Tiểu Thuyết Khúc Ca Khải Hoàn Của Ngài - Summerley

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi summerley, 29 Tháng ba 2020.

  1. summerley

    Bài viết:
    29
    Tên truyện: Khúc ca khải hoàn của Ngài

    Tác giả: Summerley

    Thể loại: Huyền ảo, Lãng mạn, Viễn tưởng

    Văn án: Hỡi thường dân ngu ngốc hãy hát lên vì sự trở lại của Ngài. Ngài là đấng vĩ đại nhất mọi thời đại, hãy dành tặng Ngài lòng tin bất diệt của các ngươi. Cất lên ca khúc của riêng Ngài- Khúc ca khải hoàn.

    Cuộc chiến giữa phe thống trị và của những con người bảo vệ sự tự do cho cuộc sống của mình sắp nổ ra. Một cuộc chiến khốc liệt.

    Link Thảo Luận - Góp Ý: [Thảo Luận - Góp Ý] - Các Tác Phẩm Của Summerley

    [​IMG]
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng tư 2021
  2. Đăng ký Binance
  3. summerley

    Bài viết:
    29
    Chương 1: Hoàng tộc và thường dân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ hàng vạn năm trước, người dân xứ sở Oliracha đã biết kính phục Ngài. Chúng không biết ngài là ai, nhưng từ khi còn rất nhỏ, chúng đã phải ngân nga khúc ca của Ngài. Chúng được dạy phải sùng bái ngài, phải biết tôn kính Ngài, phải biết vâng sợ trước quyền năng của Ngài. Vì Ngài là Đấng toàn năng, là Chúa tể muôn loài, Ngài có thể tiêu diệt hết loài người ngu ngốc mà Ngài xem thường.

    Hoàng tộc là những đứa con cưng mà Ngài tạo ra. Họ có quyền dẫm đạp lên tất cả mọi thứ - dẫu cho đó là hàng vạn sinh mạng vô tội. Bởi vì từ khi sinh ra họ đã là những kẻ thống trị. Đặc ân ngài dành cho họ là quá lớn, đó là điểm khác biệt mà lũ dân thường hằng mơ ước.

    Bởi có nó rồi chúng sẽ không còn bị xem là lũ người hạ đẳng chỉ biết phục tùng như những con chó chỉ biết theo sau đuôi chủ. Sẽ không còn phải sợ hãi trước uy quyền của hoàng gia, sẽ không còn chịu sự lăng mạ mà lũ người man rợn sang trọng cùng cao quý kia ban cho. Đặc ân của Ngài đó chính là phép thuật.

    Phép thuật là thứ chỉ có những người mang dòng máu hoàng gia mới có. Họ sử dụng nó để phục vụ cho bản thân mình, để phục vụ cho xứ sở Oliracha, và tác dụng chính của nó là dùng để cai trị những đứa con bị Ngài lãng quên.

    Vì sự thiên vị quá chênh lệch của Ngài mà thường dân phải chịu ách nô lệ của hoàng tộc. Những kẻ thống trị dùng đặc ân tối cao của mình mà trị những kẻ bị thống trị một cách tàn bạo. Hoàng tộc giống như những con quỷ dữ xấu xí, còn thường dân thì là những kẻ hèn mọn không thể phản kháng.

    Điều cấm kỵ tuyệt đối mà không một thành viên hoàng gia nào được phép phạm phải đó là hoàng tộc không được phép yêu thường dân. Bởi vì đã từng có rất nhiều mang dòng máu cao quý này yêu phải thường dân, lập hôn ước với lũ phàm nhân ngu ngốc mà làm vấy bẩn dòng máu cao quý.

    Những đứa trẻ ra đời do sự kết hợp trái ngược này không mang dòng máu thuần, chỉ vài đứa trong hàng trăm đứa trẻ có thể sử dụng được phép thuật. Vì tình yêu cấm kỵ này mà đã mở ra thời kỳ suy yếu của hoàng gia.

    Có rất ít người mang phép thuật và được đối đãi xa xỉ như sống trên thiên đường, mà những kẻ lai tạo lỗi kia do cũng mang trong mình giọt máu của hoàng gia cho nên cũng được sống một cuộc sống như thế.

    Cho nên lũ dân thường kia đã không còn khiếp sợ mỗi khi cái tên hoàng tộc được nhắc đến. Và chúng cũng ảo tưởng có thể tạo nên một cuộc tình lãng mạn cùng với những kẻ thống trị và một cuộc sống ấm no hạnh phúc không tài nào chạm được. Thế nên bọn chúng luôn tìm cách tiếp cận và thụ phục lấy trái tim của những thành viên hoàng tộc thay vì phải dành trái tim của mình để thể hiện sự sùng kính với quyền năng của Ngài.

    Vì lẽ đó mà hoàng tộc đã không còn tạo được sức ảnh hưởng của mình với dân chúng. Và cũng không thể tiếp tục sử dụng cái quyền hạn đặc biệt của mình để đàn áp chúng. Nhiều cuộc chiến đã diễn ra do sự vùng dậy của những phàm nhân tội nghiệp. Hoàng tộc cũng không tránh khỏi lo sợ, họ mới phải nhẫn nhịn lũ người mà họ chán ghét.

    Luật mới đã được ban ra cho các thành viên của hoàng gia Oliracha. Chỉ có những người có phép thuật mới có thể trở thành một phần của hoàng gia. Và họ chia những sản phẩm lỗi được tạo ra do sự sai trái của tình yêu thành mười gia tộc lớn có quan hệ trực tiếp tới hoàng gia.

    Không một thành viên nào trong gia tộc không có phép thuật mà được hưởng những quyền lợi quá mức xa xỉ như hoàng tộc. Gia tộc có thể dùng quyền lợi của mình để can thiệp vào mỗi quyết định của hoàng gia. Nhưng đẳng cấp của họ mãi không thể nào sánh kịp với hoàng gia, luôn ở dưới hoàng gia một bậc và vẫn phải chịu sự kỳ thị của họ.

    Mỗi hai mươi năm, hoàng tộc chọn ra một người xuất sắc nhất trong mỗi gia tộc để phục vụ hoàng gia. Họ có những uy quyền mà không một trong gia tộc ai có thể sánh kịp và để đổi lấy những quyền lợi tốt đẹp ấy thì người được chọn phải thể hiện lòng trung thành với hoàng tộc và với Đấng tối cao là Ngài.

    Và khi luật lệ được ban hành, mọi chuyện đã thay đổi. Nó đã mở ra thời kỳ mới của Oliracha. Hoàng tộc dần lấy lại chỗ đứng của mình và thường dân vẫn phải tiếp tục chịu sự đàn áp của hoàng tộc. Ranh giới giữa kẻ thống trị và bị thống trị được phân chia rõ ràng và đang mờ dần thì nay lại được bổ sung chặt chẽ hơn bởi một liên kết mạnh mẽ là các gia tộc cao quý.

    Hoàng tộc sẽ làm mọi cách để cũng cố vị thế của mình trong vương quốc và làm mọi cách để hoàng gia không sụp đổ. Bởi nếu hoàng gia sụp đổ thì bầu trời Oliracha cũng không tránh khỏi diệt vong.

    Hỡi lũ phàm nhân ngu ngốc hãy nên nhớ lấy sự yêu thương của Ngài dành cho hoàng gia là vĩnh viễn, họ luôn là những đứa con cưng của Ngài, và Ngài sẽ ban tai ương đến cho tất cả mọi ngóc ngách Oliracha vì chúng đã không kính sợ những đứa con yêu dấu của Ngài.
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng năm 2020
  4. summerley

    Bài viết:
    29
    Chương 2: Lò huấn luyện người được chọn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gần như các gia tộc lớn không thể tạo ra những pháp sư vĩ đại của tương lai – những đứa trẻ mang trong mình dòng máu thuần - để nằm trong hoàng tộc kia. Nhưng vì tham vọng lớn của mình, mà nhiều gia tộc cố sống cố chết để tạo ra những người được chọn – những kẻ mạnh nhất – là những kẻ sẽ nằm kề bệnh trái tim của xứ sở, những kẻ sẽ mang về cho gia tộc sự phong quang vô hạn.

    Và khi kẻ được chọn của một gia tộc được hoàng tộc tín nhiệm hơn những kẻ được chọn khác, thì ngay lập tức gia tộc đó sẽ có chỗ đứng vững chắc hơn những gia tộc khác. Kẻ được chọn của mỗi gia tộc là chìa khóa để quyết định vị trị của mỗi gia tộc.

    Gia tộc Habelizel là lò sản xuất những người được chọn. Người được chọn của dòng họ Habelizel luôn là người đứng đầu trong các cuộc thi khi còn học ở trường, và sau này khi phục vụ cho hoàng gia họ vẫn luôn là người chiếm trọn lòng tin của họ.

