Không muốn hối hận, hãy cố gắng Tác giả: Mèo Lạc Quan Thể loại: Truyện ngắn Link góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Mèo Lạc Quan - Việt Nam Overnight Chương 1: Gió mùa đông đìu hiu phe phẩy trong không trung. Vạt váy trắng lay động. Mái tóc mây bồng bềnh được thả xõa. Đôi bàn chân nhỏ nhắn trắng noãn đung đưa nhẹ trong gió. Bàn tay nhỏ đưa lên, nhẹ nhàng bắt lấy tờ giấy vàng bay phấp phới. Khuôn mặt non nớt, ngây ngô của tuổi thiếu niên hiện nên một nét gì kì lạ. Tựa như tiểu tiên nữ sống trên thần cung, luôn cô độc. Đôi mắt cô bé ấy.. rất buồn. Màu vàng của tờ giấy in lên đôi mắt đen đấy, gợi ra cảm giác khó chịu đến khó thở. Đó là một tờ vàng mã, từ bàn tay người dẫn tang mà theo gió bị đẩy lên không trung. Lam dời mắt khỏi tờ vàng mã và nhìn xuống phía dưới đường. Đám tang mang theo tiếng kèn tò tí te, tiếng trống, tiếng chiêng nhức óc. Âm thanh khó chịu ấy dẫn những linh hồn đã khuất đi đến nơi an lạc của họ. Những tờ tiền này là thứ để đánh dấu đường. Con đường hoàng tuyền kết thúc một đời người. Tiếng khóc nức nở vang lên, não lòng người. Lam thả tay. Tờ giấy vàng mỏng manh lại xoay vòng trong gió rồi rơi xuống dưới. Nhóc đặt tay lên lan can tầng hai, mặt lạnh tanh nhìn xe tang đi một cách chậm rãi đến góc khuất cuối con đường. Dù đi chậm đến thế nào, chiếc xe vẫn đến góc cuối con đường kia và chuẩn bị biến mất trước khi vào ngã rẽ. Lam chớp chớp mắt. Nhóc cảm giác mắt mình ươn ướt. - Thật khó chịu. Cô gái nhỏ thầm thì, đôi mắt vẫn luôn dõi theo chiếc xe tang nổi bật. - Sao cậu luôn làm tôi khó chịu như vậy chứ? Bóng dáng xe tang thấp thoáng. Nó rẽ vào con đường khác và biến mất. Giọt nước mắt trong veo rơi xuống. Không gian tĩnh lặng. - Vĩnh biệt, Hồ. Giọng nói êm như ru tan vào không khí, tựa như muốn gửi đến người nào. Gió thổi mạnh hơn, làm mái tóc ấy bay, vạt váy lay động mạnh. Đôi mắt ấy càng buồn.. * * * Lam nằm trên giường, ngẩn người nhìn từng giọt nước trong bình truyền rơi xuống từ từ. Từng giọt rồi lại từng giọt. Cô bé đang du đãng ở cõi nào đó. Không biết từ khi nào nhỉ? Nhóc đã quen cậu thiếu niên ấy. Phải rồi. Là một buổi chiều mùa thu rất đẹp, rất mát và rất nhiều lá. Nhóc gặp cậu ở ngôi trường mới, nơi nhóc đã phải liều sống liều chết để được đặt chân đến. Cậu ấy không phải người bạn đầu tiên nhóc quen, cũng chẳng phải gặp gỡ trong trường hợp đặc biệt gì. Đơn giản chỉ là nhóc ngồi ngay phía sau cậu bạn ấy. Và theo thời gian, nhóc cũng không biết mình để ý nhiều đến cậu ấy từ lúc nào. Hai người chẳng mấy khi nói chuyện, cậu ta hướng ngoại, bạn bè luôn vây quanh một đống, luôn nói nói cười cười. Còn Lam, với