Ngôn Tình Hướng Mắt Về Phía Mặt Trời - Thích Ăn Piza

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Thích ăn Piza, 19 Tháng năm 2020.

  1. Thích ăn Piza

    Bài viết:
    2
    Hướng Mắt Về Phía Mặt Trời

    [​IMG]


    Tác giả: Thích ăn piza

    Thể loại: Hiện đại, ngôn tình, nữ cường

    Cập nhật tình trạng: 1 chương / tuần

    Văn án:

    Nhà văn Helen Adams Keller sinh ra với cơ thể khiếm khuyết, sau một cơn bạo bệnh bà mất đi hoàn toàn khả năng nghe và nhìn. Cả cuộc đời sống trong tăm tối và yên lặng cũng không thể đánh gục một con người có nghị lực sống kiên cường, tinh thần lạc quan và nỗi khao khát được khám phá thế giới xung quanh. Một nhà báo phỏng vấn Helen từng hỏi rằng sống trong một thế giới mà bóng tối luôn luôn bủa vây, điều gì giúp bà mạnh mẽ, vượt lên trên số phận như vậy. Bà mỉm cười nói rằng: "Hướng đôi mắt về phía mặt trời, khi đó bóng tối sẽ không còn đáng sợ."

    Từ câu chuyện trên anh muốn nói với em rằng: "Mặc Tâm dù quá khứ em đã phạm phải rất nhiều sai lầm khiến bản thân sống trong sự dằn vặt, nhưng cuộc đời là một sự thật vô cùng khắc nghiệt, chúng ta không thể quay ngược thời gian mà chỉ có thể dũng cảm đối mặt với nó. Đừng bao giờ để bản thân thỏa hiệp với bóng tối, nó sẽ nuốt chửng tính cách và hành động của một con người. Và mỗi khi cảm thấy cô độc xin em hãy dõi mắt về phía cuối con đường, ở đó luôn có một người sẽ đứng chờ em."

    Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] - Hướng Mắt Về Phía Mặt Trời
     
    Last edited by a moderator: 29 Tháng năm 2020
  2. Thích ăn Piza

    Bài viết:
    2
    Chương 1: Gặp Mặt.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cơn mưa tầm tã đang bao phủ lấy thành phố X. Trong căn phòng phẫu thuật đang tràn ngập mùi sát khuẩn, người đàn ông hơi thở yếu ớt, hé đôi mắt nhìn đám người đang vây xung quanh mình.

    Một phụ tá chậm rãi bước ra ngoài, vẫy tay với cô gái trẻ đang đợi ở hàng ghế cách đó không xa. Mặc Tâm bước đến mang theo sự phấn khích đang dâng lên trong lòng. Hôm nay không phải là ca trực của mình nhưng mười một giờ đêm cô lại nhận được cuộc điện thoại bất ngờ từ viện trưởng yêu cầu đến để thực hiện ca phẫu thuật ghép tạng.

    "Tình hình người hiến tạng thế nào?"

    "Chúng tôi đã tiến hành xong quá trình gây mê, mọi thiết bị đã được chuẩn bị, có thể tiến hành ca phẫu thuật được rồi"

    Mặc Tâm gật đầu, hai bàn tay được sát khuẩn sạch sẽ trước khi bước vào ca mổ. Cánh cửa từ từ mở ra, Mặc Tâm ngoái lại nhìn hàng ghế giành cho người nhà nhưng thật kì lạ trong giờ phút cuối cùng của đời người như vậy lại không có một ai ở bên để khóc thương, trong lòng cô cảm thấy chua xót.

    Khuôn mặt người đàn ông tái nhợt, lạnh lẽo và u ám. Đôi mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, cơ thể gầy gò trơ chọi trong bộ quần áo bệnh nhân khiến người ta nhìn vào đã cảm thấy rùng mình, như thể đây không còn là hình dạng của một con người mà là một cái xác không hồn vậy.

    Mặc Tâm bước đến chỗ bác sĩ Cảnh, người sẽ cùng cô thực hiện ca ghép tạng này. Ông là tiền bối mà cô vô cùng ngưỡng mộ, cũng là bác sĩ khoa nội có kinh nghiệm nhất của bệnh viện. Nhiều năm về trước ông là một trong những người tiên phong áp dụng phẫu thuật bằng phương pháp nội soi, đó là cột mốc lịch sử giúp nền y học của nước ta sánh ngang với các cường quốc hàng đâu trên thế giới.

    Nhìn thấy cô ông nở nụ cười hiền hậu, những nếp nhăn quặn lại trên trán như chứng tỏ dấu tích mà thời gian để lại

    "Thật làm phiền em quá, đã khuya thế này mà còn bắt em lặn lội tới đây"

    "Em còn phải cảm ơn viện trưởng đấy chứ ạ, việc phối hợp phẫu thuật cùng thầy là việc nằm mơ em cũng không dám tưởng tưởng được". Vừa nói cô vừa cười vô tình đã lọt vào tầm mắt của người đàn ông sắp xa lìa khỏi thế giới này.

