Hồng Nhan Tri Kỉ Tác giả: Nguyên Vĩ Thu Thu Tình trạng: Hoàn Tình yêu giống như một loại thuốc độc vậy, dù có làm như thế nào cũng không tìm ra thuốc giải. Thử hỏi thế gian tình là chi? Là chờ đợi, là hi sinh, là vấn vương hay là sự đau khổ. Suốt trăm ngàn năm qua, ta bị chấp niệm làm cho thống khổ, thử hỏi thứ gọi là tình ái đó ở đâu? Một lần rồi lại một lần ta rơi lệ, trái tim của ta bị cái lạnh thao túng rồi chiếm lấy. Oán trách ư? Ta oán, ta hận nhưng không phải hận 'người ấy'. Ta hận bản thân ta. Là ta một tay cầm nhũ băng đâm chết chàng. Là ta nói hận chàng khi chàng ngã xuống. Ta nhớ ấy mắt căm phẫn chàng nhìn ta, là một nỗi bi thương ngàn năm nay của ta. Ta vẫn thường bị ánh mắt ấy làm cho kinh hãi, ta đau, rất đau.. Chàng nhất định sẽ hận ta nên ta rất sợ, sợ là cải tử hồi sinh thuật của ta thành công, chàng tỉnh lại và.. Vĩnh viễn quên đi sự tồn tại của ta. Nghĩ đến tâm lại có chút đau đớn. Chàng, nguyên lai là ma đế Mạc Khiết Thần. Còn ta, là người xinh đẹp nhất tứ hải bát hoang, nữ vương của xà tộc, Bạch Tinh Tinh. * * * Trên đồi Vĩ An, một thân ảnh đỏ chói ngồi trước cây đàn ngọc lưu ly, ngón tay thon dài lướt qua từng sợi dây đàn tạo nên những âm thanh thâm thúy. Bạch Tinh Tinh vừa mới ở thiên cung trở về, hôm nay thiên đế lại bắt nàng phải giao ra Mạc Khiết Thần, chung quy cũng là vì ma giới mất ma đế là thời cơ tốt để triệt để khiến ma giới biến mất nhưng nàng lại muốn dùng cải tử hồi sinh thuật để Mạc Khiết thần sống lại nên thiên đế muốn tiêu hủy luôn cả thân xác của Mạc Khiết Thần. Hắn nghĩ hắn là ai? Thiên đế? Xà tộc của nàng bao đời nay cùng hồ tộc lập nên bao nhiêu chiến công hiển hách, không ít người trong xà tộc gọi là cổ thần mà nàng lại chính là nữ vương, ma đế dù có muốn bức ép nàng thì cũng không có khả năng, nàng cứ không giao ra để xem hắn dám thảo phạt xà tộc hay không? Suy cho cùng, ngày ấy nếu không phải hắn nói với nàng rằng Mạc Khiết Thần muốn đem quân tiêu diệt xà tộc, nói rằng hắn phản bội tình yêu của nàng rồi một tay lập nên một vở kịch hoàn mỹ thì nàng sẽ giết hắn ư? Nàng sẽ dùng nhũ băng sắc nhọn đó để đâm vào trái tim hắn ư? Bọn họ, vốn dĩ đã có thể là đôi phu thế hạnh phúc nhất tứ hải bát hoang này, đại hỉ của nàng lại vô tình biến thành ngày hắn chết đi. Thiên đế, đừng nói là giao người chỉ cần người của thiên giới các người đặt chân tới xà tộc ta bảo đảm không toàn mệnh trở lại, dù có là thiên mẫu nương nương cũng không ngoại lệ. * * * Nhân gian tương truyền, sau khi ma đế chết đi thì không thấy thân xác đâu, người ta nói là xà vương đã đem hắn giấu đi ở một nơi nào đó, còn ma giới thì bị thiên giới tiêu diệt chỉ có vài người may mắn chạy thoát. Đại họa nhân gian từ đó vẫn không dừng lại, thiên đế căm phẫn trước thái độ của xà vương mặc kệ chúng thần khuyên can đem binh thảo phạt xà tộc. Trải qua hơn trăm năm, xà tộc đã bị thiên đế thâu tóm còn xà vương thì biến mất dạng, nàng ta để lại cho thiên đế một lời nguyền rủa, vì là xà vương nên lời nguyền mang một uy lực rất cao, đời đời kiếp kiếp thiên đế sẽ bị sự cô độc nuốt chửng, hắn sẽ biến thành bộ dạng xấu xí nhất trong thiên hạ và sẽ chẳng có ai yêu hắn dù hắn có quyền lực lớn đến đâu. Lời nguyền