    Suốt hàng thế kỷ nay chỗ đứng của gia tộc Habelizel là không thể thay thế, cho dù bọn họ không thể tạo ra một pháp sư nào thì họ vẫn luôn mang hình ảnh một gia tộc lớn mạnh. Habelizel là biểu tượng trung thành số một của hoàng thất, và cũng là gia tộc lớn nhất trong vương quốc Oliracha.

    Liam Roger Habelizel cũng là một trong những ứng cử viên sáng giá trong danh sách mang lại danh tiếng cho dòng họ này. Liam được tin tưởng là người có những phẩm chất của người được chọn. Mà từ khi còn nhỏ những phẩm chất này đã giúp Liam được coi trọng trong gia tộc cho dù hắn không thuộc dòng chính. Hắn là người con thứ bảy trong chín người con của kẻ hầu cận bên cạnh người đứng đầu dòng tộc này.

    Địa vị của cha hắn không cao, là người không có tiếng nói trong gia tộc. Nhưng của vì sự phát huy xuất sắc của hắn trong bài kiểm tra năng lực mà hắn đã giúp cha mình nâng cao đia vị.

    Vốn dĩ chỉ là một kẻ thấp cổ bé họng nhưng lại được ưu ái cho một thần lực hiếm có khiến cho mọi người kinh sợ. Hắn vốn dĩ không hề mang trong mình dòng máu phép thuật thế nhưng hắn thực sự có năng lực đặc biệt hơn những người bình thường. Năng lực của hắn là khả năng tiên tri và điều khiển suy nghĩ của người khác.

    Những giấc mộng dài và đau đớn chính là cái giá phải trả cho việc nhìn thấy được tương lại của mình. Hắn nhìn thấy tương lai qua những giấc mơ mà hầu hết là về những tai ương khủng khiếp sắp xảy đến. Cũng nhờ thần lực này mà gia tộc Habelizel đã vượt qua những biến cố thảm khốc qua những lời của báo của Liam.

    Còn về năng lực xâm nhập ý thức người khác và bắt kẻ đó phải theo của hắn thì rất ít người biết đến. Chỉ cần nhìn sâu trong đôi mắt hổ phách ám ảnh ấy thì bạn sẽ không thể nào chống cự lại sự thôi miên đó. Và chỉ cần hắn muốn bạn nói gì nay làm gì thì bạn cũng sẽ răm rắp làm theo. Năng lực này rất lớn, nó có thể xóa trí nhớ hoặc thay đổi một ký ức của một người mà không thành vấn đề.

    Hắn hoàn toàn có thể biến bạn thành một con rối mặc hắn thao túng, mà bạn cũng không thể làm gì khác. Nhưng để có thể sử dụng năng lực thứ hai của mình, đòi hỏi hắn phải có thần lực mạnh mẽ. Đòi hỏi một ý chí mạnh mẽ, đòi hỏi sự vững chắc trong tâm ý cùng suy nghĩ, không một cái gì có thể tác động lên ý thức của hắn, nên năng lực thứ hai cũng là năng lực mà hắn giấu kín.

    Gia chủ hiện tại của Habelizel là một trong số ít những người biết được việc hắn có thể điều khiển suy nghĩ của người khác. Ông đích thân nuôi dưỡng hắn, dạy dỗ hắn để trở thành một người được chọn thật xuất sắc. Ông ta là một người có tham vọng rất lớn, ông ta muốn đưa gia tộc của mình lên vị trí cao nhất.

    Cho dù Habelizel này đã là một gia tộc mạnh nhất nhưng như vậy vẫn không đủ với ông. Đứng đầu trong các gia tộc thì được lợi ích gì trong khi bản thân gia tộc vẫn mang danh là con chó trung thành của hoàng thất. Lúc nào cũng phải thể hiện sự tận trung hết mình với hoàng gia, thế mà mỗi khi mắc phải một sai lầm nhỏ thì bản thân vẫn phải lãnh đủ hết tất cả những phẫn nộ của đám người kiêu ngạo ấy.

    Không cam lòng nhìn số phận của gia tộc bấp bênh như thế, không cam lòng nhìn sự tận tụy của mình bị xem như là cỏ rác, không cam lòng khi bị người đời cho là các gia tôc lớn bị hoàng tộc coi thường là lẽ đương nhiên.

    Qua Liam, ông ta nhìn thấy tương lai của gia tộc sẽ sang trang mới mở ra thời kỳ huy hoàng nhất, năng lực của hắn sẽ là bệ phóng hoàn hảo nhất cho việc này. Nếu như Liam có thể điều khiển những người trong hoàng thất và sử dụng họ tạo ra những sự kỳ diệu từ phép màu, thì chẳng cần phải tạo ra dòng máu cao quý ấy ông ta cũng có thể đứng trên đỉnh cao của danh vọng và quyền lực.

    Liam như là món quà mà Ngài đã tạo ra để thưởng cho sự trung thành cùng tôn kính của dòng họ Habelizel dành cho Ngài. Những kẻ hoàng tộc ngạo mạn kia sẽ phải chịu trừng phạt vì đã quên Ngài mà chỉ nghĩ cho bản thân mình. Ông ta tin rằng nhờ có kẻ được chọn đặc biệt này mà Oliracha sẽ có một tương lai mới - tương lai của đế quốc mới do gia tôc Habelizel là những kẻ thống trị.
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng năm 2020
  5. summerley

    Bài viết:
    29
    Chương 3: Chốn ngục tù

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tia sáng yếu ớt từ ngoài ô cửa chiếu vào trong phòng giam tối tăm, tia nắng rọi lên khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ, Danielle nặng nề mở mắt mình ra. Đôi đồng tử màu xám nhìn thấy trần nhà xám xịt ẩm ướt, một mùi hôi thối ngay lập tức xộc vào mũi cô. Có lẽ vì đã quen rồi cho nên không còn cảm thấy khó chịu nữa.

    Goricaz - đây là nhà tù lớn nhất tại Oliracha, được xây dựng trên một hòn đảo gần ở đó. Nhà tù này được mệnh danh là đia ngục trần gian, nơi này là nơi giam giữ những tên tội phạm nguy hiểm bậc nhất và tội lỗi của chúng cũng là những việc làm không tài nào tha thứ được.

    Danielle nằm trên sàn nhà lạnh lẽo của buồng giam tù túng.
    Cô nhắm nghiền đôi mắt lại và tự suy nghĩ mình đã gây ra tôi lỗi lớn lao nào mà lại bị đày cái đảo hoang này. Có lẽ tội lỗi lớn nhất của cô là có mặc ở trên cuộc đời này, mang trong mình cái dòng máu hoàng thất cao quý Lauderyn này. Chẳng phải những người thừa kế thuần huyết của dòng họ này nên được đối xử một cách tử tế hay sao.

    Những người mang họ Lauderyn còn sống đến tận bây giờ đều là những người mang dòng máu thuần khiết nhất, không hề nhiễm một tạp chất nào cả. Và dĩ nhiên điều đó chứng tỏ họ có phép thuật cao cường hơn bất kì ai trên xứ sở này. Nhưng mà tất cả mang họ này đều là những tù nhân khốn khổn của Goriaz, đi đối đãi còn tệ hơn những người bình thường của Oliracha.

    Đối với ai phân biệt huyết thống thì sẽ càng cảm thấy tồi tệ hơn, những viên quản ngục trông coi họ chỉ là lũ thường dân không hề có phép thuật luôn đè đầu cưỡi cổ họ. Những vị giám ngục ở đây thường hay hành hạ thể xác của họ lăng mạ tâm hồn của họ, có lẽ vì chúng phải chịu những tủi nhục khủng khiếp từ các thành viên trong hoàng thất cho nên khi nhìn thấy những người tù nhân được Ngài ban đặc ân thì chúng sẽ trút hết những sự giân dữ của mình lên người họ.

    Vì sao dòng họ Lauderyn được cho là những người mang dòng máu thuần khiết nhất. Cách đây rất lâu tổ tiên của họ bị buộc tội là phản bội hoàng gia. Mà lý do buộc họ phải làm vậy thì không một ai biết. Ngài Magnus Lauderyn là vị thái tử tài ba sắp lên ngôi vua để trị vị vương quốc Oliracha xinh đẹp, nhưng trước ngày đăng quang ba ngày thị Magus lại bị cáo buộc là ám sát vị quốc vương đã băng hà để có thể ngồi lên ngai vàng đẹp đẽ kia.

    Đây là một âm mưu lớn của đệ tam hoàng tử cùng ba gia tộc lớn nhằm lật đổ thái tử cùng với quốc vương. Chỉ cần giết chết quốc vương vô dụng kia và giá họa cho thái tử thì ngai vàng to lớn kia sẽ là của bọn chúng. Một mũi tên trúng hai con nhạn.

    Ngài là thái tử xưa tài giỏi của Oliracha thì nay chỉ là tên tù nhân khốn khổ bị lưu đày trên hòn đảo nhỏ, bị đẩy vào chốn ngục tù tối tăm. Gia đình ông và thế hệ sau này của ông sẽ phải sống trong ngục và chừng nào đủ một ngàn năm thì họ mới được thả tự do. Magnus ban đầu là một Lamberyn đầy kiêu hãnh nhưng lúc bấy giờ lại không phải là Lamberyn nữa.

