Không bỏ cuộc Tác giả: Tùy Tiện Thể loại: Tự truyện Linh thảo luận: [Thảo luận - Góp ý] - Truyện ngắn của Tùy Tiện - Giao việc cho nó, lỡ nó làm hư thì sao! Đây là câu nói đầu tiên từ kỹ thuật trưởng, mà tôi đã ghi nhớ cả đời. Anh là người vui vẻ, còn trẻ mà đã đứng ở vị trí kỹ thuật trưởng quản lý bộ phận wash mẫu. Tôi cũng không có gì ghét bỏ anh. Nhưng ở anh có một thứ mà tôi phải mất một thời gian mới đạp đổ được. Đó là không tin tưởng đồng đội! Ngày còn là học viên, tôi từng mắc lỗi nhiều lần. Anh không trách mắng, không nạt nộ, không khó chịu nhưng anh sẽ ngó lơ. Tôi làm sai ở công đoạn nào, anh sẽ cho tôi out ở ngay công đoạn đó, không được đụng vào nữa. Cuối cùng, việc tôi có thể làm chỉ là ngồi xé sợi dấu mài phá. Nhìn những vết rách trên quần, sau khi được loại bỏ hết chỉ vụn, tôi thầm ngao ngán. Các bạn học viên cùng đợt với tôi ở các đội khác, đã bắt tay vào làm ở các công đoạn chính. Chỉ có tôi, là ngồi một chỗ và xé sợi. Lúc đó, tôi từng cảm thấy bản thân mình thật thừa thãi, thật vô dụng! Tôi chán nản với công việc, mỗi ngày tan làm, tôi đều tự hỏi bản thân có nên tiếp tục nữa hay không? Việc kỹ thuật ở đội khác tin tưởng tôi, đề cử tôi với anh. Nhưng tôi lại không được kỹ thuật trưởng trong chính đội mình chấp nhận năng lực, nó khiến tôi vô cùng buồn rầu. Lúc tôi chưa được xếp vào đội của anh, tôi từng đi theo chú Long học việc. Ông ấy giỏi về wash, nên tôi đã học được nhiều thứ từ ông. Cái ngày mà tôi vô tình nghe lén được chú Long và kỹ thuật trưởng nói chuyện với nhau. Tôi đã tự trách bản thân mình rất nhiều. Dù thời gian chỉ có hai tuần, nhưng chú lại tin tưởng mà hỏi anh, tại sao không để tôi làm công việc của kỹ thuật wash? Chú tỏ ý kiến về việc, anh chỉ cho tôi làm việc lặt vặt, mà không đúng với khả năng của mình. Nhưng sau đó, thứ tôi nghe được chỉ là một câu hỏi ngược lại: - Giao việc cho nó, lỡ nó làm hư thì sao? Con mẹ nó, anh có biết lời anh nói tổn thương đến cỡ nào không hả? Tôi đã chửi thầm trong đầu, tự hứa phải ghim câu ấy cả đời không được lấy ra. Việc không được tin tưởng, còn khó chịu gấp mấy lần việc bị mắng. Thà tôi làm sai, anh mắng tôi để tôi sửa, còn hơn việc anh không phàn nàn tôi, nhưng anh lại không cho tôi sửa lỗi một lần nào. Cũng chính vì lời nói đó, khi về nhà, tôi đã khóc một trận to, tôi ấm ức, tôi không phục! Sau khi ngồi một góc giải tỏa phiền muộn, để những thứ ấm ức được vơi bớt đi. Tôi đã vực dậy chính mình một lần nữa! Không bỏ cuộc, là ba chữ duy nhất có trong từ điển của tôi. Đó chính là thứ giúp tôi vượt qua sự khắc nghiệt của cuộc sống. Tôi muốn hòa nhập vào sự khó khăn hơn là hòa tan đi bản thân mình. Anh không chỉ tôi làm, thì tôi sang những đội khác hoặc xem các thành viên trong đội rồi học lén. Anh không cho tôi làm, thì khi tôi rảnh tôi lại sang mấy đội khác phụ các công đoạn đơn giản, để tích thêm kinh nghiệm. Hoặc ít nhất, chỉ là xem cách anh làm việc rồi quan sát. Anh hỏi tôi "có làm được không?" thì tôi trả lời "em sẽ cố gắng!" Ngày tháng cứ như vậy mà tiếp diễn, tôi cho phép bản thân được quyền vấp ngã, nhưng không được phép ngã một chỗ nhiều lần. Mãi đến khoảng ba tháng sau, ánh mắt anh nhìn tôi mới dần thay đổi. Tôi đứng trước mặt kỹ thuật trưởng của mình, có thể đảm nhận công việc ở bất kỳ công đoạn nào. Dù là phần thô hay phần wash, tôi đều có thể tự tin làm việc. Dù phương pháp làm việc của mỗi kỹ thuật là khác nhau, nhưng chung quy họ đều cùng một