quả thật thực thi, thiên đế dù có hối hận cũng đã không kịp nữa. Ngàn năm trôi qua, Bạch Tinh Tinh cùng tiểu muội của mình tiểu Cốt đến ngục tù hàn băng nương nhờ băng chủ Phù Sinh, cũng để cho Mạc Khiết Thần giữ được thân xác không bị thối rửa, thuật cải tử hoàn sinh của nàng nếu như không trải qua một vạn năm sẽ không có tác dụng, vì thế giấc ngủ của Mạc Khiết Thần kéo dài đến một vạn năm. * * * Vạn năm sau, con người vẫn không biết đến sự tồn tại của thần, không biết đến sự tồn tại của xà vương và nơi lạnh lẽo ấy, ngục tù hàn băng. Chỉ có các linh hồn khi chết mới bị đày đọa đến đây trả nghiệp, Bạch Tinh Tinh theo thời gian vẫn không thay đổi ở tại nơi đây vấn vương chờ đợi. Có lúc tiểu Cốt hỏi nàng: "Vì sao tỷ tỷ phải làm như vậy?" Nàng cười, nhớ đến khoảnh khắc nàng và hắn từng ở bên nhau, rất ấm áp. "Là vì yêu. Tiểu Cốt còn nhỏ sẽ không hiểu, đợi muội lớn lên muội lớn lên cũng sẽ bị ái tình làm cho điên cuồng." Đúng vậy, thứ thuốc độc đó vốn chẳng có thuốc giải mà. Có một điều mà Bạch Tinh Tinh đã che dấu tiểu Cốt lẫn Phù Sinh, cải tử hồi sinh thuật của nàng vốn là dùng mạng đổi mạng. Một mạng của nàng đổi một mạng của hắn, cho đến khi hắn có nhịp đập, trái tim nàng sẽ ngừng đập, nguyên thần sẽ tan biến vạn kiếp bất phục. Đó chính là cái gọi là cải tử hồi sinh thuật. Phù Sinh cũng từng nói: "Ngươi nghĩ, khi hắn sống lại hắn sẽ biết đến sự khổ tâm của ngươi ư?" Ma đế nổi tiếng tuyệt tình, hắn ghét sự lừa dối, ghét ai phản bội hắn. Nàng biết hắn sẽ rất hận nàng, nhưng nàng bằng lòng, vì tình mà tử không oán không hối. Bạch Tinh Tinh một lần đến với thế giới lạ lẫm ngoài kia để tìm chút mới lạ, giống như là một phép màu, một gương mặt không khác Mạc Khiết Thần xuất hiện trước mắt nàng tên gọi là Mục Vũ Phong. Giống như là hắn đã sống lại rồi. Nhưng hiện thực vẫn là hiện thực hắn không phải Mạc Khiết Thần. Dù vậy nàng vẫn muốn đến gần hắn, muốn thử chạm vào hắn có lần nàng còn gọi nhầm tên hắn là 'Mạc Khiết Thần'. Mục Vũ Phong đó, không biết là tại sao? Nhưng hắn lại cảm nhận được người mà hắn chờ đợi chính là nàng, người mà hắn yêu chính là nàng. Vì sao? Nàng cho hắn sự bất tử để hắn ở cùng nàng, giống như là một thế thân. Không biết từ khi nào trên đồi Vĩ An, Mục Vũ Phong đã đứng phía sau lưng nàng, hắn oán trách hỏi nàng: "Mạc Khiết Thần là ai? Tại sao nàng lại vì hắn mà không chấp nhận ta?" Nàng nói: "Xin lỗi ngươi, ta chỉ xem ngươi là thế thân." Một thế thân đang sống như như một hình nộm. Nàng làm sao có thể quên Mạc Khiết Thần để đón nhận tình cảm của hắn. Đó là điều không thế nào? Mạc Khiết Thần vì nàng mà chống đối thiên giới. Vì nàng mà đến tận cùng của thế giới để hái một đóa hoa. Vì nàng mà đem nguyên thần của mình để bảo hộ nàng khỏi đám quái thú. Hắn từng đàn cho nàng nghe cũng từng hát cho nàng nghe. Khi cả xà tộc nghi ngờ nàng là giả mạo, hắn lại có thể khẳng định nàng chính xác là Bạch Tinh Tinh. Khi dung mạo của nàng xấu xí, hắn vẫn không để tâm. Bảy mươi hai lần độ kiếp phàm trần, hắn đều cùng nàng dệt nên mối tình mĩ mãn. Nàng nhớ, nàng từng ngu ngốc ở nhân giới hỏi hắn: "Tướng công, nếu thiếp thích ngôi sao trên trời chàng cũng sẽ hái cho thiếp sao?" Hắn nói: "Đúng vậy, vì