Truyện Ngắn Kẻ Nhặt Gió - Rewrite

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi Rewrite4future, 26 Tháng bảy 2025 lúc 1:13 AM.

  1. Rewrite4future

    Bài viết:
    385

    KẺ NHẶT GIÓ


    [​IMG]

    Tác giả: Rewrite

    Tình trạng: HOÀN THÀNH

    Giới thiệu: Truyện ngắn "Kẻ Nhặt Gió" là hành trình của Đen, từ những ngày quét rác bên bờ biển Nha Trang đến vùng núi Phong Dụ Thượng. Một chàng trai với làn da sạm nắng, biệt danh "Đen vẩu", mang trong mình giấc mơ rap và những mảnh đời vụn vặt. Lời rap như gió, cuốn theo ký ức, nỗi đau, và hy vọng. Liệu những mảnh gió ấy có đưa Đen chạm đến đỉnh núi? Một câu chuyện đầy cảm hứng, nơi biển và núi thì thầm, chờ bạn khám phá.

    Tác phẩm nằm trong series truyện ngắn "Khu Vườn Bí Mật", được lấy cảm hứng từ ca khúc "Lối Nhỏ" của Đen Vâu.



    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

    Tiểu thuyết:


    1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

    3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    => DANH MỤC CÁC TÁC PHẨM CỦA REWRITE

    Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
     
    NgngoclanVong xuyên bỉ ngạn thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng bảy 2025 lúc 1:33 AM
  2. Rewrite4future

    Bài viết:
    385
    Chương 1: Hành Trình Lên Non

    [​IMG]
    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chiếc xe 16 chỗ rời Hà Nội lúc rạng sáng, bụi mờ phủ lên những con đường còn ngái ngủ. Tôi ngồi sát cửa kính, lưng dựa vào ghế bọc nỉ đã mòn. Sau lưng, tiếng nói cười rôm rả của đoàn làm MV: Ông đạo diễn kính cận luôn tay múa máy, anh quay phim mắt soi từng khung hình, cô trợ lý trẻ vạch lộ trình giòn tan. Nhưng tôi chọn im lặng. Mắt dán vào dãy núi xa mờ phía tây, nơi chúng tôi hướng đến, Phong Dụ Thượng, Yên Bái. Một sự tĩnh lặng kỳ lạ trước cảnh hùng vĩ, như tiếng gọi quen từ kiếp trước.

    MV "Bữa Cơm Yêu Thương" đưa tôi trở lại vùng cao. Không phải show diễn hào nhoáng, chỉ đơn giản là nấu ăn, chơi đùa với lũ trẻ, trao đi mấy món quà mọn được quyên góp trên mạng.

    Xe lượn qua đèo, khúc cua gắt khiến mọi người nghiêng ngả. Tôi nhìn xuống vực sâu hun hút, rồi lại ngước lên đỉnh núi chọc trời. Núi non vững chãi và kiêu hãnh, gợi tôi nhớ về biển Ninh Hòa, nơi tuổi thơ tôi gửi lại những chiều gió thì thầm. Gia đình di cư từ Bình Định đến Ninh Hòa (Khánh Hòa) khi tôi còn nhỏ, để bố theo nghề đánh cá. Lạ thật, núi và biển khác biệt, nhưng cùng chung một thứ tiếng ru: "Sống là gom từng mảnh vụn." Câu nói ấy vang lên trong đầu, rõ ràng như sóng vỗ vào đá.

    Đạo diễn cầm máy quay compact, vỗ vai tôi: "Đen ơi, phong cảnh thần tiên quá nhỉ? Quay cảnh anh ngắm núi này, trầm tư một tí, lên hình được đấy!"

    Tôi gật đầu, cười móm: "Thiên nhiên đẹp thế này, cứ tự nhiên thôi."

    Anh quay phim lẩm bẩm rồi mỉm cười: "Ánh sáng chuẩn rồi, nhưng cần thêm chút sương mù.."

    Tôi quay mặt ra cửa sổ. Họ cứ quay, tôi thản nhiên nhìn cảnh đẹp, cố tìm chút dấu vết cuộc đời mình trong ấy. Ruộng bậc thang lấp lánh dưới nắng, như bàn tay đất mẹ ôm ấp, đồi núi nhấp nhô thách thức từng bước chân, cứ đi, rồi sẽ tới đỉnh. Tôi nghĩ về bọn trẻ Dao nơi ấy, chân đất, da bánh mật, tiếng cười nắng vỡ. Chúng là hy vọng mỏng manh giữa đại ngàn, như tôi ngày trước trên bãi cát Nha Trang. Những đốm lửa nhỏ nhoi giữa rừng già thăm thẳm.

    Trợ lý dúi vào tay tôi hộp cơm: "Anh Đen ăn đi, còn xa lắm!"

    Tôi gật đầu, nhận phần cơm: "Ừ, để lát." Mắt vẫn dán vào dải mây trắng ôm lưng núi. Mây trắng quấn quýt, giống khói thuốc bố phà bên biển, vị mặn thấm vào từng hơi thở: "Biển dạy ta chờ đợi, con ạ!" Nhớ cái thời da đen nhẻm, răng hơi vẩu, bị bạn bè gọi "Đen vẩu" mà chỉ biết cúi mặt. Nhưng chính nỗi tự ti ấy rèn tôi thành đá cuội, tròn trịa nhờ va đập.

    "Anh nghĩ gì sâu thẳm thế?" Cô trợ lý khẽ hỏi.

    "Chuyện cũ. Chuyện biển.." Tôi đáp ngắn gọn.

    Gió núi ùa vào qua khe cửa, mang theo hơi thở của rừng già. Tôi nhắm mắt, thấy lại bố. Người đàn ông da ngăm đen, tóc bạc sớm, dạy tôi câu cá lúc bình minh: "Kiên nhẫn, con ạ" Câu nói ấy thành triết lý sống. Biển dạy tôi quan sát, núi dạy tôi vững vàng. Cả hai đều là thầy.

    Xe bất chợt xóc mạnh. Mấy đứa trong đoàn hét lên vui vẻ. Tôi bám chặt ghế, mỉm cười. Đường đời hay đường núi, cũng gập ghềnh, cũng tiếng cười xen tiếng rên, nhưng cứ phải tiến. Phong Dụ Thượng đang đợi, không phải để tôi làm người hùng, mà để gom góp từng nụ cười trẻ thơ, từng giọt mồ hôi người dân bản, rồi biến thành lời rap mộc mạc.

    Đạo diễn bỗng hét lên với anh quay phim: "Khoảnh khắc này! Quay nhanh! Gương mặt Đen suy tư kìa!"

    Tôi không ngoảnh lại. Mắt dán vào con đèo uốn lượn phía trước. Đời giống khúc đèo cong queo, hiểm trở thật, nhưng không bước thì làm sao chạm đỉnh, cứ kiên nhẫn đi thôi.

    Tuổi thơ thực sự của tôi nằm ở Ninh Hòa. Nơi ấy, biển không chỉ là nước xanh cát trắng. Nó là mùi tanh cá mới đánh bắt, là rác nhựa trôi dạt, là tiếng sóng rì rào suốt đêm thay lời ru. Vẻ đẹp với nỗi đau quấn nhau chặt, như dây thừng buộc thuyền giữa sóng, buông không được, phải học sống chung. Gia đình tôi sống trong căn nhà nhỏ sát mép biển. Bố, người đàn ông gốc Bình Định thân hình như gỗ lim, da ngăm rạn nứt vì đi biển. Mẹ, người Phú Yên nhỏ nhắn, tóc gọn sau gáy, nụ cười hiền mà mắt đượm lo toan, bà bán cá. Gió đêm lùa qua khe ván, vị mặn thấm vào da thịt, vào giấc ngủ, thành một phần máu thịt.

