảnh thì tôi sẽ đi dạo cùng cô." "Có lẽ hôm nay là ngày cuối cùng em gặp anh. Mai em đám cưới rồi, sau đó sẽ trở về Anh, mãi mãi không còn cơ hội quay lại đây nữa. Anh nhớ giữ sức khỏe nhé." Cô gái vẫn cười tươi với anh nhưng anh có thể cảm nhận được chua xót trong nụ cười của cô, có vị đắng cũng có vị mặn của nước mắt. Nhìn cô như vậy không hiểu sao lòng anh lại có chút đau. Hai con người xa lạ lại là lần đầu tiên gặp nhau, chia tay lại có cảm giác không nỡ rời xa như vậy ư? Sau hôm đó, Đình Nguyên không còn gặp cô gái lai Tây nữa. Có lẽ là sau đám cưới cô đã đi về Anh rời khỏi vùng đất cằn cỗi này. Đình Nguyên cảm giác như chính bản thân mình đã điên rồi, chỉ gặp cô đúng hai lần thế mà từ sau hôm đó cô vẫn luôn xuất hiện trong giấc mơ của anh như đoạn phim tua chậm. Lúc thì cô hồ hởi ôm cánh tay của anh, dẫn anh đi dọc suốt bờ biển, lúc thì cô lại dắt tay anh chạy trên đoạn đường phố. Thỉnh thoảng trong giấc mơ huyền ảo của anh, hai người lại cùng nhau nhảy một đoạn Twist. Và trong những giấc mơ của anh, làn váy dài của cô lúc nào cũng sẽ tung lên tung xuống theo từng bước chân của cô. Có một ngày Đình Nguyên mơ thấy anh và cô đứng trên tòa tháp trắng, bước chân của cô chầm chậm đi đến anh, cô kiểng chân hôn anh một cái thật sâu. Lại có một ngày anh nằm mơ thấy cô khóc thật to, tiếng khóc của cô đánh vào lòng anh đau đớn. Những mảng hình ảnh lúc rõ lúc mờ hiện lên trong tâm trí, anh thấy bóng dáng của cô giận dữ, cô giơ bàn tay, giận dữ tát mạnh vào mặt anh. Và đó chính là lần cuối cùng anh mơ thấy cô.
Chương 2 Tiểu Mỹ Ái Tiểu Mỹ Ái quen với Đình Nguyên trong một lần cô theo anh Trần Khải đến vùng đất cằn cỗi ấy du ngoạn. Còn nhớ ngày cô mới đến cô cứ mãi rong chơi như chú thỏ nhỏ lâu ngày mới được thả. Vậy mà cô lại quen anh tại đây. Cô ngày ấy là một cô nhóc ngây ngô, còn anh lại là một cậu con trai chững chạc. Anh khôi ngô, lại có một vẻ ngoài cá tính, cả đời này có lẽ cô sẽ không còn được gặp một chàng trai nào vừa mạnh mẽ lại lạc quan như anh. Ngày cô đến đây thường hay ra xưởng gỗ ven biển, cô lén nhìn anh Trần Khải phân công cho người làm, không ngờ lại gặp Đình Nguyên. Đình Nguyên hơn cô một tuổi, có lẽ vì vậy mà cô cảm thấy chơi với anh thật hợp. Vậy là cô luôn tìm cớ để lôi anh ra ngoài chơi. Hai người vẫn thường rượt đuổi nhau trên đường phố nhỏ, con đường mà dù có bao nhiêu năm quay lại vẫn nhuộm một màu đất. Mỹ Ái rất thích biển, đôi mắt của cô luôn dõi theo những gợn sóng theo gió đập vào nhưng Đình Nguyên lại không thích biển, anh chỉ thích vùi bàn chân trong cát sau đó lặng lẽ ngồi nhìn cô chạy dọc trên bãi dài. Thỉnh thoảng cô lại bơ đi vẻ mặt bất đắc dĩ của anh, liều mạng kéo anh chạy thật nhanh trên biển để xem anh còn ghét biển nữa không. Hai người đôi khi lại du ngoạn trên những khu đất trống hay lại lang thang trong rừng, nhưng anh và