Lời Bài Hát: Tại sao luôn có những khoảng trống trong bài hát của anh Khi không có 1 nụ cười Anh không biết làm cách nào để có thể vui cười trở lại Để có thể dũng cảm nói chuyện lại với em Và có lẽ lúc mình xa nhau Mọi thứ đã thay đổi Và anh không biết làm cách nào để bắt nhịp với cách mà em quên anh Khi 1 câu trả lời cũng không có.. E vẫn vậy.. Vẫn chỉ là những sự im lặng từ nơi em.. Giờ còn muốn nói gì không em Hay không thể? Giờ nên hiểu sao đây em Khi mình còn gần kề Ai sẽ nói trước Ai sẽ im lặng Ai sẽ nhường bước Hay chúng ta phải hiểu rằng Mọi thứ đã vượt quá xa bên ngoài tầm kiểm soát A hoặc E có lẽ nên dứt khoát Mình không nên làm tổn thương thêm nhau đâu Không nên 1 lần nữa chạm vào những nỗi đau Hãy cứ để màn đêm trôi qua nhanh như vậy Để cho bong tối đi ngang qua nơi này Dù chỉ còn nghe thấy nhau qua từng nhịp thở Dù chỉ còn hiểu nhau ngang qua từng nỗi nhớ Chạm vào nhau tận sâu tan vào trong hư vô Dù chỉ để biết rằng dẫu có cố gắng Hàn gắn những gì đã đổ vỡ Dẫu có đi lại qua những lỗi lầm đó Thì đoạn kết vẫn sẽ chỉ dang dở 1 câu chuyện buồn với 1 kết thúc mở Hook: Nơi nào thì buông tay? Nơi nào chùn bước chân? Nơi nào hơi ấm kia sẽ vĩnh viễn không rời xa Nơi nào.. cho 2 ta.. Mỗi lúc thấy nhớ đên nhau nơi góc phố ánh sáng chiếu nhạt mầu ngày cuối đông từng cơn gió lạnh tìm quên 1 giấc mơ Xa mặt - cách lòng - trật nhịp Khoảng cách giữa trái tim đến trái tim không thể nào đuổi kịp A và E như 2 đường thẳng song song Không 1 tia hy vọng Chút cảm xúc lắng đọng Những suy nghĩ viển vông Lụi tàn giữa đêm đông Làn khói nào ru nhẹ nơi cõi lòng Chỉ còn A nghĩ về E với những hình ảnh đẹp nhất Giữ cho riêng mình những thứ được và mất Im lặng khi thời gian trôi hững hờ Im lặng khép mình bên những vần thơ Im lặng bên 1 bài hát dang dở Để 1 ngày tình cờ Giữa dòng người tấp nập Thấy nhau nơi góc phố Ta có bước lại gần Bỏ qua mọi khoảng cách Mỉm cười hướng về nhau Không 1 lời oán trách Liệu có như lúc đầu Hay vô tình bước qua nhau Không thể nói 1 câu Giọt nước mắt che dấu Để rồi khi bất chợt ngoảnh lại Mọi thứ đã tan biến Như chưa bao giờ ta thuộc về nhau Hook: Nơi nào thì buông tay? Nơi nào chùn bước chân? Nơi nào hơi ấm kia sẽ vĩnh viễn không rời xa Nơi nào cho 2 ta? Mỗi lúc thấy nhớ đên nhau nơi góc phố ánh sáng chiếu nhạt mầu ngày cuối đông Từng cơn gió lạnh tìm quên 1 giấc mơ.. Mong sao mưa ngăn những bước chân khi anh bước ra căn phòng kia Mong sao đôi tay còn được giữ anh thêm dù cho thời gian chắc sẽ chẳng thể cảm nhận được 1 điều gì đó trong em Một cảm giác cuối cùng Khi em nhẹ đưa bàn tay đón lấy sương rơi đang vây quanh em đêm nay Chẳng còn hơi ấm khi ta ngồi ngay sát bên nhau Chẳng còn nước mắt tuôn rơi vì ta sẽ xa nhau..
Tình yêu, không đơn giản là món đồ chơi và trái tim không phải một đứa trẻ. Phủ nhận điều đã gìn giữ, phải chăng đang tự phủ nhận chính mình? Cuối cùng không lưu lại cho mình chút chân thành nào cả. Đáng chăng? Tình yêu, không dành cho phép thử. Không ai có thể thử để nhận ra cái mình từng có là thật, để vờ vĩnh quay lại như kẻ chiến bại và hy vọng một phép thử mới sẽ thành công hơn. Và nếu phép thử thành công ngay từ đầu, giá trị con người ở đâu khi rũ bỏ những điều từng là tuyệt vời và hạnh phúc? Yêu có là khi đau đớn vì nỗi đau trót gây ra với người mình yêu. Con người có một khối óc để suy nghĩ và có một trái tim để cảm thông. Yêu là gì? Là khi em nhận lời yêu hay khi em đón nhận tình yêu của người khác? Sự im lặng, mang quá nhiều ý nghĩa. Đôi khi con người quá hèn kém để bật dậy và phủ nhận. Họ chỉ im lặng. Để mặc mọi thứ đi theo hướng suy nghĩ của riêng từng người. Một người yên phận vì mình không bị quy chụp tội phản bội bởi lẽ mình im lặng. Một người hả hê vì mình chiếm lĩnh được tình yêu cũng bởi sự im lặng. Một người nhận trọn nỗi đau vì cái nhập nhằng và sự phản bội, và cũng bởi sự im lặng. Hay sự im lặng là cách để giải phóng mặc cảm tội lỗi ray rức? Sự im lặng là cái cớ để người thứ ba nuôi thêm hy vọng và khát khao sở hữu. Sự im lặng là thứ tha trong âm thầm. Sự im lặng, có khi cũng sẽ là buông xuôi vì trái tim quá rách nát để tiếp tục. Sức mạnh của lời nói, ở đâu? Rồi sẽ để lại gì? Lời xin lỗi muộn màng? Sự hối tiếc? Mất mát hay đổ vỡ? Có không sự hả hê của người thứ ba? Có không sự đau đớn của người trong cuộc? Cái giá của thật lòng và niềm tin là nỗi sợ, sự ám ảnh và đau đớn. Ai có thể cưỡng lại cơn say nắng và treo lên cổ mình dòng chữ: "Xin lỗi, tôi đã có người yêu" hay ai có thể không tự huyễn hoặc mình bằng triết lý vô hại của đam mê chạy theo sự mới mẻ? Có mấy ai có đủ can đảm để vượt qua điều đó? Tình yêu như trang giấy trắng, viết lên và tẩy xóa quá nhiều lần thì nó sẽ vấy bẩn.. Thủy chung, không phải điều dễ làm. Nhưng, không phải là điều không thể làm..