đống bệnh trong người, để khỏi rước họa vào người khác, nhóc luôn ngồi im thin thít. Cơ duyên đẩy cô ngồi phía sau cậu con trai ấy, để cô nhìn thấy hết mọi hành động, mọi lời nói, đặc biệt là bóng lưng ấy. Nó không giống với bề ngoài cậu thể hiện. Nhóc luôn quan sát cậu ấy một cách bí mật, tựa như một con mèo vụng trộm. Lam thấy rõ hơn về con người cậu dù chẳng hay nói với nhau một lời. Rồi nhóc đột nhiên thích ngắm nhìn bóng lưng cậu, thích bề ngoài cậu thể hiện lẫn con người thật cậu giấu trong lòng. Không cần nói chuyện gì nhiều, nhóc chỉ cần ngắm nhìn cậu như thế là ổn lắm rồi. Lam vẫn luôn nghĩ như thế suốt một năm trời học chung. Nhưng rồi một đoạn thời gian bệnh tim của Lam tái phát. Nhóc phải nằm liệt giường suốt mấy tuần. Nhóc không được đụng đến đồ điện tử, nên chỉ đành nằm giường đọc sách giải sầu, chẳng biết thế giới bên ngoài thay đổi ra sao. Quãng thời gian đó thật nhàm chán. Bệnh tình của Lam là một bí mật, không ai trong lớp biết hết. Cho nên khi nhóc đổ bệnh cũng chẳng bạn nào đến thăm. Mà cũng chẳng sao, nhóc đã quen ở một mình suốt mười mấy năm, chẳng gì làm khó được nhóc. Nhưng một sự kiện đã xảy ra. Một bạn học đến bệnh viện và gặp Lam ngay tại khoa tim, ngay đúng lúc nhóc vừa bước ra từ phòng chiếu chụp. Và tất nhiên nhóc không thể để thông tin bệnh tình mình rò rỉ ra ngoài. Nhóc chỉ muốn là người bình thường, ít nhất là trong mắt bạn học. Bạn học ấy đã đáp ứng sẽ không nói cho ai biết, Lam sau khi nghe mọi lời thề thốt cũng chỉ tạm tin tưởng. Miệng người mà, có bao giờ giữ nổi đâu. Nhưng bạn đó cũng có ý thức, chỉ cho một người biết. Là cậu ấy. Cậu bạn tên Hồ. Theo định kì, Lam lại đến bệnh viện khám sức khỏe. Nhóc đã gặp lại cậu ấy. Lam cũng thừa biết từ khi mà bạn học kia biết thì cũng chẳng bao lâu nữa, một vài người sẽ biết đến bệnh tình của nhóc. Cậu con trai đó nhìn thấy Lam rồi cười tươi rói. - Chào Lam. Mình đến thăm cô bạn cô độc này! Lam thấy không ổn rồi. Nhóc chẳng muốn ai biết đến bệnh tình của mình, càng nhiều người biết thì càng phiền phức. Đặc biệt là cậu bạn ấy. Bởi vậy, nhóc làm mặt lạnh tanh, đáp lại lời. - Chào Hồ. Cảm ơn đã đến thăm. Cậu về được rồi đó. Cậu thiếu niên kia chớp mắt không tin nổi lệnh đuổi khách thẳng thừng của Lam. Cậu đột nhiên phì cười. - Thẳng như ruột ngựa. Ha ha ha, quả nhiên bệnh không làm đầu óc cậu bị hỏng.. Mình đến bệnh viện thì đó là việc của mình, không phải chỉ riêng Lam đâu nha! Lam mà nói những câu mềm mỏng dịu nhẹ thì đó mới là có vấn đề. Lam nhíu mày nghe câu cuối của Hồ, môi mỏng khẽ thốt. - Bệnh? - Không! Đến chơi không được sao? Lam chớp nhẹ mắt, buông ra một câu