mục đích. Đã có lần, anh nhìn tôi làm rồi hỏi một câu: - Cách em chà hand sand sao giống thằng A bên đội kia vậy? Lúc đó tôi đã thầm cười trong đầu, chẳng lẽ lại bảo do anh ta không dạy, nên tôi mới đi học lén? Ở trong đội một thời gian, tôi dần nhận ra kỹ thuật trưởng quả thật rất bận. Anh ta ngoài sử lý hàng trong đội, còn phải ký giấy, xem mẫu, hướng dẫn cho các đội khác. Đây là lý do anh không thể hướng dẫn tỉ mỉ, đôi lúc còn để học viên tự học hỏi lẫn nhau. Ai trụ được thì trụ, không được sẽ xin tách sang chỗ khác. Mặc dù tự tin là vậy, nhưng đôi lúc tôi vẫn bị mắc lỗi. Cứ mỗi lần mắc lỗi, tôi sẽ tự sửa sai. Cố gắng để lỗi đó lặp lại ít nhất có thể! Đến một ngày, khi đang gặp khó khăn ở một công đoạn, anh trông thấy, sau đó mở lời hướng dẫn cho tôi. Thần linh ơi, từ ngày tôi chuyển vào đội của anh, lần đầu tiên được hướng dẫn chỉ bảo. Tôi như không dám tin vào những thứ vừa lọt vào tai mình! Tôi đã thử theo lời của anh và thành công, sau đó không kìm được đã hỏi anh một câu: - Kỹ thuật trưởng, anh vừa chỉ em đó hả? Anh ta còn cười hỏi lại tôi: - Anh vừa đem bí quyết ra nói với em, thế mà em lại không tin tưởng à? Anh đây vẫn thầm quan sát thành viên làm việc nhé. Chứ không phải anh không quan tâm đâu! Lúc đó, tôi đã bật cười vì câu nói ấy. Rõ ràng, khi bạn muốn người khác tin tưởng tay nghề của bạn. Đừng chỉ nói miệng, hãy hành động cho họ thấy. Nếu họ thấy bạn có thực lực, họ sẽ có niềm tin với bạn. Đến một lúc nào đó, có thể là bí quyết của họ, họ cũng sẽ vui vẻ truyền thụ nó cho bạn. Bây giờ chúng tôi đã là đồng nghiệp chung được hai năm, tôi đã dần hiểu được tại sao trước đây kỹ thuật trưởng lại không tin tưởng mình. Khi làm ra sản phẩm đạt chuẩn, cả phần thô lẫn phần wash sẽ mất ít nhất là ba ngày. Bốn cái quần làm theo một cái mẫu, nó bao gồm công sức của nhiều người trong đội. Vì vậy, khi làm hư ở một vị trí nào đó, toàn bộ sẽ bị hư theo. Và người sẽ phải sửa chữa và gánh trách nhiệm, chính là kỹ thuật trưởng! Đó là lý do, những người kỹ thuật dù muốn học viên được học hỏi. Nhưng họ chỉ có thể dừng ở những công đoạn đơn giản. Nhưng cũng nhờ những ánh mắt, và lời nói ấy, tôi mới phấn đấu đến ngày hôm nay. Lúc ấy tôi đã tự vực dậy bản thân mình nhiều lần. Tôi muốn anh công nhận năng lực của mình, tôi muốn trở thành kỹ thuật nữ giỏi, tôi muốn vượt qua cả anh! Tôi không còn là con bé học việc, mà khi nhìn đến sẽ là câu hỏi có làm được không. Câu hỏi của kỹ thuật trưởng hay hỏi tôi, bây giờ đã đổi thành một câu khác: - Thằng bé mới vô, làm hư chỗ đó rồi, em sửa được chứ? Và câu trả lời của tôi chính là: - Đưa em xem nào! Được, em sửa được! Khi nào sửa không được thì anh lại giúp em ha ha! Trên con đường học tập hay làm việc, và cả cuộc sống. Tôi có thể sẽ vấp ngã và thất bại nhiều lần. Nhưng tôi không sợ, tôi sẽ sửa chữa nó! Bạn phải đổ mồ hôi, bạn phải nghe lời góp ý dù là khen hay chê trách. Thì khi hoàn thành, bạn mới thấy được niềm vui của những thứ mà bạn đã trải qua. Nếu bạn đang rầu rĩ vì deadline (hạn chót), đừng vội nản, hãy tiếp tục cố gắng. Khi hoàn thành xong, bạn sẽ nhận được niềm vui mà những người bỏ dở nữa chừng không thể hiểu được! Không bỏ cuộc, chính là viên thuốc giúp bạn tiến xa, vượt qua cả giới hạn của bản thân để vươn tới những mục tiêu tốt đẹp. Cố lên nhé! Hết. Trong bài có sử dụng một số từ ngữ chuyên ngành, nếu thắc mắc bạn có thể lên google để tìm hiểu thêm về ngành wash nhé! Cám ơn các bạn!