Ngôn Tình Khi Trái Tim Lặng Lẽ Hát - Hanbuke

Thảo luận trong 'Cần Sửa Bài' bắt đầu bởi Hanbuke, 8 Tháng mười hai 2024.

  1. Hanbuke

    Bài viết:
    4
    Tên truyện: Khi Trái Tim Lặng Lẽ Hát

    Tác giả: Hanbuke

    Thể loại: Ngôn tình

    Hình ảnh:

    [​IMG]

    Link thảo luận (không bắt buộc) : [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Sáng Tác Của Hanbuke

    Văn án:

    Lilia – một cô gái lặng lẽ sống trong thế giới của âm nhạc, nơi cô tìm thấy sự an ủi từ những tổn thương trong quá khứ. Cô làm việc tại một quán cà phê nhỏ, chơi đàn piano để lấp đầy những khoảng trống trong trái tim mình.

    Blue – một nhiếp ảnh gia từng bị tổn thương sâu sắc bởi mối tình cũ, sống khép mình và chỉ tìm thấy sự bình yên qua những bức ảnh. Anh không tin vào tình yêu, cho đến khi gặp Lilia – người con gái với nụ cười dịu dàng và giai điệu piano khiến anh thấy trái tim mình lại một lần nữa rung động.

    Họ gặp nhau như hai mảnh ghép lạc lõng, nhưng chính những vết thương và nỗi đau đã khiến họ xích lại gần nhau. Lilia giúp Blue tìm thấy ánh sáng sau những ám ảnh của quá khứ, trong khi Blue khuyến khích cô bước ra khỏi vỏ bọc an toàn, đối mặt với nỗi sợ hãi để theo đuổi giấc mơ của mình.

    Nhưng khi người yêu cũ của Blue bất ngờ quay lại, mang theo những ký ức đau đớn và lời xin lỗi, liệu Blue có đủ mạnh mẽ để buông bỏ quá khứ? Và liệu Lilia có đủ can đảm để giữ lấy tình yêu mà cô dần nhận ra là quan trọng nhất?

    "Khi Trái Tim Lặng Lẽ Hát"
    là câu chuyện về tình yêu, niềm tin, và sự chữa lành. Một hành trình đầy cảm xúc giữa hai con người, từ những ngày cô độc đến khi họ tìm thấy nhau – như một bản nhạc hoàn hảo được viết lên từ những giai điệu vụn vỡ.


    Mẫu trình bày (truyện 1 chương)
     
    Monkie thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng hai 2025
  2. Đăng ký Binance
  3. Hanbuke

    Bài viết:
    4
    Chương 1:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lần Gặp Gỡ Dưới Cơn Mưa

    Tiếng mưa rơi lộp độp trên mái hiên quán cà phê nhỏ, hòa cùng tiếng piano dịu dàng vang lên từ góc quán. Lilia, cô gái trẻ với mái tóc dài óng ả, ngồi trước cây đàn cũ kỹ, đôi tay lướt nhẹ trên phím đàn. Ánh mắt cô chăm chú, nhưng trên gương mặt lại ẩn hiện chút gì đó trầm tư, xa cách.

    Cánh cửa quán bật mở, một bóng dáng cao lớn bước vào. Chiếc áo khoác đẫm nước mưa của anh để lại những giọt nước nhỏ trên sàn gỗ. Blue, một nhiếp ảnh gia tự do, vừa quay lại thành phố ven biển sau nhiều năm phiêu bạt. Anh không có ý định ghé quán, nhưng cơn mưa lớn bất chợt buộc anh phải tìm nơi trú chân.

    Blue lặng lẽ chọn một góc khuất và ngồi xuống. Khi đôi mắt anh vô tình dừng lại ở Lilia, âm thanh từ cây đàn của cô khiến anh sững sờ. Giai điệu này, nó không chỉ đẹp, mà còn khiến trái tim anh thắt lại như có ai chạm vào những góc khuất mà anh luôn cố chôn giấu.