    Mặc Tâm rùng mình cảm giác thấy một bàn tay đang đút vào bên trong túi áo blouse của mình. Rất nhanh chóng bàn tay gầy gò, yếu ớt đã trở lại vị trí ban đầu, người đàn ông chìm sâu vào trong giấc ngủ vĩnh viễn như thể tất cả những gì xảy ra chỉ là một giấc mơ vậy.

    : "Có chuyện gì sao?" Bác sĩ Cảnh thấy cô đang ngẩn ngơ không khỏi thắc mắc.

    Mặc Tâm lắc đầu xua tan suy nghĩ của mình. Chiếc dao mổ lạnh lùng tiến vào, dòng máu tươi theo dấu của nó ào ạt chảy ra, sau đó.. sau đó.. là những kí ức mà Mặc Tâm không bao giờ muốn nhắc đến.

    Bảy năm sau, chiếc boeing 747 từ nước Mĩ xa xôi hạ cánh xuống sân bay thành phố X, quang cảnh nơi đây đã đổi khác rất nhiều, thời gian có thể xóa nhòa đi mọi thứ nhưng vết thương lòng trong cô vĩnh viễn không thể chữa lành.

    Rời khỏi sân bay đã là năm giờ chiều, chiếc Cadilac đã đợi sẵn bên đường, một người đàn ông với chiếc vest lịch lãm bước từ xe ra, nở nụ cười thân thiện

    "Chào cô Mặc, tôi là Tử Đằng được ông chủ phái tới làm quản gia cho cô"

    "Ừ" Mặc Tâm đáp lấy lệ rồi nhanh chóng bước vào trong xe

    Không khí trở lên ngột ngạt, Tử Đằng khởi động xe liếc nhìn vào gương thấy khuôn mặt Mặc Tâm đang uể oải vì thiếu ngủ

    "Cô muốn đi đến đâu trước tiên"

    "Về căn hộ ở ngoại ô, tôi muốn được nghỉ ngơi"

    "Yes sir"

    "Anh có hút thuốc không?" Mặc Tâm day day mi tâm, cơn nhức đầu kinh niên của cô lại tái phát.

    "Có! Muốn thử một tí không? Đảm bảo cô sẽ thích!" Tử Đằng quay lại đưa cho cô bao Macbaren, dòng chữ đen, nổi bật trên phông nền trắng như thách thức người sử dụng nó: Smoking kills

    Mặc Tâm nhận lấy, nhìn một lúc, cuối cùng vẫn rút từ bên trong ra một điếu khẽ khàng châm lửa, động tác vô cùng thành thạo, rất nhanh một làn khói trắng tỏa ra xung quanh khiến gương mặt cô trở lên mờ mờ ảo ảo.

    Ánh mặt trời gay gắt qua lớp cửa kính ô tô chiếu vào mắt, bất giác làm cô thấy khó chịu, tấm rèm được kéo sang vội vã, lúc này bóng tối đã bủa vây xung quanh. Mặc Tâm lấy trong túi một lọ thuốc, lấy ra hai viên rồi nuốt vào cổ họng, không biết bao lâu sau cô chìm vào trong giấc mộng, ở đó kí ức năm xưa lại ùa về, nặng nề tàn nhẫn khiến con người ta không thể thoát ra khỏi nó

    Khi tỉnh dậy cũng là lúc phố đã lên đèn. Căn hộ mà Chủ tịch Mặc thuê cho cô nằm ở khu ngoại ô, cách trung tâm thành phố X 3km, không khí trong lòng, cảnh vật yên tĩnh khiến con người ta dễ quên đi cuộc sống bon chen khắc nghiệt đang diễn ra ngoài kia.

    Mặc Tâm ngồi dậy, đi ra mở cửa sổ, gió từ đâu theo đó mà lồng lộng ùa vào khiến làn tóc cô khẽ tung bay, phất phơ và mềm mại đẹp tựa như nàng công chúa Rapunzei trong truyện cổ tích. Bên ngoài những căn hộ xung quanh chưa có người đến ở, dẫu có tráng lệ xa hoa cỡ nào cũng trở lên trống vắng, cô độc và lẻ loi.

    Tiếng chén dĩa va vào nhau khiến Mặc Tâm quay trở về thực tại, lúc này Tử Đằng đã mang tới bữa tối thịnh soạn với đầy đủ các món ăn từ Á đến Âu. Chai johnnie walker được nhẹ nhàng khui ra, dòng nước suối chảy qua vàng nguyên chất sóng sánh uốn lượn trên cốc thủy tinh như bản giao hưởng êm dịu mà tự nhiên đem lại.

