Kẻ Thứ Ba Tác giả: Nal Trái tim anh tôi bước vào như kẻ mù lạc lối, chẳng thấy được đường vào cũng chẳng thể bước ra. Như kẻ điên bị giam cầm trong ngục tối, loạn lý trí loạn cả trái tim tôi. "Tôi và cậu quen nhau có lẽ là duyên số, như thật trớ trêu khi duyên chưa đủ đã mở lòng yêu." Bắt đầu những ngày mới quen, tôi và cậu cũng chỉ là hai người bạn thật tầm thường. Chả đủ thời gian bên cạnh, để có thể yêu thương. Rồi chia tay, tôi đã nghĩ sẽ chẳng gặp lại cậu, nhưng duyên số là cái ta chẳng bao giờ nắm bắt được. Ngày gặp lại, tôi và cậu ngồi cạnh nhau trong một quán cafe nhỏ của thành phố, chúng ta nói rất nhiều về những chuyện xưa cũ, nhưng chẳng ai nhắc lại chuyện đã rời xa. Cậu gọi cùng tôi ly cafe sữa đắng, chỉ khác là ly của cậu vừa đắng, vừa chua. Đó là lần đầu tôi thấy cậu uống cafe. - Tập uống cafe từ khi nào thế? - Lúc buồn nhớ bà thì uống, uống nhìu lại đâm ra thành quen. Tôi cười, cậu cũng mỉm cười, tôi không biết cậu ngốc hay thật thà. Ngày trước chỉ có tôi uống cafe, cậu chê nó đắng, chỉ gọi cốc nước chanh hay cam vắt. Tôi thích ăn đá nhỏ trong ly, cậu lại sợ lạnh làm cho viêm họng, chẳng cho tôi ăn quá nhiều. Vậy mà giờ cậu đều thích những thứ đó. "Có lẽ với tôi, với cậu khoảnh khắc ấy sẽ lưu mãi về trong sâu kí ức đến tận mai sau." Tôi và cậu bắt đầu mối quan hệ mập mờ từ ngày ấy, chúng ta gặp nhau như những đôi tình nhân mà chẳng cho một người thân quen nào biết. Cậu đi học xa, một hay vài tháng mới về một lần. Tôi thì vẫn ở nơi phố nhỏ sống cuộc sống vui vẻ của mình, tôi và cậu mỗi người đều có sự riêng tư của bản thân và không ai trong chúng ta được xen vào sự tự do đó của đối phương. Chúng ta từ những lần gặp đều là góc nhỏ của một quán cafe nào đó, tôi thường được cậu ôm vào lòng như những cô nàng có người yêu. Bên cậu, tôi chưa một lần buồn chán, sự vui vẻ, thoải mái ấy từ cậu khiến tôi trở nên hạnh phúc đến lạ thường. Nhưng niềm hạnh phúc đó lại chỉ là giao kèo của những kẻ trong bóng tối, có thể nói chúng ta đang ngoại tình cậu nhỉ. Cậu thích ôm tôi ở trong lòng, thích ngửi mùi nước hoa ở cổ tôi, thích thổi gió vào tai khiến tôi nhột và cười khanh khách. Còn tôi, tôi lại thích hôn cậu rồi để cậu đáp trả nồng nhiệt, sẽ cắn nhẹ vào môi và "đánh dấu" chủ quyền bằng vết son trên áo hoặc vết cắn nằm trọn trên ngực cậu. Có đôi khi tôi nghịch ngợm làm tím cổ cậu, bạn cậu thấy và cười chọc ghẹo, cậu chỉ ngại ngùng rồi nhắn tin ăn vạ tôi. Cậu đáng yêu đến nỗi tôi có thể chống cằm nhìn cậu đến đỏ mặt. Cậu biết mùi vị tôi thích, biết thứ gì tôi cần. Những đoạn thời gian bên nhau ngắn ngủi trong vài tiếng đồng hồ lại khiến tôi mê