Tản Văn Khoảng Trời Ngủ Yên - Trúc Phượng

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Trúc Phượng, 7 Tháng tư 2021.

  1. Trúc Phượng

    Bài viết:
    67
    Giới hạn độ tuổi: Không dành cho trẻ dưới 13 tuổi

    [​IMG]

    Khoảng Trời Ngủ Yên

    Thể loại: Tản văn

    "Đêm, sao khuya rồi mà cậu vẫn còn thức?"

    "Tôi không ngủ được, nhưng khi nào cậu thiếp đi, sẽ không còn thấy tôi nữa"


    * * *

    Yên lặng.

    Mọi thứ xung quanh tĩnh mịch đến mức khiến nó rùng mình.

    Nằm trên giường vắt tay lên trán, chỉ còn nghe được tiếng quạt quay. Đã mấy giờ rồi? Nó không rõ. Nhưng chắc kim giờ cũng đã chạy qua con số mười một rồi đi. Kỳ thật, cho dù có là giao thừa nó cũng chưa từng thức khuya như thế. Đêm nay hay ngày mai cũng chẳng có thứ gì chờ đợi khiến nó háo hức đến mức không ngủ được.

    Chỉ là không tài nào ngủ nỗi.

    Cũng như không tài nào sắp xếp được những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu mình.

    Ngoài đường bây giờ khá yên ắng, không có tiếng gầm rú của mô tô vào nửa đêm như mọi khi, lẽ ra nó cũng nên ngủ sớm hơn mọi khi mới phải.

    Từ sâu thẳm trong tiềm thức, nó quả thực rất mệt, chỉ muốn thiếp đi và trong một lúc không hay biết nào đó thì tỉnh dậy đón ánh bình minh sớm như bao người.

    Nhưng lần nào cũng vậy, chỉ có thể sống cuộc đời của một con chuột đồng. Nó không biết cách để tập cho mình thói quen ngủ sớm, cũng như cách tỉnh táo giữa khi đầu óc còn đang mơ màng sương mai.

    Vào lúc còn đang chìm trong những giấc mơ hư ảo kia, nó đã bỏ lỡ gì ở ngoài thế giới xung quanh rồi?

    Đêm nay đối với nó có lẽ là một đêm dài đằng đẵng.

    Trăng ngoài kia chắc là rất sáng, nhưng có sáng đến mức soi rõ tâm tình của một con bé đến giờ này vẫn chưa ngủ không?

    Nếu có, trước mắt nó bây giờ đã chẳng phải là bóng đêm ngỡ như vô tận. Nếu có, nó đã không trằn trọc tự dò hỏi lòng mình xem có còn tâm sự không. Nằm trở mình lần nữa, nó không sao tìm được tư thế thoải mái nhất cho mình, cũng như không sao thích nghi được với sự im lặng đến trống trãi mỗi khi về đêm.

    Nó không sợ trong lòng mình có nhiều tâm sự, chỉ sợ nhất khi đến tâm sự cũng không có. Nước mắt không rơi, tim không tan vỡ, người lắm mỏi mệt vậy mà vẫn chẳng nào say giấc. Có còn ai thức để cùng nó trò chuyện không?

    Tiếng nói mớ của ba cứ thế mà đi vào lòng khiến tóc gáy nó dựng đứng. Nó vội lấy chăn đắp lên người.

    Nó vẫn nhớ mãi lần đầu tiên nó khóc vào đêm muộn, hôm ấy hai mẹ con nó đã cãi nhau một trận rất lớn. Nó không còn nhớ nguyên do, cũng như không còn nhớ lúc đó nó đã nghĩ gì, nhưng có lẽ trong đầu nó chắc chẳng có thứ gì hay ho vào khi đó, nó sẽ không dùng lý do "vẫn còn là trẻ con" để biện hộ cho một thời ngỗ ngược của nó đâu. Nếu những sai lầm trên đời này đều có "bởi vì" thì biết tìm đâu ra ai là kẻ có lỗi?