    Ông đổi họ của mình thành Lauderyn khi bị chuyển tới đây, từ đây dòng họ Lauderyn ra đời. Ông cùng với với vợ của mình đã có một cuộc sống đầy tủi nhục trong nhà tù Goricaz.

    Ông là người có tính phân biệt huyết tộc cao, vợ ông là một người thuần huyết đến từ một gia tộc lớn, họ sinh ra hai đứa con gái và ba người con trai. Để giữ cho dòng máu của mình luôn sạch thì những người con của ông sẵn sàng quan hệ với nhau để ra dòng máu thuần huyết. Và những thế hệ sau này cũng vậy, họ thà có những mối tình loạn luân còn hơn là phải lai tạo cùng với những người khác trên đảo.

    Sau hơn năm trăm năm, số lượng người trong gia tộc ngày càng sinh sôi, cho dù không tạo ra những đứa trẻ bênh tật nào nữa, nhưng họ vẫn mang chung một dòng máu. Gia tộc Lauderyn đã trở thành gia tộc có dòng máu thuần huyết nhất không lẫn được một giọt máu ngoài. Họ buộc phải làm như thế để sau hơn một ngàn năm, sau khi có được tự do thì gia tộc Lauderyn sẽ trả lại hết tất cả những gì mà họ đã phải gánh chịu từ dòng họ gốc của mình là Lamberyn.

    Gia tộc Lauderyn dù sống trong ngục tù nhưng mỗi đứa trẻ mà họ sinh ra đều là những đứa trẻ có được đặc ân của Ngài. Lauderyn tạo ra những pháp sư tài năng nhất mà không cần qua trường lớp nào.

    Các ngươi sẽ phải chịu những cơn thịnh nộ đến từ những kẻ phản bội hoàng tộc như chúng ta.

    Tiếng hét thảm thiết từ ngoài những song sắt trong buồng giam đánh thức Danielle khỏi câu chuyên của gia tộc. Nó là của một con ả vừa mới chuyển đến ở buồng giam đối diện. Từ những lời xì xầm của những tên giám ngục với nhau, Danielle có thể đoán ả là một thường dân. Cứ nhìn những sự khác biệt mà ả ta nhận được xem nào, cô cá chắc rằng ả ta có một cuộc sống sung sướng hơn mình nhiều.

    Cũng chỉ bởi vì cô ta là thường dân.

    Ngài thiên vị hoàng thất, ban cho hoàng thất quyền lực để thống trị lũ dân thường, nay khi kẻ bị trị và kẻ thống trị đổi chỗ cho nhau thì những kẻ trên cao kia sẽ thống khổ gấp trăm lần những kẻ hèn mọn dưới chân của họ.

    Thế là một buổi sáng bình yên đã tiêu tan, "Cái lũ hạ đẳng ấy chẳng biết thế nào là im lặng!" Danielle khẽ rít lên. Đôi mắt xám bạc của cô nhìn sang căn phòng đối diện, đôi đồng tử lạnh lẽo bắt gặp hình ảnh của một thiếu nữ đang nhảy cẫng lên vì phòng giam bẩn thỉu, ả ta lên tục than phiền vì trong phòng giam có chuột.

    Mắt của Danielle bỗng sáng lên, những tiếng ồn của phòng bên kia chợt tắt. Chỉ thấy hình ảnh thiếu nữ co rúm lại trên sàn nhà lạnh lẽo của buồm giam, miệng ả ta mở to đang cố kêu lên cái gì đó nhưng lại mãi không phát ra được một âm thanh nào. Ánh mắt của cô ta nói lên nỗi tuyệt vọng khôn cùng. Môi Danielle nhếch lên, đôi mắt lại nhắm nghiền, và cố tận hưởng nốt buổi sáng yên tĩnh còn lại trước khi những vị giám ngục đến để kiểm tra tù nhân.

    Danielle Lauderyn có một mái tóc dài màu nâu đậm, nó đậm tới nỗi ai cũng tưởng tóc cô là màu đen. Làn da của cô trắng nhợt vì thiếu ánh nắng trầm trọng, bởi cứ mỗi ba ngày thì tù nhân mới được rời khỏi buồng giam và ra ngoài lao động. Cô có đôi mắt màu xám bạc, đôi mắt này lại hiếm khi mở bởi vì lúc nào viên quản ngục đến để kiểm tra hay đưa đồ ăn thì cũng thấy mắt cô nhắm nghiền.

    Và lúc nào Danielle cũng nằm trên sàn đá lạnh một cách biếng nhác, cho dù phòng giam có một chiếc ghế dài và một chiếc bàn để sinh hoạt. Cô chỉ ngồi vào chiếc bàn đó mỗi lúc ăn cơm mà thôi, cho dù là chốn ngục tù khắc nghiệt thì mỗi tù nhân vẫn có cho mình một món đồ nhỏ để giải trí miễn là không gây nguy hiểm hay giúp tù nhân có thể trốn thoát khỏi ngục, nhất là những món đồ sắc nhọn.

    Danielle thì khác cô chẳng có món đồ nào cả, những tên giám ngục say mê trước nhan sắc xinh đẹp của cô đã từng tặng cô rất nhiều thứ đồ chơi mới mẻ độc đáo, nhưng cô không nhận, cứ mãi nằm hoài biến nhác từ năm này sang năm khác.

    Và đừng hỏi vì sao cô được đối xử nhẹ tay hơn những con người mang họ Lauderyn này, cho dù cũng không tốt gì cho cam, bởi sự ghét bỏ của họ với hoàng tộc là nặng nề, nhưng bởi cô là bóng hồng đẹp nhất trong nhà tù Goricaz, nên khi muốn trút giận lên người cô họ cũng không nỡ. Cô có một khuôn mặt xinh đẹp như những con búp bê xứ, và điều đó làm nhiều người ganh tị, nhưng cũng có những sự tiếc nuối vì xinh đẹp như thế lại chỉ có thể sống ở đây đến cuối đời và chết tại đây.

    Nhiều tù nhân từng hỏi cô có muốn thoát khỏi đây hay không, không không đáp cũng không đoái hoài đến đề nghị cùng họ trốn thoát. Có một số thành công còn một số tại thất bại, và khỏi phải nói về số phận của những tên tù nhân vượt ngục bất thành ấy sẽ ra sao, chắc chắn sẽ là một kết cuộc thảm thương nhất. Danielle chưa từng có ý định sẽ trốn thoát ra khỏi chốn này, vì cô sinh ra ở đây lớn lên ở đây, được nuôi nấng từ bàn tay của giám ngục, vì vậy cô chưa từng nhìn thấy thế giới bên ngoài thế nào nên cô cũng không hề biết được sự sung sướng khi được sống tại đó.

    Vì chưa hưởng được cuộc đời tự do nên cũng không bài xích với cuộc sống cầm tù như thế này.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  6. summerley

    Bài viết:
    29
    Chương 4: Ân xá

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Này, dậy đi." Âm thanh bên ngoài song cửa vang lên. Danielle chậm rãi mở mắt, cô khẽ liếc xem đó là ai và sau khi xác định đó là lão cai ngục thì cô nhắm mắt lại lần nữa, hôm nay lão đến muộn, cô cũng tự hỏi vì sao lão lại đánh thức cô. Vốn dĩ những người canh gác này mỗi khi đến kiểm tra chỉ lặng lẽ nhìn xem tù nhân có ở đó hay không, sau đó liền bỏ đi. Còn mỗi lần bọn họ đưa cơm hay đưa bất cứ món quà nào cho cô thì chỉ đặt thứ đó trước song cửa.

    "Lạch cạch" Tiếng ổ khóa, chìa khóa và song sắt va đập vào nhau, âm thanh của hành động mở khóa. Cửa phòng giam mở. Danielle cũng cẩn thận nhớ lại rằng ngày hôm qua mình đã đi lao động rồi. Cai ngục đứng ngoài buồng giam nhìn xuống cô nằm dài trên nền đất. Lão biết cô đã tỉnh, mắt cô đang mở nhưng không cử động, lão bèn lấy chân đạp nhẹ vào người cô rồi ra lệnh "Đứng dậy và theo tôi."

    Hôm nay quả thực không phải là ngày để nghỉ ngơi sau khi đã lao động hôm qua rồi. Danielle chống tay xuống đất rồi ngồi dậy nhìn giám ngục, khuôn mặt lão ta tỏ vẻ hối thúc, điều gì đã khiến lão phải kiên nhẫn như thế. Không hề quát mắng khi Danielle làm trái ý lão, nhưng cô cũng đứng dậy sau đó. Cô đưa hai tay mình ra phía trước mặt lão, lão không nói gì rồi quay gót bỏ đi.