nàng ta có thể làm tất cả." Sau đó hắn lại ngu ngốc hơn nàng, trèo lên ngọn núi sát trời để hái sao. Kiếp đó, nàng và hắn vì rơi xuống vực mà mất mạng, nhưng lại là một kiếp đáng nhớ. "Hồi ức tươi đẹp người xưa dệt nên nay người nằm đó ta ai oán bi thương. Hỏi người có nghe hay không rằng ta đang khóc? Lệ ta rơi trên má người, lòng ta đau ôm lấy người. Xin người ngàn năm về sau đừng quên đi ta, là ta ngu ngốc đánh mất người, lệ đào ướt đẫm khóe mi nơi ta giã từ. Xin người ngàn năm về sau đừng quên đi ta, hãy để giấc mộng của ta tươi đẹp khi có người, hãy để trái tim ta không còn bị cái lạnh thao túng. Ái tình kiếp này dở dang xin hẹn người kiếp sau, trả cho người cái ôm ấm áp. Xin người ngàn năm về sau đừng quên đi ta.." Bất giác nhớ đến kí ức tươi đẹp, Bạch Tinh Tinh ngân nga khúc hát. Mục Vũ Phong chỉ biết lẳng lặng bước đến, ôm lấy nàng giống như là một sự chở che, cho nàng chút ấm áp. Mái tóc Bạch Tinh Tinh đột nhiên trở nên bạc trắng, Mục Vũ Phong giật mình nói: "Tinh Tinh, tóc nàng.." Một giọt lệ rồi hai giọt lệ rơi xuống, đôi mắt nàng đỏ hoe cơ hồ không nhịn được đau đớn hơn, Bạch Tinh Tinh cảm thấy cơ thế đang dần yếu đi. Từ lúc nàng đến đồi Vĩ An này, nơi câu chuyện của nàng và hắn bắt đầu thì nàng đã cảm nhận được một sự sống khác đang tồn tại trong cơ thể mình và dần cướp đi mọi khí lực của mình. Nàng biết Mạc Khiết Thần sống lại rồi, nàng đã từng hi vọng khi hắn mở mắt ra thêm một lần nữa người đầu tiên hắn nhìn thấy sẽ là nàng, thật không ngờ chút ước nguyện nhỏ bé đó cũng không thành. Nàng nhìn về phương trời xa xăm rồi nói: "Chàng tỉnh rồi." Vậy là, chút nữa đây nàng sẽ ngã xuống, tại nơi hắn đã nằm cả vạn năm sẽ là nơi nàng yên giấc. Ánh mắt ấy, sắc bén và lạnh lùng. Giống như hàn băng ẩm thấu cả vạn năm được giải thoát. Mạc Khiết Thần đứng phía sau hàng cây trên đồi Vĩ An cùng với Mị Cơ, quận chúa ở Thanh Khâu, hồ tộc. Khi hắn tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy lại là Mị Cơ, lòng hắn đau như dao cắt. Mị Cơ nói với hắn, nàng dùng cải tử hồi sinh thuật của lão gia gia để cứu hắn, đợi hắn một vạn năm rồi. Hắn có chút không tin nhưng những gì hắn thấy bắt buộc hắn phải tin, cho đến khi hắn muốn quay lại Vĩ An, nơi ở của hắn thì lại bắt gặp một đôi nhân tình ân ái, cảnh tượng này làm sao hắn chịu nổi. Tại nơi nàng và hắn từng ân ái bây giờ nàng lại cùng nam nhân đó ôm ôm ấp áp. Ngươi kia lại có dung mạo giống hệt hắn, nàng phản bội hắn để yêu một dung mạo giống hắn ư? Mạc Khiết Thần siết chặt tay, đoạn tình quay lưng bước đi. Ái tình chính là cái mà hắn căm ghét nhất, hắn nguyện chết cũng không muốn yêu thêm một lần nữa. Hắn đến rồi đi như không khí, không ai biết đến sự tồn tại của hắn. Hắn vừa hỏi khỏi, khúc hát của Bạch Tinh Tinh cũng ngừng lại, bàn tay hóa phép đưa nàng trở về ngục tù hàn băng. Tiểu Cốt thấy nàng về liền nói: "Tỷ tỷ! Mạc đại ca đã sống lại rồi.." Lời còn chưa dứt, Phù Sinh từ đằng sau ung dung bước tới nói: "Nhưng cũng đã đi rồi, ta đã nói hắn sẽ hận ngươi. Giờ ngươi đã tin ta rồi chứ?" Bạch Tinh Tinh không nói gì, mái tóc đã muốn trắng tinh, nàng bước đi vào sâu trong ngục tù hàn băng, nơi hắn đã tưng nằm, vẫn còn vươn lại mùi hương của hắn. Vẻ mặt nàng đã trắng bệch, ánh mắt nàng có vui sướng có đau đớn. Phù Sinh và tiểu Cốt lúc này để ý tới mái tóc của nàng, bọn họ nhanh chóng chạy theo nàng, Phù Sinh giữ chặt tay nàng lại nói: "Tóc của ngươi.." "Tỷ tỷ, tóc của tỷ là bị làm sao?" Bạch Tinh Tinh vẫn không nói gì, Mục Vũ Phong tiến tới cản họ lại khẽ lắc đầu. Miễn cưỡng để nàng tiếp tục bước đi. Bọn họ biết bây giờ nàng cần an ổn một mình, vì thế một chút riêng tư bọn họ không thể không cho nàng. Hình bóng nàng đã khuất dần, nhưng giọng hát ấy lại vang vang tận sâu bên trong lối đi.. "Hồi ức tươi đẹp người xưa dệt nên nay người nằm đó ta ai oán bi thương. Hỏi người có nghe hay không rằng ta đang khóc? Lệ ta rơi trên má người, lòng ta đau ôm lấy người. Xin người ngàn năm về sau đừng quên đi ta, là ta ngu ngốc đánh mất người, lệ đào ướt đẫm khóe mi nơi ta giã từ. Xin người ngàn năm về sau đừng quên đi ta, hãy để giấc mộng của ta tươi đẹp khi có người, hãy để trái tim ta không còn bị cái lạnh thao túng. Ái tình kiếp này dở dang xin hẹn người kiếp sau, trả cho người cái ôm ấm áp. Xin người ngàn năm về sau đừng quên đi ta.." Cho đến khi chẳng còn ai cả, Bạch Tinh Tinh đứng tại nơi sâu nhất ở địa ngục hàn băng. Nàng ngửi thấy mùi của hắn tại chiếc giường hàn băng, bàn tay vừa nâng lên vốn muốn sờ vào nơi đó nhưng lại phát hiện bàn tay trắng bệch như người chết, mái tóc đã trắng tinh. Nguyên thần bắt đầu tan vỡ. Mục Vũ Phong thấy bàn tay nàng lưỡng lự ở giữa không trung, hắn liền vươn tay ra giữ lấy tay nàng. Lạnh! Tay nàng lạnh đến mức khiến hắn phát run. Bất ngờ Bạch Tinh Tinh tựa người vào hắn rồi ngã khụy xuống, Mục Vũ Phong giật mình bế nàng đến đặt trên giường băng, nhưng nàng lại một mực giữ chặt hắn không cho hắn ngồi dậy, hắn đành ôm nàng ngồi trên giường hàn băng. "Nàng bị làm sao?" Bạch Tinh Tinh khẽ cười, đã sắp chết rồi nàng cũng không cần phải giấu giếm nữa. "Cải tử hồi sinh thuật là dùng một mạng đổi một mạng." Hắn rưng rưng nước mắt, biết được nàng sắp chết. Bản thân đột nhiên đau đớn vô cùng, hắn ôm chặt nàng hơn. "Không, sao lại như vậy? Không, nàng không được chết." Ấm! Sao lại có cảm giác ấm áp giống như lúc Mạc Khiết Thần ôm nàng vậy. Đôi mắt Bạch Tinh Tinh vừa nhắm lại mơ hồ mở ra, nàng đưa tay lên sờ gương mặt đó. Trong tưởng tượng của nàng, hắn chính là Mạc Khiết Thần. "Mạc Khiết Thần, là chàng ư?" Ba chữ Mạc Khiết Thần vừa thốt ra, lòng Mục Vũ Phong càng đau hơn. Hắn đến cuối cùng vẫn không thể có một vị trí trong tim nàng. Bạch Tinh Tinh cười rồi nói: "Ta cuối cùng cũng gặp được chàng rồi.. Chàng biết không? Vạn năm trôi qua, mỗi lần đối với thi thể lạnh băng của chàng, ta lại rất sợ, sợ cải tử hồi sinh thuật của ta thất bại, sợ chàng sẽ vĩnh viễn nằm đó, sợ sẽ không được chàng ôm nữa, sợ sẽ không còn nghe thấy chàng nói chàng yêu ta nữa.." Lời nói của Bạch Tinh Tinh trở nên nghẹn ngào và khó khăn, Phù Sinh và tiểu Cốt vừa đi vào chứng kiến cảnh này không khỏi rơi lệ. "Vạn năm trước, thật sự không phải ta cố ý giết chàng. Ta bị thiên đế lừa gạt, xin lỗi.. Ta xin lỗi vì đã không tin tưởng chàng, có lẽ ông trời cũng đã trừng phạt ta vạn năm đơn độc, vạn năm bị chấp niệm hành hạ. Chàng sẽ không giận ta