    Khi bản nhạc kết thúc, Lilia ngước lên, ánh mắt chạm phải Blue. Cả hai im lặng, chỉ có tiếng mưa vẫn tiếp tục rơi.

    "Anh muốn gọi gì?" Lilia cất tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự dè dặt.

    "Cho tôi một ly cà phê đen," Blue đáp ngắn gọn, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi cô.

    Không lâu sau, Lilia mang cà phê đến bàn Blue. Cô nhanh chóng quay trở lại góc đàn của mình, không muốn kéo dài cuộc trò chuyện. Nhưng sự tò mò trong lòng Blue đã bị khơi dậy.

    "Em chơi rất hay," Blue bất ngờ cất tiếng, khiến Lilia khựng lại.

    Cô quay đầu, đôi mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên. "Cảm ơn.. nhưng chỉ là tôi chơi cho vui thôi."

    "Vui sao? Giai điệu đó không giống như để giải trí. Nó mang nhiều cảm xúc hơn thế."

    Lời nói của Blue làm Lilia bối rối. Cô mím môi, không trả lời. Cô chưa từng nghĩ sẽ có ai hiểu được cảm xúc của mình qua âm nhạc.

    Blue không nói thêm gì nữa. Anh chỉ im lặng nhấp ngụm cà phê, nhưng trong lòng thầm quyết định sẽ quay lại. Giai điệu ấy, ánh mắt ấy.. có gì đó thôi thúc anh muốn biết rõ hơn về cô gái này.


    Những Khoảnh Khắc Qua Ống Kính

    Những ngày sau đó, Blue liên tục ghé lại quán cà phê. Lần nào anh cũng chọn chiếc bàn gần góc đàn của Lilia, im lặng quan sát cô chơi đàn, rồi đôi khi lặng lẽ chụp vài bức ảnh. Anh không rõ mình bị cuốn hút bởi điều gì: Giai điệu cô chơi, nét mơ màng trên gương mặt cô, hay là sự bí ẩn mà cô dường như cố giấu sau từng nốt nhạc.

    Lilia không nói nhiều, nhưng cô dần nhận ra sự hiện diện thường xuyên của anh. Một ngày nọ, khi quán vắng khách, cô bất ngờ hỏi:

    "Anh là nhiếp ảnh gia đúng không?"

    Blue ngẩng đầu lên từ máy ảnh, bất ngờ trước câu hỏi. "Sao em biết?"

    "Anh lúc nào cũng mang theo máy ảnh và thỉnh thoảng lại lén chụp tôi." Lilia nhìn anh, đôi mắt sáng lên một chút tinh nghịch hiếm thấy.

    Blue bật cười, một nụ cười hiếm hoi mà chính anh cũng không nhận ra. "Ừ, tôi là nhiếp ảnh gia tự do. Và tôi không lén chụp. Tôi chỉ muốn lưu lại những khoảnh khắc đẹp."

    "Vậy những bức ảnh đó có đẹp không?"

    Blue nhìn cô chăm chú, ánh mắt sâu thẳm. "Đẹp. Rất đẹp."

    Câu trả lời khiến Lilia thoáng đỏ mặt. Cô nhanh chóng quay đi, giả vờ chỉnh lại cây đàn.

    "Em có từng nghĩ sẽ biểu diễn trước khán giả không?" Blue bất ngờ hỏi.

    Lilia lắc đầu, giọng nói nhỏ đến mức như thì thầm: "Tôi chỉ chơi cho mình. Tôi không đủ can đảm để đứng trước người khác."

    Blue khựng lại. Anh nhìn thấy trong ánh mắt cô một sự sợ hãi mà anh không rõ nguồn gốc. Anh không hỏi thêm, nhưng trong lòng thầm quyết tâm: Anh muốn giúp cô vượt qua nỗi sợ này.


    Ánh Hoàng Hôn Trên Biển

    Một buổi chiều, Blue mời Lilia ra bãi biển. Anh nói rằng mình cần chụp một bộ ảnh để gửi cho tạp chí và muốn cô làm mẫu.