    Có một chút ngạc nhiên, cô vội bước theo lão, lão không còng tay cô trước khi ra ngoài. Điều gì đã khiến cho giám ngục phải thay đổi thế. Quả là một ngày kỳ lạ.

    Hiện tại là cuối mùa thu, thời tiết se lạnh, cái gió trên hòn đảo vào mùa này lạnh đến cắt da cắt thịt. Tên cai ngục đang khoác trên người một chiếc áo choàng dày xụ, còn Danielle chỉ mặc mỗi bộ đồ mỏng manh, bởi vì cô chỉ là một tù nhân bé nhỏ thì làm gì có cái đãi ngộ đặc biệt đó cơ chứ. Cai ngục đưa cô tới sân sau trại tập trung số ba, trại này đây là nơi tập trung hầu hết con cháu của gia tộc Lauderyn. Tất cả mọi người trong tộc đều đến đây và có vẻ cô là người cuối cùng được đưa đến.

    Danielle phát hiện mẹ của cô đang đứng ở một góc khá xa với mọi người, cô bước nhanh đến bên họ. Bà Martha, mẹ của cô nhìn thấy một bóng dáng gầy gò với mái tóc nâu đang bay trong gió đến gần. Bà đưa tay ra nắm lấy đôi tay đang run rẩy vì lạnh của cô. Tay của bà ấm lắm, cả nụ cười của bà cũng thế, một tay bà nắm lấy tay Danielle để sưởi ấm, tay còn lại thì đang chỉnh lại những lọn tóc lòa xòa trên khuôn mặt của đứa con gái duy nhất của bà. "Dạo này con ốm quá." Cô cũng chỉ biết ậm ừ trả lời bà "Con ổn mà mẹ."

    Cũng lâu lắm rồi mẹ con bà Martha mới gặp lại. Họ sống ở hai trại khác nhau, khi Danielle tròn mười tuổi thì cô bị chuyển đến trại số sáu sống. Và dĩ nhiên mỗi trại thì có thời gian lao động khác nhau và ở những nơi hoàn toàn khác nhau. Có những lần họ được gặp nhau bởi vì được xếp trùng lịch lao động với nhau, nhưng số lần vô cùng ít ỏi, với cô đó là những ngày hiếm hoi nhưng vô cùng đáng quý ấy.

    Âm thanh của những lời xì xầm từ những người trong gia tộc cắt ngang cuộc trò chuyện giữa cô và mẹ. Danielle ngước mắt lên về trước cũng là nơi bắt đầu của những lời bàn tán.

    Cô nhìn thấy một người đàn ông lớn tuổi quần áo sang trọng, khuôn mặt nghiêm nghị đang đứng trên một chiếc bục cao chừng một mét, điều đáng nói ở đây chính là ông ta khoác trên mình một chiếc áo choàng màu xanh biển thêu hình một con hổ trắng lớn đang nhe những chiếc răng chắc khỏe, riêng những chiếc rang nanh cùng với móng vuốt của nó được thêu bằng chỉ vàng. Con hổ đó là gia huy của hoàng thất, màu xanh biển đó là màu của một cận thần quan trọng trong lãnh địa Olidrachel – vùng đất cao quý hay còn hiểu là cung điện hoàng gia.

    Những giám ngục đang cố gắng giữ cho những tù nhân trật tự, chúng liên tục hét "Im lặng!", "Im lặng!" và dường như điều chúng làm không hề hiệu quả, mọi người phớt lờ chúng. Cho đến khi người đàn ông ấy lên tiếng, những tiếng xì xầm dứt hẳn.

    Ông ta lạnh lùng "Nhân danh Ngài tối cao và hoàng tộc cao quý, ta nhận lênh của thái tử trả lại tự do cho những con cháu hoàng gia đang bị lưu đày ở đây. Các ngươi sẽ được trả tự do trước năm trăm năm." Những tiếng xì xào lại một lần nữa nổi lên. Và chưa đầy ba giây ông ta lại tiếp tục tuyên bố "Và lệnh ân xá này chỉ có tác dụng với những đứa trẻ từ mười tám tuổi trở xuống. Hiệu lực của nó sẽ bắt đầu từ ngày mai." Ông ta bước bục rồi đi mất.

    Tay bà Martha vẫn luôn giữ lấy tay cô, và Danielle có thể cảm nhận được cái siết nhẹ của mẹ mình. Cô quay đầu sang bên cạnh để nhìn mẹ của mình, môi của bà đang mấp máy như muốn nói gì đó. Mãi lúc sau cô mới nghe được thanh âm của bà "Vậy thì tốt quá, năm nay con mười bảy rồi nhỉ?" Bà ôm lấy cô "Hãy ra khỏi nơi này và nhất định phải sống tốt hơn nhé con."

    Danielle vùi đầu vào hõm vai bà, mắt cô nhắm lại, người cô run rẩy "Nhưng con phải sống sao đây.." Không đợi cô hoàn thành xong câu nói của mình bà Martha liền tách cô ra khỏi cái ôm ấm áp, bà đưa tay mình lên má của cô rồi nói "Sẽ ổn cả thôi, mẹ tin con sẽ hạnh phúc." Khóe mắt cô hơi cay, cô lại định nói gì đó nhưng lão giám ngục đã tách cô ra khỏi mẹ mình và dẫn cô về lại trại của mình.

    Sau khi trở về phòng giam của mình, theo lẽ thường thì cô sẽ nằm xuống sàn nhà khi trước tiên, nhưng không hiên tại cô ngồi xuống một góc tối nhất của của căn phòng. Hai tay cô ôm lấy đôi chân mình và gục đầu xuống đầu gối.

    Cô ả từ phòng đối diện liền chồm tới song cửa rồi hỏi "Này em gái, em vừa mới đi đâu về đấy?" Danielle ngước mặt lên nhìn ả, nhưng cô lại không trả lời. Sau đó cô từ từ ngã lưng xuống nền đá lạnh lẽo, rồi nhắm nghiền mắt lại. Đôi mắt của cô nhắt chặt tới nỗi mi mắt run rẩy liên hồi. Ả ta thấy cô phớt lờ mình liền liên tục đập tay vào song cửa sau đó hét lên rồi liên tục chửi rủa khi ả không có được đáp án từ cô.

    Danielle cũng không muốn dùng phép thuật lên ả, bởi vì chỉ còn ngày mai thôi là cô sẽ phải rời khỏi đây rồi và không còn nghe tiếng ả than vãn, cằn nhằn hay thậm chí là gào thét mỗi khi không vừa ý nữa. Cô sẽ rời khỏi nơi này và đến một nơi cô không hề biết đến, một thế giới không thuộc về cô.
     
    Chỉnh sửa cuối: 12 Tháng mười 2020
  7. summerley

    Bài viết:
    29
    Chương 5: Cái chết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đã qua một ngày mới, hôm nay là một ngày không đẹp trời – một ngày mưa tầm tả. Danielle trút ra tiếng thở dài, đêm qua là đêm không ngủ với cô. Cô cố nhắm mắt lại nhưng những dòng suy nghĩ vẫn luôn chạy trong tâm trí cô.

    Những ngày tháng tuổi thơ của Danielle là một chuỗi ngày kinh hoàng, bị đánh đập tàn nhẫn, bị bỏ đói, bị chửi bới lăng mạ. Vì thế khi còn nhỏ cô cũng đã từng có ước mơ có thể rời khỏi nơi này. Lúc cô vẫn chưa bị đưa đi đén trại số sáu, cô thường hay nghe gã pháp sư kể chuyện, gã kể về cuộc sống bên ngoài của mình. Và những miêu tả về thế giới bên ngoài là rất ít, chủ yếu là về sức mạnh của gã ra sao.

    Nhưng như thế cũng đủ cho cô vẽ nên một cuộc sống hoàn mỹ rồi. Nhưng mà ước mơ đó của cô cũng dần lụi tàn theo tháng năm khi mà biết được số phận của mình là phải ở đây đến suốt đời.

    Rồi cô nhớ bà Martha, cô phải làm sao khi mai sau này không còn bà ở bên cạnh nữa. Và bà sẽ chỉ ở đây một mình thôi, người mẹ tội nghiệp của cô. Rồi Danielle nghe thấy từng tiếng bước chân nên trên nền đất, và nó càng ngày và rõ ràng hơn, cô đoán đã đến giờ rồi.

    Danielle cố gắng ngồi dậy trước khi lão giám ngục tới và thả cô ra khỏi đây mãi mãi. Lão mở cửa cho cô, nét mặt lão nặng nề như đeo chì, ánh mắt lão nhìn cô như muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

    Sau khi đưa cô ra khỏi trại và đưa cô cho ngự lâm quân, lão níu tay cô lại và thì thầm một câu "Hãy cẩn thận và cố gắng sống sót!" Giọng lão không to chỉ đủ cho cô nghe thấy. Danielle nhìn lão rồi gật nhẹ đầu như một lời hứa.