chứ?" Mục Vũ Phong biết nàng không cự được bao lâu nữa nên không thể nói hắn là Mục Vũ Phong không phải Mạc Khiết Thần, chỉ biết khẽ lắc đầu nói: "Sẽ Không." Vài giọt nước mắt lại rơi trên mặt nàng. Bạch Tinh Tinh nghe hắn nói liền cười: "Ha.. Chàng tha thứ cho ta rồi, ta.. Ta rất vui, rất vui. Ta rất muốn nghe chàng hát, rất muốn nghe chàng đàn, ta vẫn muốn làm thê tử của chàng, rất muốn trở về đồi Vĩ An sống cuộc sống an nhàn của chúng ta như trước kia nhưng mà, ta không thể.. Ta sắp chết rồi, Mạc Khiết Thần.. Ta sắp chết rồi. Ta không muốn chết, ta muốn ở lại bên cạnh chàng, ta không muốn chết.. Ta không muốn chết.. Hu.. Hu.." Mục Vũ Phong vừa định nói, Bạch Tinh Tinh đã dùng tay đặt trên miệng hắn: "Đừng nói, xin chàng.. Đừng nói gì hết, được không? Ta sợ, sợ một lúc nữa chàng sẽ không còn là Mạc Khiết Thần mà là Mục Vũ Phong, ta rất sợ.." Mục Vũ Phong nghẹn ngào gật đầu. "Chàng không được khóc, cũng không được đau lòng. Ta cho phép chàng yêu người khác, ta cho phép chàng cưới thê tử nhưng xin chàng, hãy dành cho ta một vị trí nhỏ nhoi trong tim chàng, xin chàng một khắc nào đó nghĩ đến ta, đừng quên ta.. Đừng quên ta.. Ta thấy rồi, ta thấy một màu đen đang kéo đến. Nguyên thần của ta sắp không chống đỡ nổi nữa rồi, ta mệt rồi.. Ta mệt rồi, ta muốn ngủ.. Mạc Khiết Thần, Ta yêu chàng." Hơi thở cuối cùng bị trút cạn, nguyên thần của Bạch Tinh Tinh theo không khí hòa làm một. Trái tim lạnh lẽo ấy đã không còn đập, nữ nhân ấy từ nay về sau sẽ không còn đơn độc nữa, vì trong giấc mộng của nàng có người nàng yêu nhất, nàng và người đó sống rất hạnh phúc. "Tinh Tinh!" Nghe Mục Vũ Phong hét lên, tiểu Cốt biết tỷ tỷ đã đi rồi khóc nức nở: "Tỷ Tỷ!" Phù Sinh nhắm mặt lại, giờ thì hắn mới biết cải tử hồi sinh thuật là như thế nào? Chỉ trách ái tình quá đậm sâu khiến con người ta không màng sống chết. Sau khi Bạch Tinh Tinh chết, Phù Sinh dùng phép thuật để nàng nằm ở giường hàn băng rồi bảo quản thi thể của nàng không bị thối rửa, nàng bây giờ chỉ mà một thân xác không có linh hồn và vĩnh viễn cũng không thể tìm lại linh hồn cho nàng. Thiên hạ rộng lớn, liệu ai có thể tìm một hạt cát nhỏ bé để bồi đắp lại linh hồn cho nàng. Mục Vũ Phong sau cái chết của Bạch Tinh Tinh thì tới ngục tù hàn băng ở cùng nàng, ngày nào cũng nói với nàng hàng vạn điều phi thường trên thế gian này. Hắn cũng là bị ái tình của nàng làm cho chìm ngủm. * * * Thời gian lại trôi, giống như mọi chuyện chỉ mới xảy ra ngày hôm qua. Ba trăm năm sau.. Tại ngục tù hàn băng, người của ma giới gửi đến một cái kiệu và nói, ba ngày sau nếu như Bạch Tinh Tinh không ngồi lên kiệu thì ma đế sẽ phá hủy ngục tù hàn băng này. Nó như một lời đe dọa vô nghĩa.. Phù Sinh nhìn cái kiệu đỏ chói kia, đoán là Mạc Khiết Thần đến cuối cùng vẫn không buông bỏ được Bạch Tinh Tinh muốn bắt nàng trở về bên cạnh mình để giam cầm nàng, trả thù nàng ư? Tiểu Cốt còn muốn xông đến ma giới để làm loạn một trận, kết quả là bị Phù Sinh ngăn cản. Hắn nói: "Nếu như hắn đã muốn Bạch Tinh Tinh thì cho hắn Bạch Tinh Tinh." Tiểu Cốt không hiểu ý Phù Sinh nhướng mày hỏi: "Tỷ ấy chết rồi, huynh muốn cho hắn là cho một thi thể hay sao?" "Bạch Tinh Tinh chết rồi, nhưng nàng vẫn muốn