Hồn trôi Dra, Yun, Vercynus Lời bài hát: Nhớ nữ nhi năm nào, từng ôm ta vào lòng, từng trao môi hẹn thề Ngắm hoa úa tàn, rơi khắp chốn sơn hà, duyên đôi ta vỡ đôi Chấp mê trong nồng say ngày xưa, lệ tuôn theo chiều mưa Lương duyên mông lung chia cắt đôi uyên ương trong lối về ta đi Độc tấu cùng ánh trăng đêm nay, hương túy sầu êm say Nhòe mắt trong ngàn sương bao vây, trông thấy cố nhân hao gầy Hồn phách tan bay theo phù vân, tơ duyên ta còn vương Xương ghi khắc cốt hồng nhan, vấn vương ái ân hồng trần Nguyệt tà soi đưa, bóng ai nay đã xa rồi Hồi ức trong chiêm bao, đành phai phôi Duyên ta không còn, tiếc thay cũng chẳng nợ Bất tương phùng, mất nhau trong muôn trùng Hồn ta rơi như cánh hoa trong giang sơn vạn lối Hồn ta trôi như đông phong lặng câm trong nhói đau ngàn lời Người quay gót hồng sen mà đi, mặc cho ta đẫm lệ hàng mi Tâm trí cuồng si điên dại đến khi hồn bay phách tán muôn nơi (Nhớ nữ nhi năm nào) Giang sơn điêu tàn vương trên mi ai? Sầu vương tình khúc nhớ thương bi ai Ta để quỷ ma chiếm lấy thế thân Tịch mù che lối, đêm trôi tâm ta như phế nhân Đập nát chung rượu đôi ta từng giao bôi Cắn môi đành tiễn cố nhân nào sang lối Người đành nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường Cùng nam nhân khác cho lòng ta bạo thương Phấn son họa bì, không thể chạm nữa rồi Trăng tà xé nát duyên tình ta cưa đôi Say suốt năm canh, tim anh nát trăm mảnh Quá khứ đâm anh bằng ảo giác trăm ảnh Lư hương tỏa khói hiện bóng em tấu đàn tranh Cố với chạm lấy rồi nụ cười chốc tàn nhanh Ảo vọng hư vô trong dòng lệ anh đã cạn Khóc thét ngang trời, gót hồng sen ai rẽ ngang Chìm đắm men say vương mặn nồng trong u mê Kìm nén căm thù người xưa gọi ta phu thê Ngất do điên tình, hồn ta trôi giữa trần thế Lạc lõng muôn lối tìm câu nói ai hẹn thề Hồn ta trôi, trôi về đâu rồi? Lòng ta đau, vạn lần đau rồi Hồn ta trôi, trôi theo mây trời Bao kí ức bên ai không thay dời Nguyệt tà soi đưa, bóng ai nay đã xa rồi Hồi ức trong chiêm bao, đành phai phôi Duyên ta không còn, tiếc thay cũng chẳng nợ Bất tương phùng, mất nhau trong muôn trùng Hồn ta rơi như cánh hoa trong giang sơn vạn lối Hồn ta trôi như đông phong lặng câm trong nhói đau ngàn lời Người quay gói hồng sen mà đi, mặc cho ta đẫm lệ hàng mi Tâm trí cuồng si điên dại đến khi, hồn bay phách tán muôn nơi (Nhớ nữ nhi năm nào) Hồn bay phách tán trăm nơi Bờ tóc xanh đã hóa bạc phơ Thương nhớ ai trong chiều thơ Bơ vơ hồi ức còn trong tay người Hồn trôi theo áng mây trời Ta đành quên vị ngọt trên môi Ta cắt đứt tơ duyên hồng trần Ta đốt cháy chân dung họa người