Khó Sinh Hận Trình bày: Lễ Việt Lyricist: Đường Địa/Tiểu Văn (唐棣/小文) Composer: Đường Địa (唐棣) Original Version: Khó Sinh Hận - Dawn. Trans: Hủ Tiếu Gõ "Ta không danh phận, cũng chẳng oán hờn Khó lòng mà sinh hận với người Người gõ cửa tim ta, gọi tên ta thật dịu dàng Người ôm lấy sao trời, giữ chặt lấy hoàng hôn Xuôi theo gió cả chặng đường dài Dẫu tình đậm sâu cũng chẳng muốn đợi chờ.." "Khó Sinh Hận" - một ca khúc đã được phát hành chính thức vào khoảng 4 năm trước do Dawn hát bản gốc, cũng có vài bản cover tiếp theo đến từ vài người khác, bản mình viết lên đây là bản dạo gần đây khá nổi được Lễ Việt thể hiện, bài này thuộc thể loại cổ phong, với giai điệu sâu lắng, da diết, nghe vào lòng cảm thấy trĩu nặng với những cảm xúc xót xa, đau xé lòng, kể cả khi chưa quá hiểu về ý nghĩa bài hát muốn truyền tải chỉ cần nghe giai điệu thôi những cảm giác như vậy đã tồn tại mạnh mẽ trong cõi lòng rồi, và cho đến khi đọc lời bài hát, cảm xúc đó lại càng bung trào hơn nữa, câu chuyện về ca từ bài này nó bi thương, thảm thiết, là tiếng lòng của một chàng trai với mối tình khắc cốt ghi tâm của chàng ấy, chàng đã gặp và có những rung động sâu sắc với một cô gái bước nhẹ như mây vào đời chàng ta, cả hai dường như chẳng hề có bất kỳ danh phận gì, cô ấy chỉ là người lướt qua đời hắn một cách nhanh chóng như một cơn gió, mà chính cô cũng không biết rằng mình đã gieo tương tư vào trong lòng chàng trai, rồi đến lúc cô vì chàng mà rời xa khỏi cõi trần này, chỉ còn lại một nấm mồ đã phủ xanh, chàng trai ấy bấy giờ mang theo cảm giác nhứt nhối không thể nói thành lời, chàng trai muốn hận người ấy, lại chẳng thể hận được vì cả hai đã cho nhau một cái danh phận nào để có thể ghen, có thể hận chứ, đến cuối cùng thế gian chỉ còn mình chàng trai này ở lại, còn cô đã "ôm lấy mây trời, giữ chặt lấy hoàng hôn, xuôi theo gió cả chặng đường dài" mất rồi, đây là tất cả những gì mình có thể hiểu được khi đọc ca từ bài này, mọi người hãy cùng mình cảm nhận nhiều hơn về âm thanh lẫn ý nghĩa bi thương của bài hát này nhé! Remix Version: Original Version: Cover by Nguyễn Ngôn Ruany: Lời bài hát: 我無名份 我不多嗔 我與你難生恨 叩我心門 喚我名溫吞 你攬星辰 你擁黃昏 你攜風走一程 縱我情深 不願再等 雨霖鈴 不過思離人 我卻寫那心中恨 眼前墳 草木已深 我卻還記送星辰 還記得當年 驚鴻一瞥種情根 流言蜚語 句句是無情刃 見人來問 只答緣淺緣深 流年不利添痴嗔 怎敢怪紅塵 我無名份 我不多嗔 我與你難生恨 叩我心門 喚我名溫吞 你攬星辰 你擁黃昏 你攜風走一程 縱我情深 不願再等 冬雪落紅南 夢醒才知不留痕 一曲琵琶 聲聲是錐心疼 不覺落淚 剩我孑然一身 失魂落魄有幾分 紅衣留餘溫 我無名份 我不多嗔 我與你難生恨 叩我心門 喚我名溫吞 你攬星辰 你擁黃昏 你攜風走一程 縱我情深 不願再等 纏住孟婆問 何處尋 前世人 纏住孟婆問 何處尋 前世人 Pinyin: Wǒ wú míng fèn wǒ bù duō chēn Wǒ yǔ nǐ nán shēng hèn Kòu wǒ xīn mén hùan wǒ míng wēn tūn Nǐ lǎn xīng chén nǐ yōng húang hūn Nǐ xié fēng zǒu yì chéng Zòng wǒ qíng shēn bù yùan zài děng Yǔ lín líng bú guò sī lí rén Wǒ què xiě nà xīn zhōng hèn Yǎn qían fén cǎo mù yǐ shēn Wǒ què hái jì sòng xīng chén Hái jì dé dāng nían jīng hóng yí piē zhǒng qíng gēn Líu yán fēi yǔ jù jù shì wú qíng rèn Jìan rén lái wèn zhǐ dá yúan qiǎn yúan shēn Líu nían bù lì tiān chī chēn zěn gǎn gùai hóng chén Wǒ wú míng fèn wǒ bù duō chēn Wǒ yǔ nǐ nán shēng hèn Kòu wǒ xīn mén hùan wǒ míng wēn tūn Nǐ lǎn xīng chén nǐ yōng húang hūn Nǐ xié fēng zǒu yì chéng Zòng wǒ qíng shēn bù yùan zài děng Dōng xuě luò hóng nán mèng xǐng cái zhī bù líu hén Yì qǔ pí pá shēng shēng shì zhuī xīn téng Bù jué luò lèi shèng wǒ jié rán yì shēn Shī hún luò pò yǒu jǐ fēn hóng yī líu yú wēn Wǒ wú míng fèn wǒ bù duō chēn Wǒ yǔ nǐ nán shēng hèn Kòu wǒ xīn mén hùan wǒ míng wēn tūn Nǐ lǎn xīng chén nǐ yōng húang hūn Nǐ xié fēng zǒu yì chéng Zòng wǒ qíng shēn bù yùan zài děng Chán zhù mèng pó wèn Hé chù xún qían shì rén Chán zhù mèng pó wèn Hé chù xún qían shì rén Vietsub: Ta không danh phận, Cũng chẳng oán hờn Khó lòng mà sinh hận với người Người gõ cửa tim ta, Gọi tên ta thật dịu dàng Người ôm lấy sao trời, Giữ chặt lấy hoàng hôn Xuôi theo gió cả chặng đường dài Dẫu tình đậm sâu cũng chẳng muốn đợi chờ Mưa reo như chuông Chỉ là nhớ người đã xa Ta lại viết nên nỗi hận trong lòng Nấm mồ trước mặt phủ kín cỏ cây Ta lại nhớ những vì tinh tú đã trao Vẫn nhớ năm xưa, bóng người Lướt qua gieo thương nhớ Lời nói gió bay tựa như lưỡi dao vô tình Gặp người hỏi han, người chỉ đáp Tình sâu duyên mỏng Đời chẳng như mơ thêm si hận Nào dám trách hồng trần Tuyết đông nhuộm đỏ trời nam, Tỉnh mộng mới hay chẳng còn chi Một khúc tỳ bà, Mỗi tiếng đều đau xé lòng Bất giác rơi lệ, Chỉ còn mình ta lẻ bóng Hồn xiêu phách lạc, Hơi ấm hồng y còn lưu mấy phần Níu Mạnh Bà ta hỏi Người xưa tìm ở chốn nào? Níu Mạnh Bà ta hỏi Người xưa tìm ở chốn nào?