làm thế tử của hắn, nếu hắn đã muốn thì cũng như làm theo ý nguyện của nàng. Ta sẽ dùng chân linh của ta để cơ thể nàng bao phủ bởi cái lạnh bảo hộ thân xác nàng rồi dùng thuật con rối để điều khiển thân thể nàng, tiểu Cốt.. Trái tim nàng, chưa bao giờ ấm áp, đến lúc chết thì trái tim cũng bị đóng băng. Ngươi hãy để nó theo ý chủ nhân của nó mà tan chảy một lần." Tiểu Cốt nghe những lời của Phù Sinh, đột nhiên cảm giác tỷ tỷ vừa mới tồn tại ngày hôm qua cười nói với nàng, hôm nay lại không còn tại thế. "Được.. Vậy thì theo lời của huynh.." Ba ngày sau đó. Người của ma giới tới đón dâu, khăn đỏ che đi gương mặt trắng bệt đang say giấc, Phù Sinh và tiểu Cốt ở đằng sau sử dụng thuật con rối điều khiển nàng, giống như một Bạch Tinh Tinh đang sống, đang tồn tại hoan hỉ bước lên kiệu hoa. Trái tim bị đóng băng của nàng, đột nhiên nứt ra.. Cố trả lại cho nàng một trái tim nguyên vẹn. Mục Vũ Phong mấy ngày này không ở ngục tù hàn băng mà đi mua vài món đồ về làm thú vui xung quanh nàng nên không biết chuyện Phù Sinh và tiểu Cốt cùng thân xác của Bạch Tinh Tinh đến ma giới. Không khí xung quanh nhộn nhịp, mọi người xôn xao bàn tán về nữ nhân này đã giết ma đế một lần không biết lần này có lại giết ngài ấy nữa hay không? Mị Cơ là người cứu ma đế mà trăm năm qua ngoài sự đãi ngộ đặc biệt ra cũng không ban cho nàng một tước vị đúng là quá bất công đối với nàng. Ma đế của bọn họ đúng là hồ đồ, lại tiếp tục lập nữ nhân này làm ma hậu. Giày đỏ tân nương bước vào, mọi người lập tức im bặt. Thân ảnh ấy đã hơn vạn năm Mạc Khiết Thần mới có thể nhìn rõ, tựa hồ nhớ đến ngày này của vạn năm trước, cảm xúc lại trở nên khó chịu vô cùng. Hắn hận, hắn phải bắt nàng chịu sự trừng phạt của hắn dựa vào cái gì mà vạn năm qua nàng thảnh thơi như vậy chứ? "Tân nương tiến vào!" Bà bà đứng ở một bên vui vẻ nói thật to, hai nên đường đi các cô nương tung hoa, trái tim ấy lại tan chảy ra, nó là bị sự ấm áp làm tan chảy. Giờ đây trong giấc mộng của nàng, hình ảnh của hắn chân thực khiến nàng vui sướng.. Vừa cầm lấy bàn tay của Bạch Tinh Tinh điều hắn cảm nhận được đầu tiên là lạnh lẽo, đôi bàn tay lạnh ngắt không có chút độ ấm này là vì sao? "Nhất bái thiên địa." Tiểu Cốt không nhịn được cắn chặt ngón tay của mình để khóc không phát ra âm thanh. "Nhị bái cao đường." "Phu thê giao bái." "Đưa vào động phòng." Cho đến khi bà bà dứt lời thì thanh âm tức giận của Mục Vũ Phong từ bên ngoài truyền vào. "Không!" Một thân bạch y tiến vào, vẻ mặt hắn biến sắc hẳn đi. Mọi người đồng loạt ngạc nhiên vì Mục Vũ Phong này giống hệt ma đế. Mạc Khiết Thần thầm nghĩ tình lang đến tìm, để xem nàng sẽ cư xử như thế nào. Phù Sinh và tiểu Cốt đứng ra ngăn cản hắn lại. "Đủ rồi! Mục Vũ Phong!" Phù Sinh quát lên. Mục Vũ Phong đánh hắn một nắm đấm thật mạnh: "Huynh dựa vào cái gì mà đày đọa nàng? Nàng chưa đủ thê thảm hay sao?" Bạch Tinh Tinh chết rồi, nàng ấy chết rồi còn muốn đày đọa thân xác nàng ấy ư? Các người thật tàn nhẫn. Hắn không tài nào quên được cảnh tượng lúc đó, cảnh tượng khiến hắn khác cốt ghi tâm. "Nhưng đó là điều nàng ấy mong muốn." Điều nàng ấy muốn? Đây rốt cuộc là ý gì? Bọn họ đang nó cái gì? Tại sao Mạc Khiết Thần hắn nghe không