khẳng định. - Cậu bệnh thật. Bệnh thần kinh! Lam quay người bước đi, đúng thật cô khá thích con người cậu ta nhưng không có nghĩa là cô thích hắn và sẽ vì hắn phá bỏ luật của mình. Kiệm lời là trên hết! - Ây, đừng đi nhanh thế. Tớ có vài câu muốn hỏi. Không trả lời đàng hoàng thì không được đi đâu. Và với sự dai dẳng đến khó hiểu của Hồ, Lam và cậu ta đột nhiên lên chung một chiếc thuyền. Đó là cậu ta nói thế. Cậu ta hứa sẽ giữ bí mật về căn bệnh của cô, nhưng với một điều kiện là: Hai người họ sẽ trở thành bạn bè thực thụ. Thật sự khó hiểu cái điều kiện kì lạ này. Cậu ta chỉ cười chứ không giải đáp gì nhiều. Lam cũng lười để ý. Dù sao nghe cũng dễ dàng, miễn không ai biết đến bệnh cô là tốt rồi. Đó là quãng thời gian kì lạ mà cũng thật đẹp.. Cô bé luôn cô độc chịu đựng một mình đó đã có một người bạn luôn kề bên.. * * * Nửa năm trôi qua, Lam quen dần với sự có mặt của cậu bạn bàn trên. Cậu ta quả đúng thật hướng ngoại. Lúc nào cũng có ý tưởng chơi chỗ nọ chỗ kia làm cô phiền muốn chết. Nhưng cũng nhờ đó mà cô biết được thế giới xung quanh đẹp rực rỡ một cách lạ thường. Nó không giống bốn bức tường xám xịt mà xưa nhóc vẫn luôn đối mặt. Lam cười nhiều hơn, biết đến những niềm vui mà trước kia nhóc chỉ đứng một bên ao ước.. Vào một ngày mùa hạ đẹp trời với ánh nắng vàng cháy xém da thịt. Cậu bạn đó lại đến rủ cô đi đến một nơi, nét mặt cậu ta khi đó rất hớn hở. Dù bất mãn vì quấy rầy đúng thời gian nhóc đọc sách, nhưng nhóc vẫn lén mummy mình đi theo xem thế nào. Cậu ấy dẫn cô đến một khu vui chơi náo nhiệt. Lam không nói gì, chỉ hướng ánh mắt lạnh tanh đến kẻ mỉm cười bên cạnh. - Chào mừng đến với công viên Hoddy! Công viên? Trước giờ nhóc vẫn không thích nơi như thế này! - Không.. - Suỵt! Yên lặng nào! Nay cho cậu biết.. thế nào là cuộc sống! Hôm nay chỉ có hai bọn mình thôi. Cậu con trai nháy nháy mắt, nắm lấy cổ tay cô bạn tiến vào khu đông đúc náo nhiệt kia. Lam nhìn tay Hồ rồi ngơ ngác bước theo chân cậu. Mọi lần địa điểm đều là nhóc lựa chọn, nhưng hôm nay chiều cậu ta một phen vậy. Mà.. tay cậu ta mềm thật, xúc cảm cũng rất dễ chịu..
Chương 2: Chơi đùa một vài trò nhẹ nhàng cũng đủ khiến Lam mệt đến khó thở rồi. Nhóc ngồi yên một chỗ, chờ đợi cậu bạn kia đã biến đi đâu mất. Ánh chiều đã ngả sang tà tà. Sắp đến giờ về nhà, đảm bảo mummy sẽ nói một trận nữa xem. Đang lúc ngẩn người suy nghĩ thì một cái cộp trán kéo cô về hiện thực. Một cốc nước cam mát lành hiện lên trước mặt. Lam ngẩng đầu lên nhìn. Khuôn mặt rạng ngời dưới ánh nắng in lên đôi mắt đen. Nó khẽ chớp, tựa như bất ngờ trước nụ cười mỉm dịu dàng.. đẹp đến kì lạ. Lam hạ tầm mắt, nhận