mệt. Tôi chả còn để ý đến việc mình chẳng phải là người yêu của cậu. Mang danh người yêu cậu thì sao? Cũng chẳng thể vui vẻ được như tôi lúc này. Tôi hỏi cậu có thương tôi không, cậu luôn chắc chắn trả lời là "Có". Nhưng lúc đó tôi lại không hiểu một điều là.. "Yêu thì có thể thương, nhưng thương chưa chắc sẽ yêu." Chắc ai cũng thắc mắc sao chúng tôi ở bên nhau như vậy lại không yêu nhau. Tôi cũng từng hỏi cậu câu đó, cậu chỉ bảo: - Để tự nhiên đi. Cậu không muốn như lúc xưa, một điều sai trái lại đánh mất tôi nữa. Tôi rơi nước mắt! Cậu nói cậu biết hết chuyện quá khứ của tôi rồi, nếu tôi đợi chúng ta sẽ kết hôn. 8 học xong lại thêm hai năm củng cố cho tương lai của cậu. Tôi bảo không sao, tôi đợi cậu được! Cậu nói vậy chúng ta hãy cứ như vầy, làm bạn đặc biệt sẽ không mất nhau vì những chuyện nhỏ nhặt. Tôi im lặng, chỉ hôn cậu. Cậu không biết lời nói cuối ấy tôi đã buồn thế nào, nhưng tôi nghĩ cậu nói đúng. Mối quan hệ này sẽ chẳng làm tôi hay cậu đánh mất nhau. "Tôi chẳng biết liệu ngày đó gặp lại cậu có phải là lựa chọn sai không?" * * * Tình yêu đừng nên quá mù quáng, ít nhất là hãy biết điểm dừng. Con người cũng vậy đừng nên tự lừa gạt mình quá lâu, tới một đoạn thời gian hãy buộc bản thân tỉnh táo nhìn rõ và chấp nhận hết thảy. "Nỗi nhớ đêm buồn lắng sầu thương Tương tư một kiếp phận bạc ngàn Tàn hương thắp sáng tình si tỏ Ngỏ lấy bóng hình đợi ngóng trông. Mong về nơi này có hay không? Phong ba một kiếp còn lại gì Bi sầu u mê không hồi tỉnh Tịnh mịch một đời ai ngóng trông." Đêm 30 tết năm đầu tiên, tôi bước về nhà sau cuộc vui cùng đám bạn, chiếc điện thoại đổ chuông, là cậu gọi. - Alo.. - Happy new year! - Happy new year! Tôi cười đáp lại cậu. - Chúc bà năm mới vui vẻ, càng ngày càng xinh đẹp hơn và thương tui nhiều nhiều nhiều nhiều.. hơn nữa. - Ông năm mới cũng vui vẻ và mãi thương tui nhiều nhiều nhiều nhiều.. nhiều hơn nữa. "Tôi vẫn đợi, đợi một ngày cậu nói yêu tôi chứ chẳng còn là thương nữa." Đến năm thứ 3 chúng ta ở bên nhau, tôi và cậu tiến xa hơn mối quan hệ trước đó. Nhưng tôi vẫn chẳng định hình đươc tình cảm này nó mập mờ và u ám đến thế nào. Tôi nằm trong lòng cậu, thân thể chạm vào nhau. Ngày cuối đông, gió trời chở lạnh, nhưng bên cậu tôi chẳng thấy lạnh bao giờ. - Ông có cảm thấy có lỗi với bé đó không? - Có, một chút. Nhưng thấy có lỗi với bà nhiều hơn. - Vậy tại sao còn đến? Cậu im lặng, nằm xuống gối và nhìn trần nhà. Giá lúc đó cậu nói yêu tôi nhỉ, tôi sẽ chẳng quan tâm điều gì. Nhưng cậu không nói, cậu chỉ im lặng và im lặng, tôi quay lưng về phía cậu lau vội giọt nước mắt. Cậu chẳng hiểu ư! Ba năm bên cậu tôi đã chẳng