    Tử Đằng nháy mắt, đưa ly rượu ngọt ngào và quyến rũ:

    "Làm một ly đi! Rượu này không mạnh rất tốt cho sức khỏe đấy"

    Mặc Tâm thản nhiên nhận lấy, không nói lời nào, uống cạn hết một hơi. Tiếng dòng nước đi vào trong cổ họng cùng với mùi hương của rượu phảng phất xung quanh bất giác mê hoặc lấy thị giác người đối diện. Cặp môi đỏ mọng liếm lấy vài giọt rươu còn vương trên thành cốc như ma lực thôi miên, khiến con người ta không thể cưỡng lại, sẵn sàng làm nô lệ cho nó.

    Ma xui quỷ khiến thế nào mà Tử Đằng ghé sát lại chỗ Mặc Tâm, anh chỉ muốn lại gần xem cho rõ mà không biết rằng khoảng cách của hai người lúc này đang ở mức báo động.

    "Rượu rất ngon! Anh có thể dọn thức ăn xuống được rồi, bây giờ tôi không muốn ăn gì cả". Mặc Tâm nói xong lặng lẽ rời đi để lại người đàn ông với khuôn mặt đang tối sầm lại.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng năm 2020
  3. Thích ăn Piza

    Bài viết:
    2
    Chương 2: Hàn Lương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặt trời mùa đông mọc muộn hơn thường lệ, những vệt nắng yếu ớt đang len lói trên khung cửa sổ trước nhà, báo hiệu một ngày mới lại bắt đầu.

    Mặc Tâm thức dậy sau giấc ngủ dài, trong người vẫn còn nồng nặc mùi cồn, tối qua lúc trở về phòng cô đã uống hết chai rượu của Tử Đằng.

    Mùi vị của nó thế nào? Cô cũng không còn nhớ rõ nữa. Chỉ biết rằng càng uống, con tim sẽ bớt đau đớn hơn, những cơn ác mộng sẽ không còn tìm đến cô nữa. Rượu - Thuốc lá là một phần tất yếu trong cuộc sống của Mặc Tâm, thiếu chúng cô không chắc mình có thể gắng gượng được, sự lệ thuộc ấy cứ thế tăng lên, như một vòng tròn lẩn quẩn không có lối thoát.

    Bước xuống tầng một đã là tám rưỡi sáng, Tử Đằng đang ngồi trên sô pha theo dõi bản tin thời sự. Nhìn thấy cô anh khẽ gật đầu thay cho lời chào hỏi, ngón tay chỉ về cái chén sứ cách đó không xa, trên bề mặt vẫn còn nghi ngút khói.

    "Trà gừng giải rượu rất tốt, cô uống đi, vẫn còn ấm đấy."

    Mặc Tâm không tiện từ chối, bưng chén trà lên quan sát một hồi. Cô phải thừa nhận tay nghề của anh rất tốt, từ màu sắc lẫn hương vị đều không thể chê vào đâu được. Sự thanh đạm của trà hòa quyện cùng với vị cay nồng của gừng tươi từ từ thấm đẫm đi sâu vào trong cơ thể, vừa giúp giải rượu lại có công hiệu giảm chứng đau đầu tái phát. Uống xong Mặc Tâm cảm thấy tỉnh táo hơn hẳn, sự mệt mỏi ủ rũ theo đó mà biến mất.

    Cô đi đến ngồi cạnh bên anh, không ai nói với ai câu nào, cả hai đều lặng lẽ hướng mắt lên màn hình ti vi.

    Mấy hôm nay, cả nước đang chấn động trước cái chết của bác sĩ Cảnh, người được phong "huyền thoại sống" của nền y học nước nhà. Thi thể của ông được phát hiện tại nhà riêng trong tư thế treo cổ, kèm theo đó là bức thư tuyệt mệnh dài mười hai trang.

    Sau khi tiến hành điều tra cảnh sát đã xác nhận đây là một vụ tự sát, thi thể được đưa đến nhà tang lễ phía đông thành phố, sau đó sẽ tiến hành hỏa táng, đây cũng là di nguyện cuối cùng của ông trước khi chết.

    "Cả đời người lừng lẫy thế nào, cuối cùng khi chết đi cũng sẽ trở về với cát bụi". Tử Đằng thở dài quay sang nhìn Mặc Tâm.

    Cô im lặng không trả lời anh, ánh mắt vô thức hướng vào khoảng không sâu thẳm. Ở đó là thế giới của riêng cô, chỉ mình cô đối mặt với nó. Thời gian cứ thế trôi, Mặc Tâm ngồi đó rất lâu, anh không biết cô đang nghĩ gì, chỉ kiên nhẫn chờ đợi.