lấy cốc nước cam rồi uống một cách ngon lành. Hồ ngồi xuống bên cạnh, cậu ta cũng có đồ uống nhưng nó là cái gì thì Lam cũng chẳng rõ nữa. Nhận thấy ánh mắt Lam cứ thoáng tia qua bên này, Hồ mở giọng trêu ghẹo. - Sao? Muốn uống à? Uống thử đi, ngon lắm nha! Lam hừ một tiếng, giọng điệu lạnh tanh. - Soda táo xanh? Không thích. Không ngon. Cậu ta biết cô không thể uống nước có ga vậy mà còn mở miệng hỏi. Cái tên khó chịu. Lam nhìn ra chỗ khác, không thèm quan tâm đến cậu. Hồ nhìn một bên má trắng noãn cô nhóc đến ngẩn người. Lam trầm ngâm nhìn ly nước gần hết, đột ngột quay sang nói một câu. - Hồ, nói thứ trong lòng ra đi. - Khụ! Khụ!.. Nói cái gì cơ? Hồ giật bắn mình, vội quay đầu sang hướng khác, theo bản năng hỏi lại. Lam mím môi, đưa tay chỉnh cho khuôn mặt kia quay về phía mình. - Cậu - không - như - bề - ngoài! Từng chữ nhấn rõ ràng, giọng nói thanh thoát như tiếng chuông gõ nhẹ trong lòng. Hồ hít lấy hơi sâu để tỉnh táo. Hành vi cậu hôm nay kì lạ, cô nhóc có nghi vấn cũng phải. - Từ lâu rồi! Giọng cô bé vang lên lần nữa, phủ định suy nghĩ trong lòng Hồ. Đối diện với đôi mắt đen trong trẻo, cậu có thể thấy bóng hình mình trong đó, sâu đến hút lòng người. Con ngươi Hồ đảo qua hướng khác, lảng tránh đôi mắt kia. - Vậy sao.. Sao cậu lại có suy nghĩ này chứ? Mình thì có gì kì lạ? - All. Lam trả lời ngắn gọn, đôi mắt không cảm xúc chăm chú nhìn Hồ chờ đợi một câu trả lời thuyết phục. Hồ thở dài. Người ta nói con gái có trực giác thứ sáu cấm có sai! - Cách cậu nói chuyện luôn khó hiểu.. Nhưng thật kì lạ, mình lại có thể hiểu.. Hồ cúi đầu nhìn xuống ly nước trong tay mình, giọng cậu như thì thầm. - Như Lam thấy đấy, mình hướng ngoại đúng không? Mình rất năng động, rất nhiều bạn bè, rất hay nói cười. Nhưng thật đáng buồn thay, đó lại chỉ là lớp vỏ.. Mình dùng nó để che giấu một sự thực, sự thực phiền phức. Luôn dùng lớp vỏ hào nhoáng bọc lấy, không được là chính mình, không thể đối mặt với.. con người thực sự của mình.. - Mệt mỏi, đúng không? Thanh âm dịu nhẹ, êm ái như làn gió mát khiến tâm trạng Hồ trở nên nhẹ nhõm. Cậu biết hiện giờ Lam đang nhìn cậu chằm chằm. - Phải. Thật sự quá mệt. Đôi vai này sẽ không thể gánh, đôi chân này sẽ không thể bước tiếp được nữa. Tương lai của mình vô cùng mịt mờ.. - Lí do? Lại âm thanh đấy, như làn sương huyền ảo, nhẹ nhàng thẩm thấu qua da thịt, lan đến tim và thanh quản, khiến người khác không nhịn được mà thỏa mãn mọi câu hỏi của nàng. - Cậu muốn biết sao? Nếu cậu biết được thì.. - Nói đi! Nói toẹt ra luôn đi, lằng nhằng mãi không thấy mệt à? Cô thì thấy mệt rồi đó! - Ha ha ha.. Cô nương bé bỏng, không ngờ cậu cũng có tính tò mò đấy! Nụ cười vụt trở lại trên khuôn mặt Hồ. May mắn cậu thoát khỏi ma trận thanh âm ấy, suýt nữa thì trúng chiêu rồi rồi. Hồ yên lặng lau mồ hôi. Lam thấy khó hiểu. Cậu ta nói một tràng giang đại hải, nhưng cuối cùng thì chẳng nói đúng trọng tâm gì, thái độ còn thay đổi đột ngột nữa chứ! Mà kể ra cũng tò mò thật. Không biết chuyện cậu ta như nào mà giọng điệu nặng nề quá! Ngắt chẳng đúng lúc gì! Lam bất mãn trừng tên con trai bên cạnh. Hồ bật cười. Đột nhiên thấy Lam thật dễ thương. - Lam à, nửa năm qua làm bạn, mình cũng cho cậu thấy nhiều thứ đẹp hơn bốn bức tường nhà cậu. Cuộc đời chỉ chớp mắt thôi cũng đã có thể biến mất. Không ai biết ngày mai sẽ ra sao, liệu rằng mình còn sống hay sẽ chết. Ngỡ giây phút ấy sẽ vĩnh cửu, ngờ đâu chợt hóa thành hư không.. Hồ ngừng nói, cậu nhìn bầu trời ngả sang màu vàng cam ấm áp. Lam cảm giác giọng cậu ta cũng ấm theo, nó lan tràn trong không gian và.. cả trong lòng cô. Hồ đột ngột cầm lấy bàn tay nhỏ của cô gái bên cạnh khiến Lam giật mình, không biết phản ứng ra sao. Cậu nở nụ cười muôn thuở, nhưng ánh mắt lại chứa điều gì.. khiến Lam không hiểu. - Chính bởi vì không biết tương lai ra sao, con người mới sợ hãi. Bởi vậy, họ luôn sống hết mình cho ngày nay, ngay tại giây phút này. Tuy bề ngoài của mình chỉ là lớp vỏ, nhưng mình đã vận dụng nó bằng chính con người thật của mình. Con người luôn nỗ lực, bản thân mình cũng nỗ lực chỉ là vì khi rời đi, sẽ không hối tiếc điều gì.. Lam, cậu hãy trân trọng từng khoảnh khắc thanh xuân tươi đẹp này, trân trọng phút giây tuổi trẻ, trân trọng mọi thứ.. và trân trọng tình cảm thời niên thiếu của mình nữa.. Lam sững người. Cậu ấy nhấn nhá rất rõ ràng, tựa như đã ấp ủ trong lòng từ lâu, chỉ đợi thời cơ nói ra mọi thứ. Lời cậu ấy dẫn cô về câu hỏi. Cô đã sống hết mình chưa? Liệu cô có hài lòng với chính bản thân mình? Liệu sau này cô - sẽ - hối - tiếc - vì - những - phút - giây - lãng - phí - không? Hồ đứng dậy, đưa tay về phía cô rồi nói. - Có những thứ cậu cần thay đổi, nhưng cũng có thứ cậu cần giữ nguyên. Căn bệnh khiến cậu bị hạn chế, hãy để mình giải thoát cho cậu. Mình sẽ luôn bên cậu! Lam chớp mắt, lạnh nhạt nói ra một sự thật. - Mình thích tĩnh lặng, luôn khó chịu với sự quấy rầy của cậu.. Hồ ngẩn người sững sờ. Nhưng đôi mắt Lam trở nên lấp lánh, nó có hồn hơn. Cô đặt bàn tay mình vào tay cậu con trai ấy. * * * nhưng mình cũng yêu những niềm vui cậu đem đến. Nhóc cũng muốn sống hết mình. Nhóc không muốn quanh quẩn chỉ trong bốn bức tường kia nữa. Mà cậu con trai này sẽ giúp cô. Đột nhiên lại thấy thêm thích cậu ta rồi.. * * * Cậu ta dùng căn