còn là thương cậu nữa, mà tôi đã yêu cậu. Cậu đã từng muốn chúng ta tiến xa hơn giống như vầy trước đó, nhưng tôi lại không đồng ý. Cậu không hiểu vì sao ư.. Vì tôi không muốn mất cậu "Lên giường rồi thì mọi thứ dễ đánh mất và dễ tổn thương." Cậu không hiểu phụ nữ chỉ lên giường với người đàn ông mà họ yêu, khi đó là lúc họ giao toàn bộ cho người đàn ông - trái tim và thân xác. Tôi dùng ba năm để đứng sau lưng cậu núp trong bóng tối, tin tưởng và yêu cậu nhưng cậu lại im lặng và phân vân. - Ông thương tui không? - Có! - Ừa vậy là được rồi. - Bà khóc sao.. xin lỗi.. nhưng hiện tại chúng ta không thể. Tôi lau hết nước mắt, điều chỉnh lại giọng mình cho thật tự nhiên rồi mới quay sang chồm người lên cậu - Ông nghĩ tui sẽ khóc sao? Tôi hôn lên môi cậu, cậu ôm chặt lại. Nhưng cái thứ dày vò trái tim tôi ấy lại đau quằn quại, nước mắt lăn rơi trên má cậu. Cậu đưa tay định lau giúp tôi, nhưng tôi lại quay đi tránh né, rút điếu thuốc mồi lên đưa vào miệng, làn khói trắng lan tỏa khắp phòng. Tôi không muốn cậu thấy tôi khóc, tôi chưa bao giờ yếu đuối trước mặt cậu và lần này tôi càng không muốn yếu đuối cho cậu thấy. "Tôi thưởng bản thân đã đau đến hồi không thể yêu nổi cậu nữa.. ấy vậy mà tôi vẫn chấp nhận luyến tiếc, chấp nhận để cậu cơ hội tổn thương tôi vô vàn như thế vết thương." Tôi chưa có một giấc ngủ ngon từ ngày hôm ấy, những gì cậu nói, những gì cậu làm cứ mường tượng trong trí óc tôi. Tôi nhớ cậu, nhưng lại chẳng dám nhắn tin gì cho cậu, tôi không biết bản thân mình giờ phải làm gì. Rời xa cậu? Tôi thật không muốn dù chỉ là một chút, nhưng lại tiếp tục làm một kẻ núp trong bóng tối của cậu, tôi không dám! Tôi chuẩn bị mọi thứ để đón năm mới, cậu gọi tôi vẫn là chúc mừng và muốn tôi thương cậu thật nhiều. Tôi cười và chúc lại cậu. Cậu hỏi tôi lát nữa rảnh chứ, có thể ghé qua chỗ cậu đón giao thừa không? Cậu không thể về nhà vào dịp tết. Tôi đến lúc mọi người đang ngồi quanh đống lửa lớn, cậu đón tôi vào chỗ và đưa tôi một lon bia lạnh. Con gà được xiên qua, đặt trên dàn nướng, mùi thơm bay ngập cả không gian. Chúng tôi trò chuyện, cười đùa và ca hát. Tôi nhìn cậu rồi uống cạn lon bia của mình, tôi chả nhớ là đã uống bao nhiêu, nhưng lúc về thì tôi chỉ biết lăn ra mà ngủ. Trong giấc mơ tôi thấy mình được hạnh phúc ở bên cậu, có lẽ tôi đã cười. "Tôi bất chợt nhận ra rằng.. mọi thứ quá mờ nhạt, cả trái tim họ cũng mờ nhạt. Nắm giữ được gì?" Tôi và bạn thân mình đến quán cafe, cậu vẫy tay gọi vào bàn. Tôi ngồi cạnh cậu, mọi thứ như lúc trước dù đã mấy tháng rồi ta chưa gặp lại. - Tay bà lạnh vậy? Cậu đan những ngón tay vào tay tôi, sưởi ấm cho