Tác giả: Mạc Phong Giao KẺ CÔ ĐƠN Kẻ cô đơn, lòng hay nhiều tâm sự Nhưng chỉ biết ngước mặt nhìn trời cao Nhiều lúc tủi thân nước mắt chực trào Rồi vội vàng nuốt cả vào trong tâm Một mình lặng lẽ chịu đựng ầm thầm Bởi không muốn ai, phải lo lắng vì mình Nơi tôi sống nhộn nhịp lung linh Nhưng hình như nó chẳng thuộc về tôi Nhìn xe cộ tấp nập giữa dòng đời Người với người vui vẻ cười nói Tôi thật muốn tìm ai đó để hỏi Rối cuộc tại sao bản thân chẳng vui vẻ gì? Cũng có lúc hỏi nỗi buồn đến từ đâu Sao bắt đầu mà mãi không chịu kết thúc Tôi cũng muốn được sống vui vẻ hạnh phúc Đến lúc rồi buồn ơi đừng ở lại nữa được không? Nhưng nỗi buồn cứ mãi lặng trong lòng Nó cũng như tôi không có nơi dừng chân Thôi thì chúng ta xa lạ trở thành thân Quan tâm chăm sóc cho nhau nhé nỗi buồn! Nếu ai đó có hỏi tôi thế nào là cô đơn Tôi sẽ cười rồi kể họ nghe cuộc đời tôi. #MPG #macphonggiao Page Mạc Phong Giao