    Bản tin thời sự lại tiếp tục, cảnh sát thành phố X vừa triệt phá thành công đường dây vận chuyển ma túy xuyên quốc gia. Dưới sự chỉ đạo của đội trưởng Hàn, đội phòng chống ma túy liên tiếp càn quét vào các căn cứ trọng điểm của bọn tội phạm, đưa thủ lĩnh của chúng ra trước ánh sáng, chịu sự trừng phạt thích đáng của pháp luật.

    Mặc Tâm khi nghe đến cái tên đội trưởng Hàn thì không khỏi run lên, ánh mắt thất thần nhìn người đàn ông mặc cảnh phục đang xuất hiện trên tivi. Đã lâu không gặp, không biết giờ cuộc sống của anh thế nào? Đã sớm loại cô ra khỏi ý ức của mình hay chưa? Nghĩ đến đây cô bỗng bật cười chua chát, không biết từ lúc nào nụ cười đã biến thành những giọtnước mắt, lăn dài trên má.

    Tử Đằng sửng sốt không tin vào mắt mình: "Mặc Tâm! Cô đang khóc đấy à? Có phải do tác dụng phụ của trà gừng làm cô thấy khó chịu không?"

    Mặc Tâm lấy lại bình tĩnh, vung tay quệt đi nước mắt, cô quay sang mỉm cười với anh: "Không sao, chỉ là bụi bay vào mắt thôi!"

    Tử Đằng khó mà tin được câu trả lời của cô, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, dù sao anh cũng chỉ là một quản gia nhỏ bé, không có tư cách gì để xen vào cuộc sống của cô.

    Ăn xong bữa trưa Mặc Tâm lên trên tầng nghỉ ngơi, đang thiu thiu ngủ một tiếng reng bất chợt vang lên, phá tan sự im lặng đang hiện hữu trong phòng.

    Mặc Tâm uể oải ngồi dậy, vươn tay với điện thoại, màn hình sáng đèn, dòng tin nhắn cứ thế hiện lên, đều đến từ một người. Dãy số điện thoại quen thuộc, làm sao cô có thể quên được. Bởi vì chiếc điện thoại mà Hàn Lương đang dùng là quà sinh nhật Mặc Tâm tặng anh cách đây tám năm.

    Năm ấy Hàn Lương chỉ mới là một cảnh sát thực tập, còn Mặc Tâm đang là bác sĩ khoa nội của một bệnh viện lớn. Lần đầu gặp gỡ của họ là tại bệnh viện. Trong một lần vây bắt đối tượng buôn bán ma túy, anh không may trúng phải hai phát đạn, cần phải phẫu thuật gấp mới có thể giữ được tính mạng. Thật tình cờ, lần đó chính cô là người phẫu thuật cho anh. Họ đến với nhau một cách tự nhiên, tình cảm cứ thế nhen nhóm, nảy nở, không ồn ào, không hoa mỹ, không giống các mô típ thường thấy trong tiểu thuyết ngôn tình.

    Công việc của cả hai đều bận rộn, có rất ít khoảng thời gian để giành cho nhau. Nhưng mỗi khi nhớ lại, đó đều là những ký ức tươi đẹp mà cô không bao giờ muốn quên.

    Được gặp, quen và yêu anh quả là điều may mắn, chỉ đáng tiếc rằng cô không thể cùng anh bước tiếp con đường phía trước. Cô chỉ biết nguyện ước cho anh có thể tìm được người con gái xứng đáng hơn mình:

    Là người sẽ không bỏ anh đi mà không một lời từ biệt!

    Là người sẽ sinh cho anh những đứa trẻ kháu khỉnh, sẽ cho anh một mái ấm hạnh phúc!

    Là người sẽ nắm tay cùng anh đi đến những giây phút cuối cùng của đời người!

    Nghĩ đến đây, cô khẽ mỉm cười, bảy năm liệu có đủ dài để xóa nhòa đi tất cả? Câu hỏi này cô xin để cho thời gian định đoạt!

    Dòng tin nhắn hiện lên, dù ngắn ngủi nhưng vẫn khiến Mặc Tâm nhìn nó rất lâu.

    "Em về nước rồi à?"

    "Ừ" Mặc Tâm đáp lại tin nhắn của anh.

    Sau một hồi nghĩ ngợi cô lại nhắn thêm một tin "Sao anh biết được số của em?"

    Đầu bên kia nhanh chóng phản hồi lại "Chú mới gọi anh lúc sáng, báo rằng em mới trở về nước. Anh cũng tiện thể xin chú số mới của em luôn."

    Điều này đã nằm trong dự liệu của Mặc Tâm. Những năm qua dù cho hai người đã chia tay, nhưng quan hệ của anh và bố cô vẫn rất tốt. Nhất là khi ông Mặc lại là cấp trên của Hàn Lương, là người anh vô cùng kính trọng.

