Khúc Tự Tình Từ độ em đi nắng cũng buồn Mi tình luôn ướt nhạt nhòa sương Có khi một mình cười đau khổ Người tưởng kẻ điên ở bên đường.. Bàn tay năm ngón mộng còn đan Chợt thấy lẻ loi đến ngỡ ngàng Hồn không vẽ nổi hình dung cũ Nên nhớ trong tim đã dần tàn.. Con đường kỷ niệm vẫn quanh co Nay cứ nằm im muốn đợi chờ Chẳng biết người đi mùa thu ấy Sẽ trở về không.. hay hững hờ.. Trước ngõ hàng cây tím bông rồi Người còn cách biệt mãi xa xôi Phải thêm bao nhiêu tình xuân lại Thì tim mới nở đóa hoa cười.. Bàn chân muốn bước ngập ngừng buông Để xóa ưu tư mộng vô thường Nhưng mỗi đêm về nghe mưa khóc Còn hoài da diết nặng tâm hồn.. Đông về lành lạnh gió heo may Chở nỗi niềm thương đến nơi này Kìa ai khoác cả mùa nhung nhớ Qua cánh đồng yêu dáng hao gầy.. Có một kẻ điên đứng làm thơ Nhặt lá vàng rơi lúc chuyển mùa Xếp lên hàng chữ ngàn năm đợi Cố nhân nẻo ấy đẹp lòng chưa? Thiên Gia Bảo