cô vẫn thường hay đến tòa tháp cao. Tiểu Mỹ Ái rất thích vùng đất này, anh Trần Khải luôn bảo với cô vùng đất này chẳng có gì thú vị, không có khu vui chơi, không có quán cafe, lại không có chợ khuya như thành phố hoa lệ. Thế mà Mỹ Ái luôn cảm thấy khó chịu khi anh ấy nói như vậy, bởi vì với cô chẳng biết từ bao giờ vùng đất cằn cỗi này đã trở thành ngôi nhà thứ hai của mình. Hoặc cũng có thể Tiểu Mỹ Ái đến đây chỉ vì nhớ Đình Nguyên. Nhưng dù vì bất cứ lý do gì thì cũng không thể thay đổi được việc cứ đến hè Mỹ Ái lại đến đây làm khách. Trong một loạt danh sách đã lập sẵn trước hè, công việc đầu tiên khi đặt chân đến vùng đất đỏ của Mỹ Ái là đi gặp Đình Nguyên. Cô luôn háo hức để xem anh ấy đã cao thêm được bao nhiêu cen-ti-mét và đương nhiên Đình Nguyên chưa bao giờ làm cô thất vọng. Mỹ Ái cũng chẳng biết hai người từ bao giờ đã thân với nhau. Có thể là sau hai lần cô quay lại đất đỏ, cũng có thể là sau ba lần, cô cũng không biết nữa. Chỉ biết là sau đó ở vùng đất, này ai ai cũng biết cô và Đình Nguyên quen nhau. Anh luôn đếm từng ngày để gặp cô và cũng như cô vẫn luôn chờ từng ngày để được gặp anh. Chỉ có những ngày được ở bên anh, cô mới cảm giác được bản thân mình đang sống một cuộc sống thật sự. Cô vẫn còn nhớ rõ năm cô mười chín tuổi anh đã bày cô nhảy điệu Twist. Nhưng thật buồn vì đó là lần cuối cùng anh còn nhớ về cô. Sau hai tháng sinh nhật của cô, Đình Nguyên đột nhiên mất trí nhớ. Anh chẳng thể nhớ ra cô là ai, nhưng anh lại có thể nhớ được những chuyện khác thật rõ. Cô nghe chính miệng Trần Khải nói như vậy, nhưng người như cô chẳng bao giờ tin lời từ người khác nói, vậy là cô một mình chạy đến để gặp anh. Chỉ là Tiểu Mỹ Ái không ngờ, lúc cô đến gặp Đình Nguyên, anh chẳng thể nhớ ra cô là ai. Đình Nguyên khôi ngô, Đình Nguyên cá tính của cô giờ trông thật ảm đạm. Dọc cánh tay của anh ẩn ẩn trong lớp áo mỏng là một hình xăm thật dài, mái tóc ngắn gọn gàng của anh cũng được thay bằng một mái đầu dài uốn lượn. Tiểu Mỹ Ái chẳng thể tin được một người lại thay đổi quá nhiều như vậy chỉ sau hai tháng không gặp. Đôi mắt anh trũng sâu có thể thấy cả viền mắt thật đậm, khuôn mặt thon gầy lúc trước nay lại càng gầy gò hơn. Nhìn thân thể hao mòn của anh, cô thật đau đớn. Chàng trai với đôi mắt trong suốt, sánh ngang với cả màu nước biển nay chỉ còn là một màu u tối rã rời, gắng gượng với cuộc sống. Hóa ra lần này gặp lại anh, anh lại khác đến mức vậy. Tiểu Mỹ Ái lúc đó chỉ có một suy nghĩ duy nhất, cô phải ở bên anh thật tốt, chính bản thân cô sẽ từng bước giúp anh vực dậy được. Ngày ngày Mỹ Ái lại tìm cách gặp Đình Nguyên, cô không thể đứng một chỗ nhìn anh ngày càng lún sâu vào đám bạn bụi đời, càng không thể ngày ngày nhìn anh làm bạn với rượu chè. Cô vẫn cố chấp cầm bàn tay thô ráp của anh dẫn anh chạy dọc trên bờ biển, lại dẫn anh chạy dọc con phố