    "Nhưng tôi không biết làm mẫu đâu," Lilia từ chối, tay bối rối nắm chặt dây túi xách.

    "Không cần làm gì cả. Chỉ cần là chính em," Blue trấn an.

    Dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, Lilia đứng bên bờ biển, mái tóc dài bay nhẹ trong gió. Ban đầu cô vẫn còn lúng túng, nhưng Blue kiên nhẫn trò chuyện, kể những câu chuyện hài hước để cô quên đi sự ngại ngùng.

    Dần dần, nụ cười tự nhiên xuất hiện trên môi cô. Blue không ngừng bấm máy, bắt lấy từng khoảnh khắc. Qua ống kính, anh thấy một Lilia hoàn toàn khác: Dịu dàng, mạnh mẽ và đẹp đến lạ thường.

    Khi buổi chụp kết thúc, Blue đưa máy ảnh cho Lilia xem những bức ảnh.

    "Đây là tôi sao?" Cô ngạc nhiên, ánh mắt rạng ngời khi nhìn những tấm hình.

    "Đúng. Đây chính là em," Blue đáp, giọng trầm ấm. "Em không cần phải sợ hãi. Em có thể tỏa sáng, chỉ cần em tin vào chính mình."

    Những lời nói ấy như chạm vào trái tim Lilia. Cô im lặng, nhưng trong lòng như có một ngọn lửa nhỏ vừa được thắp lên.

    Câu chuyện dần mở ra với những khoảnh khắc ngày càng gần gũi giữa hai người. Tuy nhiên, Blue cũng bắt đầu đối mặt với nỗi đau trong quá khứ khi người yêu cũ bất ngờ xuất hiện, mang theo những bí mật có thể thay đổi tất cả.


    Khi Quá Khứ Quay Lại

    Một buổi tối, trong khi Lilia đang chơi đàn ở quán, Blue bước vào với vẻ mặt trầm lặng hơn thường ngày. Anh không đến ngồi ở chiếc bàn quen thuộc mà chọn một góc khuất, ánh mắt nhìn cô nhưng dường như lạc lõng.

    Sau khi chơi xong bản nhạc, Lilia bước đến bên anh. "Hôm nay anh ổn chứ?"

    Blue nhìn cô, khẽ lắc đầu, nhưng không trả lời.

    "Anh không cần nói nếu không muốn. Tôi chỉ muốn nghe anh kể khi anh sẵn sàng," Lilia nói, giọng nhẹ nhàng như gió thoảng.

    Blue nhấp ngụm cà phê, đôi mắt nhìn xa xăm. "Người ta nói quá khứ là thứ không thể chạm vào. Nhưng đôi khi, nó lại tự tìm đến và bủa vây lấy ta."

    Lilia không đáp, chỉ ngồi xuống cạnh anh, lặng lẽ chờ đợi.

    Blue thở dài, giọng anh trầm xuống. "Cô ấy, người từng là tất cả của tôi, đã quay lại. Hôm nay tôi gặp cô ấy trên phố. Cô ấy nói rằng muốn tôi tha thứ và bắt đầu lại."

    Lilia cảm thấy tim mình thắt lại. Cô không biết lý do, nhưng nghe những lời ấy, một cảm giác mơ hồ như mất mát len lỏi vào tim.

    "Và anh nghĩ sao?" Cô cố giữ giọng bình tĩnh.

    Blue cười nhạt, một nụ cười chẳng mấy vui vẻ. "Tôi không biết. Tôi đã dành rất nhiều thời gian để quên cô ấy. Nhưng khi gặp lại, cảm giác ấy vẫn còn đó, như thể nó chưa bao giờ biến mất."

    "Vậy cô ấy có phải lý do anh trở nên khép kín như bây giờ không?" Lilia hỏi, ánh mắt nhìn thẳng vào anh.

    Blue gật đầu. "Cô ấy bỏ tôi khi tôi đang ở đáy của sự nghiệp. Tôi đã từng nghĩ sẽ không bao giờ tin ai thêm lần nữa."