chúng, tôi mỉm cười với thói quen của cậu ngày ấy. Chỉ cần thấy tay tôi lạnh cậu sẽ đều tự mình sưởi ấm cho chúng. Cậu vẫn vậy thích thổi gió vào tai làm tôi nhột, vẫn thích ôm tôi vào lòng nhưng chẳng còn nói nhiều với tôi nữa, tôi cũng chẳng còn kể những mẫu chuyện để cậu cười. Điện thoại cậu rung lên, là tin nhắn của cô ấy, cậu trả lời qua loa và bảo đang bận sẽ nhắn tin lại khi về sau. Như những ngày xưa cũ, chỉ cần là ở bên tôi cậu sẽ bảo bận và nhắn tin sau. Cậu luôn dành hết sự quan tâm cho tôi trong vài tiếng ngắn ngủi đó, tôi đã từng hạnh phúc. Nhưng bây giờ tôi không biết mình có thấy hạnh phúc không nữa? Hay chỉ là sự chua chát ở trong lòng. Tôi là người ở bên cậu hơn ba năm, còn cô ấy chỉ vừa đến với cậu mấy tháng gần đây. Nhưng cô ấy được ở ngoài ánh sáng, được ghen tuông, được yêu thương cậu đường đường chính chính. Còn tôi, vẫn mãi là cái bóng không thể để ai thấy. "Tôi ước bản thân mình ích kỉ đi một chút, để ngày đó chiếm hữu cậu chẳng cần dành cho ai. Và cậu không biết tôi đang dần chết lặng.. mọi thứ trở nên hoàn hảo khi tôi chả còn tí cảm xúc nào. Cười với tất cả, tôi vẫn thế! Không còn ai làm tôi khóc trừ cậu." * * * "Tôi đã từng hi vọng rất nhìu rằng bản thân cũng được người ta trân trọng yêu thương thật lòng đấy thôi. Nhưng sau tất cả những gì cậu làm, tôi còn tin gì được nữa đâu. Chưa một lần cậu dừng lại và hỏi tôi rằng tôi có bị tổn thương không? Sự vô tâm ấy khiến tôi gục ngã." "Cậu biết tôi đang đợi cậu không? Nhưng cậu lại làm tôi thất vọng. Tôi từ bỏ cậu.. Cũng không muốn yêu thêm một ai nữa đâu." Tôi chả biết cảm xúc hiện giờ của mình, mọi thứ bối rối và hỗn loạn. Tôi hạnh phúc khi gặp cậu, nhưng lại thấy tội lỗi đè nặng trên vai. Tại sao nhỉ? Rõ ràng người ở bên câu trước là tôi, vậy có gì để tôi phải tội lỗi? - Mày với nó quen cũng lâu rồi, sao không yêu nhau luôn đi? Tôi khuấy ly sữa nóng trước mặt, im lặng và suy nghĩ, tôi nói thế nào với đứa bạn thân mình đây! - Tao với nó chỉ là tình nhân. - Thế mày không yêu nó sao? Tôi mỉm cười, nhìn thẳng vào mắt nó. - Yêu chứ! Nhưng nó còn có bồ. - Vậy sao mày không dành lại? Tao thấy nó cũng thương mày, với lại tụi mày cũng hiểu nhau mà. - Dành lại? Dành lại rồi giống ngày trước mất nhau sao? - Chứ tụi mày làm vậy có công bằng với bé kia, với mày không? - Tao.. - Nếu nó yêu mày nó sẽ chọn mày, chứ không phải chỉ để làm tình nhân, gặp nhau vài tiếng, yêu nhau vài tiếng rồi lại trở về với bé kia. Còn mày, nhìn mày thử xem. Mấy năm qua mày đã yêu ai thật lòng ngoài nó chưa? Chỉ cần nó về mày lại bỏ tất cả để ở bên nó. Tuổi trẻ của mày có còn được bao năm mà lãng phí. Tôi thở