Khóc mình Mây đã khóc chân trời không đứng lại chim khóc cành trôi vun vút sau lưng cỏ khóc dấu chân người rêu xanh mãi rừng khóc lá rơi bỡn cợt phân vân Tôi khóc cho tôi một lần đánh cược một lần thôi mộng mị đảo điên để mãi là người đi sau đưa tiễn những nếp nhớ dài rót cạn lòng đêm Tôi khóc cho mình vui giữa ngây ngô ướm dấu chân tưởng bao điều vĩ đại mượn tự ngã che mờ hai mắt lại buông dấu chấm rồi, bóng đổ về không! Vĩnh Thông