    Cả hai im lặng trong một lúc lâu. Lilia không biết phải nói gì. Cô hiểu rằng đây không chỉ là câu chuyện của Blue và người cũ, mà còn là một phần trong hành trình của chính cô – liệu cô có đủ dũng cảm để đối mặt với cảm xúc của mình dành cho anh hay không.


    Âm Nhạc Và Lời Giải Đáp

    Ngày hôm sau, Blue nhận được tin nhắn từ Lilia: "Hãy gặp tôi ở bãi biển lúc hoàng hôn."

    Khi anh đến, Lilia đã đứng đó với cây đàn nhỏ bên cạnh. Cô mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Tôi có một điều muốn làm cho anh."

    Lilia ngồi xuống, bắt đầu chơi một bản nhạc. Giai điệu quen thuộc – đó là bản nhạc cô đã chơi vào ngày họ gặp nhau lần đầu tiên. Nhưng lần này, nó mang một màu sắc khác, tràn đầy hy vọng và sự mạnh mẽ.

    Khi kết thúc, cô nhìn Blue, đôi mắt sáng lên với sự quyết tâm. "Âm nhạc của tôi, cảm xúc của tôi, tất cả đều là để chữa lành. Tôi tin rằng anh cũng có thể làm điều đó – với chính mình, với quá khứ của anh. Nhưng điều đó chỉ xảy ra nếu anh muốn."

    Blue im lặng, trái tim anh đập mạnh. Những lời của Lilia như kéo anh ra khỏi cái vòng lặp u tối của mình.

    "Vậy còn em thì sao? Em có thể bước ra khỏi nỗi sợ của chính mình không?" Blue hỏi, giọng anh thấp nhưng đầy ấm áp.

    Lilia cười khẽ. "Có thể tôi sẽ thử, nếu có một người ở bên tin tưởng và ủng hộ tôi."

    Blue bước đến gần, đặt tay lên vai cô. "Tôi sẽ là người đó. Nhưng em cũng phải làm điều tương tự với tôi."

    Hoàng hôn hôm ấy, hai con người với những vết thương lòng bắt đầu tìm thấy sự an ủi trong nhau, mở ra một chương mới mà cả hai đều chưa từng nghĩ tới.


    Những Sóng Gió Bắt Đầu

    Cuộc sống giữa Blue và Lilia trở nên gần gũi hơn từ ngày hôm đó. Họ dành nhiều thời gian bên nhau: Những buổi chụp ảnh trên bãi biển, những tối muộn ở quán cà phê khi Lilia chơi đàn, và cả những lần cùng nhau lang thang trên phố, chia sẻ những câu chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống.

    Nhưng mọi thứ không thể mãi yên bình. Một ngày nọ, người yêu cũ của Blue, An
    , xuất hiện tại quán cà phê. Cô gái với vẻ ngoài thanh lịch và tự tin bước vào, khiến không gian như ngưng đọng.

    Blue vừa bước ra khỏi bếp thì khựng lại khi thấy An. Ánh mắt cô dịu dàng nhưng ẩn chứa sự kiên định.

    "Blue, em chỉ muốn nói chuyện," An lên tiếng, giọng nói khiến mọi người trong quán phải chú ý.

    Lilia đứng sau quầy, không giấu được sự bối rối. Cô không biết phải làm gì, nhưng trái tim cô như thắt lại khi nhìn thấy ánh mắt Blue nhìn An – đó là ánh mắt không hề lạnh lùng như cô tưởng.

    "Được thôi. Chúng ta ra ngoài nói chuyện," Blue đáp ngắn gọn, dẫn An ra khỏi quán.

    Bên ngoài, trời lất phất mưa. Blue đứng đối diện An, giữ khoảng cách rõ ràng.

    "Em trở lại để làm gì?" Blue hỏi, giọng anh pha chút mệt mỏi.