    Tôi lớn lên với làn da sạm nắng cháy và hàm răng hơi vẩu. Lũ trẻ trong xóm gọi tôi là "Đen", cái tên ban đầu khiến tôi co rúm lại mỗi lần nghe thấy. Chúng cười khẩy, chỉ trỏ: "Ê Đen vẩu! Mặt mày như con dã tràng xe cát!" Tôi từng giận dữ, từng tủi thân. Nhưng biển dạy tôi kiên nhẫn. Sóng vỗ vào đá ngày này qua ngày khác, mài mòn cả tảng đá to. Tôi học cách đứng vững.

    Ký ức rõ nhất là những buổi bình minh theo bố ra khơi. Trời còn chưa rạng hẳn, sương muối biển lạnh buốt da. Bàn tay bố thô ráp như vỏ trai, nhưng mềm mại lạ thường với dây câu. "Kiên nhẫn, con ạ!" Bố nói, giọng trầm đục vang trên nền sóng rì rào, mắt dán vào mặt nước đang chuyển màu hồng cam dưới ánh mai: "Biển cho cá, nhưng cũng thử thách. Giống đời, đừng vội."

    Mùi tanh nồng của cá mồi, cái lạnh se da buổi sớm, tất cả khắc sâu vào giác quan tôi. Tôi ngồi bên bố, lặng im. Không phải vì không biết nói gì, mà vì đang học lắng nghe. Lắng nghe tiếng sóng, tiếng gió rít qua ghềnh đá, tiếng rên rỉ của dây câu khi con cá giật mồi. Tôi học cách quan sát: Những vệt nắng đầu tiên chiếu xuyên qua làn nước trong vắt, lũ cá nhỏ lấp lánh như bạc lượn quanh mồi, nét mặt điềm tĩnh của bố khi ông từ từ kéo con cá lên, một con cá chim bạc vảy cứng như áo giáp.

    Chính trong những khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, lời rap đầu tiên về biển nảy ra trong đầu tôi, như một lẽ tự nhiên:


    "Gió biển thì thầm qua từng con sóng,

    Mang theo hơi thở của đất trời rộng lớn.

    Nhưng dưới chân ta, những mảnh vụn nằm đó.."


    Về nhà, tôi viết vội vào cuốn sổ tay cũ kỹ, mực nhòe vì giọt mồ hôi rơi xuống. Chưa phải nhạc thật sự, chỉ là tiếng thở dài từ lòng, trước biển đẹp mà buồn của quê nhà. Biển nuôi sống gia đình tôi, nhưng cũng đang oằn mình dưới rác thải của du khách.

    Cái biệt danh "Đen" vẫn theo tôi. Có lần, sau buổi học, lũ trẻ vây quanh, trêu chọc: "Đen vẩu! Đen vẩu! Cao lều khều cao lều khều!" Cơn giận bốc lên ngùn ngụt. Tôi muốn xông vào, đấm vào cái miệng đang nhếch mép cười của thằng đầu đàn. Nhưng hình ảnh bố tôi, bình thản giữa sóng gió, hiện lên. Tôi quay lưng, bước đi. Tối đó, ra bãi biển vắng, tôi đứng trước mặt sóng đen thẫm dưới trăng, lẩm nhẩm rap. Không phải lời nguyền rủa. Mà là lời tự an ủi, tự khẳng định:


    "Con người bước qua, không nhìn lại phía sau,

    Để lại dấu vết, như vết thương lâu lành.

    Ta gom từng mảnh, dưới nắng cháy da đầu,

    Vì biển là mẹ, nuôi dưỡng bao giấc mành.."


    Giọng tôi lúc ấy còn non nớt, run run trong gió. Nhưng mỗi câu từ vang lên là một hòn đá ném xuống lòng tự ti, chìm nghỉm dưới đáy đại dương mênh mông. Và chính nỗi đau ấy, như sóng mài đá, đã rèn cho da tôi dày hơn, tâm hồn tôi cứng rắn hơn. Tôi là Đen. Tôi không sợ hãi. Và tôi bắt đầu học cách gom nhặt từng mảnh đời vụn vặt. Chẳng ai biết về những mảnh vụn ấy, một ngày nào đó, sẽ thành lời ca.

    Bảy năm. Hai nghìn năm trăm lẻ năm ngày đẩy xe rác dọc bãi biển Nha Trang. Tôi bắt đầu công việc này khi vừa mười tám tuổi, cái tuổi đám bạn cắp sách lên thành phố thi đại học, còn tôi cầm cái chổi, gạt từng vỏ chai lủng lẳng trên cát. Gia đình không đủ tiền nuôi thêm một sinh viên. Mẹ nói: "Con học nghề sửa xe đi, kiếm cơm dễ hơn". Nhưng tôi chọn Công Ty Môi Trường Đô Thị Nha Trang. Lương tháng năm triệu, đủ gửi về quê một triệu rưỡi hoặc hai, còn lại trả phòng trọ và mua mì gói.

    Sáng nào cũng thế. Năm giờ tôi đã đứng trước biển, chiếc xe rác kẽo kẹt đẩy theo gió. Áo bảo hộ cũ, mồ hôi thấm ướt lưng trước khi mặt trời kịp lên cao. Tôi quét. Nhặt. Gom. Từ vỏ lon bia lấp lánh, túi nilon vướng vào rễ dừa, đến bao cao su dập dềnh trong sóng, thứ rác thải du khách để lại như lời chế nhạo cay đắng. Mùi tanh của rác biển quyện với nắng cháy, bám vào da thịt tôi như một thứ định mệnh. Đám đồng nghiệp thường than thở: "Cái nghề rẻ rúng này chỉ có kẻ ở đáy mới theo". Nhưng tôi không nghĩ vậy. Giữa những bãi cát ngập rác, tôi học cách yêu đời theo cách riêng. Cứ mỗi trưa, khi cái nóng thiêu đốt gót chân, tôi lại dừng chân ngắm sóng vỗ. Nước biển xanh ngọc ôm lấy bờ cát, cuốn đi phiền muộn. "Kiên nhẫn!" Lời bố dạy thuở nhỏ vọng về.

    Cũng chính những ngày ấy, tôi viết và tập hát những lời rap đầu tiên. Một chiều thứ Bảy, tôi thấy nhóm du khách trẻ uống bia xong, đá vỏ chai xuống cát rồi cười đùa bỏ đi. Máu nóng bốc lên đầu. Tôi nhặt từng cái lon móp, lòng nghẹn ứ. Tối đó, trong căn phòng trọ nhỏ, tiếng sóng rì rào ngoài cửa sổ như giục giã. Tôi mở cuốn sổ tay, viết tiếp và nhẩm rap trong ánh đèn nhỏ:


    "Yo, gió biển thì thầm qua từng con sóng,

    Mang theo hơi thở của đất trời rộng lớn.

    Nhưng dưới chân ta, những mảnh vụn nằm đó,

    Rác trôi dạt, làm mờ đi màu xanh ngọc.

    * * *

    Con người bước qua, không nhìn lại phía sau,

    Để lại dấu vết, như vết thương lâu lành.

    Ta gom từng mảnh, dưới nắng cháy da đầu,

    Vì biển là mẹ, nuôi dưỡng bao giấc mành.

    * * *

    Hãy lắng nghe tiếng gió, đừng để nó khóc than,

    Mỗi hành động nhỏ, thay đổi cả đại dương.

    Từ cát bụi bay, đến dòng nước trong lành,

    Bảo vệ hôm nay, cho mai sau rực rỡ.


    Gió cuốn lo toan vụn đi xa, nhưng rác vẫn nằm nếu không nhặt. Đứng lên thôi, tay sạch sẽ, làm biển cười dưới nắng mai."

    Nửa đêm, tôi gọi điện cho mẹ. Giọng bà buồn buồn: "Cố ăn uống đủ vào, đừng tiết kiệm quá.."

    Tôi nói thật: "Con đang viết nhạc rap, mẹ ạ."

    Im lặng. Rồi tiếng thở dài: "Thôi con, kiếm cái nghề ổn định đi. Rap với rạp gì.. Nhạc nuôi thân không nổi đâu."

    Tôi cúp máy. Gói một triệu rưỡi cuối tháng bỏ vào phong bì. Còn mớ chữ nghĩa trong sổ, tôi giữ lại. Tôi viết tiếp mấy câu rap về gia đình, thứ tình yêu lặng lẽ nuôi sống tôi mà chẳng đòi hỏi gì.

