Kẻ Lạc Giữa Những Con Chữ Tác giả: Chì Đen Thể Loại: Tự Do Không hay văn thơ, chỉ là đôi lời tự sự vu vơ, về một hành trình và những giấc mơ về những câu chuyện. (Hình ảnh sưu tầm trên Pinterest) * * * Ngày ấy.. tôi mười ba, mười bốn tuổi Tập viết mộng mơ bằng mực tím nhòe trang Buổi chiều ngồi bên khung cửa lớp Mơ làm nhà văn, vẽ thế giới riêng mình. * * * Tôi viết về hoa cỏ, về gió mây Về ánh mắt ai mà tim tôi khẽ vỡ Những câu văn vụng dại và ngô nghê Mà trái tim thì nguyên vẹn chưa từng biết dối lừa. * * * Rồi tháng năm như gió cuốn qua thềm Lên cấp ba tôi gấp giấc mơ vào trang vở Truyện còn dang, nhân vật lỡ.. chưa kịp yêu nhau Tôi bỏ quên họ ở trang mười tám.. bao lâu, chẳng nhớ.. * * * Đại học đến như cơn gió lạ Cuốn tôi theo học hành, thi cử, làm thêm Câu chữ ngủ quên trong những tệp tin mòn mỏi Tôi cũng quên mình từng khờ dại mà đầy si mê. * * * Tôi bước vào đời, tay trắng và mỏi mệt Ngoài kia đâu chừa chỗ cho kẻ ôm mộng vu vơ Tôi sống vội, tôi lo toan, tôi quên thở Quên cả chính mình và những câu chuyện từng mơ.. * * * Một ngày nọ tôi vô tình thấy bản thảo cũ Những dòng văn vỡ vụn, nhân vật chưa trọn đời Tôi bật cười cho những điều ngây ngô thuở ấy Cũng bật khóc.. vì lòng vẫn chẳng hề quên. * * * Một ngày không báo trước cũng chẳng lý do Chỉ là cơn gió chạm khẽ vào miền ký ức Tôi mở lại từng trang giấy loang màu mực Và viết tiếp.. từ nơi mình từng đánh mất. * * * Mười lăm năm cho "Sắc Đỏ Của Hòa Bình" Màu đỏ ấy là máu, hay là lời khấn nguyện? Mắt em sâu hun hút những mùa tan vỡ Bình yên.. có màu gì trong chiến tranh? * * * Tôi dựng nên Ati-Laua rạn vỡ Những linh hồn mắc kẹt giữa quá khứ và tương lai Giữa tình yêu và nghĩa vụ đâu là lựa chọn Liệu tình yêu có xóa nỗi hận thù? * * * Tham vọng không phải gốc rễ của tàn lụi Mà là hi vọng chôn vùi trong lý trí đã hao mòn Tôi viết như hành giả rớm máu trên từng con chữ Tìm lối về qua bóng tối, cô đơn, và những ám ảnh khôn nguôi. * * * Tôi tiếp tục, từng nhịp không vội vàng "Lặng lẽ từng nhịp yêu" là tình yêu chẳng thành lời Hai con người đi song song nhưng không thể giao nhau Mỗi ánh nhìn là một chương đầy dang dở. * * * "Câu chuyện nhỏ trong thị trấn nhỏ" Là giấc mơ của những ai từng là trẻ con Tuổi thơ chạy rong qua lối mòn cỏ dại Những điều bình dị tại một thị trấn xa xôi. * * * "Thư viết gửi biển" lại là bản tình ca chia ly Cô gái thành thị và chàng trai thôn quê Lời cuối chưa kịp nói.. mà tàu đã rời bến Biển thở dài, tôi cũng chẳng còn câu để viết. * * * Và "Nàng Rowliza" bi ca của nước mắt Một tình yêu cấm kỵ bị nhân thế khước từ Vận mệnh dính máu một vương triều rạn nứt Hi sinh vì điều mà người đời chẳng hiểu được đâu. * * * Rồi đến"Đoạn đời không có nhau" Nét bút tuổi xanh Nếu tình yêu chưa từng bắt đầu.. thì có còn kết thúc? Tôi để họ lạc nhau giữa một đoạn đời Chẳng gặp nhau nên chưa từng bắt đầu. * * * Tôi không viết để được tung hô hay nổi tiếng Viết là cách tôi sống thêm một lần, ở một thế giới khác Nơi tôi được khóc mà chẳng ai hỏi vì sao Được sống trọn với đam mê, không cần lý do hay bằng chứng. * * * Và nếu một ai đó tình cờ đọc Chợt thấy lòng mình dịu lại giữa những con chữ Thì tôi biết hành trình này không vô nghĩa Vì giữa đời này.. có một trái tim, cũng từng mơ như tôi. * * * Chì Đen
Bài thơ đã thành công tái hiện hành trình viết lách đầy cảm xúc của @Chì Đen, một cách chân thực và đầy cảm xúc. Qua rất tâm đắc hai khổ thơ này. Qua xin khẳng định, hành trình này đầy ý nghĩa ^^
Cảm ơn vì Qua luôn ghé qua ủng hộ Chì nè. Những lời nhận xét, cảm nhận và góp ý của Qua cũng luôn là nguồn động lực cho mình trong hành trình này. ^^
Đọc thơ bạn mà thấy mình cũng có một phần trong đó. Nhưng mình khác bạn ở chỗ niềm đam mê bị cấm đoán, khi xưa mê chữ khủng khiếp, chỉ một mảnh báo cũ rách cũng nhặt lên đọc ngấu nghiến, và mỗi khi đọc hay viết văn lung tung là bị cấm, bởi gia đình mình chỉ bắt học toán vì sợ học văn nghèo. Bây giờ càng lúc mình càng bị con số làm chai sạn, đọc số dễ hơn nhìn con chữ, nhìn chữ lại thấy khó và tâm hồn cũng khô cạn luôn rồi.
Mình thì cứ trốn mà viết thôi, đi học rảnh ngồi viết, khuya cả nhà ngủ lại viết, dù lúc đó không bị cấm đoán, vì gia đình cũng không quan tâm lắm, mà cũng len lén viết. Bây giờ đi làm thì thoải mái hơn, nhưng thời gian ít ^^ Mà cứ giữ đam mê bạn ơi, còn đam mê là còn viết, cứ viết đi rồi một ngày con số cũng mềm như chữ nè. Tâm hồn rồi cũng sẽ lại chìm đắm và say mê. Chúc bạn sẽ vui vẻ, hạnh phúc với mọi thứ nhé ^^
Cảm ơn bạn đã có cảm nhận tốt về mình. Cũng chẳng tự đánh giá được mình là người như thế nào nữa, chỉ là nếu được thì mong có thể dùng những điều đơn giản giúp mọi người thấy thoải mái hơn thôi. Thoải mái cũng nhau chia sẻ, người khác vui thì mình cũng thấy vui nè.