    "Tối nay em rảnh không? Anh muốn gặp em, rất lâu rồi chúng ta chưa nói chuyện được với nhau!"

    Dòng tin nhắn khiến cô chết lặng. Gặp lại anh ư? Liệu có phải điều đúng đắn? Hay cuộc gặp gỡ này sẽ khiến cả hai người càng trở lên tổn thương? Cô cũng không biết nữa.

    Tiếng gõ cửa vang lên đưa cô về thực tại: "Cô Mặc, là tôi. Buổi tối cô muốn ăn gì để tôi chuẩn bị?"

    Bỗng nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu Mặc Tâm, sau một hồi lưỡng lự, cuối cùng cô cũng trả lời tin nhắn. Cô hiểu rằng mọi chuyện cần phải kết thúc, chỉ có vậy anh mới có thể đi tìm hạnh phúc xứng đáng với mình.
     
    Last edited by a moderator: 30 Tháng năm 2020
  4. Thích ăn Piza

    Bài viết:
    2
    Chương 3: Tai nạn bất ngờ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ánh chiều tà dần khuất lối phía sau ngọn đồi, chỉ còn sót lại vài tia nắng mỏng manh đang vương trên những vòm cây. Đất trời chuyển mình, khoảnh khắc mà ánh sáng và bóng tối giao nhau, người ta gọi nó là hoàng hôn.

    Có người từng nói hoàng hôn càng đẹp thì chứng tỏ trong lòng người càng sầu. Lúc đầu Mặc Tâm không để trong lòng, chỉ coi đó là những lời sáo rỗng, nhưng giờ chiêm nghiệm lại về cuộc đời của mình, cô cảm thấy vô cùng có lý.

    Năm ấy khi cô rời bỏ anh đến một phương trời xa xôi, là lúc hoàng hôn rực rỡ nhất.

    Giờ đây khi quay trở lại gặp anh, cũng là lúc lòng cô chất chứa bao nhiêu muộn sầu.

    Liệu điều cô sắp làm tới đây sẽ là kết thúc tốt đẹp sau bảy năm trời, hay lại là một tấn bi kịch dành cho cả hai. Điều này cô không thể tính ra được, chỉ đành phó mặc cho số phận mà thôi.

    Rầm.. Một âm thanh chói tai vang lên như muốn xé đôi màng nhĩ của người ta ra vậy.

    Cả người Mặc Tâm theo quán tính lao về phía trước, dây an toàn lúc này được thể phát huy tác dụng, giữ lấy cô tránh khỏi va đập.

    Tử Đằng cũng may mắn thoát nạn, thất thần không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Vừa rồi anh chỉ kịp nhìn thấy một bóng người lao nhanh qua nên không thể phản xạ kịp thời. Dù đã cố hết sức đạp lấy chân phanh nhưng e rằng người kia lành ít dữ nhiều.

    Tử Đằng vội vã mở cửa xe, xuống xem tình hình người gặp nạn, Mặc Tâm cũng nhanh chóng theo sau.

    Giao thông ùn tắc, dòng người hiếu kì kéo đến ngày càng đông, cảnh sát chưa đến, không khí xung quanh vô cùng hỗn loạn.

    "Tiểu Diệp.. Con ơi.. Con mở mắt ra.. mở mắt ra nhìn mẹ này!" - Người đàn bà tóc đã bạc trắng, gào thét trong vô vọng, ánh mắt đẫm lệ, bất lực nhìn đứa con gái của mình đang nằm trên vũng máu.

    Đám đông vẫn mảy may mặc kệ, đứng nhìn cuộc vui. Nhiều người còn lợi dụng việc này để quay phim chụp hình, coi đây là một dịp tốt để câu view cho bản thân mình. Xã hội càng phát triển, lòng dạ con người cũng ngày càng trở nên lạnh lùng xa cách. Ở trong lòng thành phố này, sự tính toán và thực dụng được đặt lên hàng đầu, nơi mà con người không chịu cho đi nhưng vẫn mong muốn nhận lạị sự tốt đẹp..

    "Làm ơn tránh đường!" Mặc Tâm lạnh lùng ra lệnh cho đám thanh niên đang livestream hiện trường vụ tai nạn.

    "Cô là cái thá gì mà bọn này phải tránh đường?" Một người trong số họ quay sang thách thức.

    Chưa kịp nói dứt câu cả người gã đã bị nhấc bổng lên, lơ lửng giữa không trung. Cánh tay vạm vỡ, rắn chắc của Tử Đằng nắm lấy cổ áo hắn ném sang một bên, nhẹ nhàng tựa như ném một con mèo vậy. Hắn ta sợ tái mật, lắp bắp nói không nên lời, sự hống hách lúc nãy như thể của người khác vậy.