    Đêm ở Nha Trang tràn vào phòng trọ, còn tôi như một con thú mệt nhoài. Gió biển lùa qua khe cửa, mang theo vị mặn và tiếng sóng rì rầm tự nghìn năm. Tôi ngồi bên chiếc điện thoại Nokia cũ, màn hình nứt rạn như số phận mình. Ngón tay chai sạn nhấn nút ghi âm.

    "Test.. test.. Thử một chút.."

    Giọng tôi khàn đặc sau ca trực dài. Những câu rap thô ráp vụt qua đầu như cơn gió bất chợt. Tôi gọi chúng là "Giấc Mơ Lưng Chừng". Đời tôi treo lơ lửng giữa mùi rác và mộng âm nhạc, chẳng bay lên nổi, cũng chẳng chịu nằm im.

    Tất cả đam mê bắt đầu từ cái radio cũ nhà chị hàng nước. Thời mới vào cấp ba, vào một buổi chiều tan học, tiếng rap vọng ra từ chiếc máy han gỉ: "Đời là những chuỗi dài đắng cay.." Tôi dừng chân. Gạc chống chiếc xe đạp, nhưng nó vẫn đổ ầm xuống đất. Từng câu chữ như lửa cháy trong ngực.

    Tối đó, tôi mở cuốn vở học sinh. Dưới ngọn đèn, chữ nghĩa tuôn ra như thác:


    "Biển chiều nay nhuộm đỏ hoàng hôn

    Lũ rác nhựa trôi dạt tựa linh hồn

    Ta quét sạch bãi cát dài nắng cháy

    Mà nỗi buồn ai quét được chăng?"


    Chẳng biết có phải rap không. Chỉ thấy lòng nhẹ đi khi những câu thơ mộc mạc xếp thành hàng.

    Nhưng đời đâu dễ cho kẻ như tôi. Cái thân hình 1m80 mà chỉ vỏn vẹn 62kg. Da đen bóng vì nắng biển. Hàm răng hơi vẩu khiến thằng cu hàng xóm hay hét: "Ê Đen, há mồm mày ra coi có mấy cái răng?" Mỗi sáng nhìn gương, tôi thấy một kẻ thất bại.

    Rồi thỉnh thoảng mẹ tôi lại gọi hỏi thăm, giọng đầy lo lắng: "Hay con vào trường Trung Cấp học nghề sửa ống nước đi. Rap với chả ríp, ai nuôi mình lúc già?" Tôi gật đầu qua điện thoại. Nhưng tối ấy, lại viết tiếp:


    "Mẹ ơi con gửi về phong bì

    Nuôi biển lớn trong tim chẳng hề vơi

    Dù tay con thô ráp đầy chai sạn

    Vẫn giữ trọn giấc mơ thuở hai mươi.."


    Căn phòng trọ nhỏ trở thành pháo đài. Tiếng sóng ngoài kia là nhạc nền. Chiếc điện thoại cũ là vũ khí. Tôi rap như thở, như cách người ta vật lộn để sống sót qua đêm đông.

    Một buổi chiều tháng Chạp. Sau ca làm, tôi ngồi lại bãi biển vắng. Gió lạnh cắt da mặt. Trong túi áo, cuốn sổ tay nhòe nước biển. Tôi viết trong ánh chiều tà:


    "Ta là kẻ đứng lưng chừng dốc

    Chẳng lên cao, không xuống thấp

    Giấc mơ treo lủng lẳng như đèn đường cũ, quay quắt giữa đêm tối mịt mù."


    Nước biển ướt viền quần. Tôi chợt hiểu ra: Không phải tôi chọn rap. Rap chọn tôi. Nó là cách duy nhất để tôi không chết ngạt giữa mùi rác và những lời chế giễu.

    Tiếng sóng vỗ rì rào. Tôi nhắm mắt. Trong khoảng tối ấy, lời rap là ngọn hải đăng. Thấy ánh sáng, là tôi lại viết, lại rap.

    Xe dừng bánh ở quán ven đường, cơn hồi tưởng Nha Trang tắt ngấm như đèn gặp gió. Tôi bước xuống, hít sâu không khí núi, đất ẩm, lá tươi, hơi lạnh thấm vào da. Mùi thanh khiết ấy bị cắt ngang bởi đám du khách áo lòe loẹt. Một gã bụng phệ vứt túi ni-lông trượt thùng rác, cười khẩy bỏ đi, để rác vương dưới chân. Tôi không nghĩ, chân bước tới, tay cúi xuống nhặt từng mảnh. Thói quen cũ từ bảy năm quét rác trỗi dậy, nhanh, gọn, như đường chai cầm chổi đã in hằn trên lòng bàn tay. Một gã thanh niên trong nhóm quay lại, cười khẩy: "Ôi dào, làm anh hùng môi trường nè? Mày kệ đi, sẽ có lao công họ quét. Chả ai thèm để ý đâu!"

    Gió núi lạnh luồn qua khe áo. Tôi ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt hắn. Không giận, không buồn. Chỉ lặng lẽ nhét nốt túi rác cuối vào thùng: "Chẳng phải anh hùng!" Tôi nói, giọng khàn đặc sau chặng đường dài: "Chỉ là thứ bản năng không tắt được thôi."

    Anh đạo diễn vỗ đùi đánh "bụp" : "Quay! Quay nhanh lên!" Ông hét với quay phim đang lỉnh kỉnh máy móc. Ống kính chĩa thẳng vào tôi. Cái lưng gầy đang cúi xuống, đôi tay chai sạn đang nhặt nhạnh những thứ người khác bỏ đi. Trong khung hình ấy, tôi thấy lại chính mình của mười năm trước: Chiếc xe đẩy rác nặng trịch, mùi hôi của rác dưới nắng gắt, và tiếng cười chế nhạo của đám khách du lịch áo hoa.

    "Vẫn giữ thói quen cũ hả anh?" Cô trợ lý cười khúc khích, đưa chai nước.

    Tôi cầm lấy, uống một hơi dài: "Biển hay núi." Tôi nhoẻn miệng, nheo mắt nhìn dãy núi xa mờ trong sương: "Rác vẫn là rác. Phải nhặt thôi."

    Lúc ăn cơm, cao hứng, tôi kể lại chút chuyện cũ của mình cho đoàn nghe, giọng trầm và đều như tiếng máy nổ. Chẳng soạn lời, chẳng diễn cảm. Chỉ là mạch nước ngầm đã chảy lâu năm, giờ tuôn ra tự nhiên.

    Rồi tôi ngồi bệt xuống bãi cỏ ven đường. Lấy giấy bút từ túi áo khoác. Những con chữ lao ra như cá vượt thác.

    Đạo diễn vỗ vai tôi, mắt sáng rực: "Bài này cho MV tiếp theo nhé!"

    Gió núi bỗng mạnh hơn, làm tờ giấy trắng bay phất phới trong bàn tay. Tôi đứng dậy, phủi đất bám trên quần. Tiếng cười nói của đoàn hòa vào rừng cây xào xạc. Lúc ấy tôi nhận ra, hành trình này giống như tìm lại những dấu vết cũ, gom mảnh đời rách để ghép thành bài rap đơn giản.

    "Lên xe thôi!" Tôi nói, ném nụ cười về phía núi non thăm thẳm: "Các em đang chờ."

    ***

    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

    Tiểu thuyết:


    1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

    3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    => DANH MỤC CÁC TÁC PHẨM CỦA REWRITE

    Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
     
  3. Rewrite4future

    Bài viết:
    385
    Chương 2: Lối Nhỏ

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xe dừng bánh trước một triền dốc đất đỏ. Cánh cửa mở ra, hơi lạnh núi rừng ùa vào khoang xe như lời chào. Tôi bước xuống, hít sâu làn không khí trong lành pha mùi đất ẩm, lá tươi và khói bếp củi thoang thoảng. Trước mặt, Phong Dụ Thượng hiện ra như giấc mơ cổ tích: Ruộng bậc thang óng ánh dưới nắng chiều tà như những bậc thang vươn lên trời xanh, những ngọn đồi uốn lượn mềm mại dưới lớp sương mỏng, và xa xa, tiếng dòng suối trong vắt róc rách chảy qua những tảng đá phủ rêu xanh.