    Ngự lâm quân dẫn cô đến một con tàu lớn, cô nhìn thấy những người trong tộc mình đang được đưa xuống tàu. Dưới tàu có rất nhiều người, hầu hết là trẻ em, bao gồm cả trẻ sơ sinh nữa, những người trạc tuổi cô là rất ít.

    Đã qua một giờ từ lúc chiếc tàu lênh đênh trên biển, Danielle đang trò chuyện với Ciara, người cô mới quen, chị ấy có một mái tóc màu nâu – màu tóc đặc trưng của Lauderyn – và có một đôi mắt màu xanh biển. Ciara còn có một đứa em nhỏ chừng hai tháng tuổi, đó là một cậu bé. Cả ba người đang ở trong một căn phòng nhỏ cách xa bên ngoài.

    "Chị hứa với bản thân mình rằng sau khi ra khỏi đây chị sẽ chăm sóc cho thằng bé thật tử tế." Ciara cười ngọt ngào với cô, rồi giọng cô ấy bỗng nghẹn ngào hơn khi nhìn vào đứa bé "Em sẽ không lớn lên như cái cách mà chị đã từng, chị hứa đó." Danielle vỗ nhẹ vào lưng cô nàng.

    "Ta cũng ước thằng nhãi đó trưởng thành như lời ngươi nói nói." Tên lính ngự lâm cười nửa miệng sau đó giật lấy cậu bé, trước sự ngỡ ngàng của Ciara và Danielle. Gã lấy tay mình rồi bóp cổ đứa bé, nó ngột thở rồi khóc toáng lên, mặt nó dần chuyển sang tím tái. Ciara thấy vậy chồm lên giật lại em của mình, nhưng khi đến tay cô thì đã quá muộn, thằng bé đã chết. "Không!" Chị ta hét lên.

    Phải chứng kiến đứa em nhỏ của mình chết trước mắt khiến Ciara tức giận, mặt chị ta đỏ bừng, tràn đầy nước mắt, chị ta nhìn gã ngự lâm quân, định dùng phép thuật để giết gã nhưng không thể được. Đôi mắt chị ta sang lên rồi lại vụt tắt. "Cái quái – "Tiếng la hét trên khoang tàu nổi lên, Danielle nghe rõ tiếng khóc của trẻ em, và tiếng chém giết phát ra từ vũ khí.

    Hoàng tộc đã suy yếu, thái tử lo lắng sau những cuộc nổi dậy của dân chúng là thế lực mạnh mẽ của Magnus sẽ thay thế họ. Vì vậy thái tử mới lập ra kế hoạch ám sát toàn bộ con cháu của tộc Lauderyn. Giả vờ thả tự do những đứa trẻ chưa trưởng thành kia, đưa chúng lên một con tàu đã yểm bùa không thể dùng phép thuật sau đó giết sạch chúng. Và ba năm sau, thái tử sẽ đưa người đến đón lứa tiếp theo, và cho đến khi những người trên đảo chết hết, và những người thừa kế của Lauderyn suy tàn.

    Danielle bỗng nhớ đến ánh mắt của lão giám nguc nhìn cô ban sáng, và lời nói của lão như bừng tỉnh cô, âm là âm mưu của lũ người man rợ kia. Cô có thể tưởng tượng ra khung cảm hỗn loạn đầy máu me ngoài kia. Danielle và Ciara là những thiếu nữ chân yếu tay mềm lại mất hết phép thuật thì làm sao có thể đấu lại được một người đàn ông trưởng thành và trong tay cầm vũ khí chứ.

    Thanh kiếm của ngự lâm quân chém thẳng xuống Ciara, nhanh tới mức chị ta không kịp phản ứng. Máu tươi tung tóe khắp nơi, bắn lên mặt Danielle gần đó. Gã ta định đưa tay đến gần mũi của Ciara xem chị ta đã chết hay chưa. "Đừng – đụng – vào- chị - ấy!" Cô nghiến răng gằn từng chữ một. Gã ta trừng mắt nhìn cô.

    Cô vừa cảm thấy hoảng sợ vừa cảm thấy căm giận. Hoảng sợ vì mọi chuyện diễn ra quá nhanh và vượt khỏi tầm kiểm soát, hoảng sợ vì ranh giới giữa sự sống và cái chết là quá mong manh. Căm giận sự tàn ác của hoàng tộc, căm giận bản thân mình vì không thể cứu lấy Ciara.

    Danielle cười, một nụ cười trào phúng,"Lũ người hoàng tộc tốt nhất là nên chôn xương xuống địa ngục hết đi!" Thanh kiếm của gã ngự lâm quân giơ lên và gã định kết liễu đời cô như cái cách gã đã lấy mạng Ciara. Đôi mắt cô nhìn thẳng vào gã ngự lâm quân, gã thề với Ngài đây là ánh mắt ám ảnh nhất mà gã từng được nhìn thấy, và có lẽ tới khi hoàn thành xong xứ mệnh này đôi mắt màu bạc lạnh lẽo ấy sẽ ám ảnh gã trong mỗi giấc mơ.

    Thanh kiếm đến rất gần Danielle, cô thậm chí cón có thể cảm nhận được khí lạnh tỏa ra từ nó. Tưởng chừng như cô sẽ chết theo cách thế này thì bỗng thân tàu rung lắc dữ dội làm gã ngự lâm quân té xuống sàn một cách đau đớn, đầu gã đập vào một vật cứng bằng đá, đầu gã chảy máu, mắt gã lim dim rồi ngất đi ngay sau đó.

    Cơn bão dữ dội lên trên biển, từng cơn sóng đục ngầu trắng xóa đang nổi lên, những dãy đá nhọn đang hăm he con tàu. Đây có lẽ là cơn bão do Ngài tạo ra để bảo vệ con cháu của Ngài khỏi sự diệt vong.

    Con tàu vỡ tan thành hàng trăm mảnh, từng con sóng lớn nhấn chìm những tên lính ngự lâm còn tội lỗi của chúng, những cái xác của tộc Lauderyn trôi nổi lềnh bềnh, màu biển nhuộm thành một mảng đỏ tươi gay gắt.

     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng hai 2021
  8. summerley

    Bài viết:
    29
    Chương 6: Vùng đất cấm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Danielle có cảm giác thân người mình bị xé ra làm hai nửa, bên thân trái bỏng rát như bị thiêu đốt, còn bên phải thì bị nhúng vào một vũng nước lạnh. Cô cảm giác cả người như bị tách ra làm hai nửa, toàn thân đau đớn kịch liệt ép cô phải mở mắt.

    Lúc này trước mắt cô là cả một dãy ngân hà, Danielle có thể nhìn thấy rõ rang các hành tinh đang chuyển động. Những làn sóng nhẹ từ bên phải đập vào cô, di dời sự chú ý của cô khỏi bầu trời đầy huyền bí kia. Danielle đứng dậy quan sát không gian huyền bí này, cô đã lý giải được cảm giác kỳ lạ lúc ban nãy. Cô đã nằm giữa ranh giới của sa mạc và biển cả, bên trái cô là sa mạc hết sức rông lớn, bên phải lại là biển cả bạt ngàn, và nó chỉ cách nhau một ranh giới.

    Danielle đang ở tại một không gian hết sức kỳ bí mà cô không thể nào lý giải ngay được. Nơi này tụ hội hết tất cả những môi trường thiên nhiên, đầu tiên phải kể đến sa mạc và biển cả giáp ranh nhau, bên cạnh còn có vùng băng tuyết lạnh lẽo, thảo nguyên bao la, rừng rậm nhiệt đới cùng với núi cao hiểm trở. Đường ranh giới tuy mỏng manh nhưng lại cách chúng ra thành những thế giới riêng biệt.

    Những môi trường này tụ lại vùng trung tâm, nơi này mọc lên một cái cây to lớn, có lẽ đây là sự sống duy nhất ở không gian này. Trên đầu của cái cây là bốn nguyên tố chính tạo nên phép thuật: Đất, lửa, gió và cuối cùng là nước.

    Lá cây cũng thể hiện bốn mùa trong năm, chia làm bốn phần. Phần tượng trưng cho mùa xuân thì mọc đủ loại hoa tuyệt đẹp, phần mùa hè thì có lá màu xanh đậm và xum xuê trái cây chín mọng, phần mùa thu thì lá cây được làm bằng vàng, còn về mùa đông thì cây lại không có lá nhưng cành cây thì lấp lánh ánh kim.

    Thân cây được làm bằng đá Leniso, đây là loại đá phép thuật dùng để cung cấp nguồn năng lượng cho việc tu luyện, màu cam là thấp nhất cũng là loại dễ tìm nhất, màu xanh lá là cao cấp nhất cũng là loại hiếm nhất. Nhưng thân cây này lại trong suốt, loại Leniso chỉ có trong truyền thuyết, nó không có thực.

    "Đẹp quá!" Danielle vô thức thốt lên.

