Hông đậu từ Tác giả: Tào Tuyết Cần Tên dịch nghĩa: Bài ca đậu đỏ Ngôn ngữ: Chữ Hán Thể thơ: Từ phẩm Thời kỳ: Thanh 紅豆詞 滴不盡相思血淚拋紅豆, 開不完春柳春花滿畫樓; 睡不穩紗窗風雨黃昏后, 忘不了新愁與舊愁. 咽不下玉粒金波噎滿喉, 照不盡菱花鏡里形容瘦. 展不開的眉頭, 捱不明的更漏-- 呀! 恰便似遮不住的青山隱隱, 流不斷的綠水悠悠. Phiên âm: Hồng đậu từ Trích bất tận, tương tư huyết lệ phao hồng đậu Khai bất hoàn, xuân liễu xuân hoa mãn hoạch lâu Thụy bất ổn, sa song phong vũ hoàng hôn hậu Vong bất liễu, tân sầu dữ cựu sầu Yến bất há, ngọc lạp kim ba ế mãn hầu Chiếu bất tận, lăng hoa kính lý hình dung sấu Triển bất khai để my đầu Nhai bất minh để canh lậu Nha! Kháp tiện tự: Già bất trú để thanh sơn ẩn ẩn Lưu bất đoạn để lục thuỷ du du. Dịch nghĩa: Hồng đậu từ Nhỏ không dứt, dòng huyết lệ tương tư rơi xuống như những hạt đậu đỏ Nở không trọn, liễu xuân, hoa xuân khắp chốn lầu son Ngủ không yên, mưa gió bên ngoài màn song sau buổi hoàng hôn Quên chẳng được, sầu mới lẫn sầu cũ Nuốt chẳng trôi, những gạo ngọc miệng vàng nghẹn đầy cổ họng (ko nuốt được) Soi chẳng hết, hình dung gầy võ trong gương hoa ấu Đầu mày giương chẳng mở Canh khuya cứ lần lữa không sáng A! Vừa đúng như: Non xanh thấp thoáng không ngăn lại được Nước biếc mênh mang trôi đi không ngừng Dịch thơ (Bản dịch của Lạc Nhạn) : Còn chảy mãi lệ tương tư thẫm đỏ Hoa, liễu buồn thôi nở chốn lầu son, Không yên giấc, mưa gió ngoài song cửa Sầu với sầu, tìm đến cuối hoàng hôn Nuốt chẳng trôi, những lời vàng tiếng ngọc Gương sáng soi khuôn mặt đã hao gầy Mày chau lại, mong canh thâu chóng hết Chao ôi! Non xanh thấp thoáng không ngăn được Nước biếc mênh mông trôi chẳng dừng. Chú thích: Hồng đậu: Đậu hồng, Việt Nam ta chỉ gọi đậu đỏ, là hình ảnh tượng trưng cho lòng nhớ nhau (cho sự tương tư của nam nữ). Theo phong tục ở đất Giang Nam khi người ta xa nhau, họ thường cài đậu hồng trên tóc để tỏ lòng nhớ nhau. Khi đậu hồng bị vứt bỏ là biểu hiện lòng không còn nhớ nhau nữa. Đây là hình ảnh đã trở thành ẩn dụ trong văn họcTrung Quốc, xuất hiện từ thời nhà Đường. Cảm nhận: Nguyên tác Hồng đậu khúc là lời thơ của Tào Tuyết Cần trong tác phẩm Hồng lâu mộng được Vương Lập Bình phổ nhạc để hát theo nội dung phim. Đây là bài ca mà Giả Bảo Ngọc (nhân vật chính trong Hồng Lâu Mộng) đã hát lên trong một buổi tiệc để nhớ người yêu là Lâm Đại Ngọc. Để bày tỏ một nỗi lòng tương tư, một thứ tình cảm đẹp đẽ nhưng lại khiến người ta day dứt mãi không thôi. Tương tư cứ ngỡ là một cuộc tình nhưng hóa ra là cả một cuộc đời mà Gia Bảo Ngọc dành cho Lâm Đại Ngọc.