    "Blue, em biết mình đã sai. Em đã rời bỏ anh vào lúc anh cần em nhất, nhưng em đã nhận ra điều đó. Em muốn xin lỗi, và nếu có thể, em muốn bắt đầu lại," An nói, giọng run rẩy.

    Blue im lặng một lúc lâu. "An, quá khứ giữa chúng ta đã qua. Anh đã mất rất nhiều thời gian để chữa lành, và anh không muốn quay lại nơi đó nữa."

    An cắn môi, cố giữ bình tĩnh. "Vậy còn cô gái trong quán cà phê thì sao? Cô ấy là gì của anh?"

    Blue giật mình trước câu hỏi, nhưng nhanh chóng đáp: "Cô ấy là người giúp anh nhận ra rằng mình có thể tin tưởng và yêu thương một lần nữa. Và anh sẽ không để mất điều đó."


    Những Lời Chưa Kịp Nói

    Khi Blue quay lại quán, Lilia vẫn đứng ở quầy, đôi tay vô thức lau đi lau lại chiếc cốc đã sạch bóng.

    "Xin lỗi vì để em phải chờ," Blue nói, giọng nhẹ nhàng.

    "Không sao. Tôi không chờ," Lilia đáp nhanh, nhưng ánh mắt lại phản bội lời nói của cô.

    Blue bước lại gần, nhìn thẳng vào cô. "Em nghe này, An là một phần trong quá khứ của tôi. Nhưng em.. là hiện tại và tương lai mà tôi muốn giữ lấy."

    Lilia ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt cô dao động giữa ngạc nhiên và xúc động. "Tôi.. tôi không muốn chen vào chuyện của anh và cô ấy."

    Blue lắc đầu, đặt tay lên vai cô. "Em không phải là người chen vào. Em là lý do khiến tôi bước ra khỏi quá khứ."

    Những lời nói ấy làm trái tim Lilia ấm áp, nhưng cô vẫn không thể hoàn toàn thoải mái. "Tôi tin anh. Nhưng tôi cũng cần thời gian để chắc chắn rằng anh thực sự sẵn sàng buông bỏ quá khứ."

    Blue gật đầu. "Tôi sẽ chứng minh điều đó. Không chỉ bằng lời nói."


    Cuộc Đối Mặt Với Chính Mình

    Những ngày sau, Blue dành nhiều thời gian hơn để hoàn thành các dự án ảnh của mình. Anh gửi một số tác phẩm đến các cuộc thi quốc tế, hy vọng mở ra cánh cửa mới cho sự nghiệp đang dần ổn định. Dù vậy, trong lòng anh vẫn luôn nghĩ đến Lilia và lời hứa sẽ chứng minh rằng mình sẵn sàng buông bỏ quá khứ.

    Về phần Lilia, cô bắt đầu thử bước ra khỏi vùng an toàn của mình. Với sự động viên của Blue, cô nhận lời biểu diễn tại một sự kiện nhỏ ở thị trấn. Đó là lần đầu tiên cô đối mặt với khán giả thực sự, và nỗi lo lắng khiến cô gần như muốn từ bỏ.

    Hôm đó, khi Lilia bước lên sân khấu, đôi tay cô run rẩy, nhưng ngay trong khoảnh khắc đó, ánh mắt cô chạm phải Blue, người đang ngồi ở hàng ghế đầu, ánh mắt anh đầy sự động viên. Như được tiếp thêm sức mạnh, cô bắt đầu chơi.

    Từng nốt nhạc vang lên, ban đầu chậm rãi và dè dặt, nhưng dần trở nên mạnh mẽ và tự tin hơn. Khi bản nhạc kết thúc, cả khán phòng lặng đi trong vài giây trước khi tiếng vỗ tay vang lên rộn ràng. Lilia nhìn xuống, thấy Blue mỉm cười với cô, và đó là tất cả những gì cô cần.


    An Và Lời Nói Sau Cùng

    Nhưng mọi chuyện không kết thúc dễ dàng như thế. Một ngày nọ, An tìm đến gặp Lilia.