bệnh của cô làm điều kiện bạn bè. Trước giờ nhóc không biết tại sao cậu ta làm vậy. GIờ thì nhóc hiểu rồi. Nhóc và cậu ta vốn dĩ giống nhau.. Cậu ấy cũng bị bệnh tim. Căn bệnh quái ác đã giật mất người con trai ấy khỏi bàn tay cô. Cậu ta đi rồi. Suy nghĩ này lặp đi lặp lại một cách lạnh lùng trong tâm trí nhóc. Cô không thể được ngắm nhìn nụ cười cậu được nữa. Điều này làm cô khó chịu. Rõ ràng vài tuần trước, cậu ấy đã nói với cô.. Cậu phải rời đi vài ngày, nhưng khi cậu trở về, cậu sẽ nói cho cô biết bí mật của cậu. Lúc nói vậy, cậu có vẻ rất vui, nhưng cũng có vẻ lo lắng.. Rồi tin tức qua đời đột ngột truyền đến giường bệnh của cô. Bàng hoàng, đau và buồn.. Trái tim không khỏe mạnh cứ thế chịu một cứ huých mạnh và.. ngã xuống. Nhóc thậm chí cũng không thể đến viếng cậu ấy lần cuối.. Chẳng lẽ chỉ có thể nằm đây thôi sao? Bất lực.. Rồi đột ngột nhóc nhớ tới lời cậu. "Sống cho từng giây phút, bởi lẽ chẳng ai biết tương lai ra sao.." Phải rồi. Nếu như không đi gặp cậu ấy lần cuối, có lẽ sau này nhóc sẽ phải hối hận. Nhóc không muốn vậy.. Phải.. gặp.. cậu.. con.. trai.. ấy.. lần.. cuối.. Lam đã dùng hết sức lực tàn của mình, cố gượng dậy bước đến ban công. Xe tang của cậu sẽ đi qua đây. Thiếu nữ với chiếc váy trắng mỏng manh ngồi trên lan can. Đôi bàn chân trắng nõn đưa nhẹ trong gió mùa đông. Mái tóc mây bồng bềnh uốn lượn. Con ngươi đen mang vẻ buồn man mác.. Bóng lưng ấy cô độc. Đúng rồi, nhóc cũng đã từng thấy bóng lưng cậu ấy rất.. cô độc.. Dường như nhóc chẳng còn thấy lạnh.. Trái tim đau đớn co bóp nhè nhẹ.. Nhóc thấy hơi khó thở.. Nhóc phải bình tĩnh.. Như vậy mới có thể đưa tiễn cậu con trai ấy một cách đàng hoàng.. Khuôn mặt nhợt nhạt, lạnh tanh nhìn xe tang đi chậm rãi trong tiếng ồn inh ỏi. Lam thấy tấm ảnh của cậu con trai có một nụ cười ấm áp luôn ngự trị, luôn tồn tại vĩnh cửu. Nụ cười ấy được những vòng hoa cúc rực rỡ bao lấy, trầm lắng và buồn.. Tầm mắt nhóc mơ hồ trong làn sương trắng. Môi nhóc khẽ lặp lại lời nói. "Ngỡ giây phút đó là vĩnh cửu.. ngờ đâu chợt biến thành hư không.." Thanh âm dịu dàng tan vào không trung. - Cảm ơn cậu, người bạn tuyệt nhất của tôi.. Vĩnh - biệt.. Hồ. Lam sờ lên ngực trái mình, nơi trái tim co bóp một cách mãnh liệt. Chỉ trong một giây thôi.. cảm xúc mất khống chế, ồ ạt chiếm lấy trái tim. Đau.. Nỗi đau về cả thể xác lẫn tinh thần. Lam gục xuống lan can thở hổn hển, ánh mắt nhập nhòe cố nhìn về phía góc cuối con đường kia.. mong chờ một nụ cười quay trở lại.. Nếu không muốn hối tiếc, thì hãy sống hết mình cho ngày hôm nay.. Lời cậu lại dội về, liên tục, tựa như đã hòa vào cùng một thể với gió đông..