Khi ánh mắt vô tình va vào nhau thật tình cờ Tác giả: Dương Thể loại: Ngôn tình - Đam mỹ Lời tác giả: Truyện này mình thử viết theo một phong cách khác, ngắn gọn, mộng mơ. Con đường nhỏ giữa trung tâm thành phố, nơi nhịp sống chậm lại, vắng vẻ đến lạ. Quán cà phê hiện ra cuối con đường, bảng hiệu gỗ khắc chữ loang lổ, cửa kính mờ sương. Một chiếc xe đạp dừng trước cửa quán, bánh xe khẽ nghiền nát những chiếc lá khô, phát ra âm thanh rào rạo. Chiếc xe sườn ngang cũ kỹ, màu xanh bạc phếch, nhìn khá bụi. Chủ nhân là một chàng trai mặc áo sơ mi trắng, tay áo xắn cao, mồ hôi lấm tấm trên trán dưới nắng trưa nhạt. Anh dựng xe vào góc, khóa cẩn thận bằng sợi xích rỉ sét, rồi đẩy cửa bước vào. Không gian bên trong thoảng mùi hạt cà phê rang, hòa quyện với tiếng nhạc jazz trầm. Chàng trai chọn một bàn nhỏ trong góc khuất, gần cửa sổ nhìn ra con đường vắng. Anh gọi một ly đen đá không đường, giọng khẽ, như sợ làm vỡ sự tĩnh lặng. Sau đó ít lâu, một chiếc xe hơi đen đỗ ngoài cửa quán. Cửa quán lại mở, chuông leng keng, một người đàn ông bước vào, vest xám ôm sát. Giày da đen bóng loáng, chiếc cặp da trong tay phản chiếu ánh đèn vàng ấm áp. Người đàn ông ngồi gần cửa chính, đặt cặp xuống, lướt menu với ánh mắt thờ ơ. Ông ta gọi espresso, giọng trầm, ngắn gọn. Chàng trai quan sát từ xa, tay nghịch chiếc bật lửa, ngọn lửa bùng lên rồi tắt. Anh không biết vì sao mình nhìn người đàn ông ấy, chỉ thấy một sự cuốn hút lạ. Ánh mắt họ vô tình chạm nhau, ngắn ngủi, như ánh nắng lọt qua kẽ lá buổi sớm. Người đàn ông khẽ nhíu mày, rồi quay đi, gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn gỗ. Chiếc nhẫn bạc trên tay ông ta lấp lánh, như một điểm sáng trong không gian mờ ảo. Chàng trai cảm thấy tim mình khẽ rung, một nhịp đập không giải thích được. Anh nhấp ngụm cà phê, đắng chát, cố dời mắt khỏi người đàn ông ở bàn kia. Nhưng ánh mắt lại tìm đến, như bị hút bởi một lực vô hình, chẳng thể kháng cự. Người đàn ông dường như cũng nhận ra, ánh mắt ông ta dừng lại, lâu hơn lần trước. Một nụ cười kín đáo nở trên môi người đàn ông, như thể cả hai chia sẻ một bí mật vô hình. Chàng trai cảm thấy mặt mình nóng lên, tay siết chặt chiếc bật lửa. Tiếng nhạc đổi sang một bản piano chậm rãi, làm không gian càng thêm nặng nề. Họ không nói gì, chỉ có những cái nhìn lén lút, những khoảnh khắc lặng lẽ. Cà phê của chàng trai nguội dần. Người đàn ông nhấp ngụm espresso, mắt vẫn hướng ra cửa sổ. Chàng trai tự hỏi, người đàn ông ấy là ai, sống một cuộc đời thế nào, nghĩ gì. Anh tưởng tượng ông ta là một doanh nhân, một nghệ sĩ, hay chỉ là kẻ qua đường. Nhưng những câu hỏi ấy chẳng có lời đáp. Chàng trai vô thức đưa chiếc bật lửa lên, bật vài lần, ngọn lửa nhỏ cháy sáng, rồi tắt như muốn nói điều anh không