    "Tôi muốn nói chuyện với cô," An bắt đầu, giọng điềm tĩnh nhưng ẩn chứa sự cương quyết.

    Lilia không ngạc nhiên, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. "Được thôi. Chúng ta nói chuyện ở đây."

    Họ chọn một chiếc bàn nhỏ ở góc quán. An nhìn thẳng vào Lilia, ánh mắt cô đầy nghiêm túc. "Cô biết Blue đã từng yêu tôi rất nhiều, đúng không?"

    "Tôi biết," Lilia đáp, không né tránh.

    "Vậy cô nghĩ mình có thể thay thế được tôi sao?" An hỏi, giọng điệu lạnh lùng hơn.

    Lilia không hề nao núng. "Tôi không nghĩ mình cần thay thế ai cả. Tôi chỉ là tôi. Nếu anh ấy chọn tôi, đó là vì hiện tại, không phải quá khứ."

    Câu trả lời của Lilia khiến An im lặng trong giây lát. "Blue là người tốt, nhưng anh ấy mang quá nhiều vết thương. Tôi chỉ sợ rằng cô sẽ không đủ mạnh mẽ để ở bên anh ấy."

    Lilia mỉm cười, nhưng ánh mắt cô ánh lên sự kiên định. "Nếu tôi không đủ mạnh mẽ, tôi sẽ trở nên mạnh mẽ hơn. Vì anh ấy, và vì chính tôi."

    An nhìn Lilia một lúc lâu, cuối cùng gật đầu, đứng dậy rời đi mà không nói thêm lời nào.


    Chương 10: Tình Yêu Và Niềm Tin

    Buổi tối hôm đó, Blue trở lại quán cà phê. Anh nhìn thấy Lilia đang ngồi bên cây đàn, ánh mắt xa xăm như đang suy nghĩ điều gì đó.

    "Em ổn chứ?" Blue hỏi, ngồi xuống bên cạnh cô.

    Lilia gật đầu, nhưng rồi nhìn thẳng vào anh. "Blue, quá khứ của anh rất quan trọng, và em không muốn anh phải chọn giữa em và nó. Nhưng em cần anh hiểu rằng nếu chúng ta ở bên nhau, em không muốn sống trong bóng tối của những gì đã qua."

    Blue nắm lấy tay cô, ánh mắt anh đầy sự chân thành. "Lilia, anh hiểu. Anh không muốn em là cái bóng của ai cả. Em là ánh sáng duy nhất mà anh cần bây giờ. Và nếu cần phải chứng minh, anh sẽ làm mọi cách để em tin điều đó."

    Khoảnh khắc ấy, cả hai hiểu rằng họ đã vượt qua một rào cản lớn trong lòng mình. Tình yêu không chỉ là sự đồng cảm, mà còn là niềm tin và sự sẵn lòng đấu tranh để giữ lấy nhau.


    Kết Khi Trái Tim Lặng Lẽ Hát

    Một năm sau, tại một triển lãm ảnh quốc tế, tác phẩm của Blue về "Lilia và cây đàn piano dưới ánh hoàng hôn" đoạt giải cao nhất. Anh đứng trên sân khấu nhận giải, ánh mắt tìm kiếm Lilia trong đám đông. Cô ngồi đó, mỉm cười, ánh mắt tự hào.

    Sau đó, trong một buổi hòa nhạc nhỏ, Lilia ngồi trước cây đàn, chơi bản nhạc mà cô và Blue cùng sáng tác – một giai điệu dịu dàng, đầy hi vọng, như chính câu chuyện của họ.

    Khi tiếng nhạc kết thúc, Blue bước lên sân khấu, nắm lấy tay cô. "Lilia, cảm ơn em đã là hiện tại và tương lai của anh."

    Họ đứng đó, giữa tiếng vỗ tay không ngớt, hai con người từng tổn thương giờ đây tìm thấy niềm vui và sự bình yên trong tình yêu, khi trái tim họ cùng ngân lên một giai điệu lặng lẽ nhưng mạnh mẽ.

    HẾT
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...