    Đám thanh niên còn lại cũng tỏ ra khiếp sợ, vội vã tránh sang một bên, không một ai dám khinh thường người đàn ông trước mặt, họ hiểu rằng đối đầu với anh quả là trận chiến không cân sức.

    Mặc Tâm thuận lợi tiến đến chỗ người gặp nạn. Là một bé gái, chỉ tầm chừng tám, chín tuổi. Cú va chạm khi nãy rất mạnh khiến cả người cô bé gần như bất động, hơi thở thoi thóp, nhìn những ánh mắt xa lạ đang chĩa về phía mình.

    "Đừng sợ! Chị sẽ không để em chết đâu, chị hứa đấy!" Mặc Tâm mỉm cười, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé ấy, như thể muốn tiếp thêm sức mạnh cho cô bé trong cuộc chiến giành giật lại sự sống.

    Đứa trẻ không còn sức lực để đáp lại Mặc Tâm, nước mắt cứ thế chảy xuống hòa lẫn cùng với mùi máu tanh, như bức tranh sống động, miêu tả hai sắc thái tương phản của một đời người "Sự sống và cái chết".

    Mặc Tâm cẩn thận đánh giá tình trạng nạn nhân: Cổ đã bị gãy, phần đầu và ngực đang chảy máu rất nhiều, sức khỏe của cô bé lúc này rất nguy kịch, cần phải được phẫu thuật kịp thời mới có thể giữ lại được mạng sống.

    Mặc Tâm nới lỏng quần áo cho không khí đi vào, cô nhẹ nhàng đặt nạn nhân nằm ngửa, duỗi thẳng chân tay, phần cột sống cổ được cố định lại cân đối với trục cơ thể. Ở dưới phần xương bị gãy, Mặc Tâm cẩn thận đặt hai tấm nệm mềm chèn hai bên, giúp cho cô bé bớt đi nỗi đau đớn phần nào. Tiếp đến Mặc Tâm lấy khăn bịt lại những nơi máu còn đang chảy, miệng vết thương được cô xử lý kỹ càng tránh để tình trạng nhiễm trùng xảy ra.

    Một loạt các động tác được Mặc Tâm xử lý vô cùng gọn gàng, chính xác. Cô hiểu rằng chỉ một sai lầm nhỏ thôi cũng sẽ phải trả một cái giá rất đắt. Tính mạng của một con người đang được đặt trong tay mình, cô phải có trách nhiệm với nó. Với cương vị của một người từng làm bác sĩ, cô sẽ sát cánh cùng nạn nhân chiến đấu đến giây phút cuối cùng, sẽ không để sai lầm trong quá khứ được phép tiếp diễn thêm một lần nào nữa.

    Chiếc xe cứu thương mà Tử Đằng gọi cuối cùng cũng tới nơi. Cánh cửa mở ra, hai nhân viên y tế bước xuống mang theo hi vọng về sự sống đang tới với nơi đây.

    Cô bé được đưa cẩn thận lên chiếc giường cấp cứu, khuôn mặt lúc này đã khá hơn trước.

    Người mẹ lại gần Mặc Tâm, nước mắt rưng rưng: "Cảm ơn cô đã cứu lấy tính mạng con bé.. thật sự.. thật sự.. tôi không biết lấy gì để báo đáp!"

    Mặc Tâm khẽ lắc đầu: "Thấy người hoạn nạn mà ra tay giúp đỡ đó là lẽ tự nhiên, dì không cần phải báo đáp tôi làm gì! Chỉ có điều đứa trẻ còn nhỏ mà tự ý lao ra đường như vậy thật sự rất nguy hiểm. Người lớn chúng ta cần phải trông coi cẩn thận, tránh để tình huống đáng tiếc xảy ra như hôm nay."

    Người mẹ chỉ biết cúi đầu nói lời xin lỗi, rồi nhanh chóng bước theo đoàn xe. Mặc Tâm đi đến gần cửa thì dừng lại, cô hiểu rằng trách nhiệm của mình đến đây là hết. Tính mạng của cô bé này không còn do cô quyết định mà từ giờ sẽ nằm trong tay bác sĩ phẫu thuật. Nghĩ đến đây, trong lòng Mặc Tâm bỗng cảm thấy xót xa, nhiều năm về trước cô cũng từng là một bác sĩ vô cùng triển vọng, với niềm khát khao từ đôi bàn tay của mình sẽ cứu được nhiều bệnh nhân, giúp họ giành lấy sự sống.

