KHÓ LÀM THÁI TỬ PHI Tác giả: Ngự Tỉnh Phanh Hương Thể loại: Cổ đại, hài, cung đấu, ngược nhẹ, nam lạnh lùng, sủng - sạch, HE Độ dài: 98 chương Tình trạng: Hoàn edit Có câu, "kiếp trước không tốt, kiếp này cung nữ; kiếp trước làm ác, kiếp này cung phi; người tội ác chồng chất, sẽ làm thái tử phi". Kiếp trước Tô Thế Noãn quả là đã phạm tội ác tày trời nên kiếp này mới phải chịu quả báo mà! Làm một thái tử phi, nhất là một thái tử phi không được thái tử yêu thích, bạn lúc nào cũng phải cẩn thận như đi trên dây. Sáng sớm bảnh mắt, gà chưa thèm gáy mà thái tử gia đã thức dậy, không có lí nào thái tử phi được ngủ nướng. Ngày nào đông cung cũng diễn ra một màn thế này: Thái tử phi Tô Thế Noãn vội vội vàng vàng ra khỏi cửa, thái tử lẳng lặng đi trước, khuôn mặt lạnh lùng như ai thiếu nợ. Tuy thái tử gia không thích nàng, nhưng trước mặt người ngoài vẫn phải giả bộ một chút. Giả bộ thế nào à, thì là đang đi dạo trong ngự hoa viên đột nhiên nổi hứng kéo nàng vào sau núi giả "điên long đảo phượng" một hồi chứ sao. Báo hại người bị mắng không tuân thủ quy củ lúc nào cũng là Thế Noãn. Vì vậy nàng ghi hận, chờ thời cơ trả đũa hắn. Trả đũa thế nào ấy hả, tất nhiên là nhân lúc hắn đang xử lí công vụ thì dùng sắc dụ dỗ rồi! Nhưng sau đó cuối cùng vẫn là Thế Noãn phải chép phạt "Nữ huấn", thật bất công! Làm một thái tử phi đoan chính, Tô Thế Noãn thất bại toàn tập, làm một thái tử phi hiền hậu bao dung, nàng càng không được. Đông cung có một đám phi tần oanh oanh yến yến, lúc nào cũng chăm chăm giành sủng ái của thái tử. Bất hạnh thay, họ có một "chủ mẫu" vừa ki bo bủn xỉn lại ích kỉ như Tô Thế Noãn. Chủ mẫu đặt lịch, hậu cung mưa móc chia đều, mỗi người hai ngày. Thái tử phi đương nhiên có đặc quyền, thêm một ngày, thời gian còn lại phải để thái tử gia nghỉ ngơi sau trận "chinh phạt". Thi thoảng nổi hứng lên, thái tử gia còn ở lì trong phòng thái tử phi cả tháng. Đông cung hòa ái vui vẻ, tuy mấy vị phi tần vẫn ngấm ngầm lườm thái tử phi đến đỏ cả mắt mà không thể làm gì. Mấy tư thái cung phi gì đó, Tô Thế Noãn không đạt một cái nào. Nhưng nàng vẫn ngồi vững ở vị trí thái tử phi, chẳng qua bởi có "ô dù" to. Cái ô lớn nhất chính là lão hoàng đế - cũng là dượng của nàng. Tô Thế Noãn vốn là cháu gái cố hoàng hậu, từ nhỏ đã được nuôi lớn trong cung, được nuông chiều thành bộ dạng vô tổ chức không kỉ luật. Sau khi cố hoàng hậu mất, hoàng đế thương xót nàng nên lại càng chiều chuộng. Vì vậy Tô Thế Noãn thả sức bay nhảy, muốn gì được nấy. Nhưng có một thứ duy nhất nàng muốn mà không được, chính là tâm của thái tử gia. Tô Thế Noãn không còn nhớ rõ mình bắt đầu thích Vương Lang từ lúc nào. Ngày đó Vương Lang vẫn chưa được phong làm thái tử, còn nàng vẫn chỉ là một tiểu cô nương đáng yêu. Đám trẻ con đứa nào cũng nghịch ngợm, chỉ riêng Vương Lang luôn nghiêm túc như ông cụ non. Trẻ con chưa hiểu chuyện, nàng lúc nào cũng nghĩ ra đủ trò chọc phá, vì xé rách bộ mặt lạnh lùng của hắn mà không ngần ngại đốt sách, vứt bút của hắn.. Lớn thêm chút nữa, Tô Thế Noãn lần đầu biết yêu, lại mặt dày theo đuôi người ta không rời, thề không phải hắn thì không lên kiệu hoa. Cho tới kì tuyển tú năm ấy, Thế Noãn hiểu lầm Vương Lang thích cô gái khác, mà người đó lại