    Dưới gốc cây là những bộ xương khô được chất thành đống, cô lùi lại một bước khi nhìn thấy cảnh tượng này. Nhưng rồi cô nghe thấy tiếng gọi "Danielle", và cô như bị cái cây mê hoặc chân cô không tự chủ được mà bước đến gần đó.

    Như có một ma lực nào đó thôi thúc cô chạm vào cái cây. Vừa đặt tay lên thân cây, ngay lập tức một nguồn năng lượng đang tràn vào khắp người cô. Nó như chạy khắp tất cả các mạch máu, khắp các tế bào trong cơ thể cô. Nguồn năng lượng này khiến Danielle cảm thấy thoải mái và tràn đầy sức sống. Những vết thươnng trên người cô lành lại do vụ đắm tàu ban nãy gây ra.

    "Á!"
    Bất chợt cô cảm thấy đau nhói ở vai trái – cái cánh tay mà cô dùng để chạm vào cái cây, cơn đau ấy như thiêu đốt, đau rát như có ai dùng thanh sắt nung ở trong lò sau đó in vào cánh tay cô vậy. Điều này khiến toàn bộ cánh tay cô cũng bị tê liệt theo.

    Buộc lòng Danielle phải buông tay ra khỏi nó, cô ngay lập tức mới vén áo lên để xem xét chỗ đau của mình. Vai trái của cô xuất hiện một cái cây nhỏ có màu đen và khi cô lấy tay chạm vào nó thì cảm giác đau đớn đã biến mất mà thế chỗ cho nó là một cảm giác dễ chịu.

    Đây là vùng đất của Ngài, vùng đất phép thuật thật sự. Vùng đất này là khu vườn nhỏ mà Ngài đã tạo ra, và trung tâm nơi này là mọc lên một cái cây sự sống, nó cung cấp hết thảy những sự sống cho từng vùng đất tại nơi này. Truyền thuyết nói rằng cây sự sống được tạo ra từ máu của Ngài, những giọt máu thuần và cũng là nguồn gốc của mọi phép thuật.

    Hoàng tộc tin rằng bởi họ thừa kế dòng máu của Ngài trong người nên họ mới có phép thuật. Và từ xưa đến nay hoàng thất vẫn luôn tìm kiếm cây sự sống chỉ để nâng cao phép thuật của mình. Vì cây sự sống chứa những năng lượng thuần túy nhất và chỉ cần chạm vào nó thôi thì phép thuật của bản thân sẽ trở nên cao cường.

    Đã có rất nhiều pháp sư tìm kiếm cây sự sống và cho tới tận bây giờ không có một ai làm được điều đó. Dân chúng cho là như thế. Và chúng còn cho rằng lũ hoàng tộc ngu ngốc đến mức đi tin vào truyền thuyết vốn dĩ không có thực.

    Nhưng chúng không hề hay biết rằng đã có rất nhiều pháp sư đã đến được khu vườn của Ngài, nhưng họ không thể sống sót để trở ra. Bởi cánh cổng duy nhất để bước ra khỏi nơi đó chính là cây sự sống. Cây sự sống sẽ ban cho người có năng lực tương hợp với nó nguồn sức mạnh dồi dào và mở cánh cổng để đưa họ trở lại Oliracha.

    Còn những kẻ xấu số có năng lực xung khắc với cây sự sống thì sẽ bị nó hút hết năng lực cùng với sự sống. Họ sẽ trở thành những bộ xương khô nằm dưới gốc cây, không một ai sẽ tìm thấy họ được nữa. Đây và việc mà không ai có thể biết đến, kể cả các thành viên hoàng tộc.

    Một cách tình cờ nào đó cơn bão trên biển đã cuốn Danielle đến khu vườn của Ngài. Hay đây không phải là sự việc ngẫu nhiên mà là do sợi dây định mệnh đã dẫn cô đến nơi này. Bởi cô là nguời duy nhất có năng lượng phép thuật tương hợp với cây sự sống, nó đã cho cô nguồn năng lương to lớn như là món quà để thưởng cho đứa con mà Ngài yêu quý.

    Bởi cây sự sống được tạo thành từ giọt máu của Ngài, vậy người có phép thuật thích hợp với nó chắc chắn phải có dòng máu thuần túy của Ngài trong người. Đây chắc chắc là kết quả mà dòng họ Lauderyn đã tạo ra do hận ý của mình đối với hoàng thất. Nhưng chắc chắn không phải ai cũng vào được khu vườn cấm, người đó cần có được sự thiên vị của Ngài.

    Dấu ấn của cây sự sống được in lên vai trái của cô, nó sẽ biến mất ngay sau đó, bởi vì nó sẽ chỉ xuất hiện khi Danielle sử dụng phép thuật. Nó đánh dấu nguồn phép thuật thuần túy, đánh dấu quyền năng của cây sự sống và để đánh dấu rằng đây là đứa con mà Ngài yêu nhất mọi thời đại.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng mười 2020
  9. summerley

    Bài viết:
    29
    Chương 7: Vùng đất mới.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cây sự sống tách ra làm hai nửa mở ra một cánh cổng dẫn đến một thế giới khác. Danielle bị một lực hút lớn từ cánh cổng kéo cô ra khỏi khu vườn cấm, vì lực kéo quá mạnh kiến cô mất thăng bằng và ngã vào một vũng bùn.

    "Giờ thì hay thật." Danielle rít lên. Cả khuôn mặt xinh đẹp lẫn bộ quần áo tù nhân của Danielle đều bị dính bùn. Trông cô nhớp nháp kinh khủng. Sau khi đứng dậy, cô cố gắng xem xét nơi mà cánh cổng đã dẫn mình tới, đây là một khu rừng. Danielle mệt lả vì hàng giờ đã không có cái gì bỏ vô bụng, bây giờ cô mệt đến nổi không thể tiếp tục đi kiếm đồ ăn, huống chi là rời khỏi khu rừng.

    Trời nhám nhem tối và vì điều này mà cô chỉ muốn tìm một nơi nào đó an toàn để vượt qua đêm nay. Danielle ngồi dưới một gốc cây, nhắm mắt lại và sử dụng phép thuật của mình dò la khu rừng để tìm một nơi nghỉ ngơi lý tưởng.

    Sau một khoảng thời gian dài thì Danielle đã chọn được nơi mà mình muốn đến, nơi này gần cái hồ nước xinh đẹp, có ít thú dữ nhất trong khu rừng. Danielle chậm rãi tới nơi, chỗ này có ba cái cây lớn đan xen vào nhau, và đó là không gian tuyệt vời để tránh ánh mặt trời. Cô ghét cái ánh sáng ấy mỗi khi nó chiếu rọi qua khe cửa sổ trong buồng giam của mình.

    Cô dự định sẽ đến hồ nước rồi rửa sạch chất bùn nhầy nhụa trên mình. Nhưng ngặt nỗi Danielle đã không còn nhớ cái hồ nước nằm ở đâu, cô chỉ biết nó ở đâu đó gần đây. Quyết định sẽ đi tìm nơi đó mà không cần dùng đến phép thuật đã khiến cô bị lạc.

    "Thật sai lầm! Bây giờ lại lãng phí mớ thời gian để tìm lại hồ nước." Cô cau mày hối hận về quyết định ban nãy. Có lẽ ở trong nhà tù quá lâu khiến cô bị mất phương hướng trầm trọng. Danielle dừng việc đi bộ của mình lại và nhắm nghiền đôi mắt để dò đường.

    Không ngạc nhiên lắm, cô đã đi khá xa so với chỗ ban đầu. Danielle nghe thấy tiếng bước chân dồn dập đến phía mình. Cô mở mắt và cố gắng xác định những bước chân đó cách mình bao xa. Rất gần. Cô cảm nhận rất rõ ràng rằng có đến hai hay ba người đến.

    Ngoài những tiếng bước chân, cô còn nghe thấy thanh âm những thanh sắt va đập vào nhau, tiếng của vũ khí gào rít trong gió. Có thể đây là ngự lâm quân của hoàng gia. Chạy trốn bây giờ đã quá trễ rồi, nhưng cô cũng không thể nào chờ đợi ở đây.

    Cảm giác nhộn nhạo đang dâng lên trong bụng cô, hai tay Danielle siết chặt thành đấm, đến nỗi móng tay cô đâm vào da thịt khiến chúng bật máu. Nhưng cô không hề cảm nhận được sự đau đớn mà chỉ cảm nhận được trái tim đập mình nhanh đến mức sắp nổ tung.

    Cảnh tượng ở trên tàu vẫn đang hiện rõ lên trước mắt cô, chân thật đến nỗi cô còn có thể cảm nhân được mùi máu tanh tưởi sộc vào mũi cô. Hiện tại các giác quan của Danielle như muốn đóng băng, nhưng trong thời điểm hiện tại cô cần tỉnh táo và sử dụng nó một cách khôn ngoan nếu muốn sống sót.

    Nhưng không dễ để có thể bình tĩnh ngay lúc này. Tay chân cô đang run bần bật, nó thậm chí còn không còn nghe theo ý của cô nữa. Cả người cô cứ như một con búp bê khổng lồ bị hỏng. Danielle hít thở thật sâu, sau đó cô xông ra một cách liều lĩnh.