    "Chào các chú! Mời uống nước!"

    Một cụ già với nếp nhăn hằn sâu như vỏ cây, bước tới đưa tô chè nóng bốc khói. Tôi đỡ lấy, hơi nóng lan tỏa lòng bàn tay. Vị ngọt bùi của ngô nếp, cay nồng của gừng rừng khiến tôi chợt nhớ mùi mặn chát của biển Nha Trang, hai thế giới khác biệt, nhưng cùng chung sự giản dị, ấm áp.

    "Cảm ơn bác!" Tôi cúi đầu. Cụ cười móm mém, đôi mắt đen láy ánh lên sự hiếu khách chân chất.

    Bỗng, tiếng cười giòn tan vang lên. Lũ trẻ Dao chân đất, áo chàm thêu hoa văn rực rỡ, ùa tới như ong vỡ tổ. Những gương mặt nâu bánh mật, má hồng lấm tấm vì nắng gió, đôi mắt đen láy long lanh như giọt sương sớm. Một bé trai tóc rối bù dạn dĩ túm tay áo tôi:

    "Chú là ca sĩ hả? Chú hát đi!"

    Đạo diễn reo lên: "Quay nhanh lên! Cảnh tự nhiên quá, tuyệt!" Ống kính lia tới. Tôi cười, nhặt quả bóng sờn cũ lăn dưới chân. Cảm giác da bóng mòn dưới tay khiến ký ức ùa về: Bảy năm đẩy xe rác, những bước chân trên cát nóng, những quả bóng nhựa trẻ con bỏ quên giữa vỏ chai lấp lánh.

    "Nào, đá bóng không?" Tôi đá nhẹ, quả bóng lăn về phía ngôi trường cũ tường nứt nẻ. Bọn trẻ reo hò đuổi theo. Tiếng cười vỡ òa giữa núi rừng tĩnh lặng, trong trẻo như tiếng suối. Chúng nhắc tôi về chính mình thuở nhỏ: Đứa trẻ chân đất trên bãi biển Ninh Hòa, da cháy nắng, bị bạn trêu "Đen vẩu" mà chỉ biết cúi mặt.

    Một bé gái tóc tết hai bên chạy tới, giọng líu lo: "Chú dạy tụi con hát đi! Như trên tivi ấy!"

    Tôi ngồi bệt xuống thảm cỏ xanh mướt, vòng tròn trẻ thơ khép lại quanh tôi. Hơi ấm từ những cơ thể nhỏ bé lan tỏa, xua đi cái lạnh se sắt của núi chiều. Tôi gõ nhịp lên đùi:

    "Gió núi thì thầm lá cây


    Chim hót vang lưng trời mây

    Ta là hạt mầm nhỏ bé

    Vươn lên giữa đất này!"

    Bọn trẻ ê a nhắc theo, giọng ngọng nghịu mà rạng rỡ: "Hạt mầm nhỏ bé! Hạt mầm nhỏ bé!" Chúng hét lên, cười nắc nẻ. Trong khoảnh khắc ấy, tôi thấy tuổi thơ mình hòa vào ánh mắt chúng.

    "Chú này da đen như gấu nè!" Một bé trai hồn nhiên chỉ tay, nụ cười tươi như hoa rừng nở.

    Hai chữ "da đen" làm không khí khựng lại một giây, như gió ngừng thổi. Tôi không giật mình, mà lặng đi. Không phải vì tổn thương, mà vì âm thanh ấy kéo theo một bóng hình đã xa: Mái tóc dài đen nhánh, giọng nói dịu dàng từng gọi tôi "Anh Đen" trong những đêm chat dài..

    "Ừ, chú đen thiệt!" Tôi bỗng cười lên, xoa đầu cậu bé: "Nhưng đen là khỏe, là chịu được nắng gió, hiểu không?"

    Cả bọn cười rộ lên. Tiếng cười ấy xua tan ký ức cũ, như gió quét sạch lá rụng. Tôi đứng dậy, phủi đất bám trên quần:

    "Ai học rap tiếp nào? Rap là kể chuyện bằng nhịp điệu, như gió thì thầm với núi rừng ấy!"

    Bọn trẻ đồng thanh: "Dạaaaa!"

    Giữa những ruộng bậc thang ngập nắng vàng, tiếng rap giản dị lại vang lên, mảnh ghép của hiện tại gọi về quá khứ, nhưng lần này, không còn là nỗi đau, mà là lời tri ân.

    Bóng chiều loang tím trên đồi, như vết máu cũ. Tôi ngồi bên bếp lửa, khói cay mắt, lũ trẻ đã về, chỉ còn dế kêu trong cỏ. Tiếng "da đen" từ cậu bé chiều nay vẫn đọng, như gió thổi vào ký ức, lời trêu chọc xưa, và Thảo Linh gọi "Anh Đen" dịu dàng, giờ xa vời.

    Sau những ngày đầu viết lời rap trong phòng trọ chật hẹp ở Nha Trang, tôi ghi âm và đăng lên youtube, lên diễn đàn với hy vọng có người nghe. Trên màn hình laptop cũ chiếu sáng bóng tối, tên cô ấy hiện lên trên diễn đàn âm nhạc: Thảo Linh, sinh viên năm hai, nhạc viện ở Sài Gòn. Tin nhắn đầu: "Anh viết 'Hành Trình Xa Xôi' à? Bài rap làm em khóc, tiếng sóng, mùi của biển, cô đơn.. sao anh gói cả biển vào chữ?" Chúng tôi chat suốt đêm, như gió nối hai đầu nỗi nhớ.

    Sau vài tháng chat, chúng tôi gặp nhau ở Sài Gòn vào một chiều xuân. Con phố Bùi Viện ồn ã, nuốt chửng ánh đèn và tiếng nhạc xập xình. Thảo Linh hiện ra trong chiếc váy trắng mỏng, tóc dài đen nhánh buông xõa sau lưng. "Anh Đen!" Cô cười, đôi mắt nâu long lanh dưới đèn đường. Cái biệt danh từng khiến tôi tổn thương giờ nghe ngọt ngào lạ.

    Chúng tôi dạo bờ kè, phố đi bộ, ăn kem dừa ven đường. Cô chỉ tay về phía Nhà hát lớn: "Một ngày nào đó, em sẽ hát ở đó." Gió đêm thổi tung tóc cô, mùi hoa sữa nồng nàn. Tự dưng, lời rap tuôn ra không kiểm soát:

    "Gặp em giữa phố đông đèn hoa


    Tim anh như sóng vỡ bờ xa

    Tình yêu như gió thoảng qua thềm, mang nắng Sài Gòn về biển Nha Trang, thoáng thôi."

    Thảo Linh cười khúc khích, đáp lại bằng điệu ballad ngọt lịm. Nhưng ngay đêm ấy, trong quán cà phê lãng mạn, sự khác biệt đã lộ rõ. Cô nắm tay tôi: "Thi Đại Học đi anh. Rap đường phố mãi không thể thành nghề nghiệp được."

    "Nghề nghiệp?" Tôi buông tay cô: "Rap là máu thịt anh rồi, Linh."

    Vào mùa mưa ấy, khi em trai gọi khóc vì quán cafe lỗ nặng, chuông điện thoại réo lúc nửa đêm. Em trai tôi nức nở: "Quán.. lỗ nặng rồi anh! Chủ nợ đòi gấp!" Tôi gom hết sổ tiết kiệm, vay mượn khắp nơi. Thảo Linh đến Nha Trang chơi, nhìn tôi mệt mỏi vật vã, đôi mắt đượm buồn: "Anh thấy không? Nếu anh có nghề ổn định, đâu đến nỗi này?" Cô đặt tay lên má tôi, bàn tay mềm mại chưa bao giờ chai sạn vì rác hay mồ hôi: "Em cần người đàn ông vững vàng, không phải kẻ mộng mơ chạy theo làn gió." Rồi cô ấy rời đi.. mãi mãi.