hiểu. "Mục ca ca, huynh suy nghĩ cho thật kĩ tỷ ấy từng nói gì?" Nghe tiểu Cốt nói, bất giác Mục Vũ Phong nhớ đến nàng ấy thật sự đã nói: ".. Ta rất muốn làm thê tử của chàng.." Nàng đã nói, nhưng bây giờ nàng đã chết làm việc này còn có nghĩa lí gì nữa chứ? "Nhưng.." Mạc Khiết Thần im lặng một hồi cuối cùng cũng mở lời: "Đại hỉ của ta, ngươi tự ý xông vào đây quấy rối không sợ bản tọa khiến người không toàn mạng." Đúng vậy, hôm nay hắn muốn nàng tự mình nhìn thấy hắn giết tình lang của nàng. "Vậy ngươi giết ta đi!" Giết hắn đi, để hắn được gặp nàng tại một thế giới khác. "Ngươi tưởng ta không dám." Dứt lời Mạc Khiết Thần một chưởng đánh mạnh vào Mục Vũ Phong, một ngụm máu tươi trào ra, Mục Vũ Phong nằm trên mặt đất. Phù Sinh và tiểu Cốt nhanh chóng tiến lại đỡ lấy hắn. "Mục ca ca!" "Mục Vũ Phong!" Mạc Khiết Thần thấy nàng vẫn bất động không nói một lời nào lấy làm lạ, không lẽ nàng tuyệt tình như vậy ư? Hắn tiến lại giữ lấy vai của nàng lay mạnh: "Bạch Tinh Tinh, nàng không đau lòng hay sao?" Vừa chạm vào, Bạch Tinh Tinh đã ngã nhào xuống nằm gọn trong lồng ngực của hắn. Bởi vì Phù Sinh đang bận lo cho vết thương của Mục Vũ Phong nên không thể sử dụng thuật con rối, Bạch Tinh Tinh vì thế bây giờ trở lại là một cái thi thể chết. Hai mắt hắn trợn to, chuyện gì đã xảy ra? Có phải có điều gì đó hắn không biết không? Bàn tay vén khăn che đầu của nàng lên, đôi mắt ấy đang nhắm nghiền lại, hắn còn không cảm nhận được trái tim nàng đang đập. Mạc Khiết Thần lúng túng dùng ma lực của mình để truyền vào thân thể nàng, đáng tiếc cơ thể này ngoài chân linh của Phù Sinh ra chẳng còn chút linh lực nào cả. Hắn nhìn ba người bọn họ hỏi: "Chuyện này là sao?" Biết không thể giấu hắn nữa, tiểu Cốt đứng bật dậy, nước mắt lại rơi, nàng gào lên: "Tỷ ấy chết rồi!" Hắn cố nén cảm xúc của mình xuống dù có hận nàng nhưng yêu nàng thì cũng không thể phũ nhận. "Ngươi đang đùa giỡn ta sao?" "Ngươi tưởng ngươi có thể sống lại là nhờ Mị Cơ sao? Ngươi sai rồi Ma Đế, ngươi biết cải tử hồi sinh thuật là cái gì hay không? Ngươi biết sử dụng thuật thì phải đánh đổi cái gì hay không? Ngươi không biết, tỷ ấy dùng mạng của mình để đổi lại nguyên thần cho ngươi, đó chính là cái gọi là cải tử hồi sinh thuật một mạng đổi một mạng ngươi có biết hay không? Tỷ ấy đợi ngươi một vạn năm, không có lúc nào thật sự vui vẻ. Là một mắt ta chứng kiến, ngươi tưởng tỷ ấy yêu Mục Vũ Phong hay sao? Không! Tỷ ấy tưởng nhớ ngươi, Mục Vũ Phong chẳng qua trong mắt tỷ ấy là một thế thân, thế thân của ngươi. Ngươi biết không? Đến lúc chết tỷ ấy vẫn muốn làm thế tử của ngươi, vạn năm trước là tỷ ấy bị thiên đế lừa gạt nên mới giết ngươi sau đó ma đế còn muốn tiêu hủy cả thân xác ngươi cả xà tộc ta diệt vong đều là vì bảo vệ thân xác cho ngươi. Tỷ ấy luôn hi vọng, khi ngươi tỉnh lại người đầu tiên ngươi nhìn thấy sẽ là tỷ ấy tiếc rằng Mị Cơ đến trước tỷ ấy một bước, cướp đi mọi công sức của tỷ ấy, đến lúc tỷ ấy chết đi cũng không thể nhìn thấy ngươi. Trái tim tỷ ấy, vì ngươi mà đóng băng, ngươi có biết.. Hôm nay.. Nó đã nứt ra, nó đang tan chảy trả lại cho tỷ ấy một trái tim nguyên vẹn mà tỷ luôn khát khao sự ấm áp. Ngươi có biết hay không?" Nàng như giấc