    Cô dùng phép thuật để ngăn chặn những mũi tên sắp làm tổn thương mình. Và chúng dội ngược lại trở về với chủ nhân của chúng. Những mũi tên sắt nhọn đâm thủng bất cứ thứ gì chúng chạm vào. Đây là những mũi tên của hoàng gia chúng đã được làm phép để dễ dàng giết chóc hơn trong mỗi cuộc đi săn.

    Những mũi tên định tưởng như đả thương cho Danielle thì giờ đây lại một đòn lấy mạng những chủ nhân đáng kính của chúng. Có những mũi tên đâm xuyên bụng, những mũi khác thì đi xuyên cổ họng, vài mũi thì xuyên từ lỗ tai này sang lỗ tai khác.

    Những cái xác của những tên sát thủ đổ xuống từ lưng ngựa, tạo thành một cảnh tượng quỷ dị. Danielle dùng hết tốc lực chạy thật nhanh khỏi nơi đó. Nhưng có điều cô không ngờ rằng con ngựa của một trong những tên sát thủ đã chạy theo cô. Con ngựa bị hoảng loạn do chứng chiến cái chết của chủ nhân mình, nó đã bỏ chạy và cùng đường với cô.

    Con ngựa không nhìn thấy Danielle, nó tông vào cô một cú thật mạnh, khiến cô lệch khỏi quỹ đạo của mình. Và cô đã hứng trọn một mũi tên trên vai phải dường như không hề nhắm vào mình. Danielle không hề cảm nhận được cơn đau, cô chỉ nghe thấy tiếng mũi tiếng xé gió đến gần cô.

    Danielle ngã rạp xuống đất. "Chết tiệt." Cơn đau đang xâm chiếm lấy cô, cơn đau từ vai lan tỏa ra khắp cơ thể của cô. Danielle không thể nằm tại đây được, cô phải đứng lên và chạy trốn. Khi cô cố gắng đứng dậy thì cơ thể cô lần nữa đổ ập xuống nên đất. Đau đớn, mệt mỏi, sợ hãi, giận dữ, cô không muốn bỏ cuộc, không muốn bỏ mặc mạng sống của bản thân.

    Nhưng cơ thể của Danielle đã muốn buông xuôi. Đôi mắt cô gắng mở to giờ cũng không thể tiếp tục mở được nữa, mí mắt giờ đây nặng trĩu như đeo chì. Cô nhìn thấy một hình bóng một người đàn ông lớn tuổi trước mặt mình. Mọi thứ tối sầm lại, Danielle đã không còn nhận biết gì nữa.
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng năm 2020
  10. summerley

    Bài viết:
    29
    Chương 8: Cung Harachel

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dường như trong cơn mơ có ai đó đã siết cổ cô. Danielle không thể thở nổi, mặt cô đỏ bừng, môi cô mấp mấy như muốn nói nhưng từng chữ bị mắc lại ở cổ, Cô bắt đầu giãy giụa, mồ hôi lạnh túa ra do cảm giác nóng bức và lạnh lẽo cùng xâm nhập.

    Ngay sau đó thì một cảm giác đau rát dữ dội ở bả vai truyền tới khiến Danielle bừng tỉnh, mắt xám bạc cô mở to.

    Đập vào mắt cô là trần nhà trắng xóa, đèn chùm pha lê xinh đẹp đang được thắp sáng mặc cho cả căn phòng đều tràn ngập ánh nắng. Danielle di chuyển con ngươi lạnh lẽo khắp căn phòng sang trọng, những nội thất ở nơi này đều là hạng thượng hạng ngay cả tấm thảm trải sàn trước mặt.

    Những nội thất lộng lẫy được bày biên khắp cả căn phòng, những nội thất được dát vàng làm cả căn phòng trở nên sáng chói theo nghĩa đen. Danielle còn không nghĩ mình có thể mở mắt ra nổi khi tất cả mọi ngóc ngách đều được thắp sáng, bởi cô ghét ánh sáng.

    Danielle đã dành hết quãng đời mà mình được sống chỉ để ở trong phòng giam hôi hám bẩn thỉu, nằm trên sàn nhà cứng ngắc lạnh lẽo nên giờ đây khi nằm trên chiếc giường êm ái, ở trong căn phòng sang trọng khiến cô ngứa mắt, nó thật lố bịch.

    Thay vì cảm thấy căn phòng này xa hoa lộng lẫy cô lại thấy nó vô cùng lố bịch. Và việc thưởng thức căn phòng đã dừng lại khi Danielle nhớ về chuyện xảy ra trong khu rừng. Nó là thật, cô cũng chưa chết, cô tự hỏi tại sao, chuyện gì đã diễn ra, đã bao lâu từ sau khi cô bất tỉnh.

    Sở dĩ cô không nghĩ mình đã chết và đang nằm trên thiên đường bởi vì khi con người chết đi sẽ chẳng thấy đau đớn và thiên đường đẹp đẽ cũng sẽ khiến cho người ta cảm thấy dễ chịu, nhưng giờ đây cô đang bị dày vò trong một căn phòng ngớ ngẩn cùng với đau đớn ác liệt vùng bả vai.

    Danielle đang sắp xếp mọi chuyện một cách hoàn chỉnh và liên tục đưa ra những trường hợp xảy ra sau khi cô ngất đi.

    Cô đưa ra kết luân khi tìm ra một phương án hợp lý nhất đó là cô được một ai đó cứu và đưa về đây, người đó thuộc phe đối nghịch với hoàng tộc và đã biết âm mưu của bọn chúng nên mới cứu cô.

    Đang cố tiếp nhận mọi chuyện thì cô nghe thấy tiếng tay nắm cửa kêu lên. Cánh của phòng mở ra, Danielle nhìn thấy một cô gái trẻ chừng tuổi đôi mươi, cô ta sau khi nhìn thấy cô thì bỏ chạy đi mất. Danielle cau mày vì hành động hết sức kỳ lại này của cô gái.

    Một lúc sau cô ta trở lại cùng với một người đàn ông lớn tuổi. Ông ta có một khuôn mặt nghiêm nghị và những món đồ ông ta đeo trên người bên ngoài thì đơn giản nhưng cô biết giá trị thực của nó lại vô cùng xa xỉ.

    "Tôi mừng là tiểu thư đã tỉnh, tiểu thư đang ở trong cung điện Harachel thuộc về gia tộc Habelizel, tôi là Phelim quản gia phục vụ cho họ."

    Ông ta chậm rãi nói rồi nhìn cô bằng cặp mắt màu nâu sắc bén. Danielle nhắm mắt nghiền lại, hít một hơi thật sâu rồi mới mở mắt ra nhìn vị quản gia già cỗi.

    "Bữa sáng sẽ được phục vụ ngay bây giờ, sau đó tôi sẽ dẫn tiểu thư đến gặp gia chủ."

    Danielle nhẹ nhàng gật đầu với quản gia bày tỏ sự đồng ý. Cô có rất nhiều điều thắc mắc nhưng lại không muốn mở miệng ra để hỏi.

    Bữa sáng của cô được đưa đến ngay khi Phelim rời đi. Bữa ăn đầu tiên trong ngày bao gồm trứng chiên, thịt nguội, xúc xích và bánh sừng bò. Món tráng miêng đi kèm là trái cây được cắt tỉa tỉ mỉ cùng với một cốc sữa tươi. Nó được bày biện trên một cái bàn nhỏ nằm bên phải căn phòng một cách tỉ mỉ.

    Ồ có phải cô đang được làm hoàng đế sau những ngày làm tù nhân hèn mọn hay không? Danielle nhìn chằm chằm bữa sáng một lúc lâu rồi mới bắt đầu dùng bữa.

    Mùi vị của nó đương nhiên hơn hẳn cơm những bữa cơm bình dân ở Oliracha nếu như đem đi so sánh. Chứa đừng nói tới những thức ăn ôi thiu mà Danielle phải dùng hằng ngày.

    Sau khi dùng xong bữa sáng ngon lành của mình, Danielle bắt đầu thăm quan căn phòng của mình. Cô phát hiện ra một căn phòng nhỏ, mặc dù nó là một phần của nơi này nhưng trông nó lại cực kỳ đơn giản.

    Nó khiến cô cảm thấy dễ chịu, bởi căn phòng này hoàn toàn trái ngược lại với căn phòng cầu kỳ bên ngoài, điều quan trọng nhất là nó không có quá nhiều màu vàng.

    Tông màu của căn phòng là màu trắng và xanh ô – liu. Trong căn phòng cũng chẳng có nội thất gì nhiều, chỉ có treo một bức tranh phong cảnh về một làng quê yên tĩnh.

    "Xin lỗi tiểu thư căn phòng này vẫn chưa được bày biện thêm đồ dùng."