chính là bạn thân nhất của nàng. Tổn thương, bị phản bội, Thế Noãn đoạn tuyệt quan hệ với Vương Lang. Nhưng thánh chỉ của hoàng đế ban ra, nàng đành phải nhắm mắt đưa chân bước vào cung cấm, làm một thái tử phi. Vương Lang luôn đối xử với nàng lúc nóng lúc lạnh. Hắn một mặt trách phạt nàng, một mặt lại bảo vệ nàng trước những sóng gió trong cung cấm. Nếu là yêu, vì sao lại làm nhau đau lòng, còn nếu không yêu, vì sao vẫn quan tâm? Qua thời gian, qua những sai lầm và trách phạt, Thế Noãn dần bỏ đi thói tùy hứng, bắt đầu trưởng thành thật sự. Nàng quyết định mở lòng với thái tử, bỏ qua những chuyện trước kia. Đến lúc này nàng mới nhận ra, mình thực sự không hiểu hắn. Hắn vì nàng âm thầm làm biết bao nhiêu chuyện, nhưng nàng đến việc hắn thích gì cũng không biết, lúc nào cũng chỉ gây chuyện khắp nơi. Vương Lang lạnh lùng với nàng không phải vì không yêu, mà là quá yêu nên muốn ép nàng trưởng thành, có thể sóng vai đứng cạnh hắn thống trị cả giang sơn. Cả cuộc đời hoàng đế yêu duy nhất cố hoàng hậu, nhưng để củng cố quyền lực, ngài liên tục nạp người vào hậu cung. Cố hoàng hậu đến lúc chết vẫn ôm ngực thổn thức, bà hi sinh cả cuộc đời mình vì phu quân, đến lúc lên đỉnh vinh quang lại nhịn đắng nuốt cay dâng người mình yêu cho những nữ nhân khác. Tô Thế Noãn thì không như vậy, nàng rất yêu thái tử, nhưng tình yêu đó không thể chia sẻ cho bất kì ai. Và thật may mắn, thái tử Vương Lang cũng nghĩ như thế: Chỉ cần có nàng, ta nguyện một đời một kiếp một đôi người. Tôi thực sự hâm mộ tình yêu của cặp đôi này, vì hiếm có thái tử nào đủ kiên nhẫn chờ đợi người mình yêu trưởng thành như Vương Lang, cũng hiếm có nữ nhân nào toàn tâm toàn ý yêu một người như Tô Thế Noãn. Kết truyện mở ra hi vọng cho cuộc sống tương lai của thái tử và Tô Thế Noãn, khi tất cả khó khăn đã qua đi. Chắc chắn rằng chặng đường phía trước của họ còn rất dài, nhưng trải qua những chuyện kia, họ đã thấu hiểu được đối phương, đó mới chính là tình yêu đích thực, là hạnh phúc sẽ kéo dài mãi mãi. Truyện cổ đại, nam chính lại là thái tử nhưng đảm bảo sạch bong 100% từ tâm đến thân. Dù có cả dàn phi tần mỹ nữ nhưng mà thái tử thủ thân như ngọc, kiếm hết cớ này đến lí do nọ để tránh sủng hạnh các nàng. Cuối cùng chỉ thái tử phi Tô Thế Noãn là lãnh đủ - thái tử cũng phải giải quyết nhu cầu sinh lí chứ. Truyện có đoạn hài, có khúc ngược, nhưng phần ngược nhỏ xíu, chủ yếu là sủng ngọt chết người. Nam chính đầu truyện tưởng như lạnh lùng, càng về cuối mới lộ bộ mặt ghen tuông và độc chiếm. Nhiệt liệt đề cử cuốn truyện này cho các bạn cần hài - sủng - ngọt. Trích đoạn: Đêm đó Vương Lang đến thăm ta, ta chuẩn bị mấy món mà hắn thích ăn, đến khi hắn bị rượu hun nóng tay thì khẽ cắn tai hắn: "Đêm nay chàng lưu lại đây với ta được không?" Khuôn mặt Vương Lang khẽ ửng hồng, hắn phụng phịu nói: "Nàng mới có bầu mấy tháng, chưa thể làm được gì. Ta đã hỏi Quân thái y rồi, hắn nói ít nhất phải sau năm tháng mới có thể.." "Người ta chỉ muốn chàng ở lại ngủ cùng ta thôi mà." Ta dở khóc dở cười, chẳng mấy khi trên mặt Vương Lang hiện ra chút ngượng ngùng. "Nhưng mà.." Ta lại nói nhỏ: "Gần đây ta cũng luyện thổi vài khúc tiêu mới, muốn thỉnh Thái tử gia bình luận." Review by #Huyên Tần