    Biển đêm ấy tối đen như mực. Tôi đứng chôn chân trên bãi cát, sóng vỗ ướt ống quần. Lời cô như con dao đâm vào chỗ trũng nhất: "Em xin lỗi.. Anh.."

    Trong căn phòng trọ, tôi viết "Đường Rong Ruổi" Bài rap đầu tiên không phải về biển hay rác, mà về nỗi đau:

    "Tình yêu đến tựa mưa ngâu


    Thoáng ướt vai rồi vội tạnh

    Ta gom từng giọt lệ đau

    Thành cơn gió mới lên đường.."

    Buổi tối ở Phong Dụ Thượng, đoàn quay MV ngồi nói chuyện với các thầy cô trường tiểu học ở bản trong ánh lửa bập bùng. Một bé gái chạy tới dúi vào tay tôi củ khoai nướng: "Chú ăn cho ấm!" Hơi nóng xua tan cơn rùng mình.

    "Chú ơi!" Cô bé ngồi xuống bên cạnh, thì thào: "Người yêu chú giờ ở đâu?"

    Tôi vuốt tóc nó: "Cô ấy là cơn gió đưa chú qua ngọn núi. Có những người chỉ đồng hành cùng ta một quãng đường." Rồi tôi dạy cô bé bài rap ngắn:

    "Tình không chung lối


    Vẫn chúc nhau bình an

    Gió thương gió nhớ

    Đều là gió nhân gian.."

    Đêm xuống, đoàn ngủ lại trong trường. Tôi nhìn lũ trẻ ngủ say trong chăn ấm, lòng bỗng bình thản. Nhà chúng xa, nên ở lại cùng thầy cô đến cuối tuần. Bên ngoài, sương núi phủ mờ ảo trên mái nhà sàn. Tôi thầm cảm ơn Thảo Linh, người đã giúp tôi hiểu ra: Mất mát cũng có ý nghĩa, trái tim vỡ rồi mới rộng để ôm biển lớn.

    Sáng hôm sau, mặt trời nhuộm hồng đỉnh núi, tôi với lũ trẻ chơi ú tim quanh mấy thân cây rừng. Một thằng bé trêu: 'Chú rap hay nhưng xấu trai!'. Tôi cười, đầu vang tiếng chế nhạo cũ: "Thằng Đen răng vẩu mơ làm sao?". Sương còn quấn cây như voan mỏng, chúng ríu rít: "Chơi tiếp đi chú!"

    "Được rồi!" Tôi nhắm mắt, áp mặt vào thân cây thô ráp: "5.. 10.. 15.." Vỏ cây sần sùi dưới má khiến tôi nhớ đến chiếc chổi gỗ năm nào, vật bầu bạn những buổi quét rác. Tiếng bước chân trẻ loạn xạ vang quanh.

    "Chú tìm tụi con đi!"

    "À.. Chú tìm được con rồi nhé!"

    Một cậu bé cao nhất nhóm, mũi hếch, cười híp mắt: "Chú Đen ăn gian, con chưa trốn xong mà!" Cả bọn cười rộ. Tiếng cười ấy bỗng biến thành giọng khàn khàn của thằng Hải, bạn cũ làm phục vụ trong nhà hàng ven biển Nha Trang năm xưa:

    "Đen vẩu! Mày tưởng mọc râu quai nón là thành rapper à? Giọng như ếch đực gọi đàn! Hay mày qua nhà hàng làm với tao, lương cũng khá!"

    Trước khi gặp Thảo Linh, một hôm đi quét rác về tôi đi ngang quán nhậu hải sản Biển Xanh, không khí ngột ngạt mùi bia và mồ hôi. Hải mời tôi nhậu, nhân dịp nó lên quản lý. Tôi vừa ngồi xuống ghế, chiếc áo bảo hộ cũ với màu phản quang khiến tôi nổi bật giữa đám bạn của Hải. Thằng Hải bật nắp lon, rót đầy, giọng cười cợt pha chút chế nhạo:

    "Mày bỏ cái nghề rẻ rúng này đi. Rap với chả ríp, nuôi thân không nổi! Qua làm với tao." Một gã khác huých vai tôi: "Nghe nói chú hát rap hả? Da đen, răng vẩu như thỏ, lên sân khấu người ta tưởng hề đấy!"

    Tiếng cười ồ lên như sóng dập. Tôi nắm chặt ly bia, muốn hất thẳng vào mặt chúng. Nhưng giọng nói ấy lại đã vang lên trong đầu đúng lúc: "Kiên nhẫn, con ạ."

    Tôi đứng dậy, bỏ đi giữa trận cười nhạo. Đêm ấy, trên bãi biển vắng, tôi rap đến khản cổ:

    "Mày cười tao răng vẩu?


    Cười tao da đen sạm?

    Nhưng đời còn dài lắm

    Gió thổi ngược mặc gió

    Tao vẫn là tao đó!"

    Sau khi Thảo Linh ra đi, vào một đêm mưa, tôi ngồi vật vờ bên bờ biển. Mưa như trút nước, quần áo dính bết vào da. Bỗng có tiếng gọi: "Lâm!"

    Trí, đồng nghiệp cũ ở công ty vệ sinh chạy tới, phủ chiếc áo mưa che cho tôi. Vết sẹo dài trên tay trái anh đỏ ửng dưới màn nước và đèn đường: "Mày ngồi đây chờ thần chết hả?"

    Chúng tôi trốn mưa dưới mái hiên chợ cá. Trí rút chai rượu gạo trong túi nilon: "Uống cho ấm!" Anh kể về quá khứ tăm tối: Từng sa ngã vì nghiện ngập, phá sản, gia đình tan nát, nhưng rồi anh tự đứng dậy, học nghề rồi làm thợ hàn ở xưởng đóng tàu: "Tao tưởng đời tàn trong xà lim."

    Anh giơ bàn tay chai sạn lên: "Giờ tao là thợ hàn. Tự học rồi thi đậu cao đẳng. Vết sẹo này không phải nỗi nhục, mà là bằng chứng tao đã sống sót. Đã không gục ngã."

    Mưa rơi xối xả. Tiếng Trí vang lên như tuyên ngôn: "Thất bại như gió ngược. Cứ đứng lên mà đạp tới. Nhặt từng mảnh vỡ của mình, ghép lại thành cánh cửa mới!"

    Tối đó, trong phòng trọ, tôi viết "Bạn Đường Lao Động" Bài rap đầu tiên không phải về nỗi đau riêng:

    "Cùng nhau qua cơn mưa dài


    Chia nhau ngụm rượu cay nồng

    Vết thương nào rồi cũng lành

    Miễn ta đừng bỏ cuộc, bạn ơi.."

    Cậu bé mũi hếch đã bị tôi tìm thấy sau gốc mận rừng. Nó cười: "Chú giận hả?"

    Tôi xoa đầu nó, giọng bình thản: "Chú từng bị chê nhiều hơn tụi con. Nhưng lời chê chỉ là gió. Gió thổi qua núi thì núi vẫn đứng. Hiểu không?"

    Tôi dạy chúng một trò chơi: Trò bịt mắt bắt dê.

    Lũ trẻ đứng thành vòng tròn, để cho đứa bị bịt mắt đi tìm, chẳng ai dám cử động hay cười, nhưng tiếng cười vẫn không kìm được. Trò chơi giản đơn ấy khiến ánh mắt chúng rực lên hạnh phúc. Cuộc đời có những hạnh phúc đơn sơ vậy thôi. Một bé gái nắm tay tôi: "Chú ơi, mai dạy tụi con rap trò chơi này nha!"

    Chiều xuống, khi hoàng hôn nhuộm tím dãy núi xa, tôi ngồi viết nhật ký dưới mái hiên nhà sàn. Tiếng suối róc rách hòa cùng lời thì thầm của gió:

    "Những tiếng cười chế nhạo năm xưa


    Giờ thành viên đá lót đường

    Ta bước qua không oán hận

    Vì gió ngược đẩy ta bay cao.."