nhỏ. Cô lại cùng anh nhảy điệu Twist trên ngọn tháp lớn. Chỉ là cô càng cố gắng bao nhiêu thì chính anh lại tìm cách xa lánh cô bấy nhiêu. Trái tim Tiểu Mỹ Ái rã rời, tình yêu mới chớm nở trong lòng của cô trong phút chốc bỗng hóa thành tro tàn. Anh không còn nhẹ nhàng với cô nữa, đôi mắt của anh vẫn cau lại khi nhìn thấy cô như lúc trước, nhưng lần này trong đôi mắt ấy đã không còn những tia ấm áp dành cho cô nữa. Mỹ Ái thấy được hình bóng của cô đang dần rời xa trong trái tim của anh. Cô ở lại đất đỏ được một tháng thì anh đột nhiên có bạn gái mới, cô gái kia là một cô nàng bản địa. Cô ấy cũng là một trong những cô nàng thuộc nhóm bạn ăn chơi của anh. Thật lạ vì bây giờ Tiểu Mỹ Ái lại có thể kể về cô gái đó một cách nhẹ nhàng như vậy. Cũng không nghĩ đến, vào cái ngày khi biết Đình Nguyên phản bội lại mình, cô đã phát điên đến mức nào. Cô chỉ nhớ mình chạy đến gặp anh, là lần đầu tiên cô khóc trước mặt anh, cũng là lần đầu tiên cô khóc trước mặt một người con trai. Nhìn anh đang tay trong tay với người con gái khác, cô đã không thể kiềm chế được mà vung tay tát anh một cái thật mạnh. Sau đó, à cũng không còn sau đó nữa vì cô đã đặt vé và về Anh ngay trong tối ngày hôm đó. Mãi sau này, khi cô đã về Anh và dần quên đi người con trai đó thì một lần nữa anh ấy lại xuất hiện trước mặt cô. Chỉ là lần gặp này hai người lại chạm mặt nhau ở bệnh viện, à cũng không phải là chạm mặt vì chỉ có cô trông thấy anh, còn Đình Nguyên thì lướt qua cô như người xa lạ. Tiểu Mỹ Ái vì đau dạ dày mà đến gặp bác sĩ, lúc này cô đã ở thành phố hoa lệ để chuẩn bị cho đám cưới của mình và Trần Khải. Thật không ngờ lúc ra cổng bệnh viện cô lại trông thấy anh. Nhìn anh bây giờ đã chững chạc, Mỹ Ái bỗng cảm thấy an tâm. Người con trai trong tim cô một thời nay đã trở thành người đàn ông mạnh mẽ như vậy. Cô thấy bóng anh đi vào phòng khám của khoa thần kinh, vì tò mò Mỹ Ái cũng lẻn đi theo anh. Cô ở ngoài phòng khám cố lắng tai nghe từng động tĩnh ở bên trong mới biết được hóa ra anh bị một chứng bệnh về não. Đình Nguyên rất dễ quên, có thể sẽ ngay lập tức quên đi một sự kiện nào đó chỉ sau một vài ngày. Nhìn bóng dáng lặng lẽ của Đình Nguyên ra khỏi phòng bệnh mà lòng Tiểu Mỹ Ái bỗng nhói lên. Cô cứ tưởng đã có thể quên anh rồi, hóa ra cô không thể quên anh được, trong tim cô luôn tồn tại hình ảnh của một người con trai âm thầm ngồi cạnh cô, cùng cô nhảy điệu Twist. Người con trai ấy bây giờ và thậm chí là mãi mãi về sau chỉ có thể ở bên trong tim cô vì cô lại chẳng thể ở cạnh anh như những năm tháng ấy nữa rồi. Bây giờ cô chỉ có thể đứng từ xa cầu mong cho cuộc sống của anh thật tốt.. Tháng sau Tiểu Mỹ Ái sẽ là cô dâu xinh đẹp của Trần Khải. Nên cô muốn một lần cuối cùng đến đất đỏ, cô sẽ chia tay với anh, chỉ một lần này nữa thôi vì về sau cô sẽ không bao giờ quay lại đó nữa. - Hết -