    Như một phép màu, hình ảnh mẹ đối với nó trong suốt những năm tháng qua cứ thế mà tràn vào trong tâm trí, một cách mãnh liệt đến mức khiến nó bật lên tiếng khóc giữa đêm khuya. Tiếng khóc không lớn, chỉ có chị hai đang nằm kế may ra mới nghe được. Nó không chắc chị đã ngủ hay chưa nhưng chị không nói gì, điều đó khiến nó cảm thấy yên tâm hơn, nó hi vọng chị sẽ không biết nó đang khóc. Phải, nó không muốn bất cứ ai thấy nó khóc, ít ra thì không phải lúc nào cũng vậy, nước mắt chẳng có gì hay ho đến mức cần có người chứng kiến. Nếu muốn khóc, chẳng phải những khi đêm về sẽ là lựa chọn tốt hơn sao? Màn đêm đen kịt như thế này, có ai mà thấy được nước mắt của nó chứ. Nhưng thật may vì hôm nay nó không muốn khóc, nó chỉ muốn một đêm này đừng cứ thế mà trôi qua, đừng cho nó biết rằng gà cũng đã chuẩn bị gáy rồi.

    Nên nhắm mắt lại đi thôi, giờ này thực sự đã quá trễ. Có ngủ được hay không, ngủ được bao nhiêu đã chẳng còn quan trọng, ít nhất nó sẽ không để mình thức trắng cho đến sáng mai. Ở độ tuổi hiện tại, màn đêm chỉ có thể cùng nó chia sẻ những giọt nước mắt, nó không muốn lấy khoảng trời cô đơn ấy làm bạn.

    Nó khẽ khắm mắt lại cùng với bao ưu tư còn đang len lỏi trong tâm trí. Biết đâu ngày mai khi ánh bình minh tỏa rạng vào buổi sớm, sẽ có tiếng chim hót cùng ánh nắng ban mai đang chờ nó thức dậy.

    Nó muốn một lần được đón nắng sớm bình minh.

    Trúc Phượng
     
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng tám 2020
  2. Phan Kim Tiên Hiệp sĩ mộng mơ

    Bài viết:
    2,083
    Chào bạn!

    Vô tình đọc bài tản văn này của bạn, đột nhiên có một cảm giác rất lạ. Một chút gì đó mơ hồ và bi quan.

    Màu sắc câu chuyện chìm ngập trong sụ tĩnh lặng của đêm tối. Khi màn đêm che lấp được cảm xúc chân thật của bản thân, giấu đi những giọt nước mắt.

    Cái nhìn quá bi quan sầu não. Thể như bản thân tác giả đang gặp nét mỏi mệt của cuộc đời.

    Màn đêm vốn tĩnh lặng nhưng mang tâm tư trút vào đấy chỉ làm trái tim nặng trĩu, không lối thoát.

    Thôi thì như nhân vật trong câu chuyện:

    Nó khẽ khắm mắt lại cùng với bao ưu tư còn đang len lỏi trong tâm trí. Biết đâu ngày mai khi ánh bình minh tỏa rạng vào buổi sớm, sẽ có tiếng chim hót cùng ánh nắng ban mai đang chờ nó thức dậy.

    Nó muốn một lần được đón nắng sớm bình minh.
     
  3. Trúc Phượng

    Bài viết:
    67
    Chào bạn nhé!

    Thực ra lúc "đặt bút viết" mình cũng chẳng rõ mình muốn viết điều gì. Lúc đọc lại cũng cảm thấy bỡ ngỡ lắm. Chắc văn học là thế, Thôi thì phụ thuộc vào cảm quan của độc giả thôi, mình thấy giả thuyết nào cũng xứng đáng trở thành ý nghĩa của bài tản văn này.
     
    Phan Kim Tiên thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...