dám. Người đàn ông nhìn sang, ánh mắt sâu thẳm, như muốn xuyên qua tâm trí chàng trai. Chàng trai cảm thấy một dòng điện chạy qua người, tim đập mạnh. Anh muốn đứng dậy, bước đến, nói một câu gì đó, dù chỉ là lời chào xã giao. Nhưng chân anh như bị đóng đinh, miệng khô khốc, chỉ biết ngồi đó, nhìn từ xa. Cửa quán đột ngột mở, chuông kêu leng keng, phá tan bầu không khí mong manh. Một người phụ nữ bước vào, giày đỏ cao gót gõ nhịp đều đặn trên sàn lót gạch men cao cấp bóng loáng. Váy trắng ôm sát cơ thể, kính đen che nửa khuôn mặt, trên tay người phụ nữ bế một con mèo lông xám. Con mèo kêu meo meo, đôi mắt xanh lấp lánh, như đang quan sát mọi thứ. Người đàn ông đứng dậy ngay lập tức, ánh mắt lướt nhanh về phía chàng trai. Ông ta gật đầu với người phụ nữ. Người phụ nữ khoác tay người đàn ông, động tác tự nhiên, như thể họ thuộc về nhau từ lâu. Chàng trai nhìn theo, ly cà phê trong tay run nhẹ, nước sóng sánh ra ngoài. Anh nhìn theo bóng dáng người đàn ông và người phụ nữ rời đi. Họ bước ra, không một lần ngoảnh lại, dần dần mất hút sau cửa kính. Xe hơi đen khởi động, tiếng động cơ gầm nhẹ, rồi lướt đi trên con đường vắng. Chàng trai ngồi đó, bất động, cảm giác như vừa mất đi thứ gì đó vừa khẽ nắm được. Anh nhấp ngụm cà phê lạnh ngắt, cố tìm lại nhịp thở đều đặn của mình. Lòng anh chưa kịp buồn, chưa kịp tiếc, chỉ thấy một khoảng trống mơ hồ. Tiếng chuông cửa lại vang lên, lần này nhẹ nhàng hơn. Một cô gái bước vào, áo dài hồng phớt, ôm bó hoa cúc trắng trong tay. Mái tóc cô xõa dài, đôi mắt sáng, long lanh, nụ cười dịu dàng. Cô tiến thẳng đến bàn chàng trai, đặt bó hoa xuống, hương cúc thoảng bay. "Anh, đi thôi" - cô nói, giọng nhẹ nhàng. Chàng trai nhìn cô. Ánh mắt người đàn ông vừa rồi như tan biến trong tâm trí. Anh gật đầu, đứng dậy, cảm giác vừa rồi như một giấc mơ ngắn ngủi. Cô gái mỉm cười, cầm bó hoa lên, tay còn lại chạm nhẹ vào tay anh. Họ bước ra khỏi quán, ánh nắng trưa chiếu lên áo dài hồng, rực rỡ lạ thường. Chàng trai mở khóa xe, cô gái leo lên sườn ngang, động tác thuần thục, tự nhiên. Bó hoa vẫn được cô ôm chặt, vài cánh cúc rơi xuống, rải trên mặt đường. Chàng trai đạp xe, bánh xe lăn đều, tiếng lạch cạch hòa cùng tiếng hát khe khẽ của cô gái. Con đường nhỏ dần khuất sau lưng, chiếc quán nhỏ trôi dần, như chưa từng chứng kiến cuộc gặp gỡ ấy. Chàng trai vừa đạp xe vừa tự hỏi: Không biết người phụ nữ ôm mèo kia là ai, bạn, người yêu, hay chỉ là người quen của người đàn ông? Bó hoa cúc trong tay cô gái khẽ rung theo nhịp xe. Định mệnh đến, chạm nhẹ vào anh, rồi rời đi, để lại một vệt ký ức mong manh. Nó không dài, không sâu đậm, nhưng đủ để anh nhớ mãi một buổi trưa vắng. Con đường nhỏ ấy, quán cà phê ấy, sẽ mãi là một điểm dừng trong đời chàng trai ấy. Dương