Anh đã về tới ga cũ Rồi sao? Chiếc khăn mỏng em đan anh đã choàng chưa để chắn mùa gió lạnh Ở ngoài kia sương mãi rơi.. rớt vào mắt em giọt sầu canh cánh Nỗi nhớ dày vò theo từng bước người đi! Có phải không anh Đây là buổi chia ly? Là chuyến tàu đêm vừa khi rời ga cuối Là lần anh về thăm lại người xưa sau bao năm chờ đợi Em chẳng thể cầm lòng mà ích kỷ nhỏ nhen. Anh cứ về đi với thế giới lạ quen Nơi mà chẳng có bóng em lưu dấu bước chân mình trên tầng cát trắng Anh đã muốn đi về thế giới muôn sắc màu xa thẳm Em chỉ có thể giữ bước chân Người trong im lặng Tình em! Nếu ngày mai và vĩnh viễn không có chuyến khứ hồi nào nữa trong đêm Em xin nguyện cầu chúc cho anh trăm năm tình viên mãn Lại thêm nữa lần đau ghi vào trang lưu bút buồn ngao ngán Em chẳng đủ can đảm ngăn tim mình Cho đừng tan nát.. Tình ơi! Thôi hãy đi nhé anh! Gom kỉ niệm một thời Nhận lấy yêu thương giữ cho mình lửa tình yêu mãi rạng ngời bên tình cũ Và thế là Em đánh mất tình anh qua bao ngày ấp ủ Khi chẳng có chuyến khứ hồi nào cho còi réo rắt ngân nga.. Nguyễn Thạch Thảo