dài, những điều nó nói sao tôi lại không biết. Đây là bản thân tôi, là cuộc sống của tôi, nhưng tôi có thể đánh mất cậu sao? - Nó nói sẽ lấy tao, nhưng chờ.. chờ nó bảy năm. Tao đã chờ bốn năm rồi, chỉ còn ba năm nữa thôi. - Nhưng trong bốn năm đó tụi mày ở bên nhau được bao lâu? Khi cuộc vui chỉ toàn tính bằng tiếng đồng hồ? Mày còn rất nhiều người để chọn, cần gì làm kẻ thứ ba của người khác. - Mày biết tao không yêu họ. Có thể tao rất ngốc khi chọn làm kẻ thứ ba của nó. Nhưng ít nhất tao vẫn còn có nó và tao không muốn đổ vỡ nữa. - Mày.. mày điên rồi. Không phải mày từng ghét nhất là kẻ thứ ba sao? Từng đổ vỡ thì sao? Mày có thể làm lại, có thể kiếm một người nào đó để yêu lại, còn tốt hơn là mày trở thành cái kẻ mà mày từng ghét. Nếu mày đã yêu nó như vậy sao mày không bảo nó chọn đi, chọn giữa mày và bé đó. Đừng làm bản thân thấy tội lỗi hay hối hận. "Tôi ước giá như mình có thể hỏi cậu, cậu yêu tôi hay cô ấy nhiều hơn? Cậu sẽ chọn lấy ai trong hai người? Nhưng cậu à! Tôi biết cậu sẽ bối rối, trái tim cậu chưa bao giờ muốn làm tổn thương ai. Cậu sẽ chẳng chọn một ai trong hai người, cậu vẫn sẽ muốn mọi thứ đều tốt đẹp như vậy, vẫn tội lỗi như vậy." Tôi im lặng ngắm dòng người qua lại, hôm nay tôi lại uống cafe một mình. Tôi nhớ cậu! Tôi tự hỏi trái tim mình sẽ như thế nào nếu rời bỏ cậu? Sẽ là đau đớn hay được bình thản? Tôi nhớ những ngày đầu chúng ta bên nhau, thật vui cũng thật ngọt ngào. Tôi thèm thuồng cái cảm giác được cậu ôm, được ở bên cậu như một người yêu thực sự. Đôi tay tôi vẫn đang lạnh, không có cậu nó chẳng thể nào ấm lên nữa. Tôi muốn biết khi xa cậu rồi, sẽ là bao lâu để quên đi một người từng là tất cả? Sẽ là ai thay cậu sưởi ấm tay tôi? Sẽ như thế nào khi trái tim tôi vụn vỡ? - Mày đang đâu thế? Tôi bấm gọi cho cô bạn mình, người cho chúng ta những lần đầu gặp gỡ. Người là bạn cậu và là bạn thân của tôi. - Đang ở nhà. - Có ai không? Tao qua chơi được chứ? - Ừ qua đi. Tôi ghé tiệm tạp hóa mua vài lon bia và mấy bịch bánh cho nó, có lẽ để hôm nay say một chút sẽ tốt hơn. Chứ mọi thứ trong tôi đang mệt mỏi, những suy nghĩ, những hình ảnh về cậu, về tôi, về cô ấy. - Mày làm sao đấy? Sao hôm nay lại uống bia? - Tao buồn nên muốn uống. Mày uống không? - Tao có biết uống đâu. - Biết mà tao hỏi cho có lệ thế thôi. - Mày buồn chuyện gì? Tôi im lặng, nhìn ra ngoài cửa sổ. Nắng vàng nhộm cả một vườn cây, tôi không biết bầu trời hôm nay đẹp đến vậy, cũng không biết hóa ra mọi thứ yên bình là thanh thản. Tôi rút điếu thuốc đưa lên môi, mồi đốt cho bay lan làn khói trắng ra ngoài. - Tao với nó dừng lại rồi. Tôi quay đầu nhìn cô bạn, cười chua