    Chỉ có điều cuộc sống không bao giờ dễ dàng như người ta nghĩ, khoảnh khắc bàn tay nhuốm máu người đàn ông đó, cũng là lúc chấm dứt hết mọi hi vọng, chấm dứt mọi hoài bão tuổi trẻ trong cô.
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng sáu 2020
  5. Thích ăn Piza

    Bài viết:
    2
    Chương 4: Gặp lại người cũ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xe rời khỏi hiện trường vụ tai nạn cũng là lúc thành phố X về đêm, dòng người đổ về các trung tâm thương mại mỗi lúc một đông khiến tình trạng tắc nghẽn nơi đây càng trở nên nghiêm trọng.

    Khó khăn lắm xe mới đến được trước cửa nhà hàng Phúc Long, đây là địa điểm ăn uống nổi tiếng đã có từ lâu đời, khách hàng của họ chủ yếu là giới thượng lưu và các quan chức có địa vị. Vì vậy, chẳng quá khi một nhà báo từng nhận xét rằng đây là nơi phân chia tầng lớp giàu nghèo trong xã hội.

    Từ xa bảo vệ nhà hàng đi đến, thái độ tiếp đón rất nồng nhiệt, còn đưa họ đến tận bãi đỗ xe. Anh chàng này cũng chạc tuổi với Tử Đằng, nên sau vài câu xã giao hai người tỏ ra khá cởi mở.

    Thấy Mặc Tâm đã đi phía trước một đoạn xa, anh ta liền thì thầm vào tai Tử Đằng: "Bạn gái cậu à?"

    Tử Đằng cười trừ: "Ừ, đây là buổi đầu hẹn hò."

    Nghe đến đây anh chàng bảo vệ kia càng tỏ ra hứng thú: "Thế tí nữa ăn xong đã có kế hoạch gì chưa?"

    "Thì đưa về nhà chứ còn làm gì!" Tử Đằng đáp không hề do dự.

    Chưa nghe hết câu anh chàng bảo vệ đã phá ra cười như biết trước được đấp án, nhanh nhảu nhét một thứ gì đó vào túi quần của Tử Đằng, còn nháy mắt xấu xa ra vẻ mình đồng cảm lắm: "Bố tôi ở nhà luôn dạy rằng đàn ông ra ngoài chơi bời là chuyện bình thường, miễn sao không ra hệ lụy cho con gái nhà người ta là được".

    Nói xong anh ta lại cười sặc sụa, khua tay múa chân quảng bá món hàng của mình: "Chú em yên tâm đi, đây là hàng cao cấp của Nhật, không phải mấy cái loại rẻ tiền hay được bày bán đâu, đảm bảo dùng xong là cô nàng chỉ có khóc thét!"

    "Anh nghĩ cái quái quỷ gì vậy, chuyện không phải như thế.." Tử Đằng giật nảy mình, không ngờ mọi chuyện lại bị hiểu sai lệch như thế, chưa kịp giải thích được gì thì tiếng bước chân quen thuộc đã vọng lại gần.

    "Có vấn đề gì sao?" Mặc Tâm vừa nói, vừa vén tay áo lên để lộ ra chiếc đồng hồ Skagen được điêu khắc vô cùng tinh xảo, đây là lời nhắc nhở anh rằng cuộc hẹn sắp sửa bắt đầu. Từ xưa đến giờ Mặc Tâm luôn có một quan niệm: Thời gian của mỗi người đều quan trọng và đáng giá như nhau. Vì vậy đến đúng giờ là phép lịch sự tối thiểu để thể hiện sự tôn trọng đó.

    Anh chàng kia cũng hiểu ra ẩn ý trong câu nói của cô, không tiện làm phiền thêm nữa, nhanh chóng dẫn hai người họ đến trước sảnh lễ tân rồi rời đi.

    Tử Đằng toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ trong lòng quả này tiêu đời rồi, anh đang mang trên mình một quả bom nổ chậm có thể phát nổ bất cứ lúc nào, mà giờ muốn trả lại cho tên khốn kia cũng không được.

    "Anh đã nhớ kĩ những gì tôi dặn lúc sáng chưa?" Câu nói rất nhẹ nhàng nhưng trong đó lại chứa đựng sức nặng rất lớn.

    "Nhớ rồi". Ngoài miệng là vậy chứ giờ trong lòng lúc này nào còn nhớ được gì, cứ nghĩ đến cái cảnh mọi chuyện vỡ lở thôi là Tử Đằng lại tim đập chân run.

    Bước vào sảnh chính của nhà hàng, tạo cho người ta cảm giác về một thế giới đối lập hoàn toàn với cuộc sống chen chúc, vội vã ngoài kia. Một khung cảnh xa hoa, tráng lệ là cảm giác đầu tiên mà ai mới bước chân vào cũng đều cảm nhận được: Những chùm đèn pha lê lấp lánh, những dãy bàn được trưng bày thịnh soạn với đầy đủ các món từ Á đến Âu, nơi dùng bữa còn có giá nến bằng bạc được đặt ở chính giữa, dưới ánh lửa vàng lung linh hòa quyện với mùi hương ngọt ngào, quyến rũ của rượu vang đỏ như một bản giao hưởng sống động, khiến thực khách mỗi khi đến đây đều phải đắm chìm vào trong đó.