    Danielle quay người lại thì bắt gặp cô gái hồi sáng, cô ta ra hiệu mời cô ra khỏi căn phòng nhỏ. Danielle cũng chậm rãi bước ra. Cô gái ấy ngẩn người ngay khoảnh khắc ấy rồi vô thức lùi về sau.

    "Tôi tên là Donna. Tôi phục vụ cho gia tộc Habelizel." Cô ta nói rồi đỏ mặt.

    Donna mê mẩn trước sắc đẹp của người trước măt, Donna thừa nhận Danielle là người đẹp nhất mà cô từng gặp. Cô ấy có nét đẹp hoàn mỹ, cặp mắt xám to xinh đẹp, lông mi dày và cong vút, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ tươi mềm mại, mái tóc nâu bồng bềnh như những đám mây. Có thể nói nhan sắc Danielle là định nghĩa của sự hoàn hảo.

    "Danielle, tên tôi là Danielle." Cô mỉm cười nhẹ rồi nhìn Donna.

    "Xin phép tiểu thư Danielle cho tôi dẫn cô đến chỗ gia chủ."

    Chỉ chờ Danielle gật đầu đồng ý, Donna liền tiến đến cửa phòng ngủ và mở cửa cho cô ra ngoài. Danielle thấy vậy thì cũng nhanh chóng đi theo Donna.

    Phải nói là Donna làm rất tốt công việc giới thiệu của mình, cô ấy đã nói một cách cặn kẽ về kiến trúc, lịch sử, và công dụng của từng khu vực của cung Harachel. Và suốt chặng đường đôi mắt củaDanielle không thể làm gì ngoài việc ngắm nhìn tòa lâu đài nguy nga này.

    Căn phòng cuối cùng mà Donna dẫn cô đến là phòng của gia chủ tộc Habelizel. Donna gõ cửa phòng sau đó liền xin phép cô rời đi.

    Danielle đứng trước cánh cửa hít một hơi thật sâu, cửa phòng hé mở. Đằng sau cánh cánh cửa là đại quản gia ban sáng.

    Ông ta gập người một cách nho nhã chào cô, Danielle cũng gật đầu chào lại. Vị quản gia nép người đằng sau cánh cửa rồi đưa tay ra mời cô bước vào.
     
    Chỉnh sửa cuối: 4 Tháng năm 2020
  11. summerley

    Bài viết:
    29
    Chương 9: Cháu cưng của gia chủ.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi cô bước vào thì đại quản gia Phelim liền xin phép lui ra ngoài. Mắt Danielle liền lia đến mọi ngóc ngách của căn phòng.

    Danielle bắt gặp hình ảnh một người đàn ông lớn tuổi mang trong mình khí chất vương giả, khuôn mặt của ông ta với Danielle dường như có một chút quen thuộc.

    Cô nhắm mắt lại thì hình ảnh trong khu rừng đột nhiên hiện ra. Ông ta chính là người cuối cùng cô nhìn thấy trước khi ngất đi.

    "Mời ngồi." Tay của vị gia chủ hướng đến chiếc trường kỷ bên cạnh. Danielle chậm rãi bước đến rồi ngồi lên chiếc trường kỷ. Ông ta đang đánh giá cô qua cặp mắt sắc bén như chim ưng của mình. Điều này làm cô cảm thấy không thoải mái, đôi đồng tử xám tro của cô cũng quan sát vị gia chủ.

    Ông ta phất tay rồi đẩy đĩa bánh ngọt sang cho cô, "Cháu dùng bánh chứ?" Danielle nhìn miếng bánh trái cây hấp dẫn trước mặt nhưng lại lắc đầu từ chối. Cô đang nóng lòng muốn biết chuyện gì đã xảy ra với mình sau khi bất tỉnh.

    "Vết thương của cháu thế nào rồi?" Mortimer nhẹ nhàng hỏi thăm nhưng ánh mắt lại không đặt trên người cô, mà sự chú ý của ông lại để trên tách trà nóng hổi của mình. Một khoảng thời gian trôi qua nhưng vẫn chưa thấy cô trả lời câu hỏi, ông ta mới nhìn cô.

    Mortimer bắt gặp hình ảnh hàng lông mày đang nhíu chặt trên khuôn mặt xinh đẹp của Danielle. Lúc này ông ta mới mở miệng nói chuyện lần nữa

    "Cháu còn nhớ ta chính là người đàn ông cháu đã cứu ở trong rừng hay không? Vì cứu ta nên cháu mới bị cung tên kia bắn vào người."

    Thì ra mọi chuyện là như vậy, mắt Danielle cụp xuống, có lẽ gia chủ của cung điện này đã hiểu nhầm việc cô cứu ông ấy bằng việc chịu thay cho ông ta một mũi tên, trong khi cô bị thương là do bị con ngựa tông phải. Và một cách tình cờ nào đó cô đã đỡ được một tai họa của ông ta.

    Vậy có thể hiểu là những tên sát thủ có ở trong rừng hôm đó không phải là người của hoàng thất. Đó là những người muốn lấy mạng của ông ta chứ không phải cô.

    "Liam lại đây, đây là đứa bé đã cứu mạng ta." Do mãi chìm đắm trong suy nghĩ của mình mà Danielle lại không hề chú ý là có người khác bước vào phòng. Câu nói của Mortimer đã đánh thức cô khỏi thề giới của mình. Cô ngước mắt lên nhìn người thanh niên vừa đến.

    "Đây là cháu trai của ta, Liam."

    Liam không phải là cháu ruột của vị kia nhưng lại được yêu thương nhất, ông nuôi dạy hắn từ khi còn bé. Hắn là người có năng lực nhất trong những cháu trai của ông. Hắn ta cho ông thấy sự trung thành của mình và cho ông thấy năng lực đưa gia tộc Habelizel đến đỉnh cao của danh vọng.

    Thiếu gia Liam đối với gia chủ vô cùng quan trọng, hắn ta có địa vị cao hơn hết thảy mọi người trong cung. Những người con cùng cháu của ông cũng không thể chiếm được lòng tín nhiệm của ông như Liam.

    Và trong mắt mọi người Liam là một người vô cùng xuất sắc và đáng tin, mặc dù hắn ta không có phép thuật nhưng những thành tích của Liam còn vượt xa con cháu hoàng tộc. Và những biểu hiện này của hắn cũng phải khiến đức vua phải khen ngợi, cho dù vẫn chưa tốt nghiệp khỏi trường nhưng lại được giao cho những nhiệm vị vô cùng quan trọng.

    Ngoài khả năng học tập và làm việc vô cùng mạnh của Liam thì sự điến trai của hắn cũng phải làm phái nữ phải đổ gục. Nhiều tiểu thư danh giá trong trường đều luôn muốn được gả cho hắn. Ngay đến cả công chúa út được sự sủng ái của nhà vua cũng muốn trở thành vợ của hắn, khỏi phải nói là đức vua ưng chàng rể này như thế nào.

    Thiếu gia vừa nho nhã lại vừa tốt bụng, lại có khí chất hơn người. Cho dù việc công chúa theo đuổi hắn cũng không làm những cô gái khác ngừng tơ tưởng đến mình được.

    Lông mày Liam nhướng lên tỏ sự bất ngờ khi nhìn thấy Danielle. Hắn nhớ rằng ba ngày trước, khi hắn đem người đến để giải cứu vị gia chủ thì ông đã được cứu trước đó rồi. Ông bảo cô gái này đã cứu ông, sau khi xử lý hết bọn sát thủ mà gia tộc khác thuê để hãm hại gia chủ thì hắn cũng tự tay bế cô về lâu đài.

    Lúc đó cả người Danielle dính toàn bùn đất, ngay đến cả khuôn mặt cũng không nhìn rõ. Đã vậy còn bê bết máu do bị thương ở vai. Hắn đưa cô cho quản gia sau đó liền đi giải quyết công việc cho nhà vua đến nay mới trở về.

    Điều khiến Liam phải ngạc nhiên là không ngờ cô gái nhỏ này lại thay đổi đến như vậy. Khuôn mặt đã được rửa sạch liền có thể quan sát ngũ quan tinh xảo. Nhìn cứ như một kiệt tác nghệ thuật được tỉ mỉ làm ra vậy. Thật sự giống như một con búp bê xứ mong manh dễ vỡ.

    "Xin chào, tên tiểu thư là - ?"

    Bỏ qua sự ngạc nhiên của mình, Liam cúi chào Danielle một cách chuẩn mực, cố nở nụ cười thân thiện với cô. Điều hắn ta ngạc nhiên là Danielle vẫn ngồi yên ở đó không hề có ý định chào hắn trở lại. Vì vậy Liam vẫn luôn đứng ở tư thế cúi chào, căn phòng rơi vào yên lặng, hồi lâu hắn ta mới thu lại tư thế ban nãy.

    Lúc này hắn mới nghe giọng cô nói.

    "Tôi là Danielle, buổi sáng tốt lành."
     
    Last edited by a moderator: 5 Tháng năm 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...