    Sáng hôm sau, khói bếp nghi ngút, mây mù vẫn lẩn khuất trên ruộng bậc thang. Tôi cùng bọn trẻ nhặt rau rừng bên suối. Một bé trai xước tay, máu thấm giọt đỏ. Tôi băng bó vết thương, ngón tay chạm vào làn da mỏng manh, bất chợt nhớ Thắng, người đồng nghiệp năm nào cũng từng đổ máu trên đường quét rác..

    Một đêm mưa phùn, sự cố ập đến giữa ca quét rác. Tôi với Thắng, anh đồng nghiệp hơn hai tuổi, ít nói nhưng chăm, đang làm việc trên con đường ven biển gần chợ đêm. Trời mưa lâm râm, đường trơn bóng. Bất ngờ xe máy lao qua, quệt mạnh tay Thắng. Anh ngã úp mặt vào vũng nước, tay phải ôm cánh tay trái rỉ máu. Thằng khốn nạn kia, mặt đỏ gay quay lại chửi vài câu, rồi tăng ga chạy mất. Tôi phang cây chổi theo trúng lưng nó, rồi vội đỡ anh ngồi vào vỉa hè.

    "Cần báo quản lý không?" Tôi hỏi.

    Thắng lắc đầu, giọng khàn khàn: "Nghỉ việc là mất lương. Vợ tao sắp đẻ.."

    Không cần suy nghĩ, tôi gật đầu: "Em sẽ lo phần việc của anh. Im miệng đi, đừng nói với ai, giờ đi khám đã." May mắn, tay không gãy, chỉ rạn xương và dập phần mềm.

    Sáng hôm sau, tôi đẩy hai xe rác. Chiếc xe cà tàng kẽo kẹt gấp đôi, nặng trịch như chở cả nỗi đời trên vai. Mồ hôi muối rát ướt đẫm lưng áo. Trưa, tôi mua hai hộp cơm gà, sang trạm y tế thăm Thắng. Anh nằm co ro trên giường sắt, tay trái bó bột.

    "Ăn đi" Tôi đẩy hộp cơm về phía anh. Thắng cầm đũa, mắt đỏ hoe: "Tao nợ mày một lần". Tôi chỉ cười: "Nợ nần gì. Anh em với nhau."

    * * *

    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

    Tiểu thuyết:


    1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

    3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    => DANH MỤC CÁC TÁC PHẨM CỦA REWRITE

    Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
     
  4. Rewrite4future

    Bài viết:
    385
    Chương 3: Lửa Ấm Giữa Núi

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi cúi xuống nhóm bếp lửa, thanh củi khô nổ lách tách, tia lửa bắn lên như đàn đom đóm nhỏ chập chờn trong làn sương sớm. Mấy đứa trẻ Dao xúm lại, dùng chiếc quạt nan cũ quạt tới tấp. Khói cay xè mắt. Tôi nheo mắt nhìn bọn trẻ, những khuôn mặt hồng hào, mắt sáng rực như hạt sương trên lá rừng.

    "Su su với rau rừng rửa xong chưa?" Tôi hỏi.

    "Dạ rồi ạ!" Bé gái áo chàm thêu hoa đưa rổ rau còn ướt đẫm nước. Tôi cầm lấy, ngón tay chai sạn vô tình chạm vào bàn tay nhỏ xíu của nó. Một vết xước dài trên mu bàn tay khiến tôi dừng lại.

    "Cháu làm sao thế?"

    "Lúc hái rau bị gai.." Giọng nó lí nhí.

    Tôi lấy một lọ thuốc đỏ từ hộp cứu thương đoàn làm phim mang theo.

    "Chú ơi, đau quá!". Bé gái nhăn mặt. Tôi dùng ít bông lau vết thương: "Xong rồi. Nhớ đừng sờ vào nước." Nó cười toe, má lúm đồng tiền hiện rõ.

    Chảo thịt lợn bắt đầu xèo xèo trên lửa. Mùi mỡ cháy thơm lừng hòa với hương rau rừng tươi mát. Tôi đảo đều tay, giọng trầm ấm vang lên: "Muốn ăn ngon hơn, chúng ta phải biết chia sẻ, phải không các cháu? Như tình thương ấy."

    Bên kia bãi cỏ, cậu quay phim giơ ngón cái lên: "Anh Đen ơi, quay clip nấu ăn nhé?" Tôi gật đầu. Ống kính chĩa thẳng vào nồi cháo sôi ùng ục. Trong khung hình ấy, tôi thấy lại bàn tay mình năm xưa, lượm nhặt từng chai nhựa dọc bãi biển Nha Trang.

    "Toàn bộ doanh thu MV sẽ xây trường cho các em!" Tôi nói thẳng vào camera điện thoại rồi đăng lên Fanpage. Với hàng triệu view trên YouTube, hợp tác tài trợ, quảng cáo, và từ các mạnh thường quân, tiền MV mang về sẽ đủ kinh phí để xây trường, khu nhà vệ sinh, nhà bếp, ký túc xá. Chỉ sau mươi phút, dòng bình luận tràn ngập màn hình: "Ủng hộ anh Đen!", "Trường cho trẻ vùng cao là ý nghĩa nhất!", "MV này chắc chill lắm đây!"

    Bé gái vừa nãy dúi vào tay trái tôi trái su su đã nạo vỏ. "Cháu tên gì?" Tôi hỏi.

    "Dạ, Hờ Día!"

    "Día à? Cháu lớn lên muốn làm gì?"

    "Cháu muốn làm cô giáo!" Nó cười bẽn lẽn, khiến cả nhóm bạn cười rộ.

    Tôi cắt thịt thành từng miếng nhỏ. Lưỡi dao lóe sáng dưới nắng. Những mảnh vụn đời tôi, từ vết thương của Thắng đến vết xước nhỏ trên tay Día, chợt hiện ra rõ ràng như đường vân trên chiếc thớt gỗ. Sống là gom nhặt từng mảnh tử tế, dù nhỏ nhoi, để ủ thành lửa ấm.

    Chảo thịt chín vàng. Tôi múc cơm ra bát, những dĩa thức ăn được xếp ngăn nắp trên bàn học, tiếng trẻ reo hò như chim vỡ tổ, đám trẻ sau khi rửa tay, trật tự tìm cho mình một chỗ ngồi.

    Ngoài cửa lớp, khói bếp còn sót lại bay lên, quyện vào mây trắng, một dải lụa mỏng nối quá khứ với hiện tại. Mùi củi cháy giống thuốc lá rẻ tiền quyện gió biển ở phòng trọ cũ. Tôi nhắm mắt, nghe tiếng mưa đập mái tôn vọng về. Trong một đêm mất ngủ, laptop cũ báo pin yếu, ngón tay tôi dừng trên bàn phím.

    File âm thanh "Ánh Sáng Thầm Lặng" - bản rap viết trước đó một tháng, sau mấy đêm mất ngủ, chỉnh sửa, hát đi, hát lại đang nằm im trong folder "Chưa gửi".

    "Thành có thèm nghe thứ nhạc rác rưởi không?" Tôi tự hỏi.

    Gửi.

    Ba ngày sau, tin nhắn hiện lên: "Chất giọng mộc như gỗ lim! Ra quán cafe gặp anh!"

    Quán cafe ven biển nơi tôi thường ăn bánh mì trước ca làm. Thành, người đàn ông tóc dài buộc lỏng, kính đen dày cộp, đẩy ly cà phê đen về phía tôi: "Em rap bằng gan bàn chân à? Nghe rất chất!" Anh mỉm cười, giọng pha chút hài hước.

    Tôi cúi mặt: "Vâng, em cũng mới tập tành rap ạ.."

    "Không! Anh không chê!" Anh vỗ bàn khiến ly nước rung lên: "Giọng em có cá tính. Thứ âm nhạc thật nhất anh nghe năm nay!"

    Chúng tôi thu âm tại gara cũ của anh. Nơi anh biến thành một phòng thu nhỏ. Những nhạc cụ, mic và dàn thu âm rất xịn, làm tôi mở tròn mắt.