    Đằng xa, nơi dãy bàn cạnh cửa sổ, bóng dáng một người đàn ông anh tú nổi bật hẳn giữa đám đông, điều này nằm ngoài dự liệu của Mặc Tâm. Cô tưởng mình là người đến sớm nhất, nhưng với dáng bộ kia có lẽ Hàn Lương đã đến đây từ rất lâu. Vẫn là người đó, cách ăn mặc đó, sau tám năm không có quá nhiều sự thay đổi. Sự thay đổi duy nhất lúc này chính là mối quan hệ của họ đã kết thúc, vĩnh viễn không thể quay lại như trước.

    Mặc Tâm hít một hơi thật sâu, điều chỉnh cảm xúc cho ổn định, cô nắm lấy tay Tử Đằng cùng bước tới chỗ bàn ăn.

    Nhìn thấy Mặc Tâm đang sánh vai bên một người đàn ông lạ mặt, trong lòng Hàn Lương rất bực mình, nhưng dưới cương vị là một cảnh sát không cho phép anh nã cho tên kia vài viên đạn vào đầu.

    Ba người đối mặt với nhau một lâu mà không ai nói gì khiến không khí có phần trở nên căng thẳng, cuối cùng cũng là Tử Đằng đưa tay ra phá vỡ thế cục khó xử này.

    "Xin chào, tên tôi là Tử Đằng, rất vui được làm quen"

    "Tôi là Hàn Lương". Dù trong lòng không vui nhưng Hàn Lương vẫn đưa tay ra bắt theo phép lịch sự, nhưng sau đó anh cố tình không chịu buông Tử Đằng ra. Cái bắt tay này không hề nhẹ nhàng, tinh tế mà trái lại như một cuộc so tài sức mạnh giữa hai người đàn ông vậy.

    Tử Đằng không hề kém cạnh, nhất quyết bám trụ đến cùng, hai bàn tay cứ thế quấn lấy nhau đến lúc mồ hôi ra như suối mà vẫn không ai chịu nhường ai.

    Mặc Tâm đứng ngoài cảm thấy vô cùng khó coi, vội vã đưa tay ra hóa giải tình huống khó đỡ này:

    "Hàn Lương, đã lâu không gặp!"

    Câu nói này làm cho Hàn Lương bừng tỉnh, anh thoáng ngẩn người nhìn đôi bàn tay nhỏ nhắn đang hướng về phía mình.

    Một phút trôi qua mà thấy anh không có động thái gì đáp trả khiến Mặc Tâm vô cùng ngượng ngùng, định thu tay về thì bất ngờ bị Hàn Lương nắm lấy. Anh còn chẳng thèm nể mặt chàng trai bên cạnh cô có là thằng cha quái nào, bất kể là chồng hay là người yêu đi chăng nữa, cứ thế kéo cô về phía mình, ôm chặt mãi không buông.

    Tử Đằng há hốc mồm, sống trên đời hơn hai chục năm rồi mà chưa bao giờ gặp phải tình huống nào như thế, rõ ràng hôm nay anh mới là nam chính chứ đâu phải hắn ta.

    Nhưng rồi một suy nghĩ bất ngờ nảy ra trong đầu Tử Đằng, nhân lúc hai người kia còn bận ôm ấp thì chi bằng cứ phi tang thứ kia trước rồi ra cứu thân chủ sau cũng chẳng muộn. Nghĩ là làm anh xoay người đi thẳng về hướng nhà vệ sinh.

    Sau một hồi bị cảm xúc lấn át, Mặc Tâm cuối cùng cũng dùng lí trí, đẩy Hàn Lương ra khỏi người mình. Thấy cứu viện của mình đang có ý định chuồn đi, cô lạnh lùng ra lệnh:

    "Tử Đằng, đi đâu vậy? Em còn chưa giới thiệu anh với Hàn Lương mà!"

    Lời nói này như có ma lực khiến bước chân của Tử Đằng khựng lại. Người bình thường thì sẽ hiểu đây là câu nói thân mật của hai người đang yêu nhau, nhưng nhìn ánh mắt lạnh lùng mà Mặc Tâm đang nhìn mình, chẳng khác gì muốn ám chỉ rằng: Tên khốn này! Dám chơi trò lật lọng hả? Có tin bà đây đánh gãy chân ngươi rồi mang đi cho chó ăn không?

    Tử Đằng không dám kháng chỉ, đành ngoan ngoãn như một chú rùa con quay trở lại bên Mặc Tâm.
     
    Chỉnh sửa cuối: 3 Tháng chín 2020
Trả lời qua Facebook
Đang tải...