mộng đẹp của ta Một giấc mộng ta không muốn tỉnh Ta nhớ nụ cười của nàng, Nhớ điệu múa xinh đẹp ấy. Một chút bi thương cho tình kiếp đôi ta Cái lạnh ấy đã thao túng ta Giống như cách nó thao nàng Khi ta tỉnh lại, nàng giống như chưa từng tồn tại Trong kí ức của ta, cô gái nhỏ đã không còn nữa Nàng theo gió lướt qua người ta Tựa hồ không thể nắm lấy Là khắc cốt ghi tâm Là đời đời kiếp kiếp nàng khiến ta ghi nhớ.. Là khắc cốt ghi tâm Là đời đời kiếp kiếp nàng khiến ta ghi nhớ.. Mạc Khiết thần như không thể tin vào những lời nói đó, nó quá mức đau đớn, hắn vướt ve gương mặt quen thuộc ấy, vài giọt lệ rơi xuống trên mặt nàng ấm nóng. Trái tim nàng bây giờ thật sự là của nàng, nó đã tan chảy ra, trả lại cho nàng một trái tim nguyên vẹn. Hắn thều thào: "Tinh Nhi! Vậy ra.. Đây là cách nàng yêu ta ư? Hả? Nàng nói đúng! Ta là kẻ ngốc. Ta đúng là kẻ ngốc mà Tinh Nhi.." Trái tim hắn như ngừng thở, giờ đây hắn nhận ra điều lạ thường mà hắn cảm thấy bấy lâu chính là sự biến mất của nàng. "Aaa!" Trước cái nhìn của mọi người, Mạc Khiết Thần cùng tân nương của mình hóa thành làn khói đen biến mất ở đại điện. Sau ngày hôm đó, ma giới được Mị Cơ cai quản nhân gian tương truyền lại rằng vị ma đế kia đã đưa thê tử của mình đến một vùng đất xinh đẹp, họ ngưỡng mộ tình yêu của họ, khắp trời đất này thử hỏi có còn ai nào giống như hắn, bái đường với một thi thể đã chết. Nhờ chân linh của Phù Sinh mà thân xác của Bạch Tinh Tinh trải qua trăm năm, vạn năm đều không bị thối rửa. Mạc Khiết Thần sau khi biết sự thật vô cùng hối hận và đau khổ, hối hận hắn đã không tìm nàng hỏi cho rõ, đau khổ vì nàng đã đánh đổi cả sinh mạng để hắn được sống. Vạn năm trước nàng đơn độc cười cười nói nói với thân xác của hắn, vạn năm sau hắn cười cười nói nói với thân xác của nàng. Ái tình đúng là liều thuốc độc không có thuốc giải. * * * Trên đồi Vĩ An, Mạc Khiết Thần dùng pháp thuật khiến cả ngọn đồi tàn hình, khiến cả thiên hạ không ai biết đến sự tồn tại của hắn nữa. Hoa đào mà nàng yêu thích nhất trồng khắp bốn bề Vĩ An, tiếng đàn của hắn lại du dương như ngày nào, thanh âm trong trẻo vang vọng khắp đồi Vĩ An, bên cạnh là Bạch Tinh Tinh ngồi tựa vào vai hắn, đôi mắt nhắm chặt. Giống như nàng đang ngủ, chỉ là đang ngủ trên bờ vai ấm áp của hắn.. Hoa đào nở nhẹ tung bay khắp đất trời Là ai vì ai mà than oán, nhớ mong Ta tấu lên khúc nhạc Cửu Nguyệt Hồn Người ở phương xa liệu có nghe thấy không? Ta hứa sẽ không bỏ rơi nàng nữa Ta hứa sẽ yêu thương nàng Ta hứa sẽ sưởi ấm trái tim nàng Xin nàng một lần nữa mở mắt ra nhìn ta Hoa đào rơi xuống, mùi hương nhẹ thoảng qua Nàng nói nàng thích hoa đào Ta trồng cho nàng một rừng đào Nàng nói nàng thích ánh sao kia Ta hái sao xuống tặng nàng Bàn tay nàng lạnh lẽo Trái tim ta ngừng đập Một lần và mãi mãi nàng chìm vào giấc mộng Một giấc mộng đẹp có ta và nàng Có ánh sao kia, có hoa đào xinh đẹp Đêm nay sương lạnh lẽo Nàng tựa vào lòng ta sưởi ấm Ta và nàng sẽ mãi mãi ở bên nhau.. Tại nơi đây, rất lâu về trước, khắp đồi Vĩ An rộng lớn có một căn nhà nhỏ, có một đôi phu thê. Mạc Khiết Thần vận một bộ hắc y ngồi đàn khúc Cửu Nguyệt Hồn, Bạch Tinh Tinh một thân y phục đỏ vũ một khúc Hồng Nhan.. - Hết -