    "Ta quét sạch bãi cát dài nắng cháy


    Mà nỗi buồn ai quét được chăng?

    Từng vỏ chai vỡ như vết thương hờ

    Lấp lánh dưới chân người vô tâm.."

    Bản nhạc vụt bay lên như con diều đứt dây. Một tuần sau, nó đạt 1 triệu view trên youtube. Tin nhắn zalo của Thành được tôi ghim lên đầu: "Chuẩn bị đi. Tour xuyên Việt!"

    Sau khi bản nhạc đạt 2 triệu view, chiếc xe máy cà tàng của tôi chết máy giữa đèo Hải Vân. Gió biển thổi tung áo, mồ hôi mặn chát trên môi. Tôi đẩy xe lên dốc, lẩm nhẩm rap:

    "Đời đẩy ta lên dốc


    Chẳng kịp thở, chẳng kịp rên

    Nhưng cứ đi, bạn ơi

    Đỉnh núi nào cũng có đường lên!"

    Đẩy xe tới tiệm, bác thợ sửa xe nhìn chăm chú tôi một lúc: "Chú Đen phải không? Con gái tôi mê chú lắm!" Ông cười to, rồi vừa sửa động cơ xe vừa huýt sáo theo điệu rap.

    Tối ấy, tại quán cà phê Đà Nẵng, cô gái mặc áo thun trắng tiến lên sân khấu. Nước mắt cô lấp lánh dưới ánh đèn: "Lời rap 'Ánh Sáng Thầm Lặng' giúp em bỏ ý định tự tử.." Cô siết chặt tay tôi, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.

    Tôi đứng lặng người. Cả khán phòng vỗ tay. Trong tiếng reo hò ấy, tôi chợt hiểu: Những mảnh gió vụn tưởng chẳng là gì, khi gom đủ, có thể thổi bay cả bóng tối.

    "Chú ơi!" Tiếng Día kéo tôi về núi rừng. Nó đưa bó hoa rừng tím ngắt: "Tặng chú! Hoa này là thuốc của người Dao đó!"

    Tôi cầm bó hoa, ngửi mùi hương phảng phất. Đạo diễn vỗ vai tôi: "Trầm tư gì vậy?"

    "Không!" Tôi mỉm cười nhìn lũ trẻ đang xếp bát đũa.

    Bọn trẻ ngồi quây quần. Tiếng muỗng va vào chén sành vang lên rộn rã. Tôi gắp miếng thịt xào su su bỏ vào chén của Día. Cô bé nhai trệu trạo, mắt nhắm tít và cười: "Ngon quá!"

    Gió chiều thổi qua đồi, mang theo hạt mưa lất phất. Những giọt nước lấp lánh trên tóc bọn trẻ như hạt kim cương vụn. Tôi nghĩ, hạt cát cũng có thể thành sao trời nếu biết đón gió. Những đứa trẻ này sẽ lớn lên và trở thành những kỹ sư, bác sĩ, chỉ cần chúng ta cho chúng cơ hội được bay lên.

    Cảnh quay cuối ở bản diễn ra khi nắng chiều dịu nhạt. Điện thoại rung liên hồi, kéo tôi khỏi bình yên. Liếc màn hình: Thông báo trên mạng xã hội, báo chí, tin trợ lý: "Anh Đen, những tin đồn giữa anh và Minh Thư đang rộ lên! Đám hỏi bí mật, hẹn hò, ra mắt gia đình, có thai.. Báo lá cải đang săn tin của anh và chị ấy kìa." Tôi đứng giữa sân trường tiểu học, gió núi lùa tóc, như cơn gió ngược của thử thách.

    Tôi ngồi xuống một tảng đá. Minh Thư từng kể về hành trình tự học và vượt nghịch cảnh sau scandal của cô, khi clip nhạy cảm bị lộ làm sự nghiệp gián đoạn: "Em vượt qua bằng cách tập trung vào âm nhạc, không để thị phi cuốn đi." Cô từng tâm sự với tôi. Nhưng giờ, scandal này ảnh hưởng đến cả đoàn quay, đạo diễn có vẻ lo lắng, trợ lý thì thầm bàn tán. Tôi có nên lên tiếng? Hay cứ im lặng và chill như mọi khi?

    Điện thoại lại rung, tin nhắn từ Trí: "Lâm, tao đọc tin rồi. Đừng để gió ngược đẩy mày ngã. Giờ mày là sao, nhưng vẫn là thằng Đen chân chất. Đừng nghe người khác nói gì, hãy sống vững vàng như mày đã từng." Lời anh như lửa ấm, nhắc tôi về những ngày đẩy xe rác cùng nhau, chia ngụm rượu dưới mưa. Những scandal trong showbiz như gió ngược thổi mạnh, nhưng nếu để chúng cuốn đi thì MV từ thiện xây trường sẽ mờ nhạt, cứ chill, bỏ ngoài tai mà đi thôi.

    Tôi thở ra. Quyết định rồi: Không cần giải thích công khai, chỉ cần làm những việc mình thấy là đúng để đáp lại.

    Nắng chiều đổ vàng óng lên sân trường. Tôi mở thùng quà, sách vở mới thơm mùi giấy, áo len dày, bút chì xếp ngay ngắn như binh đoàn nhỏ. Lũ trẻ Dao nín thở, mắt mở to như ngắm kho báu.

    "Cháu tên gì?" Tôi quỳ xuống trước bé gái ôm cuốn sách Tiếng Việt.

    "Hờ Mai!" Nó thỏ thẻ.

    "Mai học để làm gì?"

    "Để.. để bay cao như chú!" Giọng nó vút lên, trong veo như tiếng suối. Tôi mỉm cười.

    Tôi cầm tay Mai uốn nắn từng nét chữ "a". Ngón tay bé bỏng run run dưới bàn tay chai sạn của tôi: "Chữ O tròn như mặt trăng, chữ A nhọn như ngọn núi." Tôi giảng. Thình lình, nó ngẩng lên: "Chú kể chuyện biển đi! Cháu chưa bao giờ thấy biển!"

    Sau những thành công đầu tiên với rap, ở Nha Trang, tôi đứng trước trưởng phòng Công Ty Vệ Sinh Môi Trường, tay đặt đơn nghỉ việc xuống bàn.


    "Cậu nghiêm túc hả? Tôi đang định đề cử cậu làm nhóm trưởng, tăng lương, mọi chuyện đang ổn.. Mà giờ cậu bỏ theo rap vớ vẩn?" Ông nhíu mày.

    "Vâng, em quyết định rồi ạ." Tôi nói dứt khoát.

    Ba lô nặng vai, tôi nhìn biển lần cuối, bảy năm nhặt rác giờ là lúc tôi bước ra khỏi lối nhỏ của mình.

    Bà cụ Dao bước tới, đặt vào tay tôi trái táo rừng chín mọng: "Cây táo cuối bản!" Bà cười móm mém. Tôi cắn một miếng, vị chua ngọt sực đánh thức ký ức trái mít mẹ dành phần tôi thuở nhỏ.

    Đạo diễn thì thầm: "Quay cảnh này đi! Chuẩn 'triệu view' luôn!" Tôi lắc đầu, chỉ tay về phía bé Mai: "Cháu thích nhận quà gì!"

    "Sách và bút chì ạ!" Cô bé hớn hở.

    "Chú tặng thêm cho cháu áo ấm và chú gấu bông này nhé, buổi tối ôm ngủ cho ấm!"

    Hoàng hôn nhuộm tím dãy núi xa. Tôi đứng nhìn đoàn trẻ ôm quà chạy về bản, áo chàm hòa vào sương chiều như đàn bướm lam. Trái táo rừng trong tay còn thơm mùi đất. Mười năm trước, tôi nhặt rác. Giờ tôi nhặt ánh mắt, nụ cười trẻ thơ.