chát. Hớp một ngụm bia lạnh, tôi kể cho nó nghe về cuộc trò chuyện của tôi và thằng bạn thân. - Tao thấy thằng bạn mày nói đúng đó, mày với nó cũng dây dưa lâu rồi, nó thì không sao nhưng còn tương lai của mày nữa. Cần gì phải làm một kẻ không danh không phận. - Ừ tao cũng suy nghĩ mấy ngày nay rồi, cũng nói với nó là dừng lại rồi. Tao không muốn phải bắt nó lựa chọn giữa tao và bé đó, nó sẽ chẳng thể chọn. - Thế nó nói gì không? Tôi rít điếu thuốc một hơi rồi vất đi ra ngoài cửa sổ, chậm chậm thả khói ra ngoài. Lại với lấy lon bia mà nốc, tôi cần chút men say ngay bây giờ, sẽ chẳng phải khóc vì cậu vì câu nói của cậu. Chẳng ai hiểu khi cậu gửi lời nói ấy, tim tôi như xé ra từng mảnh nhỏ, nó đau đớn vô cùng. Nhưng tôi lại chỉ có thể im lặng mà khóc, im lặng mà bấm thoát, im lặng mà từ chối tất cả tin nhắn từ cậu. - Nó bảo.. đừng rời xa nó. Một giọt nước mắt lăn dài trên má, tôi lau vội đi. - Mày yêu nó rồi phải không? Tôi gật đầu, chúng tôi im lặng cả đoạn thời gian ấy. "Không ai hiểu nổi đau của kẻ thứ ba, họ làm sao hiểu khi được đắm chìm trong hạnh phúc của chính mình. Kẻ thứ ba như tôi là gì? Ẩn mình trong bóng tối để yêu cậu, cũng là chấp nhận rời xa chỉ để cậu được hạnh phúc." Cậu biết không, nếu có thể ước một điều. Tôi chỉ ước trở về những ngày xưa cũ, tôi muốn sửa chữa lại lỗi lầm của bản thân mình. Không phải là sẽ không yêu cậu, tình yêu với cậu đã làm tôi từng hạnh phúc. Nhưng chỉ là đã từng, tôi chỉ muốn ngày đó không gặp lại cậu. Không mang đầy tội lỗi trên vai, sẽ chỉ làm một người bạn tầm thường, đôi ba tin nhắn rồi lại im bặt như chưa từng có. Tôi sẽ không đứng đằng sau bóng tối của cậu để yêu thương, cũng sẽ không vượt đi giới hạn mà đặt cược. Yêu cậu hạnh phúc chỉ tính bằng giờ, còn nỗi đau lại tính bằng năm tháng. Tôi đã hiểu kẻ thứ ba sẽ chẳng bao giờ được hạnh phúc, dù cho có đến trước hay sau người ấy. Vì tôi chỉ có thể im lặng, im lặng nhìn cậu bước sánh đôi cùng họ. Tôi thật muốn hỏi: "Cậu có từng nghĩ kẻ như tôi bị bao lời hèn hạ, cậu có nhìn thấy sự tổn thương của tôi không? Đã bao giờ cậu dừng lại và xem thử chúng tôi, cả hai người con gái đều yêu cậu mù quáng đã mang đau khổ? Cậu có hiểu cảm giác bị lừa dối trong chính sự lừa dối này. Màu hồng cậu tạo ra thật đẹp, nhưng cậu à lớp đen mòn đằng sau nó còn đáng sợ hơn những ngày tăm tối. Bao giờ cậu tỉnh giấc rằng tình yêu chẳng thể chứa nổi ba người. Và tôi muốn hỏi cậu ngoài thương tôi thì cậu đã bao giờ yêu tôi chưa?" "Nếu mọi thứ có thể yên bình, trở lại là ngày hôm đó. Chắc tôi sẽ chọn không gặp lại cậu đâu. Không có bắt đầu, cũng không cần phải kết thúc." The end.