Hương Bưởi Tác Giả: Nhà Của Sóng Không biết từ bao giờ, chỉ biết là khi cô có trí nhớ, đã thấy nhà ông bà nội có một vườn bưởi, đủ các loại: Bưởi Diễn, bưởi đường, bưởi chua, bưởi gạo.. cây nào cũng có những hương vị riêng khó quên. Khi còn nhỏ, cô hay trèo cây như chú khỉ con, chuyền từ cây này sang cây khác. Đến mùa hoa bưởi, cả vườn ngào ngạt hương thơm, hương lan khắp vườn, khắp con đường làng, đường xóm quanh nhà. Hoa bưởi từng chùm trắng muốt, bung nở trắng xóa, như những cụm mây nhỏ xinh xắn, lặng thầm đứng đó mà lại khiến người ta không thể không chú ý. Mỗi khi có cơn gió thổi qua, từng cánh bưởi nhỏ xinh vương nhẹ trên mặt đất hay đậu khẽ khàng trên mái tóc đen buông dài. Hương thơm cứ quấn quýt, vương vấn miên man. Cô hay nhặt từng bông hoa bưởi, gom lại, rửa sạch đun nước gội đầu, tóc sạch và thơm đến tận mấy ngày sau. Các bạn trong lớp cũng hay xin hoa về gội đầu và tắm rửa. Bất chợt cô nhớ đến một câu hát "Hương Bưởi sau nhà ngan ngát hương đưa", thơm lắm, nồng nàn, khó quên. Những năm tuổi thơ, ba mẹ đi làm xa, mấy anh em cô sống với bà nội. Bao nhiêu năm tuổi thơ, từng mùa từng mùa đi qua, không biết vườn bưởi đã ở đó bao lâu, âm thầm mà lặng lẽ cùng chúng tôi trưởng thành. Mỗi mùa hoa là một mùa kỉ niệm, về tuổi thơ, về những vụng về, ngây thơ thời trẻ dại. Có những buối trốn học, có những tình cảm ngây ngô, có những lá thư nhét vội qua khe cổng. Dù mưa hay nắng, cứ đúng vụ là hoa bưởi lại nở rộ. Những bông bưởi trắng muốt nổi bật trên nền lá xanh mơn mởn cứ dịu dàng tỏa hương ngan ngát, cứ thế quyến rũ biết bao trái tim biết yêu thương sự mộc mạc, chân thành. Ngoài vẻ đẹp mộc mạc, hương thơm dễ chịu, hoa bưởi còn mang lại rất nhiều công dụng cho sức khỏe, sắc đẹp. Trước đây, hoa chỉ để rụng tự nhiên, không ai can thiệp. Những năm về sau, đến mùa, nhà cô tỉa bớt, để cây có thể đậu quả to, sai trái. Phần hoa còn lại, sau khi cắt thì hay lấy ướp trà, hoặc phơi khô để làm trà uống, cũng có khi bán cho thương lái, họ sẽ mang ra Hà Nội bán, có rất nhiều người mua để trong nhà cho thơm nhà cửa. Những cánh rụng thì gom lại chôn dưới gốc thành phân tự nhiên bón cho cây. Ông bà nội đều đã đi xa rồi, những cây bưởi cũng đã già nua, cằn cỗi, hoa đã ra ít hơn, nhưng hương thơm vẫn nồng nàn như thế. Mỗi năm mùa hoa nở, cô đều cắt những cành to nhất, đẹp nhất để lên bàn thờ ông bà nội, như thể đâu đó ông bà cô vẫn còn, vẫn dịu dàng nhìn cô với ánh mắt đầy yêu thương và cưng chiều. Bây giờ khi đã đi xa, cô vẫn nhớ ông bà, nhớ tuổi thơ, nhớ vườn bưởi mỗi chiều thơ thẩn, nhặt từng cánh hoa, xếp lại thành những hình thù vô nghĩa hay những lần ngồi mơ mộng tập làm thơ, vẽ tranh. Ở nơi đây, không còn vườn bưởi, mẹ cô trồng một cây, như một sự gợi nhớ về quê nhà, về những kỉ niệm. Cây bưởi cũng chiều lòng người, còn nhỏ đã nở bông hoa bé xíu như muốn nói "Bạn ơi, tôi đã không phụ chờ mong của bạn". Hương thơm không đủ nồng nàn nhưng nhẹ nhàng thoảng qua, như gợi nhớ cả một trời kỉ niệm, tuổi thơ như một thước phim quay chậm, cứ lướt nhẹ nhàng qua tâm trí cô. Ở nơi đó có những thứ cô trân trọng, yêu thương và mong nhớ. Xin một lần được quay về tuổi thơ, được sống lại giữa những mùa hoa bưởi, để được ôm ấp, yêu thương qua những năm tháng nhỏ dại, để biết được rằng sống mãi với yêu thương. END