    * * *

    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

    Tiểu thuyết:


    1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

    3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    => DANH MỤC CÁC TÁC PHẨM CỦA REWRITE

    Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
     
  5. Rewrite4future

    Bài viết:
    385
    Chương 4: Scandal và Điệp Khúc

    [​IMG]

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trên chiếc xe 16 chỗ trở về Hà Nội, tôi nhắm mắt để ký ức ngược về. Ánh đèn sân khấu chói lòa như sao sa giữa đêm đen. Tôi đứng giữa biển người, micro nóng ran trong tay chai sạn. Bài "Tại Ngã Ba Xưa" tuôn ra từ lồng ngực, lời rap về tình yêu không trọn vẹn: Những con đường chia đôi, những lời hứa tan trong gió. Đám đông hát theo cuồng nhiệt, tiếng vỗ tay dội như sóng vỗ bờ. Nhưng mắt tôi lướt qua khán phòng lấp lánh đèn flash, và dừng lại ở hàng ghế cuối, một bóng dáng đội mũ lưỡi trai, tóc dài đen nhánh buông xõa, dáng ngồi quen thuộc đến nao lòng. Tim tôi thắt lại. Là Thảo Linh? Hay chỉ là ảo ảnh từ ký ức? Mùi khói sân khấu lẫn với mồ hôi, kéo tôi về Nha Trang..

    Trong đêm ấy, Thảo Linh nhìn tôi: "Em xin lỗi, Anh.. mình chia tay nhé!" Giọng cô vỡ òa trong những giọt nước mắt.

    Trên sân khấu lời rap của tôi như máu chảy từ vết thương:

    "Tình cũ như sóng, thoáng qua bờ cát,

    Ta học buông tay để gió cuốn đi.

    Những kỷ niệm xưa, giờ như mây trôi,

    Dạy ta mạnh mẽ giữa sa mạc.."


    Nội tâm tôi hỗn loạn như sóng dâng trào, cuộn xoáy giữa yêu thương và buông bỏ. Tôi quyết không theo đuổi bóng dáng ấy ở hàng ghế cuối, không phải vì hết yêu, mà để giữ bình yên. Cô ấy đã nổi tiếng, đã cưới một MC truyền hình, đã chọn lối đi riêng. Đời như đường đèo, quanh co nhưng phải tiến lên. Sân khấu kết thúc, đám đông tan dần, nhưng lời rap vẫn vang vọng trong đầu tôi.

    Về Hà Nội, không khí thành phố cuốn như sông lớn, bụi đường lẫn còi xe inh ỏi. Tôi ngồi trong phòng hậu kỳ, màn hình sáng cảnh Phong Dụ Thượng: Trẻ cười bên bếp lửa, ruộng bậc thang xanh lấp lánh. Đạo diễn vỗ vai ra vẻ hài lòng: "MV chạm lòng rồi anh Đen. Thêm điệp khúc ballad thôi." Tôi gật, lòng còn vương gió núi.

    Chiều đó, tôi có cuộc hẹn với Minh Thư. Chỉ là hợp tác thôi, nhưng đời hay biến giản dị thành bão.

    Quán cà phê ven hồ Tây yên bình dưới nắng chiều. Mặt nước lăn tăn phản chiếu như gương vỡ lấp lánh. Minh Thư bước vào, 37 tuổi nhưng vẫn giữ vẻ thanh lịch cuốn hút: Tóc dài uốn sóng đen nhánh buông xõa, nụ cười ấm áp như nắng sớm, váy maxi nhẹ nhàng bay trong gió hồ. Cô ngồi xuống, mùi nước hoa thoang thoảng quyện với hương trà xanh trên bàn: "Anh Đen, MV vùng cao hay quá. Em hát điệp khúc nhé?" Giọng cô vang lên, trữ tình như bản ballad quen thuộc. Chúng tôi trao đổi tài liệu, tay chạm nhẹ, rồi nụ cười thật tự nhiên, tôi chia sẻ về hành trình quay MV ở Phong Dụ Thượng.

    Khoảnh khắc ấy thân thiết, như bạn bè lâu năm. Nhưng báo chí đã chờ sẵn ngoài cửa. Flash đèn lóe lên, tiếng xì xào dồn dập từ những bàn bên cạnh: "Minh Thư và Lâm yêu nhau thật sao? Đám hỏi bí mật, có thai rồi à?"

    Tôi nhìn Minh Thư, cô bình tĩnh: "Kệ họ, rồi họ sẽ chán thôi. Mình chỉ bạn bè, hãy tập trung làm nghệ thuật.. Vậy là đủ."

    Tôi gật đầu: "Ừ, đúng vậy."

    Nhưng tin đồn lan như lửa cháy: Ảnh chúng tôi ôm nhau ở countdown năm mới gần nhất viral, rồi khi phim "The Vietnamese Silence" ra mắt, tôi chụp ảnh với cô giữa đám đông. Concert 'Rạng Rỡ Việt Nam' sắp tới, chúng tôi tái hợp rap-ballad, nhưng dân mạng đồn thổi: "Lâm và Minh Thư yêu nhau", "Họ ra mắt gia đình rồi!", "Năm sau cưới".

    Minh Thư nhấp ngụm trà, mắt đẫm suy tư: "Em từng vượt qua scandal bằng cách im lặng. Trong giới showbiz này, càng la to cãi, thì thị phi càng lớn." Cô cười khẽ: "Bước qua thị phi chúng ta sẽ có sức mạnh, anh ạ. Như cách anh chill trước mọi lời đồn." Tôi mỉm cười.

    Bước ra khỏi quán, báo chí vẫn vây, một fan nhí dí theo hỏi: "Chú nghĩ sao về cô Minh Thư?" Tôi cười khéo: "Cô ấy tài giỏi lắm." Tôi chỉ nói vậy, không hơn. Những ngày sau, tôi tập trung quảng bá MV "Bữa Cơm Yêu Thương". Chưa đầy một năm, nó nhanh chóng đạt 50 triệu view, toàn bộ số tiền từ MV, cả tiền túi của tôi đều được ủng hộ xây trường và cơ sở vật chất cho các em.

    * * *

    Một hôm về Nha Trang thăm nhà, ngôi nhà mới tôi đã xây cách đây hai năm, mẹ ôm tôi chặt, nụ cười hiền từ đượm lo toan: "Con về rồi à? Ăn gì chưa?"

    Bố nở nụ cười tươi, đứng lên từ sofa: "Mệt không con?" Giọng ông trầm đục, bàn tay thô ráp nắm lấy tay tôi. Ông ho khan, mắt nhìn xa xăm: "Đen, dịp này về chơi lâu không? Khi nào con có show mới?" Lời bố như dây neo, kéo tôi về cội nguồn, biệt danh "Đen" đã theo tôi lên sân khấu.

    Tôi bước nhẹ trên mặt cát, biển Nha Trang, gió mặn thì thầm qua tóc rối bù, mùi của biển, của rác, thứ mùi quen thuộc như lời chào từ tuổi thơ. Mặt trời chiều đổ bóng dài trên cát trắng, sóng vỗ rì rào thay lời ru. Tôi mở cuốn vở cũ kỹ, những nét chữ đầu tiên hiện ra trên trang giấy nhòe mực.

    Tôi lại rap, tưởng tượng cho lũ trẻ vùng cao:

    "Nhặt gió từ vụn vặt để bay cao

    Từ hạt cát nhỏ thành cánh buồm lớn

    Kiên trì đi, các em ơi

    Đời sẽ mở cửa rộng."


    Tôi nhớ một đứa trẻ đã hỏi: "Chú có phải Đen không?" Tôi cười: "Ừ, chú là Đen đây!"

    (Hết)

    Nếu thấy tác phẩm hay, bạn có thể ủng hộ tác giả bằng cách đọc các tiểu thuyết sau:

    Tiểu thuyết:


    1. Trước Lúc Bình Minh (thể loại: Tuổi học trò, thanh xuân)

    2. Hẹn Em Ngày Bình Yên (thể loại: Ngôn tình và chiến tranh)

    3. Tình Yêu và Bão Tố (thể loại: Trinh thám, hành động, tình cảm)

    => DANH MỤC CÁC TÁC PHẨM CỦA REWRITE

    Tham gia cuộc thi viết cảm nhận để nhận được 100.000 xu => LINK Ở ĐÂY
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...